Cũng đã qua lâu như vậy, hắn hẳn là đã sớm không đau nữa rồi chứ.
Diệp Lâm nghĩ, khi lật thân thể hắn lại lại đặc biệt cẩn thận hơn một chút.
Lúc trước không để ý, lúc này nhìn kỹ mới phát hiện, kỳ thật khắp nơi trên thân thể trắng nõn của Xavier đều là vết thương cũ nhàn nhạt, chỉ là vì thời gian qua tương đối lâu, phần lớn vết thương đều nhạt đến gần như không nhìn thấy, không biết tố chất thân thể tinh linh có giống như nhân loại hay không, trên ngực, cánh tay, đùi, thậm chí trên cổ hắn, đều có dấu vết nhợt nhạt, chỉ có một khuôn mặt nhẵn bóng mịn màng.
Như vậy xem ra, người tạo thành những vết thương này thật đúng là âm hiểm! Chỉ sợ là cố ý tránh những nơi có thể nhìn thấy được.
Y biết mà! Xavier trong tiểu thuyết có thể âm u biến thái đến cái loại trình độ đó, tuyệt đối không phải người có cái quá khứ may mắn hạnh phúc gì a… Thông thường những kẻ tư tưởng biến thái thì đều có một tuổi thơ cực kỳ bi thảm, có câu nói như thế nào nhỉ, người đáng giận tất có chỗ đáng thương?
Diệp Lâm nâng má nhìn chằm chằm khuôn mặt Xavier vì phát sốt mà có vẻ có chút hồng hào, thì thầm nói: “Lâu như vậy cũng chưa thấy hắn tật thế phẫn tục(1) a?” Chẳng lẽ tâm tư người này kín đáo đến mức đó, căn bản là không để lộ ra ngoài?
Nghĩ nghĩ liền ngáp một cái, ném mảnh vải ẩm lên trán Xavier, bản thân cũng nằm trên thảm nhắm mắt lại ngủ một giấc ngắn, tuy rằng thảm cũng không quá lớn, to con giống như những lính đánh thuê kia thì một người nằm là tuyệt đối không còn không gian dư thừa, nhưng lúc này Diệp Lâm cùng Xavier cũng chỉ là thiếu niên choai choai, dáng người lại đều thiên về tinh tế, hai người nằm song song ở trên thảm rõ ràng cũng không chật chội. Diệp Lâm vốn chỉ là muốn nghỉ ngơi trong chốc lát, không ngờ lại cứ như vậy mà ngủ mất.
Tiếng mưa rơi bên ngoài lều tí tách vang, bóng đêm thâm sâu.
Khi Xavier tỉnh lại từ trong mông lung, chỉ cảm thấy toàn thân bủn rủn vô lực, trong lòng không khỏi cả kinh. Hắn đã sớm thành thói quen gần như cả lúc đi ngủ cũng duy trì cảnh giác, khi cảm giác được không đúng lập tức mở mắt trong nháy mắt ——
Chóp lều tối mờ, Xavier giật mình trong chốc lát, cố gắng quay đầu lại, liền nhìn đến khuôn mặt đang ngủ say của Diệp Lâm.
Không biết vì cái gì, thân thể buộc chặt của hắn lập tức bình tĩnh lại.
Dường như chỉ cần có người này ở thì giống như tuyệt đối không có chuyện gì vậy, Xavier chưa bao giờ nghĩ tới lại có thể có một loại phép thuật có thể chữa khỏi thân thể bị thương trong nháy mắt.
Chữa khỏi hoàn toàn, ngay cả một chút vết thương cũng không để lại.
Chỉ cần nghĩ, đã đủ để cho khóe môi hắn cong lên nụ cười nhàn nhạt, hơn nữa người này ——
Đời này những nơi Xavier đã đi qua cũng có hạn, nhưng cho dù là tinh linh nổi tiếng xinh đẹp, hắn cũng chưa từng thấy ai xinh đẹp hơn người trước mắt hắn.
Đang tập trung nhìn thì thấy mi mắt thật dài của người trước mặt khẽ run, dường như lập tức sẽ tỉnh lại, Xavier nhanh chóng quay đầu đi, sau đó thân thể cứng đờ trong giây lát, cố gắng cúi đầu nhìn nhìn, lúc này mới phát hiện mình vậy mà lại xích lỏa bọc trong thảm lông dê như vậy!
Cái chân ấm áp của Diệp Lâm đang kề sát chân mình!
Có lẽ là bởi vì ban đêm tương đối lạnh, tay phải y ôm thật chặt thắt lưng xích lỏa của mình!
