Tú Sắc - Thất Tú

Chương 38: Diệp Lâm một ly say ngã



Sau khi giáo chủ Charles tự mình xem lại thuộc tính của đôi găng tay này, lập tức thèm nhỏ dãi, sau đó sắc mặt lập tức âm trầm xuống, hắn còn thật không ngờ Xavier lấy ra chứng cứ có sức thuyết phục như vậy, nhất thời giống như bị người tát cho một cái, trên mặt nóng rát.

Thân là một giáo chủ thanh danh bên ngoài, hắn vẫn là vô cùng coi trọng mặt mũi của mình, vì thế, hắn bất mãn liếc mắt nhìn Rorina sắc mặt tái nhợt không có chút màu máu nào một cái, hiển nhiên đổ tất cả tội lỗi lên người khởi xướng Rorina.

Rorina cúi đầu, lông mi thật dài khẽ run, nhìn điềm đạm đáng yêu mười phần, mặc cho ai nhìn thấy như vậy chỉ sợ cũng không nhẫn tâm trách móc nàng nặng nề.

Nhưng đám trước mặt nàng này, không có một người là thiếu niên bình thường biết thương tiếc mỹ nữ…

“Không chịu thua được lại nói xấu người, thì ra đây là hội chị em mân côi cùng đoàn kiếm sĩ đại danh đỉnh đỉnh?” Auckland châm chọc nói.

Xavier mỉm cười, bình tĩnh nói: “Nói vậy giáo chủ Charles nhất định sẽ bồi thường vừa lòng cho chúng ta, ngươi nói có phải hay không, Lâm?”

“Đó là đương nhiên.” Diệp Lâm cũng cười, liếc liếc mắt đôi găng tay trên tay Brady ở bên cạnh, “Thân vương điện hạ cũng sẽ chủ trì công đạo cho chúng ta.”

Brady cười đến tương đối vui vẻ, đó là đương nhiên, hoàng quyền cùng thần quyền vẫn luôn chẳng phải thuận hòa, không phải gió đông thổi bạt gió tây chính là gió tây đè ép gió đông, trong mắt hắn, bất luận là Xavier hay Diệp Lâm, đó đều là quý tộc huyết thống thuần khiết, có thể hung hăng làm mất mặt người giáo hội một lần, trong lòng hắn miễn bàn có bao nhiêu thoải mái.

“Các ngươi yên tâm, giáo chủ Charles luôn luôn là một trí giả dũng cảm thừa nhận sai lầm mà.” Hắn chớp chớp mắt, trong giọng điệu mang theo vài phần thân thiết.

Diệp Lâm biết đạo lý thấy tốt liền thu, cũng không tước mặt mũi Charles trước mặt mọi người, dù sao trong ấn tượng của y, thế lực giáo hội trên đất phong nhà Ngạo Thiên hình như không coi là nhỏ, hiện tại kết thù sống chết với giáo hội hiển nhiên không sáng suốt.

Xavier nói vô cùng lễ phép: “Xin giáo chủ Charles trả lại găng tay cho ta, được chứ?”

Giáo chủ Charles cứng đờ, đôi găng trên tay giống như bỏng tay, vội vàng ném cho Xavier.

Tổ sáu người lúc này mới mang theo một thân phong cảnh rời đi, mà quần chúng vây xem vỗ tay hoan hô bọn họ thật lâu không thôi, làm cho sắc mặt giáo chủ Charles cùng Rorina càng thêm khó coi.

Không đợi bọn họ trở lại chỗ ở đã có một người tôi tớ đưa thiệp mời của thân vương Brady đến, mời Diệp Lâm cùng Xavier đến tiệc tối tư nhân của hắn.

Mấy người Auckland cũng chẳng ghen tị gì với chuyện này, ngày hôm sau không có trận đấu, bọn họ đã nghĩ xong nên đến đâu ngao du rồi, thân là quý tộc, tham gia tiệc tối cũng không phải một lần hai lần, cho dù Brady là thân vương, tiệc tối tư nhân như vậy vẫn là không có bao nhiêu lực hấp dẫn với bọn họ.

Rơi vào đường cùng, Diệp Lâm cùng Xavier chỉ có thể quay về thay quần áo rồi lại vội vàng đến dự tiệc.

