Tú Sắc Nông Gia

Chương 205: Sạt lở (1)



Trước đó Loan Loan đã thấy biểu hiện của Hương Tú có gì đó không đúng, cả ngày đều hoảng hốt. Lưu quản sự ở thôn trang đã có gian díu với nàng, mà gần đây ánh mắt của Tạ Tam cũng không rời khỏi Hương Tú, chắc chắn trong lòng cũng không có gì tốt, không biết nam nhân này rốt cuộc là ai đây?

Có thể Hương Tú nguyện ý, cũng có thể bị ép buộc, chỉ khổ cho Mạch Thảo. Đêm đó cô bé trốn ra bên ngoài lại gặp mưa, nhưng chết cũng không cho hai người về nhà cô bé, chắc hẳn tự nàng cũng biết việc Hương Tú làm không vẻ vang gì.

Nhà như vậy, nàng có thể gả cho một nhà tốt mới là lạ!

Nhưng bất kể Hương Tú nguyện ý hay không, người ngoài cũng không tiện nhúng tay.

Nếu Hương Tú tự nguyện, các nàng chẳng phải đã phá chuyện tốt của người ta sao?

Nếu là bị ép, chuyện này vỡ lở ra rồi, danh tiếng của Hương Tú càng thêm bị bêu xấu. Sau này Mạch Thảo đừng nghĩ tới chuyện tìm người trong sạch nữa!

Mưa rơi tí tách không ngừng, liên tiếp bảy tám ngày mới tạnh.

Trên mỏ cũng ngừng bảy tám ngày công. Trời vừa tạnh, trên mỏ lại bắt đầu làm việc, mọi người rối rít vào hầm đào mỏ. Khó khăn nhất là việc chuyển than. Đường núi lầy lội không chịu nổi, lên núi xuống núi chỉ cần hơi lơ là sẽ ngã xuống. Đổ than chỉ là chuyện nhỏ, người ngã xuống tốt xấu đều không chịu nổi, cho nên một ngày than đào ra chỉ chuyển được một nửa xuống dưới.

Chuyện này làm tăng thêm gánh nặng cho đội tuần tra. Từ trên mỏ xuống dưới phải vượt qua hai ngọn núi, vì vậy đội tuần tra phải thường xuyên xem xét để phòng ngừa có người không cẩn thận ngã xuống dưới mà không ai phát hiện ra. Giảm bớt tỉ lệ gặp chuyện không may.

So với công nhân chuyển than nặng nhọc, đội tuần tra trên dưới núi dễ dàng hơn nhiều, nhưng Loan Loan vẫn không yên lòng. Nhiều lần nàng dặn dò Bách Thủ phải cẩn thận, mưa to sợ sau núi có thể lở đất, mỏ than cũng sợ gặp chuyện không may. Ở hiện đại rất nhiều mỏ than nhỏ bởi vì biện pháp an toàn không tới nơi tới chốn nên gặp rủi ro không ít. Lúc này căn bản không có gì bảo đảm an toàn, làm cho người ta vô cùng lo lắng.

Bách Thủ đổi giày cỏ phòng trơn trượt. Hai người đang nói chuyện thì nghe thấy bên ngoài có tiếng người hô hào, sau đó có người chạy lên núi. Bách Thủ khẩn cấp chạy ra. Sau khi nghe ngóng thì biết vừa rồi cha Nguyên Bảo trên đường xuống núi thiếu chút nữa bị đá đè. Mưa liên tục mấy ngày, bùn đất trên núi cũng bở ra.

Cha Nguyên Bảo vận khí tốt, vừa qua đó liền có một tảng đá rớt xuống, dù không đè trúng hắn nhưng cũng dọa hắn sợ chết khiếp.

Người đi phía sau cha Nguyên Bảo trong lòng còn có chút ít sợ hãi. Nhất thời mọi người đều càng thêm cẩn thận, họ hẹn nhau đi chung thành tóp hai hoặc ba người. Nếu thật sự có người bị đá đè hoặc trượt xuống núi, cũng có người cứu giúp!

Đến chạng vạng tối trời lại nổi cơn mưa phùn. Bách Thủ thuật lại chuyện hôm nay cho Loan Loan nghe.

“… Nếu như hôm nay lại tiếp tục mưa, sợ rằng sẽ thật sự xảy ra chuyện.”

