Tú Sắc - Thất Tú

Chương 61: Nữ vương tinh linh và tinh linh vương



Nơi sâu trong băng nguyên đã rất lâu không có nhân loại đặt chân, cư trú ở nơi này chỉ có thú nhân, Diệp Lâm biết, sáu người bọn họ dù có mạnh nữa, gặp phải một bộ lạc thú nhân, vậy tuyệt đối là có đi không có về, chỉ là trên băng nguyên mờ mịt này, không chừng lúc nào đó sẽ gặp phải bộ lạc thú nhân, lúc này những thứ Diệp Lâm chuẩn bị sẽ có tác dụng.

Cảm tạ cuốn sổ tay luyện kim năm đó Xavier học thuộc! Luyện kim thuật sư viết cuốn sổ tay này tuyệt đối là một thiên tài!

Đó là một cuốn sổ tay lấy “ngụy trang” làm chủ đề, nhìn, lúc này Ur và Hạ Lạc đang tập tễnh đi trên mặt băng, vài năm qua đi, nhưng mà chúng nó lại chẳng lớn lên được bao nhiêu, rồng mà muốn trưởng thành, không có mấy trăm năm cũng là không làm được, nhưng mà không sao, Diệp Lâm căn bản là đang coi chúng nó là nơi rút vật liệu rồng tự nhiên, đương nhiên, lấy không tổn thương chúng nó làm điều kiện tiên quyết. Thời gian dài duy trì trạng thái á long phỏng chừng chúng nó cũng sắp quên mình là một con rồng huyết thống thuần khiết rồi… =_=

Rồng sống rất dài lâu, Xavier cùng Diệp Lâm cũng giống vậy, Diệp Lâm hiện tại thậm chí không xác định y cùng Xavier sẽ sống bao nhiêu năm, nếu khế ước kia là dựa theo sinh mệnh của bên không phải tinh linh để tính toán, Diệp Lâm nghi rằng y cùng Xavier có được cái gọi là sinh mệnh vĩnh hằng, mẹ kiếp, kết quả này thật ra một chút cũng không tốt đẹp… Bằng không, dựa theo Xavier đến tính, lấy sinh mệnh dài lâu của tinh linh đến xem, bọn họ cũng có rất nhiều năm có thể sống.

Ur cùng Hạ Lạc có thể theo bọn họ thật lâu, không giống với bốn đồng bọn bên cạnh, bọn họ là nhân loại, một ngày nào đó sẽ rời đi.

Bởi vì cuốn sổ tay thần kỳ kia, sáu người bọn họ mới có thể ngụy trang như vậy, Xavier ngược lại chỉ cần khôi phục hình dạng tinh linh là được, đổi tóc thành màu vàng kim là một chuyện thật đơn giản, Diệp Lâm, Auckland, Garfield cùng Archie đều ngụy trang thành tinh linh, sau khi uống xong nước thuốc, tóc biến thành vàng kim, mắt cũng chuyển thành xanh biếc, thậm chí còn mọc ra vành tai nhọn làm cho bọn họ rất ngạc nhiên, người cao to như Casimir vậy chỉ có thể giả thành thú nhân, vì thế khi trên đầu hắn mọc ra vành tai xù lông cùng sau lưng toát ra một cái đuôi báo màu đen, Auckland sờ sờ tai hắn, sau đó ôm bụng cười ha ha.

Vì chế tác những nước thuốc này, Diệp Lâm đã bắt đầu sưu tập tài liệu từ vài năm trước, có một số loại tài liệu đều là dùng giá cao thu về từ chợ đêm, hy  vọng chuyến đi này không cần lãng phí mới tốt.

Tinh linh cùng thú nhân cùng đi ở trên băng nguyên, ít nhất sẽ không dẫn tới thú nhân nghi ngờ, tuy rằng thú nhân đối với tinh linh cũng không đủ hữu hảo, nhưng trên danh nghĩa miễn cưỡng coi như là liên minh, sẽ không nguy hiểm như nhân loại.

