Tú Sắc Nông Gia

Chương 14: Vợ chồng ra ngoài



Hôm sau, trời vừa hừng sáng hai người đã thức dậy, mỗi người ăn một miếng bánh, rồi cho gà rừng và thỏ rừng ăn. Bách Thủ chọn vài con thú hôm qua săn được, dẫn theo Loan Loan, hai người cùng nhau men theo sườn núi đi xuống.

Đi qua thôn đã thấy hai ba bóng người đang làm việc trên ruộng. Trước kia mỗi lần Bách Thủ ra chợ đều đi đường nhỏ, rất ít khi đi qua thôn, lần này đương nhiên khiến cho một vài người chú ý, huống chi bên cạnh hắn còn có Loan Loan đi theo. Có người thậm chí còn ngừng việc đang làm lại nhìn qua.

Bách Thủ gánh thú săn, mắt không ngó nghiêng mà tiếp tục đi thẳng về phía trước. Loan Loan tò mò vừa đi vừa xem xét thôn này.

Lần trước xuống tặng đồ, nàng cũng nhìn thấy được mấy nhà. Nhìn phòng ốc nhà cửa thì chỗ này cũng không tính là rất sung túc, nhưng dường như còn đầy đủ hơn nhà nàng. Cửa sân bằng gỗ sơn xanh, ngoài phòng dùng tường đất vây quanh trước cửa, coi như rào sân nhà mình lại, như vậy rất dễ ngăn cản ánh mắt người bên ngoài. Mỗi gia đình đều có vài gian phòng, đâu giống như nhà nàng, chỉ có hai gian phòng, mà phòng bếp còn dựng riêng ra nữa!

Loan Loan thầm nghĩ trong lòng, nhà nàng sau này cũng phải rào lại một cái sân nhỏ thuộc về mình, không chỉ rào, nàng còn muốn biến nó thành bộ dáng căn nhà cấp bốn xinh đẹp, khiến những người này phải hâm mộ ghen tỵ.

Thôn này không nhỏ, nhưng cũng không xem là quá lớn, có hơn mười gia đình.

Lúc đi đến cửa thôn, Loan Loan ngoài ý muốn trông thấy một người quen, lập tức thân thiết chào hỏi trước: “Dương đại tẩu vừa ra ruộng về à?”

Mẹ Nguyên Bảo sững sờ nhìn Loan Loan đầu tóc chải bóng loáng mà ngây ngẩn gật đầu.

Loan Loan mỉm cười nhìn mẹ Nguyên Bảo, để tiện lợi nên nàng dứt khoát thắt tóc thành bím, thấm ướt tay bôi lên đỉnh đầu cho bóng mượt. Nhưng nàng thấy ánh mắt mẹ Nguyên Bảo rất kỳ quái, chẳng lẽ chải tóc thế này có gì sai sao, nhưng lúc sáng rõ ràng Bách Thủ nói là rất đẹp nha!

Loan Loan nào biết, trong mắt Bách Thủ thì vợ có thế nào cũng đều xinh đẹp. Chiếu theo quy củ, nàng đã lập gia đình thì phải chải kiểu đầu của phụ nữ có chồng, nhưng nàng dùng phương pháp hiện đại đơn giản thắt thành một cái bím tóc, có nghĩa không phải kiểu tóc của phụ nữ có chồng, cũng không phải kiểu tóc của nữ tử đợi gả, mẹ Nguyên Bảo đương nhiên phải tò mò.

Bách Thủ gánh thú săn, không hề ngừng lại chút nào mà vẫn tiếp tục đi thẳng về hướng cửa thôn.

Loan Loan cười cười với mẹ Nguyên Bảo đang còn ngây người, rồi đuổi theo Bách Thủ.

Mẹ Nguyên Bảo khó hiểu nhìn hai người, phương hướng đó hẳn là đi ra chợ, xem bộ dáng kia có lẽ hai người đi bán hàng trên phố rồi. Mẹ Nguyên Bảo bỗng nhiên có chút hồ đồ, từ khi Loan Loan gả tới đây đã nghe nhiều người nói qua, nàng khá lầm lì, không thích nói chuyện, cũng không thích ra ngoài, nhưng sao bây giờ lại thấy hoàn toàn không phải như vậy chứ?