Loan Loan rất lo lắng cho Bách Thủ. Đường núi khó đi, nguy hiểm. Chuyển than còn có thể kiếm cớ xin nghỉ, nhưng Bách Thủ ở đội tuần tra, hơn nữa lại là đội phó, mỗi ngày phải chịu trách nhiệm thật tránh không được. Tuần tra trừ dò xét xung quanh mỏ, trời mưa như vậy còn phải xem xét trên đường núi. Sao có thể không làm người ta lo lắng đây.

Bách Thủ an ủi nàng: “Nàng đừng nghĩ nhiều quá. Ta ở Dương gia thôn hơn hai mươi năm nay, có lúc trời còn mưa lớn hơn, mà còn kéo dài hơn nữa, cũng có chuyện gì xảy ra đâu. Lần này chỉ sợ là ngoài ý muốn.”

“Chuyện này vốn là ngoài ý muốn.” Loan Loan căng thẳng.

Bách Thủ ha hả cười lên: “Từ nhỏ ta đã sống trên núi đều có chuyện gì đâu, lúc này còn xảy ra chuyện gì được chứ. Lại nói, không phải mọi người thường nói đại nạn không chết tất có hậu phúc sao? Xem đi, từ khi ta cưới nàng, phúc khí của ta đã tới rồi…” Nói xong rốt cuộc Loan Loan không còn căng thẳng nữa.

Lời này của Bách Thủ đơn thuần chỉ là ăn may.

Giống như chuyện của cha Nguyên Bảo, nếu như lúc ấy có mũ bảo hiểm sẽ không cần hãi hùng nhiều như vậy.

Nghĩ như vậy, Loan Loan lập tức có một sáng kiến, không bằng làm cho Bách Thủ một cái mũ bảo hiểm. Nên dùng thứ gì nhỉ?

Sau đó nhớ tới ngoài vách tường nhà nàng có treo một hàng rổ trúc hình bán cầu. Giỏ nhà nàng đều hình vuông hoặc hình dài, vì khác lạ nên trước kia toàn bộ rổ hình bán cầu đều không sử dụng, lúc này lại có tác dụng rồi.

Có một loại đại thụ có vỏ ngoài rất dầy, lột ra đem phơi khô sẽ rất cứng, vừa vặn nhà nàng có thứ này. Đặt vỏ cây vào trong rổ, bên trong chèn thêm chút cỏ mềm, sau đó xuyên dây leo qua rổ cố định vỏ cây và cỏ chặt chẽ với nhau, phải may dầy một chút mới không rớt ra. Lại xuyên thêm một sợi dây thừng ở hai bên, sau khi đeo vào thì thắt nút ở dưới cằm, như vậy sẽ không tuột ra nữa.

Như thế một cái mũ bảo hiểm đã làm xong. Dù vẫn còn kém cái ở hiện đại hàng vạn dặm, nhưng có còn hơn không. Nếu ngày nào đó đang đi trên đường bị một tảng đá rơi trúng, dù sao cũng có thể giảm bớt lực đập vào đầu.

Bách Thủ và Lai Sinh nhìn thấy vừa tò mò vừa buồn cười.

Hai người khó hiểu nhìn Loan Loan, không biết trong đầu nàng chứa những gì, sao có thể nghĩ ra những thứ người bình thường không nghĩ được, thêm vật này nữa. Trên đỉnh đầu liền xuất hiện một dấu hỏi!

Lai Sinh thích chạy loạn. Loan Loan lại giúp Lai Sinh làm một cái.

Hai người đội mũ bảo hiểm, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, rất giống hai huynh đệ đội nồi trên đầu mang đi bán, trong nhà nhất thời vang lên tiếng cười ha ha!

Sáng sớm hôm sau lúc thức dậy mưa đã tạnh, mây đen dần tan, mặt trời từ từ ló dạng. Chỉ cần hai ba ngày trời nắng to, tin tưởng đường núi sẽ dễ đi hơn.

Mưa đã tạnh, trời cũng nắng lên, có người liền bắt đầu lên núi làm việc. Qua buổi trưa, nhiều người ở những thôn khác cũng lên mỏ.

Loan Loan cầm lấy cây chổi cán dài mà mình tự làm ra quét những vũng động nước trong sân đến cống thoát nước, nước mưa theo lỗ cống chảy ra ngoài. Mặc dù đã thấy mặt trời nhưng mây đen còn chưa tan. Có vài người đem quần áo hai ngày trước phơi chưa khô ra sân phơi nắng. Còn vài người bởi vì trời mưa nên quần áo thay ra không cách nào giặt được, thấy có mặt trời, cả đám đều cho quần áo vào thau mang ra bờ sông.

