Chờ mấy tháng sau, khi Diệp Lâm cuối cùng cũng gập gập ghềnh ghềnh học được một chút ngôn ngữ đại lục thông dụng ở thế giới này mà hỏi về chuyện cái loại khế ước hiện tại đã không mảy may cảm thấy tí tung tích nào, đổi lại lại là Xavier yên lặng thật lâu.
“Ma pháp khế ước là ma pháp vô cùng cao thâm.” Ánh mắt của hắn vẫn xanh biếc không có một chút tạp chất như trước, mũ trùm đầu che khuất cả khuôn mặt trên chiếc áo choàng xám vào ngày đầu tiên gặp Diệp Lâm đã được kéo xuống, lộ ra ở trước mặt y là một khuôn mặt trắng nõn đến không khỏe mạnh, cùng loại với người bị bệnh bạch tạng mà Diệp Lâm từng gặp trước kia, giống như đã rất lâu không được nhìn thấy ánh mặt trời, nhưng sắc mặt của hắn tái nhợt đến kỳ cục, môi lại vẫn hiện ra hồng nhàn nhạt, nói thật, Diệp Lâm chưa từng nghĩ dưới tấm áo choàng bám đầy bụi bặm kia của Xavier lại che giấu một khuôn mặt tinh xảo tú lệ như vậy, hình dáng rõ ràng, bất luận từ góc độ nào nhìn sang cũng giống như tạo hóa ban ơn, thiếu niên dung mạo xuất chúng đến tình trạng này thật đúng là không thấy nhiều.
Diệp Lâm nghĩ, nếu lúc đó hắn không giấu khuôn mặt ở sau áo choàng mà dùng khuôn mặt tuấn mỹ văn nhã như vậy đối diện mình, mình nhất định không thể nào hạ sát thủ với hắn… Đây hiển nhiên là một nam hài xinh đẹp nho nhã còn chưa trưởng thành mà thôi nha! Nhưng mà, từ từ! Đó là cái gì! Vành tai nhọn!
“Ngươi là tinh linh?!” Bốn chữ này một nửa dùng ngôn ngữ đại lục thông dụng nói, một nửa lại là dùng tiếng phổ thông, không có biện pháp, lấy trình độ ngôn ngữ thông dụng của y căn bản còn chưa biết cái từ tinh linh này nói như thế nào.
Cặp mắt xanh lục của Xavier nhìn y chăm chú, có vẻ hiểu được ý của y, mỉm cười nói: “Không sai, ta là một tinh linh.” Vành tai nhọn của hắn giật giật, vô cùng hữu hảo chủ động nói: “Ta gọi Xavier Antrusther.”
Chờ một chút, tên này làm sao lại có chút quen thuộc…
Xavier Antrusther?
Diệp Lâm cố gắng lật lại trí nhớ đã có chút mơ hồ của mình, sau đó đột nhiên trừng mắt nhìn hắn, trong lòng kinh ngạc hoảng sợ!
Xavier Antrusther, một tinh linh!
A, không đúng, là một tinh linh đặc biệt! Diệp Lâm nhìn chằm chằm khuôn mặt tú lệ của tinh linh thiếu niên trước mắt này, khiếp sợ không biết nói gì.
Bởi vì y nhớ tới hắn là ai, nhưng mà y có nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra vì sao mình lại đến cái thế giới như thế này!
Nơi này thậm chí còn không phải thế giới kiếm cùng ma pháp bình thường, mà là một quyển sách, thế giới trong một quyển sách! Vào cái buổi tối trước khi xuyên đến thế giới này, y vừa mới xem xong quyển sách kia mà thôi…
Một cuốn tiểu thuyết nói về thiếu niên nào đó xuyên qua, từng bước song tu ma vũ(1), đánh quái thăng cấp thu hậu cung, cuối cùng đứng ở đỉnh thế giới này!
Trong bản tiểu thuyết này, boss phản diện lớn nhất, chính là một tinh linh tên Xavier Antrusther.
Thân thế của hắn phức tạp, là hài tử do cái gì mà tinh linh vương của Bạch tinh linh cùng công chúa của Ám tinh linh sinh hạ, cái gì mà ôm hận mà sống, nhân vật chính trong truyện vì hắn cửa nát nhà tan, mà mục tiêu của tinh linh gọi Xavier này chính là quậy thế giới loài người đến long trời lở đất đồng thời báo thù bộ tộc tinh linh.
Khi nhân vật chính gặp phải Xavier thì hắn đã có dáng vẻ nhân loại thành niên, ngụy trang đôi tai nhọn của hắn, nhân vật chính còn sinh lòng sùng kính với hắn một thời gian, nào biết cái người nhìn như xinh đẹp nho nhã này trên thực tế lại là bàn tay thúc đẩy tất cả mọi âm mưu phía sau màn.