“Phương hướng là hướng này không sai đấy chứ?” Diệp Lâm hỏi.

Xavier gật gật đầu, “Garfield đi phía trước tìm hiểu, hy vọng có thể tìm được nơi qua đêm.”

Ở nơi rét lạnh này nếu không tìm được chỗ che đậy gió tuyết, vậy cũng có nghĩa bọn họ chỉ có thể không ngừng bước chân, phải tiếp tục đi về phía trước, nếu không rất có thể sẽ trực tiếp bị gió tuyết vùi lấp hoặc đông lạnh chết tươi.

Sau trận chiến tranh kia, thú nhân bị đuổi đến sinh tồn trong hoàn cảnh như vậy, cũng khó trách không bao lâu sẽ lại tập kích thành thị nhân loại, bởi vì tất cả điều kiện ở nơi này đều rất ác liệt.

“Nơi này cách địa điểm trên bản đồ đã không xa lắm.” Auckland đội mũ trùm đầu nhìn tấm bản đồ giấy dai kia nói.

Casimir cẩn thận phân rõ một chút phương hướng vị trí, “Nếu tìm được chỗ nghỉ ngơi, có lẽ ngày mai chúng ta sẽ tiếp cận nơi đó.”

“Trước đừng ôm hy vọng quá lớn.” Xavier mở miệng, “Dù sao tòa tháp này đã rất lâu không có tin tức, rất có thể cũng bị chôn dưới lòng đất như cái ở trên đảo kia.”

Diệp Lâm nhìn vào trong tuyết, “Garfield trở lại!” Y liếc hướng Archie, sau khi bóng Garfield xuất hiện, ánh mắt của hắn liền sáng ngời như vậy, giống như chỉ nhìn thấy một mình Garfield.

Diệp Lâm cảm thấy, có lẽ ý tưởng của Garfield cũng không đúng, Archie là không hiểu, nhưng hắn không phải không hiểu tình yêu, mà là không hiểu biết đạt, ít nhất Diệp Lâm cảm thấy, cảm tình Archie đối với Garfield tuyệt đối sâu hơn Garfield nghĩ nhiều.

Garfield mất đi Archie còn có thể tiếp tục cuộc sống, Archie thì sao? Diệp Lâm không biết.

Cuộc đời dây dưa cùng một chỗ cho dù muốn tách ra, chung quy cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy, dây dưa càng sâu càng là khó có thể dứt bỏ.

“Tin tức xấu, phụ cận đừng nói là nơi chắn gió chắn tuyết, ngay cả một tảng đá một gốc cây cũng không nhìn thấy.” Garfield vỗ vỗ tuyết trên vai, “Đương nhiên, cũng không có bộ lạc thú nhân.”

Giữa các bộ lạc thú nhân với nhau cũng có tầng tầng lớp lớp mâu thuẫn, trước kia chinh chiến lẫn nhau khiến cho giữa rất nhiều bộ lạc đều là quan hệ thù máu, cho nên cho dù bọn họ làm ngụy trang, lại vẫn cứ không dám tiếp cận bất luận bộ tộc thú nhân gì, để tránh đưa tới bất cứ ngoài ý muốn nào.

Xavier hít một hơi thật sâu, “Vậy cũng chỉ có thể tiếp tục đi, có lẽ có thể đuổi đến mục tiêu của chúng ta trước hừng đông.”

Bọn họ đã đi trong loại thời tiết rét căm căm tệ hại này gần một tháng, cách đất đai của nhân loại rất xa, trong phạm vi ngàn dặm cũng sẽ không lại tìm được bất cứ một nhân loại nào, nguy hiểm nhiều không thể nghi ngờ, may mắn chính là không gặp phải bộ lạc thú nhân cỡ lớn, gặp được ma thú cũng chỉ là một số ma thú cấp thấp, có thể dễ dàng xử lý, nhưng nơi sâu trong băng nguyên có rất nhiều ma thú nguy hiểm, cũng may phán đoán của Garfield về những thứ này rất chuẩn xác, bọn họ mới có thể cố hết sức tránh đi những phiền toái này.