Toàn bộ đảo Seselia đều là địa bàn của thân vương Brady, chỗ ở của hắn đương nhiên không cùng với những học sinh này, phải ngồi xe ngựa tư nhân hoa lệ, đi gần hai giờ mới đến nơi thân vương ở.

Bởi vì trên đảo đều là phong cách điền viên tươi mới, chỗ ở của hắn bên ngoài xem ra cũng không hoa lệ, nhưng nơi nơi đều trồng hoa nhài trắng, tản ra mùi hương mê người.

Ở cửa tự nhiên có tôi tớ ngoại hình thanh tú nghênh đón, thân vương Brady không thích dùng nữ phó, trên toàn đảo hầu như đều là nam phó cùng người nhà bọn họ, chỉ có một số phụ nhân(1) tay chân chắc khỏe làm việc ở phòng bếp, cũng không dễ dàng đi ra gặp người.

Có lẽ là bởi vì Xavier thổ lộ, Diệp Lâm vốn tam quan tương đối bình thường tuyệt đối sẽ không hiểu sai trong tình huống như vậy hiện tại nhìn những nam phó diện mạo đều ở mức trung thượng này —— khụ khụ, kia cái gì, thân vương Brady không chỉ có thực lực không kém, địa vị tại toàn bộ thủ đô đế quốc cũng cao, là em trai ruột duy nhất của hoàng đế bệ hạ, năm nay cũng hơn bốn mươi tuổi rồi đúng không? Hoàng đế bệ hạ người ta đã mấy chục đứa con, vị này vậy mà còn chưa kết hôn!

Diệp Lâm nhất thời cảm thấy tính hướng của vị này có chút vi diệu.

Nam phó tay chân nhanh nhẹn treo mũ cùng áo choàng cho bọn họ, sau đó mới dẫn bọn họ đi tới phòng yến hội.

Tuy rằng bề ngoài tòa nhà này nhìn vô cùng đơn giản thanh tân, bên trong lại tuyệt đối hoa lệ tinh xảo, ngay cả trang sức đặt ở góc tường cũng là chất liệu không bình thường.

Bởi vì là tiệc tối tư nhân, lúc bọn họ đi vào mới phát hiện, trên thực tế, thân vương Brady chỉ mời hai người bọn họ, bởi vì trên bàn tiệc thật dài chỉ bày bốn chỗ ngồi, trừ bản thân thân vương Brady ra, còn có công chúa Jacklyn đã ngồi trong sảnh yến hội cười khanh khách nhìn bọn họ.

Sắc mặt Xavier lập tức tối sầm xuống.

Nhưng mà, cũng không phải rất bất ngờ, Jacklyn là cháu gái ruột của Brady, tìm nàng tới dùng cơm cũng là rất bình thường.

“Hoan nghênh các ngươi đến đây!” Thân vương Brady thân thiết ôm chầm lấy bọn họ, sau đó ý mời bọn họ ngồi xuống.

Nói thật, vị thân vương điện hạ này chỉ nhìn diện mạo, đó cũng tuyệt đối là tiêu chuẩn trở lên, thuần túy tóc đen mắt đen, cho dù tuổi đã trung niên lại vẫn anh tuấn mê người như trước, hơn nữa thân là kiếm sĩ cấp mười một, khí chất bản thân hoàn toàn khác với người thường, vì thế, nghĩ vị này cho tới bây giờ còn chưa kết hôn, bên cạnh ngay cả một bạn gái cũng không có, Diệp Lâm cảm thấy vị này tuyệt đối không phải đồng tính luyến thì chính là tính vô năng…

Vốn Diệp Lâm cho rằng thân vương Brady là vì chuyện phụ ma hồi ma kia mới tìm y nói chuyện, kết quả Brady lại không có nhắc tới chuyện này chút nào, ngược lại bắt đầu nói từ phong cảnh đảo Seselia, thân là thân vương, hắn không hề có một chút kiêu ngạo, ngược lại dí dỏm vui tính, ngôn ngữ khôi hài, tán gẫu với ai cũng có thể nói đến vui vẻ.

