Tú Sắc Nông Gia

Chương 40: Thầy tướng số, về nhà mẹ đẻ



Khi ấy đúng lúc Loan Loan vác cỏ cho heo đi qua thôn thấy nhóm người vây quanh một chỗ trên đường, một lão nhân hơn năm mươi tuổi ngồi giữa, tóc bạc trắng, đang mặc trường sam bằng vải thô, mặt mỉm cười híp cả mắt, dáng vẻ từ mi thiện mục (mặt mũi hiền lành). Loan Loan chưa từng thấy qua nên không biết. Nàng không định tiến lên nhưng mẹ Thạch Đầu đứng bên ngoài đám người vừa lúc thấy nàng, lôi kéo nàng vào.

“… Nghe nói thầy tướng này xem rất chuẩn, lần trước nhìn thấy bụng của vợ thôn trưởng Ngưu gia thôn, lão một mực nói sẽ sinh con trai, kết quả thật sự sinh con trai, lúc ấy tất cả mọi người đều nói thần kì… Rồi một lần khác, năm ấy hạn hán, lão nói trời sẽ mưa, kết quả không đến hai ngày trời mưa thật… Nghe nói trước kia lão là đạo sĩ, có lẽ có chút đạo hạnh?… Ngươi cũng đi coi đi, xem lúc nào thì có em bé?” Nói xong nháy mắt với nàng.

Loan Loan không khỏi mây đen ngập đầu. Lúc nào có em bé phải do nàng và Bách Thủ quyết định chứ?

Nàng không tin tưởng cái gì mà thầy tướng coi bói xem tướng, ở hiện đại nghe nói những người có kinh nghiệm, nhìn phụ nữ có thai là biết được trai hay gái thôi, còn chuyện trời mưa kia, không nói đến chuyện nhìn sắc trời, có lẽ may mắn cũng không chừng a. Về phần đạo sĩ, trong ấn tượng của Loan Loan, đạo sĩ chính là người mặc đạo bào ngồi trong đạo quán sống nhờ người đến thắp hương bỏ tiền nhang đèn!

Cái gì mà đạo hạnh cao thâm, xem thiên tượng biết tương lai, nhìn tướng mạo hiểu số mệnh con người cũng chỉ là giả dối không có thật.

Ừ… Về phần chính nàng vì sao chết rồi lại đi tới nơi này, nàng cũng không rõ, dù sao nàng sẽ không tin tưởng những thứ đó.

Đang lúc nàng nghĩ như vậy đã nghe thấy tiếng lão giả kia truyền đến từ trong đám người: “Cô nương không tin vận mệnh sao?”

Theo ánh mắt của lão giả, mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về phía Loan Loan, vừa lúc nhìn thấy động tác bĩu môi của nàng, thần sắc Loan Loan cứng đờ, cười khan.

“Nếu nói đến nhân quả luân hồi, thiên đạo mệnh số, những điều này đều rất thần bí.” Đối với động tác của nàng lão giả vẫn không để ý, sắc mặt bình tĩnh nhìn nàng nói.

“Đúng vậy a, vận mệnh mỗi người đã sớm định trước.” Loan Loan gật đầu. Cho nên dù biết được gì cũng không cách nào thay đổi, ngươi ngồi đây chỉ đang mò mẫm lừa gạt người thôi.

“Nhân định không thể Thắng Thiên…” Lão giả khẽ mỉm cười, tiếp theo thản nhiên nói: “… Nhưng sẽ vì xung quanh thay đổi mà phát sinh biến đổi.”

Loan Loan nghi ngờ.