Nhưng bởi vì thời gian dài không nghỉ ngơi đàng hoàng, phải dựa vào nước thuốc nâng cao tinh thần của Diệp Lâm, rốt cuộc trên mặt mấy người vẫn hiện ra vẻ mệt mỏi.

Tờ mờ sáng hôm sau, bão tuyết nhỏ đi một chút, bọn họ nghênh đón một ngày trời nắng đã lâu không thấy, nhưng ở nơi như thế này cho dù là trời nắng vẫn cứ lạnh đến đáng sợ, đáng thương Casimir giày dưới chân lún vào thật sâu trong tuyết, bản thân Xavier là tinh linh, có thể đi lại nhẹ nhàng trên tuyết, Auckland cùng Archie biết thuật trôi nổi, Diệp Lâm cùng Garfield cũng là bước chân nhẹ nhàng, chỉ có Casimir một bước sâu một bước nông, dọc đường đi đến giờ, chỉ có hắn trật vật nhất.

“Ngay ở nơi này.” Xavier đứng lại, đối chiếu với nơi đã sớm đánh dấu tốt trên bản đồ, nhìn về phía cánh đồng tuyết mờ mịt cùng núi non trắng như tuyết cách đó không xa.

Diệp Lâm nhìn nhìn chung quanh, “Phân công nhau tìm!”

Trên người bọn họ đều mang theo ma tinh liên lạc, sáu người tìm kiếm sáu phương hướng xem có dấu vết gì để lại hay không, nếu thật sự không tìm thấy, bọn họ đã làm xong quyết định dùng ma pháp bạo lực nổ tung nơi này ra, nhưng ngay cách nơi này trên trăm dặm Anh lại có một bộ lạc thú nhân nhỏ, không đến vạn bất đắc dĩ, bọn họ thật sự không muốn làm ra động tĩnh quá lớn, vì thế cho dù phải dùng ma pháp, cũng phải bố trí xong ma pháp trận ngăn cách quấy rầy trước, lượng công việc như vậy tương đối lớn,  hơn nữa còn rất phiền toái!

“Các ngươi tới nơi này nhìn xem!” Thanh âm của Archie bỗng nhiên vang lên trong ma tinh.

Năm người còn lại đang tản ra vội vàng đi về phía hắn.

Mạch núi này cũng không cao, hơn nữa đã triệt để bị tuyết đọng bao trùm, nơi Archie chỉ vào là một hang núi gần như bị che lấp hoàn toàn, có một bụi cây màu trắng không tính là thấp bé mọc ở cửa động, băng treo bên trên hoàn toàn che giấu hang núi tối tăm ở trong.

Không chỉ vô cùng bí ẩn, quả thật giống như là cố ý che lấp.

Nơi này cực kỳ hoang vắng, vừa không có ma thú cũng không có bao nhiêu cây cối, bộ lạc thú nhân phụ cận đi săn thú cũng không đến nơi này, Xavier nhìn về phía bụi cây rậm rạp kia, đôi mắt tối lại.

Hắn nhận được loại thực vật này, bụi cây recohungmei, sau đó rất nhanh phun ra một từ, tinh linh.

Loại cây bụi này mọc ở trong này vô cùng không thu hút, nhưng mà bản thân chúng nó căn bản không nên xuất hiện!

“Đi!” Xavier sạch sẽ lưu loát nói, sáu người vén bụi cây ra đi vào trong hang động.

Bởi vì AMS lúc trước, trong nhẫn chứa vật của Diệp Lâm vĩnh viễn chuẩn bị vật chiếu sáng đặc biệt, dạ minh châu.