Xavier trong tiểu thiếu mạnh mẽ, lạnh lùng tàn bạo, âm u, giả dối, thô bạo, điều khiển đế quốc ngầm lớn nhất trên mảnh đại lục này, thủ đoạn tàn nhẫn, không chuyện ác nào không làm, giai đoạn trước chỉ xuất hiện vài lần, giai đoạn sau mới dần dần vạch trần âm mưu của hắn, bố trí nhân vật phản diện tiêu chuẩn trong tiểu thuyết thăng cấp, hơn nữa còn là một kẻ điên có khuynh hướng phản xã hội nghiêm trọng cố gắng hủy diệt thế giới.
Kết cục hoàn mỹ cuối cùng tự nhiên là nhân vật chính có thù sâu oán nặng với Xavier trở thành kiếm thánh pháp thánh, cùng Xavier tiến hành một trận chiến kinh thiên địa khiếp quỷ thần, xử lý hắn, nhân vật chính ngồi ôm hậu cung.
Diệp Lâm khiếp sợ không biết nói gì mà nhìn tinh linh thiếu niên cặp mắt trong suốt trước mắt, một lúc lâu cũng không nói gì.
Xavier lại kỳ quái nhìn y, “Làm sao vậy?”
Thanh âm Diệp Lâm gian nan, “Ngày đó rốt cuộc ngươi cùng ta ký kết khế ước gì?” Lừa đảo a, nếu vị trước mắt này chính là boss phản diện nhất định bị nhân vật chính đánh bại, vậy mình phải làm sao bây giờ?
“Ma pháp khế ước là ma pháp vô cùng cao thâm, lấy trình độ ma pháp hiện tại của ta căn bản không thể dùng đến.”
“Vậy rốt cuộc ngươi ký với ta cái gì!” Diệp Lâm trừng to mắt.
Xavier bất đắc dĩ thở dài, “Diệp, loại tình huống này là không có biện pháp, bằng không hai người chúng ta đều phải chết ở nơi đó, cho nên ta chỉ có thể sử dụng ma pháp thiên phú của bộ tộc tinh linh.”
Diệp Lâm nghe cái hiểu cái không, nhưng trong lòng lại có loại dự cảm không ổn.
“Bộ tộc tinh linh được cây sinh mệnh ban cho sinh mệnh vĩnh hằng, nhưng tỉ lệ tồn tại của tinh linh nhỏ mới sinh lại cực thấp, ngày xưa, chính là nhờ tinh linh thành niên dùng khế ước sinh mệnh này để duy trì sinh mệnh tinh linh mới sinh.” Hắn nhìn thoáng qua Diệp Lâm, nuốt vào một nửa lời nói, sau đó, khế ước này thường thường được tinh linh dùng để đồng sinh cộng tử với người yêu thuộc chủng tộc khác, bởi vì sinh mệnh tinh linh kéo dài, một khi ký khế ước sinh mệnh này rồi, cũng coi như vứt bỏ sinh mệnh vĩnh cửu, đồng thời già đi cùng người yêu sinh mệnh ngắn ngủi, lại quay về trong lòng nữ thần Sinh Mệnh.
Diệp Lâm nghe mà gấp muốn chết, “Trọng điểm! Trọng điểm ở chỗ nào!”
Xavier nặng nề nhìn y, “Nhưng đây là chuyện từ nghìn năm trước, một nghìn năm trước, cha mẹ trong tộc tinh linh dùng khế ước sinh mạng này giữ được tính mạng hài tử, sau đó thì có thể dùng nhựa của cây sinh mệnh hủy bỏ khế ước này.”
“Nhựa của cây sinh mệnh?” Diệp Lâm quyết đoán bắt được trọng điểm.
“Đúng.” Xavier chần chờ một chút, “Chỉ là, cây sinh mệnh đã héo rũ mấy trăm năm…”
…
“Trên thực tế, đã rất lâu không có tinh linh sử dụng ma pháp này, hiện tại tinh linh mới sinh có thể dùng những phương pháp khác giữ tính mạng, ma pháp thiên phú này đã bị phần lớn người quên đi…” Xavier bổ sung.
Diệp Lâm đờ đẫn, cảm thấy con đường phía trước của mình là một mảnh tối tăm, nếu Xavier đã định trước sẽ bị nhân vật chính mở ngoại quải giết chết, vậy mình phỏng chừng cũng không sống nổi, nghĩ đến đây y liền hận không thể trực tiếp cầm song kiếm chém hắn thành bảy tám đoạn!
Xavier bình tĩnh nói, “Ta bị thương ngươi cũng sẽ không dễ chịu.”
Diệp Lâm xót xa phát hiện, hắn nói chính là sự thật, từ ngày khế ước có hiệu lực bắt đầu, bọn họ đã nhất định bị ép trở thành đồng bọn đi bảo vệ sinh mệnh đối phương, giao phía sau lưng cho đối phương bảo vệ.
