Từ Quả Phụ Đến Quý Phụ

Chương 71: Hai nơi tư niệm



Edit: Mạc Thiên Y

Đương lúc Tô Tuệ Nương âm thầm phiền muộn, cái người mà nàng nhớ tới kia, lại đang gặp phiền toái trong phủ Vĩnh Bình Hầu.

Chánh viện Hầu phủ, trong phòng lão phu nhân.

Mọi người của nhà họ Yến trên cơ bản đã đến rồi, bọn họ hoặc tụ hoặc tản ngồi xuống ghế, mơ hồ vây bóng dáng màu đỏ thẫm kia vào giữa, không ai mở miệng nói chuyện trước, từng cặp mắt mang đủ loại ý vị, không ngừng quét trên người đứng giữa.

“Đồ nghiệt tử này!” Một vị lão phu nhân tóc hoa râm trừng hai mắt, run rẩy mà trỏ vào người tại trung gian kia, thoạt nhìn cũng biết là tức giận không ngớt, bà mắng to: “Mi phát điên à, Hoằng Bác là đại ca của mi, mi lại đẩy nó xuống hồ nước, trời đông giá rét thế này, mi muốn hại chết nó à.”

“Mẹ, Hoằng Chân sẽ không làm vậy đâu, phương diện này nhất định có hiểu lầm gì đó.” Phu nhân Vĩnh Bình Hầu Thích thị vội đứng lên, giải thích hộ Yến Hoằng Chân.

“Hiểu lầm cái chó ấy!” Thích thị vừa dứt lời, một người phụ nữ vừa cao vừa gầy ăn vận lộng lẫy, lập tức nhảy ra, kêu trời trách đất: “Con trai đáng thương của ta a, năm mới năm may mà bị người ta hại. Mẹ, Hoằng Bác ấy mà là trưởng tôn nhà họ Yến chúng ta đó, thằng bé giờ còn nằm trên giường sống chết không rõ, mẹ phải làm chủ cho thằng bé a!” phu nhân phòng lớn Yến gia – Vu thị gân cổ thét lên, sau đó còn ngầm đưa mắt cho vợ Hoằng Bác một cái, thị ta hiểu ý, hai tay dùng lực véo lên mông đứa bé trong lòng, đứa bé kia bị đau, oa oa khóc lớn lên, vợ Hoằng Bác quỳ phịch xuống đất, khóc đến là thê thảm: “Hu hu, xin tổ mẫu làm chủ cho phu quân a ————.”

“Nghị ca nhi đừng khóc, Nghị ca nhi đừng khóc.” Mắt thấy chắt trai cưng nhất khóc thê thảm như thế, lão phu nhân lập tức tim gan rối bời ôm thằng bé vào lòng, vỗ về xong, bà ngước sang Yến Hoằng Chân, tức giận cũng đạt tới điểm cao nhất.

“Xem thử chuyện tốt mi làm đi!” Lão phu nhân mặt mày xanh mét mắng: “Ngày thường mi đã xấc xược vô phép, gây chuyện thị phi khắp nơi, ta niệm tình mi khi còn bé chịu khổ, thế mới nhân nhượng đủ đường, chẳng ngờ mi lại được đằng chân lân đằng đầu, làm ra loại chuyện giết hại huynh đệ này, lần này ta nhất định không tha cho mi được! Người đâu, lôi ra ngoài đánh thật mạnh cho ta, khi nào nó cúi đầu nhận lỗi mới được dừng tay.”

“Mẫu thân, ngài thủ hạ lưu tình a, Chân Nhi vẫn còn là đứa trẻ, dù có phạm phải lỗi gì, cũng không nên bị trừng phạt nặng như vậy a!” mặt Thích thị thoáng biến sắc, vội lên tiếng xin xỏ.

“Đệ muội nói sao chứ!” Vu thị xếch mắt hừ lạnh nói: “Tới nước này cô còn xin xỏ cho tên súc sinh này, đừng có mà đợi tới khi nó hại chết cả nhà mới đáng trừng phạt.”

“Muội không phải có ý này…”

“Đủ rồi!” Lão phu nhân cắt đứt lời Thích thị, nổi giận đùng đùng nói: “Vợ lão tam cô không cần nói nữa, nếu không phải tại cô giáo dục không nghiêm, sao sẽ để cho nó trở thành như vậy, một đứa bé cũng quản không được, ta thấy cái ghế chủ mẫu của cô cũng sắp chấm dứt rồi.”

Thích thị nghe vậy sắc mặt đột nhiên trắng nhợt, lão phu nhân ở trước mặt nhiều người nói ra một phen như vậy, là đã vả mạnh vào mặt thị, sao không khiến thị cảm thấy lúng túng cho được. Mẫu thân chịu nhục, Lan tỷ nhi bên cạnh mẹ trong lòng sao có thể dễ chịu, không khỏi vừa tức vừa gấp lên. Chẳng qua là cô ta ít nhiều còn có chút đầu óc, không trực tiếp đối nghịch cùng lão phu nhân, mà là đem tất cả lửa giận phát tiết lên người Yến Hoằng Chân.