Dạ minh châu trên tay mỗi người tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt yếu ớt, không đến mức quấy nhiễu sinh vật nào đó trong bóng tối như ánh lửa, lại đầy đủ giúp cho bọn họ nhìn rõ tình huống trong hang núi.

“Hang núi này không giống hình thành tự nhiên.” Auckland nói khẳng định.

Diệp Lâm nhìn nhìn vách tường nham thạch quá mức sạch sẽ, “Hơn nữa giống như thường xuyên có người thanh lý vậy.”

Xavier lạnh lùng mỉm cười, bệnh sạch sẽ của tinh linh.

Hang núi thật dài tối đen nhìn về phía trước không thấy điểm cuối, đến khi bọn họ nhìn thấy cầu thang tạo hình tương đối chỉnh tề, không thể nghi ngờ suy đoán của Auckland được chứng minh, đây là một hang núi do con người tạo thành, lại đi về phía trước, khi nhìn thấy thực vật đặc biệt lòe lòe sáng lên, bọn họ dừng bước.

“Đặc sản của tinh linh, danshuga.” Xavier nhẹ nhàng nói, “Một loại thực vật quả phát sáng, trong khắp nơi ở thành thị ám tinh linh đều có, chúng nó chỉ có thể sinh trưởng ở nơi tối tăm, ám tinh linh cũng đồng dạng không thể thấy mặt trời, danshuga là thứ không thể thiếu trong thành thị dưới lòng đất của ám tinh linh.”

Vào lúc như thế này ai cũng bất chấp vì sao Xavier lại biết được rõ ràng như vậy, trên thực tế, trong mắt bọn họ, Xavier biết những điều này một chút cũng không kỳ quái, Xavier là học bá, trình độ tri thức phong phú đủ để bọn họ há miệng ngạc nhiên, bọn họ thu hồi dạ minh châu, đang do dự có muốn tiếp tục đi về phía trước nữa hay không.

Bởi vì bọn họ nghe được tiếng động.

Một loại ngôn ngữ bọn họ chưa bao giờ nghe biết.

Trong lòng Diệp Lâm trầm xuống, ngôn ngữ của tinh linh.

Y chưa từng học tiếng tinh linh, ngay từ đầu cùng Xavier học chính là ngôn ngữ thông dụng, y nhìn về phía Xavier, Xavier mím môi, không biết đang tự hỏi cái gì.

Trong bọn họ, người duy nhất nghe hiểu được tiếng tinh linh chỉ có Xavier.

“Đi.” Hắn thấp giọng nói, “Casimir, ngươi mặc cả áo choàng cùng mũ trùm vào, Archie, Auckland, Garfield, các ngươi cho Casimir đi vào giữa.”

Diệp Lâm không rõ lý do, nhưng vẫn theo chân Xavier bước về phía trước, trong tai chỉ nghe đến tiếng trái tim mình đập thình thịch.

Trước mặt bị người ngăn lại, Diệp Lâm nghe không hiểu tiếng tinh linh, lại vẫn cứ cảm giác được bất thiện cùng nghi ngờ trong giọng điệu người cản đường,

Y ngẩng đầu nhìn về phía ba người kia, a không, là ba tinh linh! Đều không phải bạch tinh linh, mà là ám tinh linh!

Tóc màu đen thuần giống màu tóc vốn có của Xavier như đúc, nhưng bọn họ đều có một đôi mắt màu tím, nhìn tà ác rất nhiều, tóc đen mắt tím, vành tai nhọn, trong hang động dưới lòng đất này không chỉ xuất hiện danshuga, còn xuất hiện ám tinh linh, Diệp Lâm dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, tháp ma pháp này nhất định là bị tộc tinh linh chiếm giữ, nhưng không biết là hoàn toàn bị ám tinh linh chiếm, hay là bạch tinh linh cũng có một phần?

