Edit: Gà
Beta: Tuyết Y
Loan Loan không ngờ trời đất đưa đẩy thế nào mà Vương Tiểu Thảo lại tránh được một kiếp kia. Sắc mặt của Vương Tiểu Thảo sở dĩ khô vàng là vì họ dùng đồ trét lên để nhìn bộ dạng như đang bị bệnh rất nặng. Đây chính là biện pháp mà lúc trước Loan Loan đã bày ra.
“Thế sau đó Lương công tử kia có phái người tới nữa không?” Loan Loan hỏi.
“Không có, sau hôm đó cuối cùng Lương công tử cũng không phái người tới nữa, chuyện này có lẽ chỉ dừng ở đây.” Vương Lý cười nói, trong lòng cảm thấy vui mừng thay cho Tiểu Thảo.
Ầm ĩ gây ra động tĩnh lớn như vậy, người trong thôn chẳng phải đều biết hết sao?
Nói đến đây, Vương Lý có chút cảm khái: “Cái này hoàn toàn là nhờ vào cha chúng ta, thường ngày trông cha có vẻ như không quản cái gì cả, nhưng đến thời điểm mấu chốt thì suy nghĩ còn chu đáo hơn mẹ nữa. Khi đó ngoài cổng có cả đám người vây quanh, họ nghe thấy động tĩnh, mọi người đều thương lượng có nên để thôn trưởng cho người phá cổng vào không, nhưng có điều thôn trưởng còn chưa quyết định được nên làm thế nào cho tốt thì mấy người bên trong đã rời đi. Chuyện lớn như vậy, mọi người sao có thể không thấy kỳ quái, thế nên đích thân thôn trưởng đã đến hỏi cha . . . . . .”
Sau đó cha đã giải thích với thôn trưởng, có người muốn nạp Vương Tiểu Thảo làm thiếp, nhưng bọn họ không đồng ý, thế là đám người này lại muốn dùng sức mạnh trực tiếp cướp người.
Giải thích như vậy là tốt nhất và cũng hợp lý nhất, bởi vì mấy ngày trước khi bà mối tới cửa cầu hôn đã có người nhìn thấy. Cho dù sau này mọi người biết là Lương công tử ở trấn trên, cũng sẽ không suy nghĩ nhiều. Nhà Lương công tử có nhiều cửa hiệu, nên việc bọn họ đi mua đồ tình cờ gặp phải rồi bị nhìn trúng cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa, nông dân đâu phải người nào cũng nguyện ý đi làm thiếp nhà người ta.
Sau khi biết tất cả mọi chuyện đều là ý tứ của Lương công tử, từ đó trở đi, Vương Tiểu Thảo đã hoàn toàn lạnh lòng, người nàng một lòng quý mến lại đối xử như vậy với nàng, vì thế cũng hoàn toàn xóa bỏ suy nghĩ muốn gả vào Lương phủ của nàng. Vốn nàng chỉ giả bệnh, nhưng sau đó lại thật sự bị ốm nặng một trận, được mẹ nàng hết lòng chăm sóc, không ngừng khuyên bảo, Vương Tiểu Thảo mới từ từ khôi phục lại. Mặc dù nàng trở nên trầm tĩnh ít nói, buồn bực không vui, nhưng đã không còn giống như lúc đầu cả ngày mệt mỏi nằm trên giường với bộ dáng sắp chết.
Rốt cuộc cũng chảy chung một dòng máu, Loan Loan đương nhiên cũng muốn Vương Tiểu Thảo được tốt. Hai người cảm thán một hồi, lúc này Lý Quang Hán xách thịt vừa mới mua đi lại, ba người lại nói chuyện một lát, sau đó Vương Lý thấy nhớ con, nên cùng Lý Quang Hán đi trước.
Lý Quang Hán tuy không có nhiều bản lĩnh, nhưng trước giờ vẫn đối xử rất tốt với Vương Lý, cuộc sống của hai người cũng coi như là hạnh phúc.
Đợi hai người đi rồi, Loan Loan quay đầu lại thì không thấy Lai Sinh đâu. Còn Bách Thủ đang đứng ở con đường đối diện nói chuyện với một nam tử mặc trang phục nha dịch, trên khuôn mặt hai người đều tràn đầy nụ cười, thỉnh thoảng cười ha ha, có vẻ vô cùng thân thiết.
Loan Loan chưa từng thấy Bách Thủ ở bên ngoài lại có thể cười thoải mái đến như vậy, không khỏi có chút tò mò quan hệ của hắn với nam tử này, ngày thường có ai đối xử tốt với Bách Thủ thì Loan Loan đều biết, nhưng nam tử này nàng lại chưa từng gặp bao giờ. Không biết Bách Thủ thế nào lại đi cùng với nam tử mặc trang phục nha dịch kia vậy.
