Mộc Khả Hân hơi ngứơc đầu lên đánh giá nam nhân mặc long bào đi vào,tuy đã ngoài 40 nhưng hắn vẫn tuấn vũ hiên ngang, trên thân lộ ra khí chất uy nghiêm của bậc đế vương, bên cạnh là Hoàng Hậu Nam Quốc Lệ Lăng Di, nàng mặc trong người bộ y phục Phượng bào, da dẻ được bảo dưỡng kĩ càng, một dạng mẫu nghi thiên hạ. Nàng tiếp tục nhìn xuống nam nhân phía sau hồng y như lửa, khí chất không hề kém cạnh Phượng Đồ Viễn, nhưng kì lạ là khuôn mặt hắn lại không phải tuyệt sắc, hắn chỉ mang khuôn mặt bình thường, nàng nhận ra đây là nam nhân nàng gặp trong tửu lâu.
Phượng Đồ Viễn cho bình thân, hắn ngồi trên ngai vàng cao cao tại thượng nhìn xuống “ Hôm nay là sinh thần của Hoàng Hậu, trẫm rất vui khi các khanh đến dự, còn có sứ giả từ Tây Quốc”
Nam nhân hồng ý tỏ ý cười “ Ta thật mừng vì được Nam Hoàng đón tiếp, vinh hạnh của Thạc Vi”
Phượng Đồ Viễn cười to kêu bắt đầu khai tiệc, nhưng trong mắt vẫn lạnh nhạt, Mộc Khả Hân nhếch khoé miệng, đúng là chính trị nơi đâu cũng giả dối. Phượng gia hai huynh đệ lần lượt tặng bảo vật quý giá mừng sinh thần của Hoàng Hậu, quan viên cũng lần lượt chúc mừng.
Ca vũ linh đình, nàng để ý nam nhân tên Thạc Vi đó luôn luôn nhìn nàng, khi nàng nhìn lại còn khẽ cười nâng ly, Mộc Khả Hân lạnh lùng liếc mắt sau đó không để ý đến. Phượng Mặc Yên tức giận trừng mắt hắn, Hân Nhi là để hắn nhìn sao? Muốn nhìn cũng chỉ có mình hắn được ngắm nàng thôi.
Khổng Vân Khuê đứng lên “ Hoàng Thượng, thần nữ có thể trình bày một khúc mừng sinh thần cho Hoàng Hậu Nương Nương được chứ?”
Lệ Lăng Di hài lòng vui vẻ nhìn qua Phượng Đồ Viễn, dù sao đây cũng là con dâu tương lai của nàng.
“ Tốt “ nhận đựơc Phượng Đồ Viễn chấp thuận, nàng khiêng cây đàn tranh đi lên gãy khúc nhạc, điệu nhạc du dương đi vào lòng người, nhưng trong đó không bao gồm 4 người, Phượng Mặc Yên, Phượng Mặc Khuynh và Thạc Vi, bọn họ đang mải mê hứng thú ngắm nữ nhân như một con mèo lười buồn chán dọc ly rượu trên tay.
Quả thật rất nhàm chán, nó không thú vị bằng các đại tiệc nàng tham dự khi còn ở hiện đại, không âm nhạc, không rượu vang, không đồ ăn của các nước, không bar.
Biểu diễn kết thúc, mọi người đều vỗ tay, Phượng Đồ Viễn cười nói “ Không hổ là Nam Quốc đệ nhất tài nữ, Khổng khanh ngươi có được một nữ nhi tài giỏi, ban thưởng”
“Đa tạ Hoàng Thượng” Khổng Tiếu Túc cười lấy lòng, trên khuôn mặt già nua hiện lên vẻ khoe khoang.
Khổng Vân Khuê cũng tạ ơn, nàng quay xuống liếc nhìn Phượng Mặc Khuynh thì thấy hắn không chú ý đến nàng, mà chăm chú nhìn Mộc Khả Hân. Bao cảm xúc tụt xuống, nàng tức giận quay về chỗ, đồng thời hận thù với Mộc Khả Hân cũng tăng lên.
Tiếp theo cái vị thiên kim tiểu thư cũng theo nhau mà lên diễn, lượt này đến Tử Nhiêu, nữ nhi của Tử Gia, nàng lên đàn thu hút nhiều ánh nhìn, Tử Nhiêu cũng là một tài nữ của Nam Quốc. Sau khi kết thúc được Phượng Đồ Viễn ban thưởng, nàng bỗng chốc nhìn sang Mộc Khả Hân” Khả Hân tỷ tỷ, ngươi cũng biểu diễn một tiết mục đi”
Mọi người trong đại điện im lặng, ai chẳng biết nàng không tài không đức một lòng chỉ bám theo Tam Vương Gia, Mộc Du cùng Liễu Lâm Y lo lắng xem nàng, Phượng gia hai huynh đệ tức giận, Phượng Mặc Yên muốn lên tiếng giúp thì bị nàng đưa tay cầm lại, cho hắn một ánh mắt yên tâm.