Đối với Xavier mà nói, nếu như không có Jacklyn ngồi đối diện Diệp Lâm, vậy thì lại càng tốt…

Hiện tại Xavier đã không còn là Xavier hoàn toàn không biết gì về thế giới bên ngoài mấy năm trước, vài năm học bá không phải làm không, bất luận Brady nói đến chủ đề nào, hắn đều có thể đối đáp được, hơn nữa không phải phụ họa hoặc lấy lòng suông, mà là xác thực nói có sách.

Kết quả, càng về sau Diệp Lâm cùng Jacklyn đều không nói chen vào được nữa, chỉ ngồi nghe Brady cùng Xavier thao thao bất tuyệt, nói đến vô cùng ăn ý.

Có lẽ là bởi vì ấn tượng ban đầu có vai trò chủ đạo, trong lòng Diệp Lâm đã dán lên thân vương Brady một cái nhãn đồng tính luyến, vì thế loại thân thiện này làm trong lòng y khó hiểu có chút không thoải mái.

Lại nói bản thân Diệp Lâm cũng không phải người có EQ rất thấp, chờ khi y ý thức được loại chua chua không vui này thì chợt kinh ngạc, kia cái gì, sẽ không phải là y trên thực tế cũng thích Xavier đấy chứ! =_=

Ghé mắt nhìn về phía sườn mặt xinh đẹp nho nhã của Xavier, Diệp Lâm gần như không nhịn được đỡ trán…

“Đây chính là rượu nho cất trong hầm trên trăm năm, hương vị vô cùng thuần mỹ.” Brady đề cử.

Jacklyn vội vàng ngăn cản: “Thúc thúc, bọn họ còn chưa trưởng thành đâu!”

Brady nở nụ cười, “Không uống rượu còn có thể xưng là thiếu niên? Đừng nói chưa thành niên, thúc thúc của ngươi đây lúc bảy tám tuổi đã mỗi ngày nhất định uống một chén rượu nho!”

Jacklyn biết vị thúc thúc này thường ra bài không theo trật tự, nhất thời có chút bất đắc dĩ.

Diệp Lâm nhìn vào chén thủy tinh đổ rượu bán trong suốt ở trên bàn, một luồng hương nho tươi mát xông vào mũi, hoàn toàn không giống loại rượu nho y đã từng thấy, chỉ cần ngửi mùi hương này cũng đủ hấp dẫn người rồi.

Nhưng y còn đang do dự, bởi vì tửu lượng đời trước của y —— nói ra có chút dọa người… Đó căn bản là rượu bia chỉ một cốc liền gục!

Nhưng hiện tại y đã không còn là thân thể kia nữa, hẳn là sẽ không thảm như vậy đúng không?

Mùi rượu kia thật sự rất mê người, ở thế giới này Diệp Lâm nhìn thấy hầu như đều là rượu trái cây nồng độ cồn thấp hoặc rượu mạch thô ráp, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy rượu nho như vậy, gần như không nhịn được liền thử một hơi.

Vào miệng hơi chát, nhưng thuần hương mềm nhẵn, mùi nho tràn ra trong khoang miệng.

Xavier đầu tiên là ngửi mùi rượu, sau đó mới nhấp thử một hơi, nhắm mắt nhấm nhấp một chút, mới mở miệng nói: “Quả nhiên vô cùng không tệ, đây là sản xuất từ nho lam tinh của sơn cốc Taanchior đúng không?”

“Ha ha, không ngờ đầu lưỡi ngươi lợi hại như vậy…”

“…”

Hai người lại bắt đầu một vòng thảo luận nhiệt liệt về rượu nho.

Trong lòng Diệp Lâm nhất thời lại khó chịu, lại uống một hớp lớn, đừng nói là sản xuất từ loại nho nào, ngay cả rượu nho này rốt cuộc có chỗ nào y cũng không rõ lắm.

Ai, dù sao bản thân cũng là trai ngành kỹ thuật thuần chủng a, Diệp Lâm tự giễu mà nghĩ.

Jacklyn ngồi đối diện Diệp Lâm lại vẻ mặt lo lắng nhìn y.

So với Xavier tài giỏi tri thức uyên bác, ngay từ đầu tầm mắt nàng đã dây dưa trên người Diệp Lâm.

