Tứ Quốc Tranh Phi

Chương 47



Bạc Khinh Nhiễm lông mi khẽ động, Nam Quốc đổi chủ, Tân hoàng Phượng Mặc Yên. Nghe nói Nam Quốc Quốc Chủ Phượng Đồ Viễn thoái vị, nhưng theo như hắn biết thì Thất Vương Gia bây giờ nắm hầu như nửa phần quyền lực của Nam Quốc, nửa phần còn lại là do Tam Vương Gia nắm giữ, Nam Hoàng chỉ còn danh vô thực. Tam Vương Gia từ bỏ cơ hội thượng vị, chỉ quanh năm trên chiến trường. Nên đương nhiên ngôi vị sẽ do Thất Vương Gia chiếm lĩnh. Công thể không công nhận, Phượng Mặc Yên là cái kì ba nam tử, che giấu cũng thực sâu.

Còn nhớ khi trước người ngoài chỉ biết Thất Vương Gia Phượng Mặc Yên là cái Tiêu Dao Vương Nam Quốc không tranh việc triều chính, hầu hết đều nghĩ ngôi vị sẽ vào tay Tam Vương Gia, không ngờ là do hắn giấu quá sâu. Nhưng Chiến thần Tam vương gia cũng không phải ngồi không, nếu không phải hắn tuyên bố sẽ không giành ngôi đế, có lẽ Nam Quốc sẽ xảy ra chiến tranh nội bộ bất phân thắng bại.

Mạc Ly Hiên lại tiếng tục lên tiếng " Đợt đăng ngôi này, Tây Quốc không thể không tham gia"

Tân Hoàng lên ngôi vốn là việc lớn, hơn thế Cửu công chúa Nam Quốc được gả cho Tây Quốc, tính ra là hai nước thông gia, không thể không tham dự.

Bạc Khinh Nhiễm trầm giọng lên tiếng "Hoàng Thượng muốn Khinh Nhiễm đi Nam Quốc?"

Hắn vuốt lọn tóc trước ngực, mắt đào hoa luôn nhìn về phía Mộc Khả Hân, Bạc Khinh Nhiễm không thoải mái đem nàng ôm càng chặt. Mộc Khả Hân cũng không thể giữ bình tĩnh, nam nhân này quả thật rất đẹp, diện hồng y càng tăng thêm phần yêu mị. Có điều ánh mắt hắn nhìn nàng mang theo hừng hừng hoả, làm tim nàng thoáng run lên, không phải vì dung mạo của hắn, mà là cái gì đó nàng không giải thích được.

"Nếu ngươi không muốn đi, trẫm sẽ sai người khác " Lúc đầu muốn điều Bạc Khinh Nhiễm đi, nhưng có vẻ phải nghĩ lại rồi, vì nếu hắn đi Hân Hân cũng phải đi theo, gặp lại sau chia ly, hắn thật sự không muốn xa nàng. Cho dù nàng không nhận ra hắn nhưng không có nghĩ hắn không nhận ra nàng, khuôn mặt này, khí chất này, chỉ có thể là nàng. 

Bạc Khinh Nhiễm lên tiếng " Không cần, dù sao sẵn tiện có thể đưa Lan Nhi về thăm gia"

" Nàng không thể đi " Mạc Ly Hiên đột nhiên cất cao giọng, nếu nàng đi thế chẳng phải thông báo cho tất cả Thất Vương Phi còn sống, nên nhớ Phượng Mặc Yên huy động lực lượng đang không ngừng tìm kiếm nàng, nàng trở lại Phượng Mặc Yên sẽ buông tha để nàng đi?

Không phải hắn sợ Phượng Mặc Yên, nếu tin tưởng với thế lực của mình hoàn toàn có thể cướp được nàng từ tay hắn ta, chỉ có điều hắn không muốn nàng bị tổn thương. Nếu quay lại liệu nàng sẽ muốn rời đi khỏi Phượng Mặc Yên? Lúc trước hắn ngỏ ý muốn mang nàng đi khỏi nơi đó, chính nàng đã từ chối.

Mộc Khả Hân ngạc nhiên nhìn hồng y nam tử, nếu không lầm đây là lần đầu tiên gặp hắn, hắn cư xử như thể nàng và hắn quen nhau từ trước rồi. Bạc Khinh Nhiễm cũng chau nhẹ mày, Mạc Ly Hiên hôm nay đá hai lần thất thố, tất cả đều liên quan đến nữ tử này, bọn họ đã gặp nhau, có lẽ hắn nên cho người điều tra.

Nàng lạnh nhạt nói " Tại sao ta không thể đi?"

Nàng không muốn gò bó hoài một chỗ, tổng cũng muốn đi các quốc gia. Mạc Ly Hiên tròng mắt hoa đào hiện lên bối rối khó xử, nàng thân phận hiện tại là Nam Quốc công chúa, không lí do nào không thể đi được. Nhưng mà...

