Tứ Quý Vật Ngữ Chi Lưu Thảng Đích Thịnh Hạ

Chương 10: Mang em về ăn tết!



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thêm vài ngày nữa là đến kì nghỉ đông, kết quả là trong năm nay công ty cũng được coi như thành công. Mỗi người phấn đấu một năm đều có hi vọng, cho nên mấy ngày này, mọi người đoán rằng mức tiền thưởng cuối năm nay hoàn toàn vượt qua năm trước nên làm việc rất nhiệt tình.

Lời thì nói như thế, mỗi người đều biết thì Khang Ngôn đương nhiên cũng nghĩ, quanh năm suốt tháng mình đến tột cùng đã kiếm bao nhiêu tiền, cuối năm thưởng bao nhiêu, ít nhất mấy năm trước đều nhất định sẽ nghĩ như vậy.

Tiền lương thưởng của Khang Ngôn cũng đang trong thời kì được nâng lên.

Lúc vừa mới bắt đầu công tác, trước đó nữa thì là một đứa nhỏ mồ côi được xã hội nuôi dưỡng nên Khang Ngôn đối với yêu cầu sinh hoạt thật sự không cao. Y chỉ hy vọng tiền của mình kiếm được có thể đủ trả tiền nhà, đủ dùng và còn tiết kiệm được một ít.

Qua mấy năm nay, tiền nong để ứng phó mấy thứ thiết yếu trong cuộc sống cũng không vấn đề gì, vì vậy Khang Ngôn đã nghĩ, nên tiết kiệm hơn, cố gắng dốc sức làm vài năm, nói không chừng ở tuổi 30 có thể tự mua một ngôi nhà cho bản thân …… Suy nghĩ như một chú kiến nhỏ như thế cũng không ai chê cười y, vì xã hội còn rất nhiều người đều nghĩ như thế.

Đến bây giờ, Khang Ngôn cảm thấy, cứ đi một mình sẽ rất mệt mỏi, một người trải qua sẽ cô đơn. Chỉ là, cùng Thẩm Bạch ở cùng một chỗ sau, hắn nói với Khang Ngôn:“Anh một mình phấn đấu cũng rất mệt mỏi, em cũng mỏi mệt, chúng ta làm thành một đôi để cùng cố gắng.”

Khi Khang Ngôn đang nghĩ đến thất thần, Lăng Tả đột nhiên hỏi Khang Ngôn:“Tiểu Ngôn a, cậu nói năm nay sẽ có bao nhiêu tiền thưởng cuối năm a?”.

Vấn đề như vậy, là không có câu trả lời, nhưng mọi người lại đang không ngừng hỏi, một loại nghi vấn cùng tò mò kềm nén không được  một mực quấy phá nội tâm bọn họ.

“Có lẽ sẽ được nhiều” Khang Ngôn khoa tay múa chân làm một cái thủ thế, nói ra suy đoán của mình, bất quá dựa theo tiền thưởng năm trước, cũng chắc không quá kém nhiều lắm

“Bất quá, cậu cũng biết mấy năm này kinh tế đình trệ mà.”

“Em cảm thấy cũng sẽ được nhiều chút, không phải mấy vụ đàm phán trong năm đều thuận lợi sao?”

“Xem tâm tình ông chủ thôi .”

Cùng Lăng Tả nói thêm vài câu, liền lại trở lại công việc của mình.

Cách thời gian ăn cơm trưa còn nửa giờ, Lý Tuệ nói cùng Khang Ngôn, giữa trưa ngay hẹn gặp bên ngoài nhé. Những lời này nghiễm nhiên trở thành ám hiệu tụ hội  của bốn người Hàn Đống cùng Lý Tuệ, Thẩm Bạch cùng Khang Ngôn.

Bên ngoài trời lạnh đến cóng tay chân, bất quá trong tiệm vẫn ấm áp, ngồi đầy ắp người. Bốn người ngồi vây quanh cùng một chỗ, ở giữa bàn có nồi lẩu đang tỏa khói ấm bốn phía,  hương thơm tỏa ra thơm ngon.

“Mau ăn, mau ăn.” Hàn Đống vừa nói vừa đem một đĩa thịt bò đổ vào. Sau đó bốn đôi đũa ở trong nồi đi ra đi vào.

