Khi Mộ Lạc Lạc tỉnh dậy đã thấy mình nằm trên giường
bệnh, nói chính xác thì cô bị tiếng khóc của bố mẹ đánh thức.
“Bố, mẹ, con không sao cả…” Mộ Lạc Lạc nói, khoé miệng
cô sưng rất to.
Hai vợ chồng ngẩng đầu lên, trông thấy con gái “sống
lại”, cả hai đều đứng dậy, chuyển khóc thành cười.
Bà Mộ xoa nhẹ lên má con gái: “Lạc Lạc, con thật xui
xẻo, những chuyện như thế này bọn cướp ngân hàng cũng bắt con phải trải qua. Ui
da…”
“Mẹ, thầy Địch đâu rồi?”
“Cậu ta vừa đi rồi, bị mẹ mắng một trận!”
“Sao mẹ lại mắng chàng rể đáng yêu của bố mẹ thế? Nếu
không có anh ấy thì con đã xong đời rồi.” Mộ Lạc Lạc nhíu mày.
“Mẹ không cần biết. Vì sao nó không ở bên cạnh con?
Cuối tuần lại để con ra ngoài đi lung tung, không mắng nó thì mắng ai?” Bà Mộ
phẫn nộ, Lạc Lạc là đứa con gái yêu của bà mà.
“Mẹ, mẹ thật vô lý…” Mộ Lạc Lạc ngồi dậy, ông Mộ vội
dựng gối để con gái dựa. Ông lập tức phát huy vai trò sứ giả hoà bình: “Lạc
Lạc, mẹ con cũng chỉ vì lo lắng cho con thôi, con rể một lời cũng không cãi
lại.”
“À, đúng rồi, Hàn Tư Viễn sao rồi ạ, con phải đi thăm
anh ấy.”
Bà Mộ ấn vai con gái xuống: “Hàn Tư Viễn gì chứ, con
ngoan ngoãn nằm yên đó cho mẹ, còn nữa, mẹ hỏi con, tóc con sao đây? Cắt thế
này chẳng phải là thu hút bọn lưu manh sao? Kiểu đầu trước đây trông đáng yêu
giống như chiếc bánh bao nhân thịt vậy.”
“Vậy khi nào con có thể dậy được?” Mộ Lạc Lạc chống
tay định nhỏm dậy liền bị bố mẹ hợp lực ấn về chiếc gối tựa.
Lúc này, ngoài phòng bệnh viện có tiếng gõ cửa, sau
đó, y tá dẫn theo cảnh sát bước vào.
“Chào các vị, nếu không phiền, phía cảnh sát muốn hỏi
cô Mộ Lạc Lạc một số điều.” Y tá nói.
Bà Mộ nhìn thấy cảnh sát càng không vui, lạnh lùng
nói:
“Có phiền. Cảnh sát các anh có phải làm công ăn lương
không vậy? Tại sao không cố xông vào cứu con gái tôi ra sớm chứ?! Hỏi han cái
gì, các người còn muốn làm cho tâm trạng con gái tôi càng thêm tồi tệ hay sao?”
Mộ Lạc Lạc ngước lên, kéo kéo vạt áo bố: “Kìa bố, bố
còn không quản bà xã của bố đi.”
Ông Mộ vốn là người sợ vợ, thế nhưng ngăn cơn thịnh nộ
của vợ cũng không phải là chuyện khó khăn gì, ông cắn răng móc từ trong túi áo
ra một nghìn tệ.
“Bà xã! Chúng ta đi mua chiếc váy mà bà mơ ước thôi.
Không cần hỏi tại sao, bởi vì tôi yêu thương bà mà!”
Bà Mộ cảm động đến nỗi nước mắt ròng ròng, quên cả
việc có cảnh sát ở đó, ôm chặt lấy chồng.
Người cảnh sát trẻ dõi theo đôi vợ chồng đang ra khỏi
phòng, vẻ ngạc nhiên.