Nàng đứng tại chỗ một lúc lâu, cho đến khi mẹ Lan Hoa bưng rổ rau xanh tới.

“Mẹ Nguyên Bảo, tẩu quen thân với bọn họ từ bao giờ vậy?” Mẹ Lan Hoa cười hì hì nói.

Mẹ Nguyên Bảo nhìn nàng một cái, ánh mắt quét qua những quả dưa trong rổ rau, khen ngợi: “Ơ, quả dưa này nhìn thật ngon a.”

Mẹ Lan Hoa ước lượng rổ rau xanh, cười nói: “Đúng thế, vườn rau nhà chúng ta năm nay sinh trưởng rất tốt, đáng tiếc trồng hơi ít, nếu không ta cũng định mang đi bán cơ.” Vẻ mặt có chút đắc ý.

“Đúng vậy nha, ai mà không biết vị kia nhà tẩu có tay nghề trồng hoa màu rau củ giỏi chứ.” Mẹ Nguyên Bảo vừa nói vừa đi về hướng nhà.

Nói về cha Lan Hoa, hắn chỉ là một người nông dân, không biết được mấy chữ, nhưng lại là một tay thiện nghệ trồng hoa màu.

“Đâu có, đâu có, vị kia nhà tẩu cũng đâu kém, tài săn bắn trong thôn có mấy ai vượt qua được chứ.” Mẹ Lan Hoa thuận miệng khen.

“Vậy có ích lợi gì chứ, thu hoạch tốt mới có ăn. Hôm nào phải học hỏi kinh nghiệm nhà tẩu mới được.”

“Nói nhảm gì vậy chứ, đều là người một thôn, mọi người giúp đỡ lẫn nhau thôi.”

“Đúng vậy a, đúng vậy a, ta còn phải mau mau trở về nấu cơm cho bọn nhỏ, không nói với tẩu nữa.”

“Đi đi, ta cũng phải trở về.” Mẹ Lan Hoa cười hì hì bưng rổ rau xanh bước đi hai bước lại đột nhiên dừng lại, chuyện mình vốn muốn nói không phải chuyện này nha!

Mẹ Nguyên Bảo vừa bước vào sân nhà mình đã trông thấy mẹ Lan Hoa vội vàng quay trở lại, nàng còn chưa kịp đóng cửa sân thì một cánh tay mập mạp đã giữ chặt lấy cánh cửa.

“Ha ha… tẩu tẩu à, quên hỏi tẩu chuyện này.” Mẹ Lan Hoa cười nói.

“Chuyện gì vậy?” Mẹ Nguyên Bảo đè tay lên cửa hỏi.

“Vừa rồi vợ Bách Thủ nói với tẩu chuyện gì vậy?” Mẹ Lan Hoa lom lom nhìn mẹ Nguyên Bảo nói.

“Không nói gì cả, chỉ chào một tiếng thôi.” Mẹ Nguyên Bảo liếc nhìn nàng một cái, rồi nói.

“Thật à?” Mẹ Lan Hoa hồ nghi: “Nghe nói mấy ngày trước hai vợ chồng còn tặng đồ ăn cho nhà tẩu hả?” Vẻ mặt đầy tính nhiều chuyện.

“Đó là vì lần trước nhà ta cứu bọn họ ở bờ sông.” Mẹ Nguyên Bảo thản nhiên nói.

“Các tẩu sẽ không ăn thật chứ?” Mẹ Lan Hoa kinh ngạc hỏi.

Mẹ Nguyên Bảo muốn trực tiếp đóng sập cửa đuổi người, mắt thấy cánh tay béo mập đang chống chặt cửa sân thì xoay người vào nhà làm việc của mình.

Cha bọn nhỏ nói không sai, đúng là mụ nhiều chuyện!

Mẹ Nguyên Bảo vốn cho là mình không trả lời thì mẹ Lan Hoa chỉ ba hoa vài câu rồi sẽ đi, nhưng nàng sai rồi. Nàng vừa xoay người vào nhà, mẹ Lan Hoa quen cửa quen nẻo đi theo vào, miệng còn lải nhải: “Tẩu nói xem chuyện này có lạ không chứ, lúc vừa gả tới đây, nửa năm cũng không thấy nàng lộ mặt…” Luôn mồm lải nhải, ánh mắt cũng không rảnh rỗi, nàng ta quét nhìn bốn phía sân nhỏ.