Nhưng mà, Loan Loan cũng thấy vui vẻ cho hắn khi hắn có thể quen biết được bằng hữu nói chuyện hợp ý.
Nàng đang suy nghĩ có nên qua đó hay không thì đã thấy Lai Sinh vội vã chạy tới, lôi kéo quần áo nàng đòi ăn bánh.
Loan Loan liếc nhìn hai má hắn đang phồng lên, trên tay còn cầm một cái bánh, nàng lập tức trợn mắt lên, tức giận nói: “Đừng có mà no bụng đói con mắt như thế, không phải đệ đang ăn bánh sao?”
“Đệ hết rồi, đệ còn muốn ăn nữa.” Lai Sinh ậm ờ bĩu môi.
Loan Loan bất đắc dĩ lắc đầu. Thôi thì cũng sắp đến tết rồi, nên nàng bèn dẫn Lai Sinh đi tới cửa hàng bán bánh ở bên cạnh, mua ba chiếc bánh, lại bảo ông chủ gói lại giúp, đợi lát nữa về nhà ăn sẽ không phải hâm nóng lại nữa.
Mua bánh xong, nàng quay lại, đã nhìn thấy Bách Thủ vừa nói chuyện với nam tử vừa quay sang nhìn về phía bên này. Không biết Bách Thủ nói cái gì mà nam tử kia cũng nhìn tới đây. Khi nhìn thấy cái bụng hơi nhô lên của Loan Loan thì hắn khẽ mỉm cười, tiếp theo ôm quyền với Bách Thủ rồi đi.
Sau khi nam tử đi, Bách Thủ đi tới cầm lấy đồ trên tay Loan Loan, rồi ba người ra khỏi chợ.
Trên đường về nhà, Loan Loan hỏi Bách Thủ về nam tử kia, hắn lập tức cười nói: “. . . . . . Tạ đại ca thái độ làm người ngay thẳng, rất đáng kết giao, hôm nay ta cũng tình cờ gặp phải thôi, vừa rồi huynh ấy muốn mời ta đi uống rượu.”
Thì ra Tạ Thiên là đội trưởng nhóm nha sai đi thâm sơn với Bách Thủ lần kia, cũng nhờ lần đó mà hai người mới giao hảo.
“Ôi, sao chàng không nói sớm, nếu Tạ đại ca mời chàng, dù gì chàng cũng nên đi chứ.” Có thể giao hảo với người như vậy, đối với Bách Thủ chỉ có trăm lợi mà không hại.
“Không sao đâu, huynh ấy biết nàng hiện đang trong tình huống đặc thù, ta đã nói lần sau ta sẽ làm chủ mời huynh ấy uống rượu rồi.” Bách Thủ cười nói.
Loan Loan gật đầu, nếu là bạn tốt thì chắc chắn sẽ không bởi vì chuyện nhỏ nhặt này mà tức giận. Chuyện của nam nhân, nữ nhân có thể biết, nhưng không nên can thiệp quá nhiều, vì vậy nàng lại nói sang chuyện hôm nay gặp Vương Lý ở chợ.
Sau khi ba người về đến nhà, Loan Loan bảo Lai Sinh chuyển đồ đạc vào phòng, Bách Thủ xuống bếp nấu cơm. Ăn cơm trưa xong, nàng chợp mắt một lát, phụ nữ mang thai thường rất thích ngủ, nhưng hôm nay trời lạnh, mỗi lần ngủ, để tránh bị cảm lạnh, đều phải cởi toàn bộ quần áo, quả thực có chút phiền phức, mà không ngủ thì nàng lại không chịu nổi hai mắt cứ díu lại. Hơn nữa, mỗi lần ngủ cũng phải một hai canh giờ.
Hôm nay tỉnh lại đã là hai canh giờ sau, nàng rời giường, không đi ra ngoài mà ở sân sau vận động một chút. Sau bữa trưa, Bách Thủ đã bắt đầu hầm canh gà, nàng lại uống thêm một bát canh gà. Ngồi trong viện một lát, Bách Thủ đi chuẩn bị cơm tối, nàng ngồi một mình nhàm chán, thế là lấy quần áo thay ra hôm qua cho vào chậu ngâm nước. Đợi nàng chậm rì rì giặt xong quần áo, thì cơm tối cũng đã chuẩn bị xong.
Bách Thủ lại ra ngoài tìm Lai Sinh về, khi ba người ăn tối xong, lúc này nàng mới nhớ tới ô mai mà nàng mang về giúp Mai Tử còn chưa đưa qua, mà Vương Bảo Sơn cũng không tới hỏi. Chờ khi Bách Thủ nhanh chóng dọn dẹp hết bát đũa, hai người để Lai Sinh trông nhà rồi cùng đến nhà Mai Tử.
