Tú Sắc - Thất Tú

Chương 3: Hắc ăn hắc



“Chờ một chút, ta bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề lớn!” Diệp Lâm bỗng nhiên kêu lên.

Xavier nhìn về phía y, “Ngươi là chỉ vấn đề chúng ta đều sẽ không lớn lên đúng không.”

Sinh mệnh của tinh linh cực kỳ dài lâu, quá trình trưởng thành này tự nhiên cũng sẽ dài lâu vô cùng, tỷ như Xavier nhìn thì mới mười hai mười ba tuổi, trên thực tế đã sống không chỉ trên trăm năm, là một lão yêu quái danh xứng với thực rồi.

Mà Diệp Lâm? Y vô cùng bi thương phát hiện, từ sau khi bản thân biến thành tiểu shota này, liền không còn cao lên cho dù chỉ một cm.

“Tuy rằng ta không biết ngươi từ đâu tới, nhưng mà hiển nhiên hẳn là có sinh mệnh dài lâu giống như ta mới đúng, cho nên hai năm nay ngươi mới chẳng lớn lên chút nào.” Xavier dùng một loại giọng điệu “ta hiểu” nói, Diệp Lâm siết chặt nắm tay, y căn bản không phải vấn đề một chút cũng chưa lớn lên, y thậm chí không giống với Xavier, tuy rằng lớn lên thong thả nhưng cuối cùng vẫn là sẽ trưởng thành, y có lẽ vĩnh viễn đều là cái dạng này!

“Bên cạnh cây sinh mệnh, có một loài hoa, gọi hoa luân hồi.” Xavier nhẹ nhàng nói, “Dáng vẻ hoa luân hồi cực kỳ không thu hút, chỉ có tinh linh mới có thể gây trồng, nhưng mà nó có một tác dụng cực kỳ quan trọng, có thể thúc đẩy cây con sinh trưởng thành đại thụ che trời cực nhanh.”

“Mật của hoa luân hồi tan vào nước, chỉ cần tưới cho cây một chút, một giọt có thể khiến cây tăng lên một vòng tuổi, đây là tác dụng ban đầu của hoa luân hồi.”

Diệp Lâm mở to mắt, đó là loài hoa gì a, mật hoa của nó quả thực là trái với quy luật sinh trưởng tự nhiên!

Xavier híp mắt nhìn về phương xa, “Rất lâu rất lâu trước kia, có chút ít mật hoa luân hồi từ trong tinh linh truyền ra bị nhân loại thu được, nhân loại không giống tinh linh sẽ cho cây cối sử dụng thứ này. Những kẻ buôn lậu ngầm đó dùng mật hoa luân hồi để thúc đẩy trẻ con cùng tinh linh nhỏ tuổi lớn lên, làm cho chúng vẫn giữ được tính trẻ con ngây thơ lại vừa có thân thể thành niên hoàn mỹ, rồi bán chúng với giá cao cho quan lớn hay kẻ giàu có.”

Diệp Lâm không thể che giấu biểu tình khiếp sợ trên mặt, hiển nhiên chỉ trong nháy mắt y đã hiểu được ý mà Xavier muốn biểu đạt.

“Mật hoa luân hồi vốn là để thúc đẩy cây cối sinh trưởng, cho dù có thể có tác dụng với người, người lại không không có suy nghĩ giống như thực vật, làm như vậy khiến cho bộ tộc tinh linh lúc ấy tức giận vô cùng, từ đó về sau tinh linh không bao giờ đồng ý bán mật hoa luân hồi cho nhân loại nữa, nhưng nhân loại vì tham lam dục vọng lại có thể không từ thủ đoạn, sau đó chiến tranh dần dần mở rộng, tuy rằng những thứ quý giá trong tộc tinh linh đối với nhân loại mà nói thì không chỉ có hoa luân hồi, nhưng đó cũng là một trong những nguyên nhân về sau lại bùng nổ chiến tranh.” Xavier giải thích, “Hoa luân hồi vốn mọc thành từng mảng lớn bên cạnh cây sinh mệnh trong tộc tinh linh, nhưng mà sau khi cây sinh mệnh héo rũ thì cũng trở nên càng ngày càng ít.”

Diệp Lâm nghe ý tứ trong lời hắn nói, đôi mắt sáng lên nói, “Chẳng lẽ trong tay ngươi có?”

