Từ Quả Phụ Đến Quý Phụ

Chương 8: Lên trấn mua đồ



Edit: Mạc Thiên Y

“Đệ muội, muội ngồi chắc nha!” Vương Đại Lang nhìn Tô Tuệ Nương thân hình đơn bạc, sợ nàng ngã nhào khỏi xe, vội dặn dò.

“Không sao, đại ca yên tâm đi.” Tô Tuệ Nương cười cười, hai tay nắm tấm ván gỗ dưới mông, nói thực ra, nàng đúng là có hơi sợ.

“Là lần đầu đi xe bò hả?” Bên cạnh có một chị cũng đi trấn trên, tò mò hỏi.

Tô Tuệ Nương gật gật đầu.

“Vậy muội dựa vào ta nè, nếu sợ thì vịn tay chị này, thật ra xe này rất vững, không rớt xuống được  đâu.”

Đại tẩu này trông quen mặt, Tô Tuệ Nương cảm ơn xong, không khỏi hỏi: “Đại tẩu họ gì ạ?”

“Gọi chị là Chị Quế Hoa được rồi, hôm qua ở bờ sông, hai ta có gặp rồi đấy.”

Tô Tuệ Nương nghe vậy, thân thiết gọi một tiếng Chị Quế Hoa.

“Muội và Vương Đại Lang đi trấn trên là muốn làm gì à?” Chị Quế Hoa vẻ mặt tò mò hỏi.

“Thằng bé con đại ca hôm qua không cẩn thận té ngã, Vu đại phu kê đơn thuốc, phải lên thị trấn mua ít dược liệu, muội có biết vài chữ, mẹ bèn bảo đi theo.” Bì thị bụng dạ hẹp hòi, sợ người bán thuốc lừa gạt Vương Đại Lang, bèn sai Tô Tuệ Nương người duy nhất biết chữ trong nhà đi theo.

“Con nít té ngã, cũng không phải là chuyện nhỏ đâu! Nhà chị có một họ hàng xa, thằng con nhà hắn bị…” Chị Quế Hoa xem ra là người thích nói, líu ra líu ríu bắt đầu kéo đông kéo tây hẳn lên. Tô Tuệ Nương vừa mỉm cười vừa nghe, vừa nhanh chóng quét mắt nhìn số người ngồi trên xe, có nam có nữ, mỗi người trên người hoặc bên chân đều đặt vài cái rổ, loáng thoáng có thể nhìn thấy bên trong đựng ít trứng gà, rau cỏ, hoặc là vài thứ đồ núi dân dã gì đó.

“Ngồi cho chắc nhé…” Ngay lúc này, bác đánh xe rướn cổ hét một tiếng, cái roi trong tay đánh vụt trên không, Tô Tuệ Nương chỉ cảm thấy thân thể nhoáng lên một cái, xe bò bắt đầu chuyển động. Cảm giác ngồi xe không sao tốt được, chẳng những lắc lư như muốn lắc văng lục phủ ngũ tạng ra ngoài, mà còn vô cùng chậm chạp, đám người họ trời chưa sáng đã xuất phát, nhưng đợi tới lúc đến được thị trấn, cũng đã đến tầm giữa trưa.

“Hai canh giờ sau, chúng ta sẽ tập hợp dưới cây hòe đầu trấn này, nếu ai đến chậm, thì chân đất hất bùn, tự mình lết bộ về nhé.” Bác đánh xe lộ ra cả hàm răng vàng, mạnh mẽ gọi. Đám người cười ha hả: “Biết rồi tía!” sau đó liền giải tán, ai đi lo việc người nấy.

Vương Đại Lang và Tô Tuệ Nương đi thẳng tới một tiệm bán thuốc, vào một y quán tên là Hồi Xuân Đường, lấy thuốc theo đơn, rồi sau đó Vương Đại Lang nói với Tô Tuệ Nương: “Đệ muội, đại ca muốn đến học đường bên kia thăm Nhị đệ một chút…”

Tô Tuệ Nương lập tức nói: “Vừa khéo, Ngũ Nương nhờ muội mua giùm ít chỉ thêu về, vậy chúng ta chia nhau ra, khi trở về tập hợp ở đầu trấn.”

Vương Đại Lang lên tiếng nói được, rồi sau đó đưa cho nàng mười hai đồng

“Chỉ thêu kia mười đồng là đủ rồi, còn thừa hai đồng, đệ muội, muội lấy đi mua bánh nướng lót dạ đi!”

Nhìn gã nông dân trước mặt, trong lòng Tô Tuệ Nương biết, vừa rồi lúc hốt thuốc đã xài gần hết số tiền mang theo, trừ đi tiền xe đi đi về về, trên người gã hẳn là chỉ vẻn vẹn còn chừng này.

Đúng là một người thành thật.

“Muội không đói.” Tô Tuệ Nương cười đem hai đồng nhét trở lại tay Vương Đại Lang: “Vẫn là để đại ca mua ăn đi.”