“Đừng hoảng hốt, những người kết hôn lâu rồi đều như
vậy.” Mộ Lạc Lạc cố gắng trấn an người cảnh sát, tiếp tục vẫy tay về phía bố mẹ
cô đang đi.
“Haiz, cô Mộ, chúng ta bắt đầu nhé, tâm trạng cô ổn
chứ?”
“Tôi không sao, xin hỏi Hàn Tư Viễn thế nào rồi ạ?”
“Anh Hàn bị thương khá nặng, đang được cấp cứu.”
“Hả?!” Mộ Lạc Lạc nhảy xuống, chưa kịp đi dép đã chạy
ra khỏi phòng bệnh. Anh cảnh sát thấy vậy liền cầm đôi dép trên đất chạy đuổi
theo cô.
Người cảnh sát nắm lấy cổ tay Mộ Lạc Lạc:
“Đừng lo lắng, tôi sẽ đưa cô đi.”
Mộ Lạc Lạc gật đầu, nước mắt đã ướt đẫm khuôn mặt.
Trước phòng phẫu thuật.
Địch Nam và quản gia ngồi đợi trước cửa, vẻ mặt rất
nghiêm trọng.
Tiếng bước chân gấp gáp kéo thần trí của Địch Nam trở
về thực tại. Mộ Lạc Lạc bước rất gấp, bỗng “bịch” một tiếng, cô ngã sõng soài.
Nhưng cô không hề kêu mà vẫn bò dậy rồi tiếp tục chạy. Địch Nam bước lên mấy
bước đứng chắn trước cô. Mộ Lạc Lạc run rẩy trong lòng anh:
“Hàn Tư Viễn sẽ không chết chứ? Em sợ lắm, là do em
không tốt, em không nên kéo anh ấy đến chỗ đó mua đồ, hu hu…”
“Đại thiếu gia, cô gái này là?” Quản gia thấy cô gái
tâm trạng kích động, dường như có mối quan hệ với nhị thiếu gia.
“Quản gia Trần, chú cứ gọi cháu là Địch Nam được
rồi.” Bây giờ Địch Nam chẳng còn tâm sức đâu để đi tiếp sang một chủ đề khác
nữa.
Quản gia Trần trầm tư, mặc dù đại thiếu gia mạo hiểm
cứu nhị thiếu gia, nhưng vẫn không chịu thừa nhận mình là con trai trưởng nhà
họ Hàn.
Địch Nam kéo Mộ Lạc Lạc ngồi xuống:
“Hàn Tư Viễn không bị nguy hiểm tới tính mạng đâu, em
đừng khóc nữa.”
Mộ Lạc Lạc buồn bã ngồi xuống ghế, lặng lẽ chời đợi…
Nghĩ đến cảnh Hàn Tư Viễn đã vì cô mà không quản sống chết, nói không cảm động
là nói dối.
Địch Nam trầm tư. Anh cho rằng mình không nên tính
toán gì, nhưng đầu óc Mộ Lạc Lạc giờ chỉ có Hàn Tư Viễn.
Lúc đó, tiếng giày cao gót một lần nữa phá vỡ bầu
không khí yên lặng.
Phương Dung đi thẳng tới trước mặt Địch Nam, trông
thấy vết thâm ở khóe mắt và vết thương ở môi anh, cô quan tâm cúi xuống:
“Tiểu Nam, anh bị thương rồi, để em đưa anh đi lấy
thuốc!”
Thật trùng hợp, bố của Phương Dung cũng nằm ở viện
này. Cô vốn đã hẹn với Địch Nam hôm nay gặp nhau ở bệnh viện, nhưng đợi mãi
không thấy anh tới nên cô gọi vào di động của anh, nhưng người đàn ông nghe
điện thoại tự xưng là cảnh sát, anh ta báo cho cô mọi chuyện.
Địch Nam gỡ tay Phương Dung ra, vô tình liếc sang Mộ
Lạc Lạc, Mộ Lạc Lạc vẫn thờ ơ ngồi bên cạnh.
“Tôi không sao, Hàn Tư Viễn đang trong phòng phẫu
thuật.”