Không biết đầu nguồn con sông này ở đâu, chỉ thấy chảy từ trên núi xuống. Dù vừa mới mưa nhưng nước vẫn rất trong.

Loan Loan cũng vậy, nàng không ra bờ sông nhưng ở trong sân múc nước giặt. Lai Sinh ngồi dưới mái hiên. Đứa nhỏ ngồi trên ghế bên cạnh cửa nhà chính. Hai người một lớn một nhỏ mở to hai mắt nhìn ra ngoài. Đứa bé nhìn vì tò mò, còn Lai Sinh là vì bị kìm nén quá lâu nên muốn đi ra ngoài chơi!

Lúc Loan Loan đang giặt quần áo, đột nhiên từ bên ngoài có một người xông tới, vừa vào sân liền lớn tiếng gọi: “Có Bách Thủ huynh đệ ở nhà không?”

Là Triệu Nhị trong thôn, ở cùng đội tuần tra với Bách Thủ. Lúc này vẻ mặt hắn rất hốt hoảng, đầu đầy mồ hôi, nói chuyện còn có chút đứt hơi, bộ dáng thoạt nhìn vô cùng gấp gáp. Hắn và Cát Đại ở cùng một ca, lúc này hẳn nên ở nhà nghỉ ngơi mới đúng.

“Bách Thủ không ở đây.”

Vừa nghe thấy Triệu Nhị liền sốt ruột: “Hắn chưa về sao? Muội biết hắn đi đâu chứ?”

Loan Loan lắc đầu, hỏi hắn: “Sao vậy, có chuyện gì sao?”

“Trên mỏ đã xảy ra chuyện. Định gọi Bách Thủ huynh đệ lên núi giúp đỡ!”

******

Sáng đó Triệu Nhị nằm nghỉ, ăn xong cơm trưa thì ra ngoài đi dạo một chút rồi trở về nghỉ ngơi, sau đó đi lên mỏ bắt đầu làm việc. Ai biết đi được nửa đường thì có người từ trên núi chạy ào xuống, nói trên mỏ bị sạt lở. Mà trong mỏ còn có công nhân chưa ra được. Giờ làm thế nào đây?

Tất cả mọi người đều bị dọa sợ đến không làm gì được. Chuyện xảy ra lúc ấy làm cho mọi người đang ở trên mỏ sợ đến nhũn ra. Chỗ bị sụt lở cách miệng mỏ không xa, nhưng đây chỉ là tình hình thấy được ở bên ngoài, miệng mỏ bị chặn nên không ai biết được tình huống bên trong thế nào.

Bất luận thế nào, cứu người là việc hàng đầu. Lưu quản sự và Tạ Tam chạy tới mỏ trước. Bách Thủ và Chu Thụ đã tách nhau ra đi tuần tra. Chu Thụ ở trên núi. Bách Thủ ở sườn núi. Sau khi chuyện xảy ra trên mỏ vô cùng hỗn loạn. Triệu Nhị cho rằng Bách Thủ đã về, rốt cuộc lại không thấy đâu.

Chẳng màng chào hỏi Loan Loan, Triệu Nhị vội vàng lao lên núi.

Cho đến khi Triệu Nhị đi thật xa Loan Loan mới phục hồi tinh thần lại. Nàng lập tức gọi Lai Sinh, ôm con lên, lại cảm thấy như vậy không ổn, liền thả con lại trên ghế nhỏ, bảo Lai Sinh ở nhà đợi. Nàng vừa chạy ra đã ngừng lại. Nếu Triệu Nhị không thấy Bách Thủ ở trên mỏ, chứng tỏ hắn đang ở chỗ khác, chắc vẫn an toàn. Sau đó nàng liền trở về nhà.

Nửa canh giờ sau tin tức đã lan truyền trong thôn. Loan Loan ngồi trong nhà nghe thấy bên ngoài có tiếng chân người rầm rập chạy đi, có người chạy lên trên núi, có người từ trên chạy xuống.

Chạy xuống là công nhân. Chạy lên là những nhà có người làm trên đó chưa xuống, cảm thấy lo lắng nên muốn đi tìm.