Nhưng y có được đáp án rất nhanh, Xavier cùng ba ám tinh linh kia nói chuyện một lúc lâu, tuy rằng bọn họ nhìn tràn đầy ác ý, ánh mắt dừng ở trên người mấy người Diệp Lâm sắc bén như dao nhỏ cắt da cắt thịt, nhưng sáu người bọn họ vẫn cứ được cho đi.

Bạch tinh linh nhất định cũng nhúng một tay!

Nhân loại chiếm cứ sáu tòa tháp ma pháp bên ngoài, đối với các tinh linh cũng có được thiên phú ma pháp mà nói, tình huống lại gian nan hơn rất nhiều, tòa tháp ma pháp này ở trong thủ phủ thú nhân, chẳng trách bọn họ phải cho mặt mũi đến giúp thú nhân, bọn họ cần chính là lý do chính đáng bước vào địa bàn của thú nhân.

Thú nhân căn bản không có thiên phú ma pháp, bọn họ có chính là năng lượng tát mãn thu hoạch được từ đồ đằng bộ lạc, nhưng cũng không tỏ vẻ bọn họ liền nguyện ý tinh linh đến địa bàn của mình tăng trưởng sức mạnh.

Không thể ngờ được còn có trạm kiểm soát thứ hai.

Khi trước mặt đụng phải bốn bạch tinh linh khuôn mặt tuấn mỹ, lần này ngược lại còn nguy hiểm hơn ở chỗ ám tinh linh lúc trước.

Bởi vì bọn họ bị gọi lại, trên mặt mấy tinh linh kia tràn đầy nghi ngờ cảnh giác.

Diệp Lâm nghĩ thầm, rất hiển nhiên, bọn họ không ở trong danh sách bạch tinh linh hẳn là nên xuất hiện ở trong này, hơn nữa, trong tộc tinh linh coi như cũng quen biết nhau rất nhiều, có lẽ bọn họ sẽ phát hiện mấy người mình căn bản là không nằm trong danh sách tất cả các bạch tinh linh, đặc biệt, thân hình cao lớn của Casimir cho dù có cố gắng thu nhỏ lại thế nào thì cũng không thể lui xuống dưới đất được đúng không!

Nếu không phải bọn họ hiện tại rõ ràng xác thực là ngoại hình bạch tinh linh, chỉ sợ mấy bạch tinh linh này cũng sẽ không cho bọn họ cơ hội giải thích.

Trải qua nhiều năm như vậy, tiếng tinh linh của Xavier vẫn thuần thục tinh chuẩn âm điệu tao nhã như vậy, Diệp Lâm đoán đắn lại đang uốn lưỡi ba tấc mà lừa dối vài bạch tinh linh này, nhưng hiển nhiên không phải chuyện dễ dàng như vậy, hơn nữa ánh mắt bọn họ chuẩn xác dừng ở trên người Casimir, Diệp Lâm đoán được ngón tay chỉ tới là bảo Casimir bỏ mũ trùm đầu xuống.

Tay Diệp Lâm dưới áo choàng đã lấy song kiếm ra, y nhìn thấy Auckland ở bên cạnh lặng lẽ lấy ma pháp trượng ra, nếu thật sự không được, chỉ có thể đấu võ!

Trong sáu người bọn họ, Xavier, Auckland cùng Archie đều là đại ma pháp sư, Garfield cùng Casimir đều là kiếm sĩ cấp chín, Diệp Lâm lại biết trị liệu, không hẳn không có sức liều mạng.

“μγζiξη?”

Một âm thanh ôn nhu dễ nghe đến khó có thể tin vang lên, tuy rằng Diệp Lâm nghe không hiểu ý câu nói kia, lại cảm thấy chỉ cần nghe thanh âm này cũng như cây đón gió xuân, sau đó, một tinh linh mặc váy trắng cầm quyền trượng xuất hiện ở trong tầm mắt, phía sau nàng rõ ràng còn đi theo bốn năm tinh linh, nhưng khi ngươi nhìn sang, chỉ có thể nhìn thấy một mình nàng mà thôi.