“Nhớ lúc thấy cô nương nửa năm trước, ấn đường biến thành màu đen, tinh thần uể oải, cả người bao phủ một tầng ảm đạm, tối tăm không ánh sáng, nhưng hôm nay xem ra…” Lão giả nhẹ nhàng kéo mép ống tay áo của mình, nhàn nhạt cười nói: “Sắc mặt phơn phớt hồng nhuận, tinh thần sáng lạn, trên người tràn đầy luồng khí điềm lành, cả người bao phủ trong nhuệ khí Cát Tường. Hơn nữa, ta thấy tướng cô nương có chút kỳ lạ.” Lão giả mặt mỉm cười, nhưng thần sắc chăm chú, đôi mắt trong sáng.

Vừa nghe lão giả nói thế, ánh mắt những người chung quanh nhìn Loan Loan lập tức trở nên phức tạp, đa số không thể tin. Không nói đến người khác, ngay cả nàng nghe cũng thấy hoài nghi đây có phải là khách tha phương được mình tìm đến, đặc biệt tới để truyền bá danh tiếng tốt của mình trong thôn, nói tốt cho mình.

Bên cạnh có người kinh ngạc hỏi: “Lão tiên sinh, lão nói thật sao?” Người trong thôn ai cũng biết người ở chung với Bách Thủ sinh mệnh thường không dài!

Thầy tướng không trả lời, mà mỉm cười bình tĩnh nhìn Loan Loan.

Bị ánh mắt kia nhìn đến phát sợ, Loan Loan cõng gùi lên, khóe miệng kéo kéo, nói: “Cám ơn đã khích lệ, ta cũng đang phát triển theo hướng đó đây!”

Trước khi nàng xoay người đi, đạo sĩ kia còn nói: “Cô nương không tin? Có thể cho ta mượn tay nhìn hay không?”

Mọi người lập tức lộ vẻ mặt kinh ngạc, bọn họ chỉ biết thầy tướng này xem tướng mạo rất đúng, vậy mà còn có thể xem tay?

Loan Loan dĩ nhiên không đáp ứng, quỷ thần này kia nàng chưa từng thấy, nhưng không thể phủ nhận, bởi vì chính nàng cũng là một ví dụ không rõ, lỡ như đạo sĩ kia thật sự có pháp thuật gì, nói ra lời nào làm cho người ta khó tiếp nhận, nàng chẳng phải xong đời?

Khiến nàng ngoài ý muốn là người trong thôn, bất kể biết hay không biết, quen hay không quen, đều khuyên nàng cho đạo sĩ xem một chút, bởi vì không những lão xem được tướng mạo, nếu có tai nạn, lão còn có thể có cách giúp người tiêu tai giải nạn.

Loan Loan không biết đây là thật hay giả. Nàng dịu dàng cự tuyệt.

Mẹ Nguyên Bảo và mẹ Thạch Đầu có quan hệ tốt với nàng rất tiếc nuối. Hai người đi theo nàng không ngừng tận tình khuyên giải: “Nhị muội Tử, cơ hội tốt như vậy sao ngươi không bắt lấy? Mọi người cầu còn không được, lão tiên sinh này chưa bao giờ chủ động xem tướng cho ai… Nói không chừng ngươi còn có thể thuận tiện hỏi chút việc giúp Bách Thủ huynh đệ.”

Loan Loan nhếch miệng, nàng là người đã chết qua một lần, có thể có cuộc sống hiện tại là do ông trời thêm vào cho, hiện tại thứ nàng thiếu chính là bạc, nếu xem tay một chút nàng có thể được số bạc lớn, nàng sẽ đi.

“Bách Thủ không ngại, nhưng ta để ý. Ta chính là một phụ nhân đã gả cho người, cho dù lão là đạo trưởng cũng vẫn là nam nhân.”

Mẹ Nguyên Bảo và mẹ Thạch Đầu đồng thời ngẩn người. Các nàng một lòng nghĩ tới xin đạo sĩ giúp đỡ xem một chút, chẳng bao giờ nghĩ tới mặt này, cho dù nam nữ trao nhận mơ hồ, đối phương vẫn là đạo trưởng. Hơn nữa, ở nông thôn lúc trời nóng các nữ nhân sẽ mặc áo ngắn, nam nhân có lúc cởi trần. Nhưng Loan Loan có cách nghĩ này các nàng cũng không còn gì để nói, chẳng qua tiếc nuối một cơ hội tốt như vậy…

Đó là một lý do vụng về nhưng hợp lý a!