Cảm giác được nơi da thịt ở trên bụng đụng chạm với Diệp Lâm không biết vì sao lại nóng lên, Xavier cứng ngắc đến một cử động cũng không dám, trong lòng do dự là tiếp tục giả vờ ngủ thì tốt hay là nhanh chóng dậy trước khi Diệp Lâm hoàn toàn thanh tỉnh?
Khóe mắt liếc sang nhìn thấy quần áo của mình!
Xavier không hề chần chờ, bỏ tay Diệp Lâm ra, gần như là lăn một vòng từ trong thảm ra, vì thế chờ khi Diệp Lâm ngồi dậy còn xoa xoa mắt buồn ngủ, Xavier đã lấy vận tốc ánh sáng mặc xong quần áo, thậm chí cả nút thắt trên cổ áo cũng đóng đến kín.
Diệp Lâm thấy hắn đang khoác cái áo choàng xám kia, nhịn không được ngáp một cái nói: “Mặc quần áo mà cũng mặc nhanh thế, chẳng lẽ là ngượng? Đêm qua lúc lau người hạ nhiệt độ cho ngươi, nên nhìn thì cũng nhìn rồi, đều là nam để ý cái gì chứ!” Ah, sẽ không phải là tinh linh rất để ý loại chuyện này đấy chứ? Hoài nghi mà liếc về phía Xavier, quả nhiên thấy hắn ngay cả bên tai cũng đỏ lựng…
… Kia cái gì, Diệp Lâm bỗng nhiên lại cảm giác được, Xavier có thể trở thành nhân vật boss phản diện bậc nhất bên trong âm hiểm độc ác mặt ngoài phong độ nhẹ nhàng kia quả thực không khoa học…
A, chờ một chút, bên tai, vành tai?!
“A, Xavier, tai của ngươi!”
Xavier rốt cuộc cũng bất chấp chút không được tự nhiên trong lòng, ngạc nhiên mừng rỡ nói: “Tai của ta biến thành dáng vẻ nhân loại!”
Diệp Lâm gật đầu, “Đúng!” không chỉ có tai Xavier biến thành giống như nhân loại, làn da cũng không tái nhợt chỉ riêng tinh linh mới có như lúc trước nữa, ngược lại biến thành màu trắng ngọc trai nhìn qua càng thêm tự nhiên, mắt xanh tóc đen, nhìn thế nào cũng giống như một thiếu niên nhân loại tuấn lệ.
Hiệu quả của loại thuốc nước này còn tốt hơn trong tưởng tượng của bọn họ!
“Chúng ta có thể đi ra ngoài!”
“Đúng!”
“Có thể rời khỏi mảnh rừng rậm này!”
“Đúng!”
Diệp Lâm không nhịn được ý cười, cảm thấy y cùng Xavier giống như hai thằng ngốc, ôm nhau vừa cười vừa nhảy, bất luận là người có chín chắc cỡ nào, khi ngươi cuối cùng có thể rời khỏi nơi vây hãm ngươi rất lâu, sung sướng mạnh mẽ tràn ra từ trong đáy lòng không thể nói thành lời, ngay cả cảnh vật trong mảnh rừng rậm hoang tàn vắng vẻ này cũng không khác gì, Diệp Lâm đã sớm mẹ nó chịu đủ!
Bọn họ gần như khoảnh khắc cũng không chờ được, thu thập lều trại xong lập tức cấp tốc mà chạy trong rừng rậm.
Dừng lại ở trong rừng rậm này lâu như vậy, phân biệt phương hướng ở trong này quả thực đã trở thành bản năng của bọn họ, không cần bất luận kẻ nào chỉ đường, bọn họ chạy đi theo hướng thành Petre mà Lenny đã chỉ.
Chính vì loại cảm giác hưng phấn khi thoát vây này mà khiến cho bọn họ đi ngày đi đêm, dường như chạy đi không biết mệt, lộ trình vốn cần đến nửa tháng, thực tế chỉ tám ngày đã đạt đến mục đích.
“… Nơi này chính là thành Petre?” Diệp Lâm khiếp sợ mà nhìn tường thành cao cao kia.
Liếc mắt nhìn Xavier đang sóng vai đứng cùng y, được rồi, hắn cũng giống như y, căn bản là tên nhà quê chưa bao giờ đến thế giới nhân loại.
Kỳ thực Diệp Lâm không phải người không có kiến thức, tốt xấu gì cũng đã thấy qua nhiều nhà cao tầng như vậy, tám kỳ quan của thế giới trước kia cũng thấy được ba, cũng coi như kiến thức rộng rãi, nhưng cuối cùng cũng không giống như vậy.