Không chỉ có là xinh đẹp, mà là quanh nàng giống như phủ một tầng ánh sáng óng ánh nhàn nhạt, làm cho nàng nhìn qua thánh khiết lại cao quý, xuất trần thoát tục.

Xavier trầm mặc xuống.

Trong lòng Diệp Lâm căng thẳng, nhanh chóng cầm lấy tay hắn.

Vị này, nhất định là nữ vương tinh linh.

“Xavier.”

Tên này Diệp Lâm nghe hiểu, y nhìn thấy nụ cười trên mặt nữ vương tinh linh thản nhiên thu lại, trở nên đạm mạc bình tĩnh như vậy. Nhiều năm như vậy qua đi, Xavier cố ý sử dụng mật hoa luân hồi, vị mẫu thân trước mắt này lại vẫn cứ liếc mắt một cái liền nhận ra con trai nàng.

“Ngươi vẫn còn sống.”

Bốn chữ này dùng ngôn ngữ thông dụng nói, Diệp Lâm cảm giác Xavier cầm tay mình thật chặt, y tiến lên một bước sóng vai đứng với Xavier, nhìn chằm chằm nữ vương tinh linh gằn từng tiếng nói: “Hắn không chỉ còn sống, hơn nữa còn sống rất tốt!”

Nữ vương tinh linh nhìn về phía Diệp Lâm, biểu tình mềm mại xuống, dùng thanh âm ôn nhu của nàng nói: “Đứa trẻ đáng thương, ngươi nhất định là từ nhỏ đã bị nhân loại tà ác bắt đi đúng không? Yên tâm, chỉ cần trở lại bên cạnh chúng ta, về sau liền sẽ không còn đau khổ cùng bi thương, các tộc nhân sẽ thật hoan nghênh các ngươi trở về.”

Diệp Lâm: “…”

Xem ra Xavier thật sự tung ra một lời nói dối lớn, tinh linh bị nhân loại bắt cóc cái gì, sát, thật phù hợp tình huống ngay cả tiếng tinh linh cũng nghe không hiểu, chỉ rõ như lòng bàn tay về thế giới nhân loại của bọn họ hiện tại a!

Xavier bỏ mũ trùm đầu xuống, Diệp Lâm nhìn mái tóc đen của hắn, đoán được là hắn sợ nữ vương tinh linh từ màu tóc thay đổi của hắn đoán được mấy người bọn họ cũng là trải qua ngụy trang, hắn tản đi ngụy trang, như vậy nữ vương tinh linh ngược lại sẽ không nghi ngờ những người còn lại.

Vị nữ vương tinh linh này đối với mấy người mình ấm áp như gió xuân cùng đối với Xavier lãnh khốc như trời đông giá rét trở thành đối lập rõ ràng, ngay cả Casimir ngụy trang thành thú nhân cũng đều chiếm được đối đãi tương đối thân mật, chỉ có Xavier —— loại tình huống này khiến cho trong lòng Diệp Lâm vô cùng không thoải mái.

Nàng vẫn là cho bọn họ đi vào, những bạch tinh linh khác thậm chí vì biểu đạt thiện ý còn chuẩn bị đồ ăn cho mấy người, đều là một chút đồ chay nhạt đến không có hương vị, Diệp Lâm tỏ vẻ khó ăn muốn chết! =_=

Diệp Lâm cuối cùng có thể cảm nhận được cảnh ngộ bi thảm của Xavier khi còn bé, chỉ sợ bắt đầu từ lúc hắn sinh ra đã vẫn luôn phải đối mặt với đãi ngộ như vậy, cho nên, biểu tình của hắn lúc này cực kỳ bình tĩnh, nhưng một đầu tóc đen của hắn ở trong đám bạch tinh linh tóc vàng này lại càng rõ ràng.

