Trên đường phố xá tấp nập sầm uất, Mộc Khả Hân đi dọc theo phố xa hoa, hai bên đường là dòng người buôn bán tấp nập, cho dù thông minh đến mấy nàng cũng không bao giờ nghĩ sẽ xuyên không đến thời này, có gì đó rất viễn tưởng như trong mơ, cũng rất thật.
Đột nhiên đoàn người toán loạn chạy, chiếc xe ngựa lao trong đường phố đông người, phu xe liên tục hô tránh đường. Mộc Khả Hân chìm trong suy nghĩ không còn để ý tiếng động bên ngoài. Tiếng ngựa rít lên, hai chân đưa lên trời, phu xe tức giận la to " Không muốn sống sao, còn không biết tránh đường, ngươi biết xe đang trở ai không hả?"
Mộc Khả Hân bình tĩnh liếc lên trên, chiếc xe xa hoa chứng tỏ người bên trong không phải Hoàng tộc thì là quan lại. Phu xe đơ người nhìn khuôn mặt nữ tử trước mắt, mỹ...mỹ quá, từ xưa đến giờ hắn chưa thấy ai đẹp như vậy.
" Sao lại ngừng lại?" Trong xe ngựa truyền ra giọng nam khó chịu.
Phu xe vội mở rèm nói gì đó bên trong cho nam nhân kia. Một nam tử trung niên lo lắng nhắc nhở nàng " Cô nương, ta thấy cô nên rời đi mau đi, bên trong xe này là Tử thiếu gia Tử Du, hắn chính là háo sắc, ỷ mình là họ hàng với Khổng Hoàng Quý Phi và Khổng tiểu thư sắp là Tam Vương Phi tương lai, nên ngang ngược lộng hành, không biết bao nhiêu thiếu nữ đã bị hắn bắt đi "
Nàng nhíu chặt mày, Tử Du không phải chính là ca ca của Tử Nhiêu, quả thật là hai huynh muội tính tình cũng vứt bỏ.
Rèm xe đột ngột vén lên, một nam tử mặt mày trắng nõn bệch bạch như ham đùa quá độ, thân hình quá khổ bước ra, hắn nhìn Mộc Khả Hân ánh mắt thèm thuồng " Mỹ nhân, đúng là mỹ nhân, hãy đi theo bổn công tử, ta sẽ cho ngươi vinh hoa phú quý"
" Ta không cần những thứ đó" Ở nhà nàng còn một Phượng Thất Vương Gia, nàng cần vàng bạc làm gì. Xoay đầu bước đi, Tử Du vội sai người bao vây xung quanh nàng.
" Mỹ nhân, nói nhẹ nhàng không chịu nghe, ta sẽ cho ngươi biết kết cục của cãi Tử Du ta" Hắn nham nhở cười to, lâu lắm rồi hắn mới gặp được một nữ tử xinh đẹp đến vậy.
Mộc Khả Hân nhếch môi, đám này cũng đòi làm đối thủ của nàng, bọn gia nhân cũng không thua kém, đều dùng ánh mắt háo sắc để nhìn nàng, đột nhiên xông lên. Chưa kịp ra tay đã thẳng tấp ngã xuống đất, trên cổ là vết cứa nhỏ nhưng đều dính vào động mạch. Mộc Khả Hân cũng bất ngờ không kém, là ai ra tay nhanh như vậy, nàng rõ ràng chưa có đụng bọn họ.
Tử Du tái mặt la lớn " Là ai? Ai dám gây sự với bổn thiếu gia, ta sẽ giết ngươi "
" Ngươi muốn giết bổn vương?" Giọng nam trầm thấp từ đám người đi ra, hắn diện trong người trang phục hắn bào, tóc đen được cột cao ở đằng sau, vài ba cọng tóc xoã trước trán, khí thế đế vương lạnh lùng đủ khiến mọi người kính sợ, Tử Du hoảng loạn nhìn nam nhân đang đi đến.
" Tam..Tam Vương Gia" Hắn lấp bấp sợ hãi, tại sao chiến thần tu la lại ở đây.
Phượng Mặc Khuynh đi đến bên cạnh nàng, ôn nhu chào hỏi song lại lạnh băng nhìn Tử Du "Lâu nay dung túng ngươi cưỡng ép con nữ tử nhà lành, ỷ mình là họ hàng của Khổng Tiếu Túc cùng Hoàng quý phi liển không coi ai ra gì, hôm nay còn mạo phạm hoàng tộc, ngươi đã biết tội"
" Không có, ta không có, tiểu nhân không biết người đó là Vương Gia, tiểu nhân không hề có ý mạo phạm Hoàng tộc" Tử Dụ hối hả chối, mạo phạm hoàng tộc, cho dù là ai cũng không cứu được, cho hắn 9 cái mạng cũng không dám.
Phượng Mặc Khuynh chỉ vô người nàng " Ngươi ham mê sắc đẹp muốn bắt nàng, nàng là..." Ngừng một chút hắn nói tiếp " Nàng là đệ muội của ta Nam Quốc Thất Vương Phi "
Đệ muội? Nghe châm chọc làm sao, nếu khi xưa ta phát hiện ra được tình cảm của mình, nàng đã không là Vương Phi của Yên, ta có thể danh chính ngôn thuận ôm nàng, dìu tay nàng và bảo vệ nàng.
Tử Du mở to mắt kinh ngạc, Thất Vương Phi là nàng? Là nữ nhân được Thất Vương Gia sủng ái nhất, hắn ta không tiếc huỷ bỏ hậu viện chỉ sủng một mình nàng. Thôi đợt này xong rồi, Tử Du hoảng sợ bò lại chân nàng " Thất Vương Phi, tiểu nhân không biết là ngài, tiểu nhân có mắt như mù, ngài tha cho tiểu nhân, tha cho tiểu nhân "
Phượng Mặc Khuynh khó chịu cầm tay nàng cách xa, hắn ta không xứng đụng vào Khả Hân, thật dơ bẩn, đáng ra hắn nên loại bỏ sớm hơn. Mộc Khả Hân cười khẽ " Được ta tha ngươi tội chết, có điều, tội sống không tha được"
Hắn mừng rỡ dập đầu, chỉ cần không chết là được, nàng tiếp tục " Ta chưa nói xong, ngươi đã đứng ngay con phố, đứng im không được phản kháng cho bọn họ ném đồ vào người, đồng thời thả những nữ tử ngươi đã bắt ra, chu cấp đàng hoàng cho họ, và từ nay không được bắt ai nữa"
Quỳ sụp xuống đất, hắn hôm nay không may rồi, hắn không cam lòng, có ngày ta sẽ khiến ngươi phục vụ ta, ngươi cứ đợi đấy.
"Làm theo lời nàng nếu không ta sẽ giết ngươi" Phượng Mặc Khuynh lạnh lùng đe doạ, sao hắn không đọc được thù hằn ghê tởm trong mắt hắn ta, hắn sẽ không cho hắn ta đụng đến một cóng tóc của Khả Hân, Tử Du ngày của ngươi cũng sắp đến rồi.
Dân chúng xung quanh kích động tung hô, bọn họ không cần sợ tên ác bá này nữa rồi, Thất Vương Phi đúng là tốt bụng, lại còn xinh đẹp.
Đi đến chỗ vắng nàng quay sang bên hắn "Cảm ơn ngươi"
Nàng vẫn còn ngại ngùng, không hiểu sao đứng cạnh hắn tim nàng lại đập nhanh như vậy, rõ ràng người nàng thích là Phượng Mặc Yên, cớ sao nam nhân trước mặt cũng làm nàng rung động.