Không biết mình đã ngồi bao lâu, dù sao nàng làm gì cũng mất hồn mất vía. Mặc dù không hiểu sụt lở là ý gì, nhưng Lai Sinh vẫn len lén liếc nhìn Loan Loan, thấy thần sắc nàng không tốt, hắn cẩn thận gọi một tiếng: “Chị dâu?”

Đầu óc Loan Loan nhất thời tỉnh táo lại, sau đó nàng mãnh liệt đứng lên. Không được, nàng nhất định phải đi xem xem thế nào. Sau đó ôm con, mang theo Lai Sinh đi lên núi.

***

Bách Thủ không đi tuần tra lưng núi theo con đường bình thường vẫn đi. Nghĩ đến mũ bảo hiểm Loan Loan làm, hắn liền lần theo đường mòn đi lên mỏ. Đường mòn có nhiều bụi rậm dây leo, hắn có thể thuận tay cắt vài sợi buộc ngang lưng, chờ lúc trở về đưa cho Loan Loan làm thêm mấy cái mũ bảo hiểm nữa cho cha nàng một cái và mấy người bình thường có quan hệ tốt mỗi người một cái. Kết quả chờ đến lúc hắn lên đến mỏ mới biết được đã xảy ra chuyện.

Trên mỏ lúc này vô cùng hỗn loạn. May mắn những người chưa đi vào hầm đều đứng xa xa. Người nhà của những công nhân dưới núi không ngừng đi lên, biết được người thân đang ở trong nhất thời khóc thét lên. Những nhà có người thân bình an thì thở ra một hơi, lôi kéo nhau hỏi thăm.

Nhất thời trên mỏ huyên náo không chịu nổi, loạn cào cào cả lên.

Lúc Bách Thủ đến đó Lưu quản sự và Tạ Tam cũng vừa tới. Hai cha con Vạn Hữu Tài đang thuật lại tình huống sạt lở. Nếu như chỉ có cửa hầm bị bít, chờ gạt bỏ hết đất đá có lẽ người bên trong sẽ không sao. Dù sao quặng mỏ đã rất sâu, người trong đó còn có thể chống đỡ một thời gian ngắn nữa. Nếu như sâu trong hầm cũng bị sạt lở thì thật khó khăn.

Không tới nửa canh giờ tin tức đã lan truyền ra khỏi Dương gia thôn! Người lên mỏ cũng càng lúc càng nhiều, nhưng không ai dám tiến gần tới cửa hầm. Mấy người Lưu quản sự và Tạ Tam thương lượng một hồi, quyết định tập hợp người khai thông miệng hầm.

Chuyện này có không ít nguy hiểm. Qua hồi lâu vẫn chưa chọn được người thích hợp, nguyên nhân đều do không có người nguyện ý làm.

Mắt thấy thời gian càng lúc càng dài, nếu không cứu viện chỉ sợ người bên trong sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Mà Lưu quản sự và Tạ Tam vẫn chưa thống nhất được ai sẽ dẫn đội đi vào, tự họ đều không thể làm được.

Cha Loan Loan đang ở bên trong, còn có người của Dương gia thôn nữa. Bách Thủ thấy vậy rất lo, liền nói với Lưu quản sự: “Thời gian đang trôi qua, nên nhanh cứu viện chút. Giờ đi vào cứu người cũng rất nguy hiểm, cho nên muốn mọi người đi vào phải khích lệ mới được!”

Lưu quản sự cắn răng nói: “Được! Nếu ai nguyện ý đi, chỉ cần đi vào một chuyến lúc ra liền được thưởng ba trăm văn tiền.”

Mọi người nghe thấy thì ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, có chút do dự nhưng vẫn không ai đứng ra.

Lúc này còn xuất bạc, bất kể vào rồi có ra được hay không đều là mạng người đó!

Bách Thủ đề nghị: “Hay vầy đi, một nhóm đến chỗ cửa hầm khơi thông chướng ngại, một nhóm khác thì ở bên ngoài. Nếu có bất kỳ nguy hiểm nào, người bên trong lập tức lui ra. Vạn nhất có chuyện, người bên ngoài sẽ lập tức cứu viện. Dù sao cách miệng hầm gần, cứu viện sẽ không sao đâu.”

Nghe thì thật không tệ, nhưng thật có thể áp dụng sao ??

Lưu quản sự và Tạ Tam chưa ra quyết định được, đúng lúc này xuất hiện một giọng nói: “Được, cứ làm theo cách này đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.