Cuối hang núi là một không gian rộng lớn, tòa tháp ma pháp bọn họ tìm kiếm kia ngay ở trung ương không gian hang mở rộng này, bên trái là ám tinh linh bên phải là bạch tinh linh, ở giữa phân biệt rõ ràng.

Xavier nhân lúc nữ vương tinh linh rời đi thấp giọng nói: “Chờ đợi cơ hội, chúng ta tốt xấu là vào được, những tinh linh này đại đa số đều là người có năng lực, chúng ta cần cẩn thận một chút ——” Nhất là mẫu thân tốt của hắn, rất nhiều năm trước nàng cũng đã tương đối lợi hại, quyền trượng trong tay nàng là nước mắt nữ thần Sinh Mệnh, vô cùng nguy hiểm, nếu vị phụ thân kia cũng ở mà nói, tình huống lại càng thêm không xong…

Diệp Lâm nhìn một người rẽ lối mà ra trong số ám tinh linh, chỉ liếc mắt một cái, y liền nhận ra vị này nhất định là phụ thân của Xavier.

Nữ vương bạch tinh linh cao quý tao nhã, tinh linh vương ám tinh linh đồng dạng tuấn mỹ xuất chúng, hai người kia có khí tràng mạnh mẽ tương tự nhau, chỉ là nữ vương ôn nhu làm người dễ chịu hơn một chút, vị tinh linh vương này có lại là tính xâm lược trắng trợn.

Mái tóc như bóng đêm của hắn buộc lên cao, đôi mắt màu tím đậm giống như bảo thạch tốt nhất, vừa thâm thúy lại mê nguời.

“Ta nói là ai, thì ra là Xavier.” Thanh âm của hắn hơi khàn, từ tính mị hoặc.

Kia cái gì, Diệp Lâm cảm thấy y không một chút nghi ngờ Xavier là con trai hai hàng này, xem đi, cũng chỉ có hai tinh linh như vậy mới sinh được con trai bề ngoài cực phẩm tính cách cực phẩm như Xavier không phải sao… =_=

Đừng nghi ngờ, y, đây, là, tán, thưởng!

“Ngươi vi phạm.” Nữ vương tinh linh lạnh lùng nói.

Tinh linh vương hừ lạnh một tiếng,”Ta chẳng qua là đến nhìn con ta một cái!”

Hai má nữ vương tinh linh hơi hơi nhuộm lên một tia màu đỏ, hiển nhiên là tức giận, giọng điệu lại bình tĩnh như trước, “Nó không phải là con ngươi.”

“Không phải con ta?” Tinh linh vương liếc mắt nhìn nàng, “Một mình ngươi sinh được ra nó?”

Diệp Lâm: “…”

Đậu xanh rau má, bỗng nhiên không khí thật đứng đắn chợt chuyển tiết tấu thành tiểu ngôn(1) là sao đây hả! Loại đối thoại làm y cảm giác nổi da gà này hoàn hoàn toàn toàn giống như tình tiết phim mà nữ sinh thời trung học xem trên đài ấy!

Nhất là dưới loại cảnh tượng hiện tại này, Diệp Lâm chỉ cảm thấy quỷ dị đến y thật muốn rùng mình a! Rất khủng bố!

Mẹ kiếp, cầu, đừng, tan, vỡ, hù chết y! T^T

(1) Tiểu ngôn: Lời nói ko hợp vs lẽ phải

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

BOSS nương: Ngươi vi phạm.

BOSS cha: Ta đến xem con trai.

BOSS nương: Nó không phải con của ngươi!

BOSS cha: Không phải con ta một mình ngươi sinh ra nó?

BOSS nương: Ngươi vô sỉ!

BOSS cha: Ngươi lặp lại lần nữa thử xem!

BOSS nương: Ngươi cút cho ta!

BOSS cha: (khí phách trắc lậu khiêng lên cường X!)

Ở trên là nội dung phim trên đài, bản câu chuyện chỉ do hư cấu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.