Xavier nhìn y một lúc lâu mới chậm rãi gật đầu, “Không sai, khi ta rời đi có mang theo một bình mật hoa luân hồi nhỏ, đã từng nghĩ nếu có cơ hội thì đi trà trộn vào trong nhân loại, tầm đó ít nhất có thể cho ta chậm rãi lớn dần già đi giống như nhân loại cho tới khi ba mươi tuổi, sau đó thì tương đối dễ che giấu, bởi vì trong nhân loại có không ít phương pháp bí mật làm chậm sự già yếu, nếu như là nhân loại mạnh mẽ, cho dù qua trăm năm, như trước có thể duy trì bề ngoài khoảng ba mươi tuổi, như vậy sẽ không mảy may khiến nhân loại nghi ngờ.

… Chẳng trách, lúc trước khi nhân vật chính gặp được Xavier thì hắn chính là bề ngoài khoảng ba mươi tuổi.

“Ngươi nghĩ rất chu đáo.” Diệp Lâm khen ngợi hắn, “Nếu như không có ta, ngươi căn bản không gom góp đủ dược liệu che giấu đôi tai, tự nhiên cũng không thể đến thế giới nhân loại, như vậy ngươi mang theo cái bình này cũng là vô dụng!”

“Ngươi nói không sai.” Xavier ngược lại sảng khoái thừa nhận, hắn cẩn thận lấy từ trong ngực ra một bình thủy tinh nho nhỏ, cái bình này chỉ lớn tầm ngón tay Diệp Lâm, trong bình cũng chỉ chứa một nửa chất lỏng màu lục nhạt, màu lục nhạt rất nhạt, một số gần như trong suốt, thuần túy không có một chút tạp chất, “Chỉ có bằng này, hẳn là đủ cho hai người chúng ta sinh trưởng như bình thường đến dáng vẻ hai mươi tuổi.”

Nghe hắn tính hai người bọn họ cùng một chỗ, Diệp Lâm rốt cuộc thoải mái, khóe mắt đuôi mày cũng nhuộm lên ý cười, khuôn mặt thanh lệ xinh đẹp của y hiện tại này cười lên thật sự có lực sát thương tương đối lớn, nếu như là một thiếu niên mười hai mười ba tuổi chân chính, chỉ sợ đã sớm bị chói hoa mắt, nhưng dù sao Xavier không phải là thiếu niên bình thường, cho nên đôi mắt xanh lục của hắn chỉ đậm lại chút, biểu tình không lộ ra chút vẻ không được tự nhiên nào, ít nhất là không để cho Diệp Lâm phát hiện ra, mãi cho đến khi Diệp Lâm quay đầu đi hắn mới lặng lẽ rũ mắt.

Từ sau khi Diệp Lâm học được một chút ngôn ngữ thông dụng, đến trấn trên tiếp tế luôn luôn là y đi, bởi vì hài tử xinh đẹp tựa như tiểu cô nương vậy luôn tương đối dễ kiếm lợi, hơn nữa sẽ không khiến cho người nghi ngờ, cho dù dáng vẻ của y là tóc trắng mắt đen mà những thôn dân đó cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua, bọn họ cũng sẽ nhiệt tình đối xử với nàng.

Sau khi hai người dùng qua đồ ăn đơn giản lập tức xuất phát hướng về nơi có loại nguyên liệu cuối cùng, ở trên đường Xavier vẫn là nhịn không được hỏi: “Chủng tộc của các ngươi vẫn là rất kỳ quái, vì sao cũng sinh trưởng chậm chạp giống như tinh linh vậy? Nhìn rõ ràng là dáng vẻ nhân loại…”

Diệp Lâm ném cho hắn một ánh mắt khinh bỉ, “Cái gì mà chủng tộc của ta! Ta chính là nhân loại”

“Tuy rằng nghe nói quý tộc chân chính của đế quốc Lan Casle đều là tóc đen mắt đen, nhưng mà ta đã từng thấy một vị từ xa, dáng vẻ của hắn cũng không giống ngươi.”  Có lẽ là bởi vì sắp có thể đi ra ngoài, tâm tình Xavier đặc biệt tốt, cái tên bình thường một ngày cũng không nói được chục câu tán gẫu lại trở nên nói đặc biệt nhiều, “Bề ngoài của hắn giống như những dân chúng phổ thông trên trấn kia, chỉ là tóc cùng mắt màu đen mà thôi.”