Jacklyn là một thiếu nữ mới lớn vừa mười bốn tuổi, lại không phải thiếu nữ ôm giấc mơ tầm thường, dưới sự giáo dục của mẫu thân, nàng thông minh hiểu chuyện, tâm tư rõ ràng, tuy rằng nói không phải không bị thiếu niên diện mạo tuấn mỹ lại tài hoa xuất chúng như Xavier hấp dẫn, nhưng nàng càng hiểu được bản thân muốn cái gì.

Đồng thời cũng biết, thiếu niên yên lặng kiên định như Diệp Lâm, trên thực tế càng thích hợp sống qua ngày, người như vậy không có bao nhiêu hoa tâm, lại là luyện kim thuật sư thiên tài, đương nhiên sẽ không trêu chọc bao nhiêu thị phi, thực lực bản thân không kém, lại có toàn bộ gia tộc làm hậu thuẫn, nếu bàn về tình yêu, đương nhiên là cùng thiếu niên tao nhã khéo léo nổi tiếng như Xavier tốt hơn, nhưng sống qua ngày, vẫn là lựa chọn người như Diệp Lâm sáng suốt hơn nhiều.

Huống chi bản thân Jacklyn cũng thích diện mạo xinh đẹp như hoa hồng mới nở của Diệp Lâm.

Xavier không phải không chú ý Diệp Lâm, trên thực tế, trong khi nói chuyện với thân vương Brady, hắn gần như lúc nào cũng chú ý hành động của Diệp Lâm, hơn nữa, hắn đáp lời với Brady không phải bắn tên không đích, cũng không lâu lắm, hắn từ ánh mắt Brady ngẫu nhiên đảo qua Diệp Lâm, còn có Jacklyn, biết được buổi tiệc tư nhân này phân nửa không phải chú ý của bản thân Brady, mà là xuất phát từ Jacklyn đề nghị.

Suy nghĩ cẩn thận chuyện này, Xavier không khỏi càng thêm tức giận!

Vì thế, khi Diệp Lâm hớp lớn uống rượu, hắn không ngăn cản chút nào, ngược lại là bản thân hắn, trừ một hơi ban đầu kia, sau đó hầu như không uống rượu.

Kết quả, không bao lâu hai má Diệp Lâm đã nổi lên một tia hồng mỏng manh.

Ánh mắt Xavier chợt lóe, lúc này mới đỡ tay Diệp Lâm, “Lâm, ngươi làm sao?”

“Cái gì làm sao?” Hai mắt Diệp Lâm đã có chút mờ mịt.

Vì thế, Diệp Lâm bỏ quên một điểm, y thay đổi một thân thể là không sai, nhưng, thân thể vốn là loli trong game lại có thể biến thành shota, không thể nghi ngờ là kết hợp với thân thể lúc trước của y.

Cho nên, đời này, tửu lượng của y như trước —— thật bi thảm… =_=

Đáng tiếc bản thân Diệp Lâm căn bản không ý thức được điểm này, sau khi rót liên tục rượu nho theo chén lớn, kết cục hoàn toàn có thể đoán trước…

“Thật sự là rất có lỗi, Brady thân vương điện hạ.” Xavier lúc nói xin lỗi cũng hoàn toàn khéo léo chân thành, “Xem ra ta cùng Lâm vẫn là về trước thì hơn, miễn cho sau khi say rượu Lâm lại thất lễ trước mặt thân vương điện hạ cùng công chúa điện hạ.”

“A, không sao, chỗ này của ta có phòng khách ——”

“Không cần.” Xavier vội vàng xua tay, “Không sao, Lâm chỉ là có chút say, ta đưa Lâm về là được, ngày mai không có trận đấu, nghi ngơi tốt một chút cũng sẽ không sao.”

Thân vương Brady chỉ có thể gật đầu đồng ý, cũng tự mình đưa bọn họ tới cửa, nhìn bọn họ lên xe ngựa mới cùng Jacklyn quay vào trong phòng.

“Ánh mắt ngươi không tồi, Jacklyn.”

Dù sao Jacklyn chỉ là một thiếu nữ mười bốn tuổi, mặt lập tức đỏ lên, “Thúc thúc!”