Đợi cho ăn cũng đủ no rồi, Hàn Đống mới chậm rì rì nói: “Hai chúng tớ đã cùng người nhà thương lượng rồi, quyết định cuối tháng ba sang năm kết hôn. Các trưởng bối chọn được ngày đẹp rồi.”

“Đây thật ra là bà ngoại của Hàn Đống quyết định, các anh cũng biết lão nhân gia vẫn vô cùng để ý những chuyện này.”

“Yêu, nhìn ngữ khí của em kia, là ước gì hiện tại gả ngay cho Hàn Đống sao.”

Một câu vui đùa, chọc cho ba người đàn ông đều nở nụ cười, duy chỉ có Lý Tuệ đỏ bừng mặt.

“Đừng nói hai người chúng tớ nữa, nói nói hai người các cậu.” Gắp một mảnh thịt đến chén Lý Tuệ, Hàn Đống mang theo mỉm cười xấu xa nhìn Khang Ngôn “Tiểu Ngôn, cậu nói đi, Thẩm Bạch ở nhà có khi dễ cậu không.”

Không đợi Khang Ngôn nói gì, Thẩm Bạch liền lập tức nói, căn bản không dám khi dễ Khang Ngôn. Sau đó Hàn Đống liền tỏ vẻ không tin nhìn Khang Ngôn, tựa hồ phải đợi Khang Ngôn nói ra mới tin tưởng.

“Kỳ thật, chúng tớ ở cùng thì cũng như vậy thôi .”

Lần này Lý Tuệ mỉm cười, bởi vì cô đã hiểu ý tứ Khang Ngôn, chỉ có Thẩm Bạch cùng Hàn Đống vô cùng thất vọng. Thẩm Bạch còn tưởng rằng Khang Ngôn sẽ nói “Thẩm Bạch nhà tớ, ở nhà chịu mệt nhọc, là người đàn ông tốt điển hình”, mà Hàn Đống tự nhiên hy vọng nghe được “Thẩm Bạch ở nhà chính là một gã đàn ông không chịu làm cái gì hết ”.

“Em nói xem, cái gì gọi là ‘Thì cũng như vậy’?” Lời này tự nhiên là Thẩm Bạch làm nũng nói với Khang Ngôn, một phương pháp ( theo như Thẩm Bạch) thì đó là thể hiện ân ái.

Nhìn vẻ mặt Thẩm Bạch oan uổng, Lý Tuệ lại nói:“Thẩm Bạch, anhcùng Khang Ngôn của chúng ta ở cùng một chỗ sau, hai người càng lúc càng giống.”

“Đúng nha đúng nha, phải không, thân ái.”

Đây tột cùng là tình huống nào, Khang Ngôn trong lòng hoàn toàn bị vài gia hỏa này đánh bại. Bất quá đúng là bởi vì là hảo hữu, nói như vậy, ngược lại là thể hiện thân mật khăng khít.

“Nha, đúng rồi, Thẩm Bạch, năm nay cậu về nhà ăn tết ư?”

Thẩm Bạch nhìn thoáng qua Khang Ngôn, nói có chút do dự:“Còn không biết.”

“Khang Ngôn, cậu sao?”

Vừa hỏi ra miệng, Lý Tuệ cố ý ho khan, Hàn Đống tựa hồ mới nhớ tới, Khang Ngôn là cô nhi. Khang Ngôn chỉ cười cười, nói lễ mừng năm mới hàng năm y đều đến cô nhi viện hồi bé để mừng năm mới.

“Năm nay, anh mang em về nhà để đón năm mới!”

Không chỉ có là Khang Ngôn, Hàn Đống cùng Lý Tuệ đều thẳng tắp nhìn Thẩm Bạch. Không có ai đi hoài nghi Thẩm Bạch nghiêm túc, chỉ là……



11 – Là vừa thấy đã yêu ư?

Bên ngoài tuyết rơi đầy trời, cũng may trong phòng rất ấm áp. Vì vậy, Khang Ngôn bình thản đắp một tấm chăn mỏng, đầu gác lên đùi của Thẩm Bạch, xem tv.

“Cùng anh về nhà ăn tết a, đừng có lại do dự.”

Ngửa đầu, chỉ nhìn thấy cái cằm Thẩm Bạch , Khang Ngôn nghĩ một lát mới nói:“Vậy thì đi thôi.”