Diệp Lâm nghe rõ, lúc trước khi y nghe nói quý tộc thuần huyết thống ở thế giới này là tóc đen mắt đen thì còn kích động một trận, nghĩ tuy những người dân kia lớn lên giống người phương tây, bối cảnh thế giới này cũng là thế giới ma pháp cùng kiếm phương tây, nhưng sẽ không phải người thống trị là người phương đông chứ, nhưng nghe Xavier nói, hiển nhiên là y suy nghĩ nhiều, tuy những người đó cũng là tóc đen mắt đen, lại không phải người phương đông tóc đen mắt đen, mà là diện mạo người phương tây, chỉ là màu tóc cùng màu mắt là màu đen mà thôi.

Chính vì chỉ có quý tộc thuần huyết thống mới có thể là tóc đen mắt đen, Diệp Lâm sợ sau khi ra ngoài quá hấp dẫn ánh mắt người khác, cho nên mới đổi màu tóc thành màu trắng, chỉ là nhìn qua vẫn cứ nổi bật như trước…

Vì thế y bĩu môi, “Đó là huyết thống bọn họ cũng không thuần khiết!” Giống như con lai có tóc đen mắt đen, hừ!

Vừa nghĩ như vậy, cảm giác mất mát lập tức không còn, bỗng nhiên thấy thoải mái hơn nhiều.

Xavier lại gật gật đầu giống như chợt bừng tỉnh, “Là vậy sao.”

“Sau khi chúng ta ra ngoài thì nên đi đâu?” Diệp Lâm nhanh chóng nói sang chuyện khác, nếu người này lại hỏi chủng tộc cái gì hoặc là huyết thống ra sao, y còn thật không biết làm sao lừa gạt đi.

Bước chân Xavier dừng một chút, “Đi đâu?”

Diệp Lâm nhíu mày, “Chẳng lẽ ngươi tâm tâm niệm niệm(1) nghĩ muốn đi ra ngoài lâu như vậy, lại chưa bao giờ từng nghĩ muốn đi đâu sao?”

“Ta chưa từng tới thế giới nhân loại.” Xavier không quay đầu lại, thanh âm có chút rầu rĩ, “Điều ta biết đều là nghe được từ miệng những thợ săn tự do, những kẻ buôn lậu ngầm hoặc những người thám hiểm ngẫu nhiên đi vào sâu trong rừng rậm, còn lại chính là biết được từ trong những ghi chép lại của tộc tinh linh.”

Diệp Lâm không còn lời nào để nói, xem ra người này cũng là tên nhà quê hoàn toàn không biết gì về thế giới bên ngoài!

“Lấy ngoại hình cùng tuổi tác bề ngoài của chúng ta hiện giờ mà nói, nơi thích hợp nhất là chỗ nào?” Diệp Lâm vô cùng khinh bỉ liếc nhìn Xavier một cái, hai tên hình dạng trẻ con đi ra ngoài thì còn có thể đi đâu, “Đương nhiên là trường học”

Lúc này Xavier triệt để dừng bước, “Trường học mà nói, ta ngược lại từng nghe nói có hai nơi, có một người thám hiểm đã từng khoe khoang con nhà biểu huynh(2) hắn đến chính là trường học tốt nhất, hình như tên là Brabham gì đó, còn có một thợ săn tự do từng nói tương lai có liều mạng cũng phải đưa con hắn đến Berysford.”

Diệp Lâm khoát tay, “Cái này không gấp gáp, dù sao sau khi ra ngoài còn cần nghĩ biện pháp, vấn đề là, hai người chúng ta cứ như vậy đi ra ngoài thì nhất định là không hộ khẩu, phải làm được thân phận hộ tịch trước thì mới nói chuyện khác.”

Xavier gật đầu, “Ta cũng từng nghĩ tới điều này, nhưng muốn đến trường học mà nói, ừ, vẫn còn cần suy nghĩ lại một chút ——” Vẻ âm ngoan chợt lóe lên trong mắt hắn rồi biến mất, Diệp Lâm lại đang nghiêng mặt im lặng suy nghĩ, căn bản chưa từng chú ý tới.