Chính là tên này! Kể từ sau khi hắn đến nhà này, khiến mẫu thân lao tâm biết bao nhiêu, chịu bao nhiêu ủy khuất, thế mà hắn còn là một con sói mắt trắng không có lương tâm, đối đãi với mẫu thân cũng không thấy bao nhiêu thân cận, Lan tỷ nhi càng nghĩ càng giận, tức khắc tiến lên mấy bước, quay sang quát thân ảnh màu đỏ thẫm kia: “Ngươi còn không mau nhận sai trước lão tổ tông, rốt cuộc muốn mẹ ta bị ngươi dính líu đến mức nào mới vừa lòng!”

“Nhận sai cái gì?” Yến Hoằng Chân mí mắt hếch lên, nơi khóe miệng vạch ra độ cong tàn khốc: “Tên Yến Hoằng Bác kia là tự rơi vào trong hồ, đâu có liên quan đến ta, mắc gì bắt ta nói xin lỗi.”

“Ngươi nói hưu nói vượn, bọn hạ nhân đều nhìn thấy, chính là ngươi ở trên cầu đá cùng Hoằng Bác xảy ra cãi vã, cuối cùng ác độc đẩy thằng bé xuống!” Vu thị tức đến sắc mặt trắng bệch, ánh mắt nhìn Yến Hoằng Chân quả thực cũng có thể ăn cậu.

“Thế chắc là bọn họ nhìn lầm rồi cũng nên!” Yến Hoằng Chân đột nhiên hì hì cười, song trong lời nói lại có loại ác ý bất tận: “Kỳ thật chân tướng của sự tình là, Hoằng Bác đại ca chẳng qua là ngắm hoa sen trong ao, ngắm quá nhập thần, không cẩn thận bèn ngã xuống, ta ngược lại phải đi kéo, đáng tiếc không kéo được.” Yến Hoằng Chân nhún vai tỏ vẻ cậu đã cố gắng hết sức.

Vu thị nghe vậy càng tức đến té ngửa, bây giờ là mùa đông khắc nghiệt a, hoa sen ở đâu ra, đây không phải là trợn mắt nói láo sao?

“Đủ rồi, không cần phí lời với thứ nghiệt súc này nữa.” Lão phu nhân nạt: “Không nghe thấy lời ta nói sao? Kéo ra ngoài cho ta, đánh mạnh vào.” Bà vừa dứt lời, liền có mấy tên nô bộc đi tới muốn bắt Yến Hoằng Chân, song, còn chưa đợi họ đến gần, Yến Hoằng Chân liền lạnh lùng cười, nhấc chân lên, ai cũng không thấy rõ cậu làm cách nào, mấy tên nô bộc đã miệng phun máu tươi, rơi phịch xuống đất.

Lan tỷ nhi kia là người hét lên đầu tiên, sau đó đám người Vu thị, lão phu nhân cũng trợn mắt há hốc mồm.

“Muốn đánh ta à?” Yến Hoằng Chân là cười lạnh: “Các ngươi đủ tư cách sao?”

Nói đoạn cũng không để ý tới đám người nữa, xoay người rời đi. Khiếp sợ uy thế vừa rồi của cậu, trong phòng khách nhiều người như vậy, nhưng không có một ai dám bước lên ngăn trở, cứ thế nhìn cậu nghênh ngang rời đi.

“Phản, phản rồi…” Lão phu nhân tức đến trước mắt biến thành màu đen, cả người run rẩy như bị động kinh.

Yến Hoằng Chân ra khỏi phòng khách, cũng không trở về viện tử của mình, trực tiếp rời khỏi Hầu phủ. Lúc này, đương là giao thừa, là lúc nhà nhà đoàn viên, trên đường phố căn bản không có bao nhiêu người, trông trống trải tĩnh mịch, một cơn gió rét thổi tới, quét lên hồng bào của Yến Hoằng Chân bay phần phật, cũng quét cho đôi mắt vốn diễm lệ kia, trông càng thêm lãnh khốc. (lạnh lùng tàn khốc)

“Thiếu gia…” Chẳng biết khi nào, Tiểu Thuận Tử từ phía sau đuổi theo, gọi với theo: “Ngài chờ nô tài chút a.”

Yến Hoằng Chân hừ một tiếng, không để ý tới hắn.

Tiểu Thuận Tử biết thiếu gia nhà mình tâm tình đang không vui, cũng không dám vuốt râu hổ, nhưng trời lạnh thế này, dù sao cũng phải có một nơi nán lại, dĩ nhiên, phủ Vĩnh Bình Hầu sợ rằng một chốc không trở về được, đợi tránh qua tình thế lúc này hẵng nói sau.

“Thiếu gia, chi bằng chúng ta đến Hoắc gia?” Tiểu Thuận Tử thử dò xét hỏi.

Trong ánh mắt Yến Hoằng Chân xuất hiện vẻ không kiên nhẫn, cậu vốn muốn cự tuyệt, nhưng đột nhiên trong lúc đó lại nghĩ, trừ nơi đó ra, mình đúng thật là không có chỗ nào để đi.