“Đừng đáp ứng như chuyện em không cam lòng như thế chứ” Cúi đầu xuống giả bộ như vô cùng sinh khí , Thẩm Bạch chăm chú nhìn Khang Ngôn “Không được, anh đã tiên hạ thủ vi cường, không cho em lại cân nhắc đắn đó.”

Nói vậy, Thẩm Bạch liền lấy điện thoại di động ra bắt đầu bấm số điện thoại, sau đó Khang Ngôn thấy hắn vẻ mặt chờ đợi nóng vội.

“Mẹ, là con ” Thẩm Bạch tuy hành động khác ý nguyện của mẹ, nhưng trong lòng vẫn không có biện pháp thật sự quyết tuyệt, vừa nghĩ tới nếu mang Khang Ngôn về nhà có lẽ sẽ làm mẹ hắn đại phát lôi đình, liền hạ thấp ngữ điệu “Mẹ, năm nay con muốn dẫn Khang Ngôn về nhà ăn tết……”

Tình huống như vậy, lại chỉ trầm mặc, tim Khang Ngôn  càng treo ở cuống họng.

“Dạ dạ, con biết rồi, dạ, mẹ, gặp lên sau nha mẹ.”

Cúp điện thoại sau, biểu hiện của Thẩm Bạch được vô cùng bình tĩnh, sau đó cúi đầu xuống, đối với Khang Ngôn đang gối lên bắp đùi mình, nói:“Nói lảm nhảm suốt rồi mẹ cũng cho phép anh mang em về nhà.”

Không đợi Khang Ngôn nói cái gì, Thẩm Bạch chỉ vào gương mặt của mình, bắt Khang Ngôn phải hôn lên, vì vậy đem Khang Ngôn vừa mới khẩn trương bị chọc cười.

Một mực chỉ vào gò má  của mình, Thẩm Bạch còn không ngừng nói nhỏ muốn Khang Ngôn nhanh lên, ngón tay đều sắp chọc được thủng một lỗ trên mặt thì Khang Ngôn rướn người lên, hôn.

Bất quá, Thẩm Bạch vừa chuyển, vươn tay ngăn chặn cái ót Khang Ngôn, cắn lên miệng Khang Ngôn, làm một cái hôn môi thật dài.

“Bạch ngốc, em yêu anh.”

Dán vào lỗ tai Thẩm Bạch lén lút nói, nói xong Khang Ngôn liền gối lên đùi Thẩm Bạch nhắm mắt lại giả bộ ngủ.

“Em có thể không cần lên tiếng, chỉ cần im lặng nghe anh nói là được rồi.”

“Đôi khi nói em ngốc, em cũng không thừa nhận, luôn thích so sánh xem em với anh ai ngốc hơn.”

Nhìn Khang Ngôn nhắm mắt lại, lông mi vừa động, khóe miệng Thẩm Bạch hiện lên tia mỉm cười “Có lẽ em không biết đâu, lúc anh thăng lên chức quản lí, lần đầu tiên đến công ty của em tham gia hội nghị liền gặp em, đó là chuyện của hai năm trước.”

Khang Ngôn giật giật thân thể, chuyển đổi tư thế, một tay gối lên đầu, một tay ôm eo Thẩm Bạch, Thẩm Bạch đồng dạng tự nhiên cũng ôm lấy lưng Khang Ngôn , thay y đắp kín chăn lông.

“Lần đầu tiên nhìn thấy em sau, bộ dáng em nom rất ngốc đứng ở bên cạnh máy copy, anh liền đi theo em.”

“Đi chưa được mấy bước, anh liền nghe được có người đang gõ máy copy, không cần nghĩ cũng biết là em, em tạo ra tạp âm đã thành công hấp dẫn anh, về sau không biết vì cái gì, cứ như vậy nhớ kỹ em.”

“Cũng không biết vì cái gì, cái bộ dáng ngốc nghếch đáng yêu ấy của em cứ in vào trong tâm anh, luôn sáng rực rỡ không phai nhạt.”

“Ai ngốc, anh còn dám nói em ngốc.” Khang Ngôn xoay người, trừng mắt nhìn Thẩm Bạch, cẩn cẩn dực dực hỏi:“Anh là vừa gặp đã yêu em ư?”

“Kỳ thật, lúc ấy anh chỉ cảm thấy đó là một hồi ức mà thôi ” Nhẹ nhàng mà xoa bóp cái mũi Khang Ngôn , cười đến xán lạn “Ai biết cũng không lâu lắm, Hàn Đống vô tình nói có một người nào đó vì quá mệt nhọc mà té xỉu.”