May mà tối nay có vầng trăng bán nguyệt soi sáng nên đường đi không phải quá tối. Cả nhà Mai Tử cũng vừa ăn cơm xong, thấy hai người tới mọi người đều rất ngạc nhiên. Loan Loan ngượng ngùng đưa ô mai cho Mai Tử.
Mai Tử không khỏi càm ràm nói: “Thứ này có cần gấp lắm đâu, muội nhờ người nhắn một tiếng, ngày mai ta bảo Bảo Sơn qua lấy là được rồi, sao hai người lại mất công tới đây làm gì chứ.”
Mẹ Bảo Sơn cũng phụ họa nói: “Đúng thế. Cháu giờ là phụ nữ có thai rồi, nên ít đi đường đêm mới tốt.”
Loan Loan không tin mấy thứ quỷ thần kia, cười nói: “Đêm nay đường cũng không tối lắm. Lúc sáng đi chợ về muội lại quên khuấy mất chuyện này, đến tối mới nhớ ra, nếu không đã mang qua cho tẩu sớm rồi.”
Mai Tử lại nói nàng mấy câu, ý tứ đều là nàng không nên tới đây vào ban đêm, sau đó mở ra, cầm lấy viên ô mai bỏ vào trong miệng, đôi mắt hơi híp lại, khoan khoái dễ chịu nói: “Ừm, chua chua! Ngon quá.”
Nàng cầm ô mai đưa tới trước mặt Loan Loan: “Muội cũng ăn thử đi, ngon lắm đấy.”
Loan Loan cười lắc đầu: “Tẩu cứ ăn đi, muội vừa mới ăn cơm xong, bụng còn no lắm.”
Kiếp trước nàng đã đọc không ít bài viết về mấy loại mứt quả khô như ô mai này trên mạng, thực sự không được vệ sinh lắm, nên Loan Loan rất ít thứ này. Nàng cũng đã từng nói với Mai Tử, nhưng Mai Tử thích ăn cái này, vì thế nàng cũng không tiện nói thêm nữa.
Hai người chỉ ngồi một lát rồi rời khỏi nhà Mai Tử, Vương Bảo Sơn tiễn hai người ra ngoài cửa, không ngừng dặn dò Bách Thủ phải cẩn thận một chút.
Đêm mùa đông trời rất lạnh, Bách Thủ dìu Loan Loan đi chầm chậm, giờ này mọi người cơ bản đều đã ăn cơm tối xong, có vài người ban ngày làm việc mệt mỏi thì cũng gần như đã đi ngủ cả. Trong lòng Loan Loan cảm khái, nếu là ở hiện đại, giờ này nhiều nhà chắc vẫn đang xem tivi đấy? Người làm thêm giờ chỉ sợ còn đang trên đường về nhà. Có điều, ở thời đại này cũng có chỗ tốt, đó là có thể hình thành một thời gian biểu làm việc và nghỉ ngơi hợp lý!
Hai người đều không ai nói gì, lẳng lặng đi trên con đường thôn. Mùa đông, ở nông thôn vắng tiếng côn trùng kêu, hiện lên sự thanh tĩnh vô cùng.
Tuy nhiên, lúc hai người đi ngang qua nhà Dương Nghĩa Trí, lại phát hiện cổng sân đang mở, Loan Loan từ ngoài cổng liếc vào trong thì thấy mấy gian phòng đều tối om om. Không biết cả nhà này đã ngủ, hay là đi ra ngoài rồi?
Bất kể là kiểu gì, cổng chính mở rộng như vậy, quả thật là rất kỳ lạ.
Loan Loan đang muốn hỏi Bách Thủ có nên đi vào nhìn một cái hay không, thì đột nhiên nhìn thấy bên trong sân có một sợi chỉ đỏ. Hai người lại đi tới phía ngoài nhà Dương Khai Thạch, cổng sân cũng đang mở rộng, sau cánh cổng cũng có một sợi chỉ đỏ dắt qua, mà bên trong nhà cũng tối om om, không biết trong nhà có người hay không.
Lúc đầu, sau khi Dương Nghĩa Trí phân nhà cho hai đứa con trai, Dương Nghĩa Trí đã lấy đồ ngăn ở giữa sân hai nhà, như vậy mỗi bên đều dựng cổng riêng. Nhưng từ sau khi Dương Nghĩa Trí bị bệnh, Dương Phong ít khi trở về thăm hai ông bà, nên Dương Khai Thạch đã dỡ vật ngăn cách hai sân đi, như vậy sân hai nhà lại hợp thành một, đi lại cũng dễ dàng hơn. Mà hai sân hợp thành một, cũng rộng hơn nhiều!
Nghe nói trong sân có mấy cây đại thụ tuổi thọ ít nhất cũng phải năm sáu chục tuổi.