Xavier nói được một nửa thì thì đột nhiên dừng lại, quay sang làm một thủ thế “xuỵt” với Diệp Lâm, rón ra rón rén dẫn y nấp vào bụi cây bên cạnh, quả nhiên sau đó có tiếng nói chuyện loáng thoáng truyền tới, đây là nguyên nhân mà Diệp Lâm cho rằng đồng minh này có đôi khi rất có ích, ở phương diện tai thính mắt tinh này, người này luôn luôn đáng giá cho người ta ca tụng.

Là buôn lậu ngầm! Xavier nhìn hình dạng miệng khi bọn họ phát âm nói cho y biết.

Người này chưa bao giờ phán đoán sai ở phương diện này, hắn đã sinh hoạt ở trong rừng rậm một thời gian rất dài, chỉ cần nghe đoạn bắt đầu là hắn có thể đoán được người tới thuộc loại nào.

Diệp Lâm gật gật đầu, ngồi xổm thân xuống, kiếm trong tay chạm lên đùi một cái lập tức biến mất không thấy bóng dáng, ở mắt cá chân bên phải của y có đeo một cái vòng hình tròn bám đầy bụi, là một cái vòng không gian đơn sơ, vốn được một tên buôn lậu ngầm đeo trên cổ tay, buôn lậu ngầm thông thường đều đều sẽ có loại vật phẩm không gian cực kỳ đơn sơ này, bao gồm nhẫn, vòng tay, vòng cổ vân vân, loại vật phẩm này lớn nhất không quá cỡ một mét khối, liên hệ hai bên thành lậ cũng cực kỳ đơn giản, chỉ nhỏ một giọt máu lên là được, sau khi chủ cũ chết, loại liên hệ này tự động hủy bỏ, vật phẩm không gian lập tức biến thành mặt hàng vô chủ.

Trên thế giới này, tuy vật phẩm không gian không đến mức tràn lan, nhưng cũng không phải thứ đặc biệt quý hiếm gì, chỉ là không gian càng lớn, giá cả cũng tăng lên gấp nhiều lần, giá cả vật phẩm không gian bọn buôn lậu ngầm sử dụng đại khái là khoảng mười kim tệ, lấy tài sản ít ỏi của Xavier cùng Diệp Lâm thì đây đã thuộc loại đồ vật cực kỳ quý giá, hơn nữa trong không gian của những kẻ buôn lậu ngầm này hay cất giữ một chút thu hoạch của bọn chúng, thường giúp hai người có chút thu nhập bất ngờ.

Đúng vậy, trong hai năm này, Xavier cùng Diệp Lâm thường xuyên làm chính là hắc ăn hắc.

Đáng tiếc chính là mảng rừng rậm này cũng không giàu tài nguyên, bọn buôn lậu ngầm cấp bậc cao cực ít tới nơi này, cho nên chuyện làm ăn của bọn họ cũng không phải dễ làm như vậy.

Buôn lậu ngầm thực ra chỉ là một cách gọi, bọn chúng thường xuyên xưng mình là một thương nhân, lấy giá cực thấp mua thành quả những thợ săn tự do săn được, ép giá ép bán là chuyện thường, bọn chúng cảm thấy hứng thú với tất cả những thứ có thể bán ra, Diệp Lâm đã từng chính tai nghe được một người thám hiểm lên án với đồng bạn của hắn rằng con gái mình bị buôn lậu ngầm lừa bán. Thỉnh thoảng những người này cũng sẽ tự mình vào trong rừng rậm tìm một số nguyên liệu cùng da lông có giá trị, thường thường bọn chúng sẽ thuê cả một đội lính đánh thuê, nếu gặp phải thợ săn tự do, kết cục của những thợ săn tự do này luôn luôn sẽ rất thê thảm.

Tai nghe mắt thấy, Diệp Lâm đã sớm không còn đồng tình với những tên buôn lậu ngầm này, bọn chúng có kẻ nào là trên tay không dính một tầng máu tươi thật dày.

Tiếng nói chuyện càng ngày càng gần, Diệp Lâm đã đổi quần áo xong trong chớp mắt, quần áo y in dập ra cho dù có là một bộ mộc mạc nhất cũng tuyệt đối không phải là hàng tầm thường, đừng nói tính chất, chỉ riêng trang sức được khảm nạm lên đã đủ để hấp dẫn ánh mắt người.