Nói xong cũng không đợi Vương Đại Lang trả lời, quay đầu, theo dòng người đi xa.

“Cạnh cửa có vải vụn đó, muốn cái gì tự chọn đi.” Ông chủ của Hòa Y Phường gục trên quầy đánh bàn tính, đầu cũng không ngẩng lên nói.

“Tôi không cần vải vụn, ông chủ, chỗ ông có bán chăn đệm không?”

Ông chủ kia nghe vậy, ngẩng đầu nhìn cô gái trước mặt, chỉ thấy nàng tuổi tầm 13 – 14, cả người quần áo chắp vá, dáng người khô gầy, trên nửa khuôn mặt còn có vết bớt đỏ au, trông rất xấu xí.

“Cô mua chăn nệm.” Ông chủ kia hừ hừ nói: “Chăn nệm của tiệm chúng ta cũng là loại làm từ vải bông thượng hạng, một lượng bạc một bộ.”

Tô Tuệ Nương gật gật đầu, nói với lão: “Ông chủ, tôi muốn một bộ chăn nệm, nửa thất vải lót trắng, nửa thất vải bông màu xanh, ông xem bao nhiêu tiền?” ®МαcŦЋιεηΨ

* tính số vải lụa gọi là “thất”, 1 thất = 4 trượng

Ông chủ thấy thiếu nữ xấu xí này giống như là thật sự bỏ tiền mua, lập tức thay đổi thái độ, trên mặt mang nụ cười nói: “Tính chẵn cho cô, ba lượng bạc được không.”

“Mắc quá!” Tô Tuệ Nương quả quyết bắt đầu trả giá: “Hai lượng rưỡi cũng không kém là bao đâu.”

“Tiểu nương tử là không biết a, chỗ chúng tôi tất cả vải vóc đều là được dệt từ phía nam đấy, chất lượng so sánh với hàng bản địa không biết tốt hơn bao nhiêu đâu.” chưởng quỹ mặt không đổi sắc thổi phồng.

Lâm Ngữ Yên ngẫm nghĩ nói: “Như vậy đi, ông cho tôi thêm chỗ vải vụn ở góc cửa kia và một cái giỏ, giao dịch của chúng ta liền xong, được không.”

“Được!” ông chủ kia cười híp mắt kêu một tiếng.

Tô Tuệ Nương móc ba lượng bạc từ trong tay áo ra, đưa cho lão, sau đó đem chăn bông, vải vóc bỏ vào trong giỏ, trực tiếp đeo lên lưng liền đi. Rẽ vào một con hẻm vắng cạnh đó, thấy không có ai, Tô Tuệ Nương nhanh chóng tiến vào không gian, bỏ tất cả mọi thứ vào đó. Rồi sau đó, nàng lại tiếp tục mua một cây lược gỗ, một cái gương nhỏ, nến đốt vân vân. Đến tú phường (tiệm thêu) mua kim chỉ, ôm đủ những thứ kia, nàng có hỏi qua, những thứ như khăn tay túi thơm tú phường này cũng thu. Tô Tuệ Nương có lòng tin, với tay nghề của mình, nhất định có thể dùng nó kiếm được ít tiền, đây cũng là con đường sinh lợi tốt mà nàng đã sớm tính toán, thế là nàng chỉ dùng bốn lượng bạc, mua một tấm lụa đỏ thượng đẳng lớn, tính toán sẽ thêu ra một sản phẩm tốt.

Mua xong những thứ này, trong tay Tô Tuệ Nương cũng chỉ còn hai lượng bạc. Nàng cầm số tiền này mua mười cái bánh bao thịt, một túi bánh xốp đường trắng, vài trái đào tươi. Nhìn sắc trời, lúc này nàng mới đi đến cửa trấn. Lúc nàng đến, Vương Đại Lang vẫn chưa trở lại, nhưng đám người Quế Hoa cũng đã đến.

“Tẩu, trứng gà bán hết rồi à?” Nhìn cái làn thô trên cánh tay chị ta trống không, Tô Tuệ Nương cười híp mắt hỏi.

* cái làn thô: dùng đựng trứng hoặc rau củ quả

“Đúng vậy! Hôm nay may mắn, chốc lát đã bán hết rồi.” Chị Quế Hoa ý cười đầy mặt nói.

Vài phụ nữ đi cùng xe trò chuyện một lát, không bao lâu mọi người đã lục tục trở lại, Vương Đại Lang thì trễ hơn chút, vội vã chạy tới bên này.

Mắt thấy tất cả mọi người đã đến, bác đánh xe hô một tiếng, cả xe bắt đầu bước lên con đường về thôn.

Lúc về đến nhà, sắc trời đã hoàn toàn tối đen, đám người Bì thị đã sớm ra cửa nghển cổ chờ, chẳng buồn nói lời nào, cả nhà vội vã bắt đầu nấu thuốc, vật lộn đến hơn nửa đêm, mới đem chén thuốc đen kịt kia, đút vào trong miệng thằng bé.

“Đại Lang, mua tốn bao nhiêu tiền?” Bì thị cả mặt nhức nhối hỏi.