Cây sinh mệnh đã héo rũ, nói cách khác, trừ khi xuất hiện kỳ tích, nếu không khế ước giữa bọn họ căn bản là không có ngày hủy bỏ.
“Khế ước kia rốt cuộc là thế nào?” Tuyệt vọng chỉ duy trì vài giây, đối với mình gặp bất hạnh, y đã có đầy đủ năng lực chống cự, chỉ yên lặng một lúc Diệp Lâm lại lập tức hỏi.
Xavier áy náy nhìn y, “Kỳ thật ta cũng không phải rất rõ ràng, chỉ là rất lâu trước kia nhìn thấy khế ước này trên một quyển sách cổ của tộc tinh linh, ngày đó ta nói với ngươi như vậy, vốn chỉ là muốn lừa ngươi, để ngươi nghĩ rằng chúng ta đã ký xong khế ước, như vậy là có thể tạm thời liên minh, không nghĩ tới…”
“Không nghĩ tới khế ước này vậy mà thật sự thành công!” Diệp Lâm hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, “Nội dung thì sao! Nội dung khế ước kia thế nào! Rốt cuộc là cái nội dung gặp quỷ gì!”
Xavier cười khổ, “Bản sách cổ kia vốn đã không trọn vẹn đầy đủ, cho nên…” Thật ra là hắn thấy được khế ước này trong nhật ký của một tinh linh kết làm vợ chồng với một nhân loại, khụ, thậm chí chẳng phải là sách cổ gì! Xuất phát từ trực giác, Xavier cảm thấy nếu như hắn nói thật, hình như sẽ rất không ổn…
“Ta kháo! Ngay cả cái này ngươi cũng không biết!” Diệp Lâm nhịn không được lại mắng một trận.
Vì thế, cái liên minh này vừa kết chính là hai năm.
Diệp Lâm cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước, từ ngoại hình Xavier khi nhân vật chính gặp hắn đến phỏng đoán, còn có một thời gian rất dài thì kịch tình mới chính thức bắt đầu, nói không chừng còn có biện pháp khác thì sao?
Hai năm này Diệp Lâm cùng Xavier xuyên qua ở trong rừng rậm lớn này, đến trấn nhỏ sát biên giới tiếp tế, không phải Diệp Lâm không muốn đi ra ngoài, mà là Xavier này hiện tại không thể đi ra!
Ngôn ngữ thông dụng ở thế giới này chỉ có một loại, ở phía chính bắc của đại lục diện tích vô cùng này có một quốc gia lớn nhất, người thành lập quốc gia đó là một quân chủ(2) vô cùng anh minh, hắn từng phát hành một cuốn sách tranh trên toàn đại lục, trong bản sách tranh kia cực kỳ rõ ràng sáng tỏ ghi lại, bộ tộc tinh linh đều có mắt lục, tóc vàng nhạt cùng đôi tai nhọn, tuy rằng Xavier vì có dòng máu Ám tinh linh nên màu tóc là đen, nhưng mà đôi tai nhọn của hắn thật sự quá mức bắt mắt.
Hơn nữa bất luận quốc gia nào trên mảnh đại lục này cũng không quá hoan nghênh bộ tộc tinh linh, ở mấy trăm năm trước, tinh linh, người lùn cùng thú nhân liên hợp lại đánh một trận với nhân loại, trận chiến tranh này lấy thắng lợi của nhân loại mà chung kết, cây sinh mệnh của bộ tộc tinh linh vì thế mà khô kiệt, tinh linh cũng chỉ có thể lùi vào sâu trong rừng rậm Khói không người, thành trì trên mặt đất của tộc người lùn bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, chỉ có thể trốn xuống lòng đất, mà thú nhân thì bị săn đuổi đến sâu trong cánh đồng tuyết cằn cỗi băng hàn, trên đại lục nhân loại hiện tại, tộc nhân ba tộc này chỉ xuất hiện với thân phận tôi tớ, trong đó lấy tinh linh sang quý ít ỏi nhất.
Tuy rằng tóc đen của Xavier cũng không phù hợp với đặc thù của tinh linh, nhưng tai nhọn của hắn là một vấn đề lớn, rất khó che giấu hoàn toàn, cho nên người này mới mặc áo choàng xám liền mũ cả ngày.
“Độc dược của ngươi khi nào thì pha chế thành công!” Sau khi Diệp Lâm rửa tay sạch sẽ, không thèm để ý chút nào mà tiếp nhận trái cây hoang Xavier đưa tới, cắn một hơi rồi hỏi.
Vành tai Xavier giật giật, “Sắp, chỉ thiếu một loại vị dẫn cuối cùng, ngay ở nơi cách nơi này không đến ba mươi dặm.”
