Từ Quả Phụ Đến Quý Phụ

Chương 88: Đạt được ước nguyện



Edit: Mạc Thiên Y

Giống như Tô Tuệ Nương hiểu rõ hắn, Yến Hoằng Chân đối với nhược điểm của Tô Tuệ Nương cũng rõ mồn một.

Tuệ tỷ tỷ của hắn là người có tấm lòng Bồ Tát, trước nay không nhìn nổi người khác chịu khổ, từ nhỏ đến lớn hắn giở chiêu “giả bộ đáng thương” này vòi được không biết bao nhiêu cái lợi rồi, lần này hiển nhiên cũng không ngoại lệ. Tô Tuệ Nương cuối cùng không lay chuyển được hắn, cũng không biết làm sao, trong lúc mơ mơ màng màng đã bị lôi lên trên giường, lúc Yến Hoằng Chân chu mỏ như con khỉ đột gặm loạn, cả bộ não càng thêm mờ mịt. Lúc quần áo bị kéo ra, trong đầu óc rối như tơ vò của Tô Tuệ Nương bỗng dưng nổi lên cảm thán —— thằng nhóc chết tiệt này thật đúng là không khách khí a! Nàng nghĩ như vậy.

Thiếu niên không biết tiết chế, hành hạ Tô Tuệ Nương đến “hồn bay lên trời” mới khó khăn dừng động tác ngay lúc hừng đông, mà cũng không buông tay, cứ như vậy hạnh phúc dạt dào ôm lấy, Yến Hoằng Chân cảm thấy dẫu mình có chết ngay tại thời khắc này, cũng không tiếc nuối.

Một giấc này ngủ từ bình minh thẳng tới xế trưa, Tô Tuệ Nương mơ màng mở mắt.

Yến Hoằng Chân đang một tay chống đầu, hí hửng nhìn nàng.

Tô Tuệ Nương chớp mắt hai cái, bấy giờ mới định thần lại.

“Mấy giờ rồi?” Nàng vừa mở miệng mới phát hiện giọng mình có chút khàn khàn.

“Mới giờ ngọ, còn sớm mà, Tuệ tỷ tỷ ngủ thêm lát nữa.”

Giờ mà còn sớm à? Tô Tuệ Nương đỏ mặt, đây cũng là do trong phủ không có cha mẹ chồng, nếu không nhất định sẽ bị người ta cười nhạo chết.

“Mau mau dậy đi, đừng nằm nữa.” Dùng cánh tay mềm nhũn đẩy hắn, Tô Tuệ Nương sẵng giọng: “Cũng không gọi ta dậy sớm chút.”

Có thể hai người đã có quan hệ vợ chồng thật sự, ở trong lòng Tô Tuệ Nương đã một lần nữa định vị lại quan hệ cùng Yến Hoằng Chân lại từ đầu, bắt đầu xem hắn như nam nhân nhà mình mà đối đãi. Đâm ra trong chút bất tri bất giác bỗng e thẹn hẳn, ngọc diện phù dung, vẻ mặt xấu hổ, khiến Yến Hoằng Chân bên cạnh nhìn chòng chọc, tiểu Hoằng Chân bên dưới không biết xấu hổ lại có động tĩnh. Nhưng hắn cũng hết sức quý trọng đối phương, cố gắng đè nén phản ứng hạ thể ha hả cười ngây ngô hai tiếng, nghe lời mặc quần áo đi.

Trên người Tô Tuệ Nương quả thật là khó chịu cực kỳ, đặc biệt trên ngực lại khá nhiều dấu vết, sắc mặt nàng chợt căng đỏ, hiển nhiên nghĩ tới chuyện tối qua, thầm giận trách mấy câu, trong đầu nàng niệm một cái, liền tiến vào không gian tùy thân, đi ngâm suối nước nóng. Hai người dùng cơm trưa xong, Yến Hoằng Chân đến tiền viện luyện võ, Tô Tuệ Nương thì đến khách sãnh, phân phó Mộc Hương gọi tất cả hạ nhân trong phủ đến.