“ Được thôi, vậy ta xin bêu xấu” Nàng chậm rãi đứng lên, đi lên trước lấy cây đàn trong tay Tử Nhiêu, hơi nhếch lên khoé miệng, muốn làm xấu mặt nàng, kiếp sau cũng đừng hòng.
Đặt cây đàn xuống nàng bắt đầu gãy hai cái, nhìn lên biểu cảm của mọi người, có lo âu, có khinh bỉ, có vui mừng khi người gặp hoạ, đủ loại. Nàng bắt đầu đánh đàn, tiếng đàn không du dương như của Khổng Vân Khuê, không nhẹ nhàng như của Tử Nhiêu mà là lúc thì nhanh nhẹn, rồi lại chậm chạp êm tai, tiếng nhạc như đang nhảy múa, đâm thẳng vào đáy lòng từng người. Điệu nhạc kết thúc cả đại điện chìm trong im lặng. Đến khi Mạc Vi vỗ tay mới ầm ầm tỉnh lại.
“ Hay hay, trẫm chưa bao giờ được nghe khúc nào hay như vậy, Mộc ái khanh đúng có phúc, Yên Nhi cũng vậy có được một Vương Phi như Mộc nha đầu” Phượng Đồ Viễn trên khuôn mặt chưa hết kinh ngạc, hắn ban thưởng cho nàng đồng thời khen hết lời.
Mộc Du cùng Phượng Mặc Yên cũng đứng dậy tạ ơn, Mộc Du ngạc nhiên nữ nhi học đánh đàn này bao giờ? Song cũng tự hào vì nàng, Phượng Mặc Yên cũng kinh ngạc không kém, nàng đúng là bảo vật mà hắn may mắn có được.
Phượng Mặc Khuynh nhu tình nhìn nàng, Khả Hân đâu mới là con người thật của nàng. Thạc Vi cũng cười tà mị, Hân Hân của hắn quả là tuyệt.
Mộc Khả Hân trả cây đàn cho Tử Nhiêu, nàng nói nhỏ vô tai nàng” Nhớ đừng trêu đến ta”
Tử Nhiêu tức giận nhìn nàng, Mộc Khả Hân cười quay lên trên “ Ta còn một vật muốn tặng cho Hoàng Hậu “
Một nha hoàng bưng một chiếc hộp to đem vô, đặt trước mặt nàng, Mộc Khả Hân bước lên mở hộp ra, bên trong là cái bánh ba tầng, được trang trí lộng lãy, ai cũng xôn xao trước chiếc bánh kì lạ.
“ Đây là bánh kem, hay còn gọi là bánh sinh nhật, Mẫu hậu sinh nhật vui vẻ” Nàng cười nhẹ sau kêu nàng cắt bánh,Lệ Lăng Di vui mừng cắt xuống chiếc bánh, nàng đưa cho Phượng Đồng Viễn một cái, chính mình một cái nếm thử.
“ Ngon quá” Vị ngọt thấm vào đầu lưỡi, hương thơm cùng mùi sữa béo ngậy. Lệ Lăng Di kinh hô.
“ Đây là ngươi làm sao?” Phượng Đồ Viễn nhìn nàng hỏi.
“ Đúng vậy” Mộc Khả Hân gật đầu.
“ Ngon, tốt, tốt, người đâu ban thưởng cho Thất Vương Gia cùng Thất Vương Phi, đồng thời tăng bổng cho Mộc Thừa Tướng. Còn có chia bánh sinh nhật này cho cái ái khanh nếm thử” Phượng Đồ Viễn đập bàn vui vẻ nói, hôm nay nàng đã là hắn nở mặt với sức giả Tây Quốc, một nữ tử như vậy, hỏi sao Yên Nhi không động tâm với nàng.
“ Tạ chủ long ơn” Mộc Du cùng Phượng Mặc Yên vui mừng quỳ xuống.
Bánh được chia cho mọi người, ai cũng tấm tắt khen ngon, Thạc Vi hứng thú nhìn nàng, Hân Hân nàng luôn làm ta ngạc nhiên, làm sao đây? Ta lỡ thích nàng mất rồi, ánh mắt đào hoa tà mị không hợp trên khuôn mặt bình thường khẽ nheo lại.