Y biết đây là thế giới trong một quyển sách, kiếm cùng ma pháp, đây là thế giới tây huyễn hoàn toàn hư cấu, trọng điểm trong quyển tiểu thuyết kia đều đặt ở một tên thu mấy em gái sau đó liều mạng đánh quái thăng cấp, nói thật, Diệp Lâm cũng không nhớ rõ trong sách có miêu tả thành thị này hay không, chỉ mơ hồ nhớ đô thành ở trung tâm đại lục là nguy nga hùng hồn vượt quá sức tưởng tượng.
Thành Petre chỉ là một thành thị nhỏ ở biên giới, nó cũng không nổi danh, thậm chí một chút cũng không phồn hoa, nhưng nhìn vào trong mắt Diệp Lâm lại vẫn vô cùng rung động, tường thành cao lớn đồ sộ kia tản ra màu đồng xanh nhàn nhạt dưới ánh mặt trời, phong cách thiết kế hoàn toàn không giống kiến trúc phương đông Diệp Lâm quen thuộc, mà là đại khí đến gần như thô ráp ngắn gọn, tường thành này chính là dùng đá tảng nguyên khối xấp xỉ mười mét vuông mà xây nên, giống như những tảng đá vốn hẳn là so le không đồng đều cứ đơn giản mà chồng chất cùng một chỗ như vậy, sau đó bị người đồng thời cắt hai nhát, mới có thể hình thành mặt tường bằng phẳng như vậy!
Tường thành này hiển nhiên có chút tuổi tác, bò đầy loại dây leo nào đó mà Diệp Lâm không biết, phiến lá nho nhỏ cùng dây leo phải nhìn kỹ mới có thể thấy, chợt nhìn lên thì chỉ cảm thấy đó là tảng đá lớn ánh màu đồng xanh.
Xavier cuối cùng không cần chụp mũ choàng khi đối mặt với nhân loại nữa, hắn tận tình hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp, mỉm cười: “Chúng ta đi thôi.”
“Được.”
Hai người cùng đi vào trong thành, Diệp Lâm cảm thấy mình dường như đang đưa thân vào trong một trấn ở châu Âu cổ, chỉ là cần phải phóng đại ấn tượng về trấn cổ châu Âu trong ấn tượng lên vài lần thì gần như chính là thành thị trước mắt, bất kể là phòng ốc hay là ngã tư đường đều lớn đến ly kỳ, tỉ mỉ nhìn thì không đủ tinh xảo, nhưng loại thô ráp này cũng không ảnh hưởng đến mỹ cảm, ngược lại lộ ra vài phần đơn giản tiêu sái.
“Chuyện hộ tịch lúc trước ngươi nói có biện pháp gì?” Dùng mấy đồng tệ mua hai cái bánh mì lớn, loại bánh mì này cuối cùng cũng không khô cứng khó ăn như loại ở trong thôn nhỏ lúc trước Diệp Lâm từng thấy, ít nhất ngửi được mùi lúa mì thơm ngát mà Diệp Lâm hoài niệm, hơn nữa còn quét một tầng mỡ bò màu sắc mê người, có thể khiến người cực kỳ muốn ăn. Đưa cho Xavier một cái, Diệp Lâm thuận miệng hỏi.
Xavier cắn một miếng bánh mì, hàm hồ nói: “Có rất nhiều trường học chỉ có quý tộc mới có thể đi, chúng ta trước phải kiếm được thân phận quý tộc.”
Điểm này Diệp Lâm ngược lại cũng biết, nhân vật chính Ngạo Thiên trong tiểu thuyết gốc sinh ra trong một gia đình quý tộc, đáng tiếc chính là phụ thân thất bại trong quá trình tranh đoạt tước vị với ca ca, chỉ có thể rời khỏi đô thành, đến sống trên đất phong của hắn, ai biết trên đất phong có một mỏ quặng lam tinh lớn rất quý giá, chính vì cái mạch khoáng đó, Xavier hại chết phụ thân hắn ——
Được rồi, chuyện này bây giờ còn quá sớm, tóm lại sau khi phụ thân Ngạo Thiên chết, mẫu thân cũng không bao lâu sau thì buồn bực sầu não mà chết, Ngạo Thiên còn nhỏ tuổi đã bị đưa đến trong nhà đường huynh, phụ thân hắn đã từng đấu đến ngươi chết ta sống với vị bá phụ này, nghĩ cũng biết người một nhà đường huynh sẽ không đối xử rất tốt với hắn, ừ, đường huynh hắn chính là boss cần đánh bại trong giai đoạn trước, chỉ có đánh ngã đường huynh trước mới đến lượt Xavier.