Trong Yến phủ, chủ tử chân chính có nàng và Tiểu Thất, song, hạ nhân hầu hạ lại không ít, sơ sơ vài việc, mà có những hai mươi người, những người này đều do Yến Hoằng Chân mua thêm sau này, Tô Tuệ Nương phải quen thuộc từng người một mới phải. Cầm danh sách, Mộc Hương đứng bên cạnh nàng lần lượt gọi, trước tiên là nói về tên họ xuất thân, sau đó nói đối phương am hiểu việc gì, trước kia đã từng làm việc ở đâu chưa. Mọi người nghe ra tổng quát bình sinh của bản thân đều bị nhất nhất ghi chép trong danh sách, trong bụng đánh thót, lại nhớ tân chủ tử gia là xuất thân Cẩm Y Vệ, lập tức sinh ra ba phần e ngại, đối với Tô Tuệ Nương cũng càng cung kính hơn.

Đối với phương diện quản gia, Tô Tuệ Nương có thể nói là một tay hảo thủ, đời trước Hầu phủ to như vậy ở trong tay nàng cũng ngăn nắp đâu ra đó, hôm nay dĩ nhiên không ngoại lệ, xác định rõ chức trách, định ra quy củ, nói rõ chế độ thưởng phạt, một phen cứng mềm bày xuống, mọi người đối với phu nhân càng thêm kính phục hơn hẳn.

“Từ giờ trở đi Mộc Hương là đại nha hoàn trong phủ, phụ trách nội viện, Tiểu Thuận Tử là đại tổng quản trong phủ phụ trách ngoại viện.” Tô Tuệ Nương nhẹ nhấp ngụm trà xanh, chậm rãi nói: “Về phần những người khác, thì phải xem biểu hiện của các ngươi, nếu có khả năng tốt, lại vừa trung thành, bổn phu nhân dĩ nhiên sẽ không bạc đãi.”

Mọi người nghe vậy trong lòng càng hừng hực, ai không muốn giành chức quản sự tương đương, nào phụ trách chọn mua, phụ trách ngựa cưỡi xe cộ, đều là việc tốt cả, dĩ nhiên người người nguyện làm.

Thế là, Tô Tuệ Nương hẵng đang phân phó ít việc cho mọi người, bên kia Yến Hoằng Chân bỗng sãi bước đi vào.

“Không phải đến tiền viện luyện võ sao?” Tô Tuệ Nương thấy trên mặt hắn chẳng có lấy một giọt mồ hôi, không khỏi tò mò hỏi.

Yến Hoằng Chân hôm qua vừa mới khai trai, bây giờ trong đầu trước mắt đều là hình bóng Tô Tuệ Nương, đâu còn có thể luyện võ gì nữa, sợ là vừa vận nội công một cái, lập tức tẩu hỏa nhập ma.

“Tất nhiên là nhớ tỷ tỷ rồi.” Yến Hoằng Chân cầm tay nàng, buồn nôn hề hề nói.

Tô Tuệ Nương đỏ ửng cả mặt, ra hiệu hắn xung quanh còn có người, chớ nói bậy bạ.

Yến Hoằng Chân liền quét mắt nhìn quanh một vòng, thấy chúng hạ nhân đều cúi gằm đầu, không có một ai dám giương mắt, không khỏi nặng nề hừ một tiếng: “Tuệ tỷ tỷ cứ việc mạnh tay làm là được, nếu có kẻ không nghe quản giáo, nam thì đánh gãy tứ chi ném ra ngoài, nữ thì hủy dung ném vào câu lan viện (kỹ viện), ta xem có ai dám phản kháng.” Lời nói máu tanh như vậy, lập tức khiến mọi người bên dưới tái mặt, đối với thủ đoạn ngoan tuyệt của nam chủ nhân, đã có nhận thức trực tiếp nhất.

Tô Tuệ Nương khẽ trừng mắt liếc hắn một cái, nhưng rốt cuộc không tiện nói hắn trước mặt hạ nhân, đành phất phất tay cho mọi người tản đi.

Không còn ai bên cạnh, Yến Hoằng Chân càng lớn mật, lôi lôi kéo kéo Tô Tuệ Nương, ôm ôm ấp ấp, yêu thích như thể làm sao cũng không đủ. Tô Tuệ Nương không chịu nổi sức dính người của hắn, đành chọn đề tài nói: “Đúng rồi, ta có một chuyện hỏi chàng, cô muội muội kia của chàng rốt cuộc là làm sao thế?”