Phương Dung nào có quan tâm Hàn Tư Viễn sống hay chết,
cô chỉ quan tâm tới Địch Nam mà thôi.
“Anh điên thật rồi, trong tay bọn cướp có súng, anh có
cần phải vì Hàn Tư Viễn mà chấp nhận mạo hiểm như thế không?”
Quản gia Trần hắng giọng, hi vọng Phương Dung chú ý
lời ăn tiếng nói.
Phương Dung liếc xéo quản gia: “Nhà họ Hàn các người gặp
phải chuyện thế này mới nhớ tới Địch Nam, các người có từng nghĩ tới sự an nguy
của anh ấy không?”
“Cô gái, cô thì biết được bao nhiêu? Lão gia ngày ngày
đều mong ngóng đại thiếu gia trở về nhà…”
“Dừng lại đi, mọi người đừng nói gì nữa.” Địch Nam xoa
thái dương, đứng dậy bước đi.
Mộ Lạc Lạc không chú ý nghe nội dung cuộc trò chuyện
của bọn họ, chỉ nhìn Địch Nam bước qua trước mặt, cô lại nhìn vào ánh điện ở
phía phòng phẫu thuật, hồi hộp chờ đợi.
Địch Nam đã đi khỏi, quản gia cũng tạm thời đến phòng
bệnh của lão gia để báo cáo tình hình. Phương Dung lại càng không cần phải ở
lại, cô khoác túi xách lên, định đuổi theo Địch Nam thì nhìn thấy cô gái mặc đồ
bệnh nhân có nét rất quen, nhưng mặt cô gái bị sưng tím bầm nên cô không thể
khẳng định chắc chắn.
“Cô là Mộ Lạc Lạc đúng không?” Mộ Lạc Lạc chỉ đáp mà
không ngẩng đầu lên.
Phương Dung nhíu mày: “Lúc xảy ra vụ cướp, cô cũng ở
hiện trường phải không?”
“Đúng, chính vì tôi mà Hàn Tư Viễn bị thương nặng…” Mộ
Lạc Lạc vốn là người quen trốn tránh trách nhiệm, nhưng bây giờ cô lại không
muốn giảm nhẹ tội cho mình một chút nào.
Phương Dung ngạc nhiên, hả hê cười thầm, tính nết Hàn
Tư Viễn quả nhiên đến chết cũng không sửa được, mới trong thời gian ngắn mà đã
có được Mộ Lạc Lạc.
Người cảnh sát ghi chép biên bản ở bên cạnh đợi rất
lâu, anh ta đợi để về đồn cảnh sát báo cáo. Thấy tâm trạng Mộ Lạc Lạc đã ổn
định hơn một chút, anh ta liền thăm dò xem có thể ghi chép ở đây không.
Mộ Lạc Lạc khuôn mặt thất thần, mất hết sức sống.
Phương Dung giả bộ trang điểm lại, nhưng thực ra là
muốn nghe những việc đã xảy ra để tiện cho việc theo đuổi lại Địch Nam.
Khi nghe thấy Mộ Lạc Lạc và Địch Nam đã là vợ chồng,
Phương Dung đột nhiên biến sắc.
“Hai người đã kết hôn rồi sao?” Cô không kìm được, nói
xen vào.
Lúc này Mộ Lạc Lạc mới nhận ra cô gái trước mặt mình
là ai, nhưng bây giờ cô chẳng có hơi sức đâu kể lể dài dòng với cô gái xinh đẹp
kia. Cô nói khẽ: “Chị à, làm người thứ ba không tốt đâu…”
Phương Dung tỏ vẻ khinh thường, kết hôn thì sao nào,
không cần cô phải động tay thì Hàn Tư Viễn cũng sẽ phá đến cùng. Đúng như một
năm trước, bi kịch sớm muộn gì cũng sẽ tái diễn.
***
Ca phẫu thuật đã kéo dài bảy tiếng, quả thật là một sự
chờ đợi quá dài.
Trong thời gian đó có rất nhiều người đến rồi lại đi
như con thoi, nhưng Địch Nam không quay lại.