“Nhưng mà, vị Sal Anbridge này cũng không phải đèn hết dầu, luận tâm kế, chỉ sợ còn tốt hơn cả Lindberg, chỉ là tâm cơ quá sâu, ngược lại không quá thích hợp, hơn nữa về thân phận thì Lind cũng càng xứng đôi với ngươi hơn.”

“Chẳng lẽ thúc thúc cảm thấy Lind không kém sao? Đêm nay cậu ấy gần như là không nói gì mà, thậm chí ngay cả uống rượu cũng chỉ là một ly liền say…” Jacklyn có chút bất đắc dĩ.

Brady bật cười, “Tìm trượng phu không thể so sánh với tìm tình nhân, người như Lind vậy tương lai mới thu được tâm, nhất định sẽ đặt trọng tâm cuộc sống trên người thê tử cùng con cái, tuy rằng diện mạo nhu hòa một chút, tính tình lại không kém, thực lực bản thân cũng rất tốt, mà quan trọng nhất là, y còn là một luyện kim thuật sư thiên tài, nếu ngươi gả cho cậu ta, tuyệt đối sẽ không chịu khổ, ít nhất là về phương diện tiền tài, tuyệt đối sẽ tốt hơn những tỷ tỷ kia của ngươi nhiều.”

Jacklyn đỏ mặt gật gật đầu, “Ta đã biết, thúc thúc.”

“Nếu đã quyết định thì phải qua lại càng thân một chút, ta thấy đứa nhỏ này còn chưa thông suốt đâu.” Brady cười như không cười, “Về phần Sal này, ngươi cũng không cần quá mức lo lắng, ta xem quan tâm cậu ta dành cho Lind là xuất phát từ chân tâm, dù sao bọn họ từng cùng hoạn nạn, nếu không sống nương tựa vào nhau, có lẽ cũng chẳng về được đô thành, tình nghĩa kết xuống trong loại thời điểm này mới là thật sẽ không thay đổi. Cho dù tâm của cậu ta có chút lớn, chỉ cần không có ý xấu với Lind thì không cần ngại người này, hơn nữa tiểu tử này thông minh đến quá phận, có lẽ cũng sẽ không chọc bao nhiêu tai họa.”

Jacklyn mỉm cười, “Vâng, thúc thúc.”

Mặc kệ bên kia chú cháu hai người bên kia đang nói cái gì, bên này xe ngựa đã đến cửa ký túc xá.

Xavier đỡ Diệp Lâm bước chân lảo đảo, sau khi bắt đầu cảm thấy say, Diệp Lâm căn bản cả đứng cũng không vững. Xavier may mắn mình cáo từ tương đối sớm, Diệp Lâm vẫn là tự mình đi ra, nếu không cái dáng vẻ hiện tại này thì chỉ sợ thân vương Brady căn bản sẽ không thả bọn họ đi.

“Lâm, ngươi có khỏe không?”

“Khỏe… chỉ là, nóng quá…” Diệp Lâm say rượu không biết vì sao trong thanh âm lại mang theo hơi khàn khàn, giống như lưu âm khi dây đàn rung động, ngoài ý muốn lướt nhẹ đến trong lòng Xavier ngứa một chút.

Vì thế, bước chân không kìm nổi mà nhanh hơn ——

“… Chậm, chậm một chút…” Thanh âm mang theo giọng mũi giống như làm nũng, Xavier cảm thấy nơi nào đó của mình rục rịch.

Nơi ở một mảnh yên tĩnh, hiển nhiên những người khác ra ngoài chơi còn chưa về.

Xavier vừa đi vào phòng liền dứt khoát một tay bế ngang Diệp Lâm lên, bước nhanh đi về phòng.

Lâm lại nhẹ đến bất ngờ, căn bản là không giống như thiếu niên nhân loại bình thường.

Xavier nghĩ lung tung, mở cửa phòng hắn cùng Diệp Lâm ở, đi vào, đá cửa, đặt Diệp Lâm trên sofa phòng khách, do dự một chút lại lui về.

Ngón tay thon dài gẩy một cái, “cạch” một tiếng, cửa phòng khóa lại.

(1) Phụ nhân: Người phụ nữ đã có chồng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.