“Đó là bởi vì em vốn bị tụt huyết áp thôi.”

“Cho nên mới bảo em phải nghỉ ngơi thật tốt .”

“Em hiện tại cũng vẫn hảo hảo chú ý thân thể, anh ngược lại hơn nửa đêm còn vẫn làm việc, anh xem anh đi, mắt gấu mèo!”

“……”

Cái này có lẽ chính là phong cách khắc khẩu thuộc về Thẩm Bạch cùng Khang Ngôn, ai! tình yêu hay cuộc sống đều có khắc khẩu, chỉ cần thứ cuối cùng giữ lại là tình cảm mà thôi.

“Sau đó thì sao, em nhớ anh không có tới an ủi em nha.”

Mắt liếc Khang Ngôn, Thẩm Bạch nói tiếp: “Nói thật, anh cũng cảm thấy vô cùng khéo, mỗi khi anh sắp không xóa được ấn tượng về em, chuyện của anh lại rơi vào tai anh, hoặc là em sẽ xuất hiện ở trước mắt của anh. Một năm thì mấy lần đến công ty của em họp, cơ hồ đều thấy em.”

“Chính là em đối với anh đều không hề có ấn tượng ni, chuyện gì xảy ra?”

“Đứa ngốc, lúc đó đều là anh nhìn em.”

Đứng thẳng người dậy, tay trái ôm cổ Thẩm Bạch, Khang Ngôn hôn lên, mút vào đôi môi căng mọng của hắn  “Ngốc nghếch, thật khờ.”

“Nếu như không phải Hàn Đống vô tình nói, em thích đàn ông , có lẽ anh đành phải chầm chậm đem cảm giác khó hiểu này tiêu bớt.”

“Lý Tuệ nói cho Hàn Đống a, Hàn Đống nói cũng thực kịp thời.”

Nếu như nói Nguyệt lão cố ý làm cho hai người tương ngộ tương tri tương ái, như vậy ai cũng trốn không xong, có lẽ chỉ có thể tự an bài một chút để gặp mặt ấn tượng hơn mà thôi.

Nếu như đối Khang Ngôn nói, anh, Thẩm Bạch, thích em, Khang Ngôn.

Đồng dạng là một người đàn ông, có thể bị một bạt tai của y rồi hung hăng bị đuổi đi hay không? Rất nhiều lần, Thẩm Bạch ở văn phòng ngẩn người vì thế, có lần thủ trưởng còn cho rằng Thẩm Bạch bởi vì thăng chức nên bị áp lực lớn.

Hàn Đống nói cho Thẩm Bạch, Khang Ngôn thích đàn ông, làm cho tảng đá trong lòng hắn rơi đi một mảng lớn, ít nhất, còn hi vọng.

Bởi vì sống cuộc sống độc thân đã lâu rồi, muốn để một người bước vào tim mình cũng rất khó nhưng vẫn muốn đi thử bắt lấy. Nhưng Thẩm Bạch lại lo lắng, sợ mình xúc động sẽ lỗ mãng, sẽ làm hết thảy trở nên vô cùng tồi tệ, đôi khi ngẫm lại tình cảnh của mình, không có tư cách gì đi nói chuyện yêu đương. Lúc ấy mình mới tìm được thăng chức, kì vọng của cha với mình tiêu tan, nhưng mẹ vẫn một mực canh cánh trong lòng, cho nên Thẩm Bạch thật sự không dám nghĩ đến quá nhiều.

“Khá tốt, anh cuối cùng vẫn là bắt được em, cũng nhận định em, tuy nhiên ở giữa quá trình đó, anh thấy có hơi ngốc.”

“Bạch ngốc, anh đều thừa nhận mình ngốc đó nha.”

“Em đứng dậy trước đi, hai chân anh sắp tê rần rồi.” Nói xong liền phụ giúp Khang Ngôn đứng dậy, chính là, trong nháy mắt đứng dậy, cảm giác hai chân tê dại  thoáng cái khuếch tán ra, không có đứng vững, liền thẳng tắp đè Khang Ngôn ngã xuống đất.

“Anh đứng dậy đi, nặng chết!”

“Không có việc gì, để cho anh nằm đi.”

“Anh sờ loạn cái gì!”

“……”

Hoặc là, đây là cuộc sống……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.