Cao cao hai bên đường phố treo đèn lồng đỏ thẫm đang lắc lư theo gió, hôm nay là năm mới a…

“Thiếu gia?”

“Ồn ào cái gì!” Yến Hoằng Chân chắp hai tay, sải bước đến trước: “Đó cũng không phải nhà ta, gần sang năm mới, chạy đến nhà người ta rước hiềm khích à.”

Nhà của cậu tại một nơi rất xa, rất xa, ở đó có người thật lòng xót cậu, yêu thương cậu, nơi đó mới là nhà của cậu.


Qua mười lăm, ra khỏi tháng giêng, tết năm nay coi như là hoàn toàn qua hết.

Vì khí trời vẫn còn rất lạnh, cho nên Tô Tuệ Nương ngoài lúc cần thiết phải ra ngoài, thời gian còn lại đều làm ổ trong nhà, một ngày nọ, nàng đang cúi người gảy bàn tính, Mộc Hương vén rèm lên đi vào.

“Tiểu thư, có người đưa thiếp mời cho ngài.”

Tô Tuệ Nương nghe vậy có chút nghi hoặc ngẩng đầu lên: “Thiếp nhà nào?”

“Là phu nhân Lữ viên ngoại trấn trên đưa thiếp cho tiểu thư, muốn mời ngài ba ngày sau đến nhà họ ngắm mai.”

Tô Tuệ Nương nhận lấy thiệp nhìn, quả đúng như thế, Lữ viên ngoại này, nàng cũng từng nghe nói qua, ở trấn Bàn Đào xem như là nhà giàu số một, chỉ là hai nhà họ trước giờ không có can hệ gì, sao lại đột nhiên gởi thiệp cho nàng nhỉ.

“Tiểu thư, nô tỳ nhớ nhà họ lúc năm mới có hoàn lễ năm mới mà chúng ta biếu.”

Một câu đề tỉnh, Tô Tuệ Nương âu cũng nhớ lại điểm này, đã như thế ngược lại không tiện từ chối.

Ba ngày sau, Tô Tuệ Nương quả nhiên đến hẹn đúng giờ.

Nơi ở của Lữ gia cách Tô gia kỳ thật cũng không xa lắm, tính ra cũng chỉ cách một con đường, cho nên Tô Tuệ Nương không ngồi xe, trực tiếp đi qua, đến nơi đưa thiếp mời, tự có người hầu ra đón.

“Nghe danh đã lâu Tô cô nương là người rất có bản lĩnh, hôm nay vừa gặp quả đúng như thế.” vừa vào phòng khách, một vị phụ nữ trung niên vận áo bông màu tím in hoa, mang theo bộ trang sức phỉ thúy, đon đả cười đi tới, sau lưng đi theo mấy bé gái trẻ tuổi, lúc này cũng mắt mang tò mò nhìn nàng.

Tô Tuệ Nương nghĩ thầm vị này hẳn là Lữ phu nhân rồi.

“Phu nhân quá khen, Tuệ Nương trái lại phải cảm tạ lời mời của phu nhân đây.” Nàng cười nhẹ nhàng trả lời.

Hai bên ra mắt xong, chia ra ngồi xuống.

Người hai nhà kỳ thật chỉ là lần đầu tiên gặp mặt, cũng chưa quen thuộc, nhưng không ngờ Lữ phu nhân là người rất biết nói chuyện, chẳng mấy chốc đã khiến cho không khí hòa hợp hơn hẳn, làm Tô Tuệ Nương cũng thả lỏng rất nhiều. Nói là mở tiệc ngắm mai, song Tô Tuệ Nương nhìn một vòng, phát hiện đối phương hình như ngoài mình ra cũng không mời ai nữa, hơn nữa trong lời nói, có phần đề cập đến Tô Văn khá nhiều, lại nhìn nhóm tiểu cô nương bu quanh kia, trong lòng Tô Tuệ Nương có vài phần vỡ lẽ. Đương lúc câu chuyện câu trò, có hạ nhân báo lại, nói mai viên đã bố trí xong, mời phu nhân và các tiểu thư đến thưởng mai. Thế là đoàn người kẻ thắt áo choàng kẻ cầm lò sưởi, Mộc Hương cũng bung dù cho Tô Tuệ Nương.

Lữ gia là phú hộ nổi danh nhất trong trấn, nhưng dù sao cũng chỉ là một phú hộ thôi, cái được gọi là vườn mai, mặc dù nhìn rất rực rỡ gấm hoa, diện tích song cũng không lớn, đối với Tô Tuệ Nương kiếp trước từng nhìn quen “tràng diện lớn” mà nói, quả thực là không kéo dậy nổi cảm giác rung động gì.

Mà vị Lữ phu nhân luôn lấy vườn mai đó làm tự hào này, trong lòng chẳng những không tức giận, ngược lại càng phát ra cao hứng, nghe nói Tô gia này có thân thuộc với phủ Bá tước trong kinh thành, trông dáng vẻ thản nhiên kia, đích thị là nhìn mãi thành quen rồi.

Trong lúc nhất thời, ý định kia trong lòng không khỏi càng nóng thêm ba phần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.