Khi Hàn Tư Viễn được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật,
những người thân thích nhà họ Hàn và lãnh đạo ngân hàng Minh Đại đều vây quanh,
Mộ Lạc Lạc không thể vào được. Cô đứng trên ghế nhìn, đầu Hàn Tư Viễn quấn một
lớp băng dày, sắc mặt rất tệ, hai y tá đẩy giường bệnh đi.
Nhưng bác sĩ phụ trách phẫu thuật đã đưa ra câu trả
lời làm mọi người thỏa mãn – Phẫu thuật thuận lợi, không nguy hiểm đến tính
mạng.
Mộ Lạc Lạc như cởi bỏ được gánh nặng, mệt mỏi lê chân
trở về phòng bệnh.
Cô đẩy cửa phòng, phát hiện Địch Nam ngồi bên cửa sổ,
mắt nhìn về khoảng tối trước mặt.
“Thầy Địch?” Mộ Lạc Lạc bật điện lên, lúc nãy cô còn
cho rằng thầy Địch đã về nhà rồi.
Địch Nam nhìn đồng hồ, trước khi đi, bố mẹ Mộ Lạc Lạc
giao nhiệm vụ quan trọng cho anh là phải chăm sóc con gái của họ. Anh đã đợi
bảy tiếng đồng hồ, cuối cùng cô cũng quay lại, vậy anh có thể về nhà rồi.
Anh cầm áo khoác, đi qua chỗ Mộ Lạc Lạc, nói: “Cơm tối
ở trên bàn.”
Mộ Lạc Lạc nắm lấy tay Địch Nam: “Chúng ta cùng ăn đi,
em không muốn ở đây một mình…”
Địch Nam sắc mặt mệt mỏi, tất cả mọi người đều dựa dẫm
vào anh, còn anh thì có thể dựa dẫm vào ai.
Địch Nam thong thả ngồi xuống, mặc dù cả ngày không ăn
gì, nhưng anh không muốn ăn. Anh lấy cho mình một ly cà phê rồi ngồi đối diện
với Mộ Lạc Lạc, đợi cô ăn no, đi ngủ thì anh mới đi.
Mộ Lạc Lạc cảm thấy không khí có phần nặng nề, nhưng
cô không biết áp lực đó từ đâu mà ra. Cô ngước mắt lén nhìn Địch Nam, đột nhiên
đặt đũa bát xuống kêu lên: “Ui da, thầy cũng bị thương rồi!”
Địch Nam thần sắc bình tĩnh, đến bây giờ Mộ Lạc Lạc
mới kinh ngạc, chẳng thà cứ giả vờ như không nhìn thấy còn hơn.
Mộ Lạc Lạc lau miệng, chạy vào phòng vệ sinh, vắt sạch
khăn bông, sau đó cầm chiếc khăn ấm chạy ra, định lau vết máu trên mặt Địch Nam
nhưng cô lại phát hiện ra anh rất lạnh lùng. Nhất thời cô không biết nên lau
hay không.
“Có cần em giúp thầy lau vết máu trên mặt không? Hay
là thầy tự làm?” Mộ Lạc Lạc thận trọng hỏi.
Địch Nam từ từ nhắm mắt lại, không có bất cứ biểu hiện
gì, dường như muốn cô tự hiểu.
Mộ Lạc Lạc gấp khăn lại, cúi người, nhẹ nhàng lau gò
má anh.
“A!” Địch Nam theo phản xạ kêu lên một tiếng, Mộ Lạc
Lạc vội rút tay lại: “Em xin lỗi, xin lỗi…”
Cô đứng yên tại chỗ không biết nên làm gì, sợ Địch Nam
trách, cô khom người thổi thổi lên má anh.
Địch Nam chăm chú nhìn hành động ngây thơ của cô,
không kìm được phá lên cười.
“Tại sao em lại ở cùng Hàn Tư Viễn?”
Cuối cùng anh cũng hỏi. Anh cho rằng mình không để ý
nhưng thật ra lại rất muốn biết đáp án.