"Tân Hoàng đăng cơ tuy rằng rất an toàn, nhưng cũng không thể tránh rủi ro, đem theo thê thiếp chỉ càng thêm vướng bận" Hắn cười khuynh quốc nói.

Bạc Khinh Nhiễm mang theo ngạo nghễ tự tin đáp lại hắn "Hoàng Thượng không phải lo lắng, Khinh Nhiễm vô thiếp, chỉ có một Vương Phi. Nếu cả nữ nhân của mình còn không bảo vệ được, sao xứng làm Nhiếp Chính Vương đại diện của Tây Quốc đi Nam Quốc"

Mạc Ly Hiên cụp xuống đôi mắt hiện lên khí lạnh, cũng dám chống đối hắn, quả thật hắn đã giả ngu ngốc quá lâu rồi, phải đẩy nhanh kế hoạch, hắn muốn người ôm nàng phải là hắn.

Khi ngước lên coi ngươi không gì thay đổi, thân hình tà tứ phong lưu không chịu nổi ngã ngồi ra ghế, ai có thể tưởng tượng nổi đây là quốc chủ của một quốc gia. " Được rồi vậy các ngươi lui ra đi"

Bạc Khinh Nhiễm cùng Mộc Khả Hân hành lễ rời đi, Mạc Ly Hiên lưu luyến nhìn làm nàng đánh cái rùng mình, hắn không cần xem nàng bằng ánh mắt ăn tươi nuốt sống như thế.

Đi khỏi Hoàng Thanh Cung, Bạc Khinh Nhiễm bất ngờ lên tiếng " Ngươi cùng hắn lúc trước có gặp qua?"

" Chưa từng" Nàng nhàn nhạt trả lời, nàng chưa từng thấy qua hắn, không biết trước khi nàng xuyên thì như thế nào nhưng khả năng Phượng Ngữ Lan gặp hắn cũng không lớn. Một người là Tây Quốc Hoàng Đế, người còn lại là Tây Quốc Công Chúa, vốn không có cơ hội gặp mặt.

Đi dọc theo con đường hoàng cung gặp nhiều vô số cung tần mĩ nữ, đồn đại Tây Hoàng ham mê tửu sắc bề ngoài không sai, nhưng nàng cứ cảm giác cứ chỗ nào không đúng. Dẫu sao thì cũn không liên quan đến nàng, nhưng chuyện quan trọng hơn chính là " Ta không thể về Nam Quốc, bọn họ sẽ nhận ra ta không phải Phượng Ngữ Lan"

" Bọn họ sẽ không nói gì " Hắn đạm bạc trả lời.

Nàng hồ nghi hỏi " Sao ngươi lại chắc chắn như vậy?"

" Nam Quốc Quốc Chủ Phượng Đồ Viễn ham mê vương quyền, hắn ta sẽ không vì một công chúa bé nhỏ mà xé rách mặt với Tây Quốc. Phượng Mặc Yên càng không " Nếu nói Phượng Đồ Viễn tâm lạnh một thì Tiêu Dao Vương chính là mười, hầu như không có gì nhập được vào tâm hắn, chỉ trừ Thất Vương Phi quá cố Mộc Khả Hân, tiếc rằng nàng ta chết rồi. Nếu không phải thế làm sao Phượng Mặc Yên sa sút thời gian dài, hơn thế vì nàng bứt vua thoái vị.

Mộc Khả Hân ít khi nào tò mò chuyện gì, nhưng không hiểu sao nàng lại muốn nghe về chuyện của nam nhân đó, Thất Vương Gia Phượng Mặc Yên " Tại sao Phượng Mặc Yên không quan tâm Phượng Ngữ Lan, bọn họ không phải huynh muội sao?"

" Hoàng thất có hai từ huynh muội sao?" Hắn cười lạnh, sau đó bước đi.

Đúng vậy đế vương tâm lạnh vốn không có hai từ tình thân. Nàng đi theo sau đột nhiên cất tiếng "Vậy còn về Tam Vương Gia Phượng Mặc Khuynh thì sao?"

Không hiểu sao khi vô tình nghe được cái tên này lòng này lại quặn đau không thở được, cảm thấy như có người luôn nói sẽ bảo vệ che chở cho nàng.

Bạc Khinh Nhiễm nhăn mi, trong lòng vì nàng luôn hỏi về nam nhân khác mà không thoải mái, hắn lạnh giọng " Bổn vương không có nghĩa vụ phải giải thích cho ngươi, hơn thế chú ý điểm, bọn họ không phải người ngươi có thể đụng đến"

Mộc Khả Hân không vui nhếch môi, chỉ trách nàng quá yếu trong thế giới cổ đại này, chỉ còn cách biến cường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.