Quả nhiên, lời này thành công tưới tắt ba phần hưng phấn của hắn, nhíu mày một cái nói: “Ý nàng là Yến Như Lan?”

Chuyện này Tô Tuệ Nương quả thật tò mò, chẳng qua là sau khi từ phủ Vĩnh Bình Hầu trở về, trước là chuẩn bị tương giao cùng Lục Song Ảnh, sau lại là do tất bật chuẩn bị hôn nhân đại sự của mình, cũng chưa đề cập với Yến Hoằng Chân. Bắt lại bàn tay không đứng đắn bên hông mình, Tô Tuệ Nương không để lại dấu vết mà ấn đối phương ngồi xuống ghế.

“Hừ, còn không phải do mụ già Thích thị kia giở thủ đoạn sao, mắt thấy Yến Hoằng Bác thừa tước đã là việc đã định, thị bèn cân nhắc ý niệm khác, làm cho Yến Như Lan cùng Hoàng thái tôn tình cờ gặp gỡ tại Vân Nhạc Tự…” Yến Hoằng Chân nhếch khóe miệng, giữa hai hàng mày có loại châm chọc không thành lời: “Trước thị ta luôn trưng ra cái vẻ đạo đức điển hình, nói toạc ra bất quá cũng là xúi con gái mình đi câu dẫn mà thôi, có khác gì với lũ đĩ điếm trong thanh lâu đâu.”

Yến Hoằng Chân dầu gì có thù oán với mẹ con Thích thị, cho nên những này lời cũng không thể tin hoàn toàn, song tổng quát của sự tình Tô Tuệ Nương vậy mà rõ, nàng không khỏi có chút lo lắng nói: “Nếu Yến Như Lan trở thành trắc phi của Hoàng thái tôn thật, liệu có gây bất lợi cho chàng không.”

Yến Hoằng Chân oán hận mẹ con Thích thị, mà mẹ con Thích thị kia nào lại không nghĩ về hắn tương tự. Giờ người ta một chiêu đắc thế, nếu muốn trả thù, Hoàng thái tôn cùng một kẻ Cẩm Y Vệ bách hộ, ai thắng ai bại, hiển nhiên vừa nhìn là biết. (bách hộ: tương tự như đội trưởng)

Yến Hoằng Chân nghe lời này mặt cũng trầm ngâm, một lát sau mới cầm tay Tô Tuệ Nương nói: “Tuệ tỷ tỷ cứ an tâm, nếu thật sự đến lúc đó, Tiểu Thất tự có biện pháp.”

Tô Tuệ Nương gật gật đầu, cũng không hỏi thêm nữa nhưng chuyện này vẫn đè tại đáy lòng.

Ba ngày sau, là ngày lại mặt, hai người chuẩn bị đầy đủ lễ vật trở về Tô gia, cả nhà cùng nhau ăn bữa cơm, Lâm mẫu cùng Tô Văn hiển nhiên cũng đã tiếp nhận thân phận mới của Yến Hoằng Chân, mặc dù hai chữ “Tỷ phu” (anh rể) này dường như khó mở miệng, nhưng Tô Văn vẫn gọi, coi như là nể mặt Tô Tuệ Nương. Ngày kế tiếp, hai người lại đến Hoắc gia bái phỏng, Yến Hoằng Chân cùng Hoắc Cương lại uống đến đỏ mặt tía tai, kết quả dưới lời phó thác khẩn thiết sinh em bé của đối phương, Tô Tuệ Nương quẫn bách chạy trối chết.

Nàng cũng từng do dự có nên đến Phủ Vĩnh Bình Hầu bái phỏng hay không, nhưng ngẫm lại quan hệ hai nhà đã đến trình độ bết bát hiện giờ, mình lại chăm chăm sấn tới, chẳng phải càng rước lấy nhục, thế là bỏ ý định này, chỉ cho người chuẩn bị phần hậu lễ đưa qua đó.