Loan Loan cẩn thận nhìn, sợi chỉ đỏ này hẳn là vòng một vòng quanh cái cây trong sân.
Đúng lúc này, mùi hương (nhang) từ trong sân bay ra, trong sân nhấp nháy những đốm lửa, cùng với đó là mùi hương được thắp và mùi giấy tiền vàng bạc bị đốt. Tiếp theo lại có tiếng người nói thì thầm, âm thanh rất nhỏ không nghe được rõ ràng lắm, Loan Loan chỉ mơ hồ nghe được một câu: “. . . . . . Cầu xin các vị đại thụ tiên cho ông ấy thêm mấy năm dương thọ. . . . . .”
Cùng với giọng nói trầm thấp khàn khàn, ngọn lửa trong sân càng lúc càng bùng cháy, khiến cho người ta cảm thấy một loại cảm giác quỷ dị khó hiểu, Loan Loan cũng không khỏi rùng mình một cái.
Lúc này Bách Thủ cũng kịp phản ứng, lập tức kéo tay Loan Loan lặng lẽ đi.
Về đến nhà, Bách Thủ mới nói cho nàng biết chuyện gì xảy ra.
Trước đấy hắn đã nghe Dương Khai Thạch đề cập tới một lần, nói là bệnh của Dương Nghĩa Trí rất kỳ lạ, mời bao nhiêu đại phu cũng không thấy khá lên, thế là bà nội Thạch Đầu bèn lên chợ tìm thầy bói một quẻ, trên quẻ tượng nói là Dương Nghĩa Trí đụng phải cô hồn dã quỷ, đụng phải tà vật, nên bị tổn thất dương thọ. Bà nội Thạch Đầu vô cùng lo lắng, phải tốn rất nhiều tiền mới xin được ở chỗ thầy bói kia biện pháp “Mượn tuổi”, để kéo dài tuổi thọ cho Dương Nghĩa Trí và đồng thời đuổi quỷ đi!
Chuyển dương thọ của một người sang cho một người khác, như vậy tuổi thọ của người đó tự nhiên sẽ bị rút ngắn đi.
Dương Nghĩa Trí ngày thường nhìn có vẻ nghiêm túc, cứng nhắc, nhưng nếu phải để con mình liều mình cứu mình, ông ấy nhất định sẽ không chấp nhận.
Cho nên còn có một loại phương pháp khác, đó chính là mượn vật, vật này không cần là người, nhưng phải có sinh mạng, mà tuổi thọ của động vật quá ngắn, nên tốt nhất phải tìm những loại có tuổi thọ khoảng mấy chục hoặc trên trăm năm, ví dụ như cây cối.
Trong con mắt của loài người, mạng sống của con người mới là mệnh, mặc dù động vật cũng có mệnh, nhưng đó chỉ là động vật thấp hèn, phần lớn động vật đều là thức ăn của loài người, còn thực vật thì lại không có sinh mệnh đáng nói.
Nhưng theo luận ngữ của nhà Phật, vạn vật thế gian đều có sinh mệnh, hơn nữa so với loài người, thực vật còn có sinh mệnh lâu dài hơn. Cho nên, người Dương gia mới quyết định y theo lời của thầy bói kia, mượn tuổi của cây, trong sân có mấy cây đại thụ được cha Dương Nghĩa Trí trồng khi ông ấy mới ra đời, cũng tính là có chút ngọn nguồn cùng ông.
Dương Khai Thạch không phải là loại người bảo thủ, tư tưởng cũng rất thoáng, mà lúc này lại đồng ý dùng biện pháp này, thì có thể thấy bệnh tình của Dương Nghĩa Trí không lạc quan cho lắm.
Loan Loan biết mấy tháng nay bệnh tình của Dương Nghĩa Trí thường xuyên tái phát, người cũng trở nên chậm chạp, nhưng nàng không ngờ lại nghiêm trọng như thế. Không biết biện pháp này có hữu dụng hay không, nhưng mà, nàng ngược lại lại hy vọng biện pháp này sẽ có hiệu quả. Bản thân nàng có thể từ một thế giới khác đi vào thế giới này, trở thành một người khác, chuyện này vốn là chuyện kỳ lạ không thể giải thích được rồi. Có lẽ việc mượn tuổi cây kéo dài tuổi thọ của con người cũng có thể được!
Nhưng bảo nàng tin rằng thế giới này thật sự có quỷ thần tồn tại cùng loài người, thì nàng lại hoàn toàn không thể tin.
Con người chính là mâu thuẫn như thế đấy, khi tín ngưỡng mà mình tin tưởng đối đầu với chân lý, thì cho dù bản thân có phát sinh chuyện kỳ lạ gì, sâu trong nội tâm họ vẫn hi vọng những gì mình tin tưởng là đúng!