“Chúng ta đã đi con đường này hai lần rồi! Hình như không phải là hướng này.”

Tốc độ nhập diễn của Xavier còn nhanh hơn Diệp Lâm, y cực kỳ nghi ngờ người này căn bản không phải là tinh linh nổi tiếng vì thiện lương đơn thuần.

Được rồi, từ sự thật trong truyện này đến xem, nếu người này không chút dính dáng gì đến thiện lương đơn thuần, thậm chí có thể nói là hoàn toàn trái ngược, kẻ điên phản nhân loại phản xã hội chí hướng hủy diệt thế giới vân vân, có thể có quan hệ gì với những từ hình dung tốt đẹp thiện lương đơn thuần?

Thương nhân lớn Lenny Asechior thành Petre nghe được thanh âm này, trong lòng rất phiền, theo lý mà nói, lấy thân phận của hắn căn bản không cần tự mình đi một chuyến đến cái nơi hoang vắng này, thế nhưng khách hàng lần này quá quan trọng, đồ lại càng không thể mất, cho dù là giao cho thân tín của mình đi làm cũng không yên tâm được, cuối cùng hắn vẫn quyết định tự thân xuất mã(3), đến đây mới phát hiện nơi này còn gay go hơn cả trong tưởng tượng, Lenny quen nếp cẩm y ngọc thực(4) đã vài ngày không thể nghỉ ngơi cho tốt.

Nhưng xuất phát từ trực giác khác thường của một thương nhân, vừa nghe thấy thanh âm này hắn lập tức ra hiệu cho nhóm lính đánh thuê đang nói chuyện phiếm đừng có lên tiếng, đợi dần dần đến gần, trong tầm mắt hắn chính là một tiểu cô nương xinh đẹp mười một mười hai tuổi cùng một thiếu niên mười hai mười ba tuổi mặc áo choàng chỉ lộ ra một khuôn mặt tuấn mỹ, con mắt lập tức sáng lên.

Tiểu cô nương này! Hắn không khỏi nhẹ nhàng “ss” một tiếng, đã bao lâu không thấy được mặt hàng tốt như vậy!

Tuy rằng nhìn vẻ cực kỳ ngạo mạn trên mặt nàng lúc này, tính tình tiểu cô nương này hiển nhiên không tốt lắm, nhưng mà không sao, luôn sẽ có người không để ý hàng hóa có chút khuyết điểm nhỏ như vậy, dù sao khuôn mặt như vậy thật đúng là hiếm thấy! Lại có thể là mắt đen thuần khiết, tóc trắng như tuyết, làn da trắng mịn bóng loáng, dáng người tinh tế mềm dẻo, cho dù tuổi còn rất nhỏ cũng đã lộ ra vài phần lệ sắc tuyệt thế, lớn lên hẳn sẽ có sắc đẹp đặc biệt như vậy!

Ah, xem ra có thể bán một cái giá tương đối cao?

Ánh mắt Lenny nhất thời nóng bừng lên, chờ một chút, nam hài đứng ở sau lưng nàng kia cũng không tồi a! Mới vừa rồi bị tiểu cô nương kia hấp dẫn ánh mắt, nam hài kia tuy vẫn luôn là dáng vẻ sợ hãi rụt rè, nhưng diện mạo quả thực không tồi, đôi mắt xanh biếc như vậy không ít người đều thích…

Trong lòng hắn bắt đầu tính toán rất nhanh danh sách khách quen có thể hân hạnh quan tâm cuộc làm ăn này, sau đó khuôn mặt cười đến đầy nếp nhăn, dùng một loại thanh âm nhu hòa nhất nói, “Có phải vị tiểu thư này lạc đường hay không?”

Sắc mặt Diệp Lâm tối sầm, ngươi mới là tiểu thư, cả nhà ngươi đều là tiểu thư!

(1) Tâm tâm niệm niệm: Lúc nào cũng nghĩ đến

(2) Biểu huynh: Anh họ bên nhà ngoại, biểu là bên ngoại, đường là bên nội

(3) Tự thân xuất mã: Tự mình đi làm

(4) Cẩm y ngọc thực: Ăn ngon mặc đẹp

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.