Sân hai nhà cũng to gần bằng nhau, nhưng mẹ Lan Hoa bình thường không thích ở nhà, trong nhà cũng không được sạch sẽ như nhà Nguyên Bảo. Lại nghĩ đến nam nhân nhà mình bình thường hay nổi nóng nói trong nhà giống như cái ổ chó, mẹ Lan Hoa âm thầm bĩu môi.

Có điều, trong thôn này hàng năm nhà mình thu hoạch hoa màu đều tốt, vừa nghĩ như vậy, trong lòng mẹ Lan Hoa lại lấy được thăng bằng.

Lắc lắc cái eo mập mạp cười nhẹ nhàng đi tới bên cạnh mẹ Nguyên Bảo, thuận tay quơ lấy cái ghế đẩu bên cạnh, rồi đặt mông ngồi xuống, cười nói: “… Nếu không vì tất cả mọi người trong thôn chúng ta đều quen mặt, nàng đi ra ngoài ai biết là nhà nào? Gả cho nam nhân như vậy vốn rất đáng thương…” Sau đó hạ giọng: “… Nghe nói trước kia lúc còn là khuê nữ ở nhà mẹ đẻ, nàng là một người lầm lì không thích nói chuyện…”

Mẹ Nguyên Bảo hơi dừng lại việc trên tay, lập tức nghĩ đến bộ dáng nhiệt tình của Loan Loan khi gặp hai người ở cửa thôn lúc nãy.

“… Lúc trước còn đòi sống đòi chết, không nhìn ra nàng còn là một người lòng dạ cứng rắn, dám đi nhảy sông tự vẫn. Tẩu xem, lúc này đảo mắt đã giống như biến thành một người khác vậy…” Sau đó lại nói với mẹ Nguyên Bảo tình hình lần trước nàng cùng bà mối Vương gặp được Loan Loan bên cạnh sườn núi.

“Tẩu nói người kia không phải rất quái lạ sao?”

“Đại nạn không chết tất có hậu phúc. Có lẽ đã nghĩ thông suốt rồi.” Mẹ Nguyên Bảo không ngừng việc trên tay, thản nhiên nói.

“Phải không?” Mẹ Lan Hoa bán tín bán nghi.

Nghĩ thông suốt? Sợ chết thì có! Còn hậu phúc, chưa chắc đâu à!

Dài dài dòng dòng đã ngồi ở nhà Nguyên Bảo được một lúc, mẹ Nguyên Bảo cũng chỉ ừ hử hai tiếng, mẹ Lan Hoa vẫn còn biết ý nên bưng rổ rau về nhà mình.

Chờ người chân trước vừa đi, mẹ Nguyên Bảo lập tức đóng chặt cổng sân. Lúc này, bà nội Nguyên Bảo từ trong phòng đi ra, mẹ Nguyên Bảo lập tức mang ghế ngồi để cho lão nhân gia ngồi xuống, ngón tay chỉ vào mấy quả dưa vừa gọt vỏ, cười nói: “Mẹ, cơm trưa hôm nay chúng ta ăn dưa được không ạ?”

“Tùy các con.” Vừa nói vừa lấy đồ ra may vá.

“Mẹ à, mắt mẹ nhìn không rõ thì đừng may nữa, để lúc rảnh con làm được rồi.” Mẹ Nguyên Bảo nhìn bộ quần áo trẻ con may được một nửa trên tay bà nội Nguyên Bảo nói.

Bà nội Nguyên Bảo khoát khoát tay: “Mẹ còn chưa có mù mà!”

Biết lão nhân gia không chịu ngồi không nên mẹ Nguyên Bảo không kiên trì nữa, mang dưa vào phòng bếp, cuối cùng còn nghe bà nội Nguyên Bảo ngồi trong sân như đang lầm bầm lầu bầu nói thầm: “Thật là thứ nhiều chuyện không chịu ngồi yên.”

Trên mặt mẹ Nguyên Bảo hiện lên vẻ lúng túng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.