Vương Đại Lang trầm mặc rồi nói: “Năm lượng bạc.”

Bì thị nghe thế suýt chút nữa phun cả ngụm máu, phải biết đầu năm nay ba lượng bạc là có thể mua được một mẫu đất. Vài ngày trước đó, mụ mới vì thằng oắt súc sinh Vương Thất Lang kia mà mất không năm lượng bạc, bây giờ lại tốn năm lượng bạc.

“Đều tại con đàn bà phá của nhà mày!” Bì thị nhớ tới đầu sỏ, lại nổi đóa.

Điền thị hôm qua đã bị đánh biết sợ, thấy Bì thị đỏ mắt hướng tới mình, a một tiếng trốn ra sau lưng chồng.

Hai người Vương Ngũ Nương và Vương Lục Lang đứng ở nơi đó cười ha hả xem chuyện vui, chẳng có chút mảy may ý tứ khuyên can. Mắt thấy người nhà này lại bắt đầu ầm ỹ, Tô Tuệ Nương lắc lắc đầu, đi về phòng mình, vào phòng, trở tay chốt cửa lại.

Trong phòng đen như hũ nút không nhìn rõ bóng dáng, song Tô Tuệ Nương lại dừng bước, hướng về phía đống củi kia, cau mày gọi một tiếng: “Ngươi đang ở đây à?”

Không ai trả lời nàng.

Đôi mày của Tô Tuệ Nương càng nhíu chặt.

“Đi ra đây!”

Sau một lúc lâu, tiếng bước chân sột soạt vang lên, một bóng dáng vô cùng gầy yếu từ sau đống củi lộ ra nửa người.

Thằng bé quả nhiên ở đây! Tô Tuệ Nương có chút nhức đầu đỡ trán. Từ sau sự kiện “gà nướng”, thằng nhóc này thỉnh thoảng lại lẻn đến phòng nàng, khiến Tô Tuệ Nương bây giờ cũng không dám đi vào trong không gian.

“Ngươi còn lặng yên không một tiếng động đi vào như thế, ta sẽ đem chuyện của ngươi, nói cho mẹ ngươi biết!”

“Mụ tiện nhân kia không phải mẹ ta.” chốc lát, một thanh âm hung ác như của loài lang sói vang lên: “Còn nữa, phòng này vốn là của ta, là ngươi chiếm đồ của ta.”

Ý tứ của nó là, phòng chứa củi này ban đầu là nơi cư trú của nó sao? Tô Tuệ Nương bất đắc dĩ thở dài.

“Có điều ngươi tâm địa tốt…” con sói con kia lầm bầm lầu bầu nói: “Vậy sẽ đồng ý cho ngươi ở đây.”

“Vậy thật cám ơn ngươi nhỉ!” Tô Tuệ Nương vừa bực mình vừa buồn cười trừng mắt liếc thằng bé một cái, sau vẫy vẫy tay: “Ngươi qua đây.”

Con sói con do dự một chút, chậm rãi đi tới.

Nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ, Tô Tuệ Nương cẩn thận quan sát nó, nhíu mày nói: “Tại sao bị thương?”

Con sói nhỏ nhún vai, điệu bộ chẳng thèm quan tâm.

Tô Tuệ Nương lắc đầu, nói một tiếng: “Đợi ở đây!”

Sau đó mở cửa đi ra ngoài, xách theo thùng nước, nhân cơ hội này đi vào không gian, gói năm cái bánh bao, mấy khối bánh xốp, lại lấy ra hai cây nến mua được.

“Mùi gì vậy?” sói con hít mũi, cặp mắt nhìn chằm chằm trong ngực Tô Tuệ, điệu bộ muốn nhào lên đoạt lấy.

“Đi rửa mặt trước cái đã.” Tô Tuệ Nương nạt: “Ngươi bẩn như mới bò ra từ trong vũng bùn vậy.”

Chú sói con hung ác nhìn Tô Tuệ Nương một cái, đối phương vậy mà hoàn toàn không thèm để ý, vẻ mặt nói đi rửa mặt cho ta ngay lập tức.

“Cẩn thận chút, đừng đổ nước ra đất, trong phòng này vốn là đủ ẩm rồi.” (nền nhà bằng đất)

“Hừ…”

Nhân lúc chú sói con còn đang ở đó giằng co với nước, Tô Tuệ Nương đốt nến lên, phòng chứa củi này cách chỗ đám Bì thị ở khá xa, một cây nến lại không có nhiều ánh sáng, cũng không sợ bị phát hiện.

Cuối cùng đã được tạm biệt cuộc sống của người mù vào đêm, Tô Tuệ Nương cảm động thiếu điều sắp khóc.

Đem thùng nước bẩn mà chú sói con dùng xong giội thẳng ra ngoài, một lần nữa cài chốt cửa lại.

“Cho ngươi!” Tô Tuệ Nương mỉm cười đưa đồ ăn trong lòng cho thằng bé: “Còn hơi nóng đấy, mau ăn đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.