Cổ nhân đều rất tin tưởng những thứ quỷ thần, mệnh số này. Từ sau chuyện đó, thái độ của người trong thôn đối với Loan Loan xảy ra biến hóa rất lớn. Đám người mẹ Kim Đản thấy cũng sẽ chào hỏi nàng. Mẹ Nguyên Bảo và mẹ Thạch Đầu đối đãi với nàng nhiệt tình, chân thành.

Đang lúc nàng nghĩ tới làm thế nào để thúc đầy quan hệ với người trong thôn gần thêm một chút, mẹ nàng sai người mang đến lời nhắn, muốn nàng về nhà một chuyến.

Đây thật là một tin tức làm nàng trăm mối vẫn không có cách giải, bản thân nàng ngay cả cửa nhà mẹ đẻ cũng chưa trở lại, gả tới đây rồi thậm chí bóng dáng nhà mẹ đẻ chẳng thấy được một lần, đột nhiên nhà mẹ đẻ muốn nàng trở về, thật là kỳ quái!

Bách Thủ không đi cùng nàng, đưa nàng đến cửa Vương gia thôn, hắn mang bánh kéo theo Lai Sinh đi chợ.

Vương gia thôn cùng Dương gia thôn không cách nhau bao nhiêu, khác nhau là Dương gia thôn ở dưới chân núi, mà Vương gia thôn còn cách đỉnh núi mấy thôn.

Loan Loan đứng ở cửa thôn, có một loại cảm giác quen thuộc không rõ xông lên đầu, canh giờ này còn sớm, cũng chưa có ai ra ngoài, thỉnh thoảng có mấy người tập hợp từ trong thôn đi ra, mấy người thấy Loan Loan đều lộ ra vẻ mặt ngoài ý muốn.

Có một loại lực lượng không biết tên thúc giục nàng, rất nhanh nàng đã tìm được cánh cửa gỗ vàng của một ngôi nhà cũ kĩ ở cuối thôn, cửa viện đã bạc màu, phía trên có thật nhiều vết trầy, lộ ra vẻ cũ kĩ. Tường viện trát bùn, bên trong có ba gian phòng ốc, còn có một gian nhà giữa lợp cỏ mới dựng, từ màu cỏ trên nóc nhà có thể nhìn ra căn phòng này hẳn là mới làm năm nay.

Từng đợt cảm giác quen thuộc xông tới, trong đầu còn có vô số hình ảnh mơ hồ, nàng muốn nhìn rõ, nhưng lại không cách nào nhìn được, cảm giác quen thuộc mãnh liệt nhắc nhở nàng những hình ảnh kia phát sinh trong ngôi nhà này. Cũng bởi vì cảm giác quen thuộc mãnh liệt, dù không hiểu nàng cũng biết, đây chính là nhà mẹ của nàng.

Không có chua xót, không có khổ sở, chỉ có quen thuộc.

Loan Loan tiến lên, nhẹ nhàng gõ cửa, chốc lát sau, bên trong có tiếng người đáp lại, giọng nghe hình như có chút giống nàng. Sau đó có tiếng bước chân từ xa đến gần dừng phía sau cửa, két… một tiếng, cửa mở ra.

Loan Loan và người mở cửa đồng thời ngẩn người, lập tức người mở cửa cười một tiếng, hướng về phía phòng bếp quát lên: “Mẹ nó, là Nhị muội Tử trở về.”

Lập tức ông quay đầu cười nói với Loan Loan: “Mẹ con còn nói phải xế chiều con mới trở về, sớm như vậy đã đến! Vào đi!” Nụ cười kia thật thà chất phác mang theo một chút thương yêu, một chút vui mừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.