Diệp Lâm nhăn mi, “Ta biết độc dược che giấu đôi tai tinh linh khẳng định rất khó làm, nhưng mà nếu loại dược liệu này tồn tại, như vậy có thể có không ít tinh linh xen lẫn trong nhân loại hay không?”
Xavier lắc đầu, “Sẽ không.”
“Vì cái gì?”
“Bởi vì phần lớn tinh linh đều không thạo công việc, hơn nữa phối phương(3) của loại độc dược này không phải thuộc về tinh linh, mà là nhân loại.”
“Nhân loại?” Diệp Lâm kinh ngạc, điều này sao có thể, độc dược vừa nhìn đã thấy là phục vụ cho tinh linh a!
Xavier gật gật đầu, “Chỉ có luyện kim thuật sư nhân loại mới có phối phương cao thâm như vậy, bên tinh linh cũng không có ghi chép.”
“Vậy làm sao ngươi lấy được phối phương?”
Xavier nhìn về phía y, “Ngươi có biết ta đã lưu lạc bao nhiêu năm trong rừng rậm không?”
Diệp Lâm nghi ngờ mà nhìn hắn, người này nhìn chỉ có mười hai mười ba tuổi, ah, không đúng, hắn là một tinh linh!
“Tròn ba mươi bốn năm.” Xavier thở dài, “Mười năm trước ta có được một cuốn sổ tay quý giá, lúc ấy có ba đoàn người đang tranh đoạt cuốn sổ tay này, kết quả lại bị ta ngư ông đắc lợi, ta không dám để lại cuốn sổ tay kia, liền học thuộc toàn cuốn sổ sau đó thiêu hủy, tuy còn có rất nhiều chỗ không hiểu, nhưng mà ta thật sự không dám mạo hiểm để nó lại. Có thể được đến phối phương này ta rất bất ngờ, nhưng mà lúc ấy ta thật sự rất vui mừng, ta nghĩ cuối cùng có thể rời khỏi cái nơi quỷ quái này!”
Diệp Lâm cười nhạo, “Nếu không có ta, ngươi căn bản không thể thu thập đủ nguyên liệu.” Nói thì nói như vậy, Diệp Lâm lại biết đây đại khái chính là vận mệnh vai phụ của nhân vật phản diện, cho dù không có mình, ngày nào đó Xavier cũng có thể thu thập được những nguyên liệu đó, từ lúc hắn lấy được cuốn sổ tay kia thì đã bắt đầu bước trên hành trình bi kịch đã được định trước, nếu không phải có thể che giấu đôi tai đi tới thế giới nhân loại, hắn cũng sẽ không phiên vân phúc vũ(4) ở trong thế giới nhân loại từ lúc đó.
Xavier gật đầu, “Ngươi nói không sai, cho nên ta mới có thể lấy được phối phương nhiều năm như vậy lại vẫn chỉ có thể ở lại nơi này.” Mà hai năm trước nếu không có Diệp Lâm tránh ở phía sau trị liệu, hắn căn bản không thể lấy được nguyên liệu mấu chốt nhất, những thứ này hơn phân nửa đều lấy từ trên người những ma thú nguy hiểm.
Diệp Lâm nghĩ lập tức có thể ra ngoài thì có chút hưng phấn, những ngày không có người này y thật sự là quá đủ rồi, nhưng lại nhìn bàn tay trắng nõn mảnh khảnh như trước của mình, bỗng nhiên lại xì hơi, hiện giờ bản thân có cái dáng vẻ này, cho dù đi ra ngoài thì lại có cái gì mà vui?
Hiện giờ không chỉ có ngoại hình nương pháo này là tổn thương vĩnh viễn của y, hơn nữa thế giới này đông đảo mỹ nữ là không sai, nhưng mẹ nó đều thuộc về nguyên nam chính văn chủng mã! Có một loại thể chất gọi là hào quang nhân vật chính hấp dẫn mỹ nữ, những mỹ nữ thế giới này đều không ngoại lệ sẽ, cực, kỳ, không, khoa, học, mà, yêu, thương, nam, chính, sâu, sắc!
Diệp Lâm không nói gì mà hỏi ông trời, còn có chuyện càng làm cho người bi thương hơn xuyên qua đến một thế giới như vậy sao?
(1) Song tu ma vũ: Tu luyện đồng thời cả ma pháp và đấu khí
(2) Quân chủ: Vua
(3) Phối phương: Phương pháp điều chế
(4) Phiên vân phúc vũ: Dạng rút gọn của “phiên thủ vi vân, phúc thủ vi vũ” – ngửa bàn tay là mây, úp bàn tay là mưa. Chỉ sự thay đổi như chong chóng, không biết đâu mà lần, nghĩa bóng chỉ những người hay thủ đoạn, phản phúc, lèo lái, đảo điên.