Cứ thế, lại là mấy ngày trôi qua, Tô Tuệ Nương đã hoàn toàn quen với cuộc sống ở nhà mới, Yến Hoằng Chân cũng đã kết thúc kỳ nghỉ phép bắt đầu đi làm trở lại.

Một ngày nọ, nàng ngại khí trời quá nóng, bèn cho người đặt cái giường trúc dưới bóng râm trong hành lang, ngồi lên đó hóng mát, Mộc Hương ở bên cạnh nói chuyện với nàng, hai tiểu nha hoàn Phương Nhi, Thúy Nhi một đứa quạt, một đứa lột vỏ nho cho nàng.

“Tiểu thư, hôm qua nô tỳ nghe được một chuyện lạ lắm.” Mộc Hương nhanh nhảu.

“Ồ, nói nghe xem nào.”

“Là mụ Ngô ra ngoài mua thức ăn kể lại.” Mộc Hương líu ra líu ríu nói: “Bà ở ngoài chợ nhìn thấy một loại cá, loại cá kia ngộ lắm, thế mà sống trong nước nóng.”

“Cái này sao có thể.” Phương Nhi bên cạnh giật mình, phản bác: “Cho tới bây giờ chỉ nghe nói cá sống trong nước lạnh, nào có đạo lý sống được trong nước nóng chứ, cá mà Mộc Hương tỷ tỷ nói là cá trong canh cá sao?”

“Cho nên chuyện này mới lạ kỳ a!” Mộc Hương nói: “Mụ Ngô kia ấy mà ngôn từ đảm bảo lắm, mụ nói, mụ tự mình nhúng ngón tay vào trong nước thử, nóng thật ấy.”

Phương Nhi và Thúy Nhi vẫn không tin, Mộc Hương nóng nảy, nhìn qua chủ tử nhà mình, lại thấy Tô Tuệ Nương lộ vẻ mặt trầm ngâm.

“Tiểu thư, không phải, phu nhân ngài sao vậy?”

Tô Tuệ Nương định thần lại, đột nhiên nói với nàng: “Đi gọi mụ Ngô đến đây, bảo có mấy lời muốn hỏi.”

Một lát sau, một người phụ nữ trung niên chừng bốn mươi đi tới, Tô Tuệ Nương liền hỏi mấy câu vây quanh chuyện này, từ hình dáng con cá trong nước nóng kia đến người bán cá kia có nói bắt được từ đâu hay không.

“Nghe nói là từ một ngọn núi ở phía nam kinh thành, tên là Phố Sơn gì đó…”

Tô Tuệ Nương nghe, trong lòng dâng lên cảm giác quả nhiên là thế, phất phất tay, cho tất cả mọi người đi xuống, nàng bắt đầu trầm ngâm.

Phố Sơn này tại hậu thế đúng thật là một nơi cực nổi tiếng, bởi do nơi đó thừa thải ôn tuyền, nhưng phàm là những người hoàng gia quyền quý đều xây sơn trang tư gia trên đó. Có thể nói, tại thời điểm ấy, có được một cái sơn trang trên Phố Sơn, đã là chuyện cực có mặt mũi rồi. Mà danh tiếng của Phố Sơn sở dĩ lớn như vậy, là cũng có nhân tố bên trong. Tương truyền hoàng đế khai quốc Chu Trọng Quốc có chứng bệnh thấp khớp cực kỳ nghiêm trọng, lúc phát tác hạ thể đều khiến y khó thể nhẫn nại, sau đó Hoàng thái tôn Chu Hậu Văn dâng lên sơn trang ôn truyền trên núi Phố Sơn. Sau khi Chu Trọng Quốc thử, chứng bệnh quả nhiên có thuyên chuyển, thế là mỗi ngày mùa đông, y sẽ có hơn một nửa thời gian đều ở nơi đó. Thánh thượng ở nơi nào thì bách quan hướng tới nơi ấy, núi Phố Sơn kia dĩ nhiên trở thành một cái bánh thơm.

Bởi chuyện tình của Yến Như Lan, Tô Tuệ Nương vốn khá kiêng kỵ Hoàng thái tôn bên kia, nếu lại để cho gã chiếm được cái lợi này nữa, nàng sẽ càng ăn ngủ không yên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.