Nếu không phải bởi vì không có thân phận quý tộc thì không vào được trường học ma khí tốt nhất, Ngạo Thiên đã sớm rời khỏi cái nhà đường huynh khiến hắn căm hận vạn phần kia.
“Thế thì sao, ngươi chuẩn bị làm như thế nào?”
Sát khí trong mắt Xavier chợt lóe rồi biến mất, “Đi hỏi thăm một chút xem quý tộc có tiền nhất thành Petre là ai, lại hỏi thăm một chút xem nhà nào có trẻ con lớn xấp xỉ chúng ta, giết chết cả nhà hắn là có thể thay thế thân phận đứa bé kia!”
…
…
Diệp Lâm mạnh ho khan!
Y, biết, mà!
Cái tên bên cạnh này, bản chất hắn cũng chẳng phải là cái thứ tốt gì a a a!
Ở chung lâu như vậy, y không sai biệt lắm cũng sắp nghi ngờ người này có tư chất trở thành nhân vật phản diện không, vừa nghe lời này đã biết, hắn căn bản là một kẻ điên hung tàn a!
Diệp Lâm nhăn mi: “Xavier, ngộ nhỡ trong nhà những quý tộc đó có kiếm sĩ thậm chí ma pháp sư làm hộ vệ thì sao?”
“Hỏi thăm một chút sẽ biết, có thể có kiếm sĩ hoặc ma pháp sư làm hộ vệ, nhất định là không phải quý tộc bình thường, trước đó hỏi thăm tìm một nhà quý tộc phổ thông đã, bọn họ nhất định không mời nổi những hộ vệ cấp cao này.” Xavier không thèm để ý mà nói.
“Xavier, ta có một nguyên tắc.” Diệp Lâm nhìn đôi mắt lục trong suốt của hắn, nói, “Ta sẽ không ra tay với trẻ con.”
Nguyên tắc của y vốn phải là không ra tay với phụ nữ cùng trẻ em, chỉ là nghĩ lại nữ nhân trên đời này, nhất là mỹ nữ, về sau nhất định đều không ngoại lệ đều là người của nhân vật nam chính, nói cách khác chính là kẻ địch của y, đây thật là một kết luận thương tâm, vì thế, coi như xong, chỉ có thể bỏ bớt nữ nhân đi, nhưng mà ra tay với trẻ con, Diệp Lâm vẫn là không làm được.
Xavier nhìn lại y, hai người đối diện một lúc lâu, yên lặng không nói gì.
Không biết qua bao lâu, Xavier mới không cam không nguyện mà đáp lại: “Được rồi.”
Diệp Lâm nhẹ nhàng thở ra, trên thực tế tim của y cũng treo lên cao ý chứ, nếu Xavier kiên trì mà nói, y có thể làm thế nào, lại không thể cùng hắn mỗi người đi một ngả như vậy được! Nếu lần đầu tiên y đề nghị mà Xavier hoàn toàn bác bỏ, về sau còn nói hợp tác cái gì? Căn bản là tam quan không hợp a! May mà Xavier lúc này còn chưa hỏng hoàn toàn đến cái trình độ đó…
Diệp Lâm nghĩ như vậy, trong lòng cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, cười nói, “Dù sao còn có biện pháp, trước tìm một nơi nghỉ ngơi, hỏi thăm tình huống một chút rồi nói, nơi này nhiều lính đánh thuê như vậy, khẳng định có chợ đêm có đủ hạng người, nói không chừng có thu hoạch!”
Nhìn khuôn mặt tươi cười sáng lạn của Diệp Lâm, một chút chấp niệm cuối cùng trong lòng Xavier cũng dứt bỏ, cười đáp: “Được!”
Chỉ cần có người này ở, không sao cả.
Giết cùng không giết, tính mạng những người đó ở trong lòng hắn căn bản không có nửa điểm sức nặng.
Hắn chỉ là không muốn phá hỏng tất cả những thứ này. Nếu Diệp Lâm không đồng ý, vậy trước không giết cũng được, chẳng sao cả.
Cúi đầu nhìn Diệp Lâm kéo chặt tay mình, nụ cười của Xavier sâu hơn, bước chân nhẹ nhàng.
(1) Tật thế phẫn tục: Tật, phẫn: ghen ghét, hận; thế, tục: đời. Nghĩa cả câu là chỉ sự chán ghét hận thù đối vs xã hội, vs thế gian