Từ Sao Hỏa Đến La Mã

Chương 23: Lúc này thầy Địch phải đưa ra một quyết định khó khăn



Nhân lúc Địch Nam không chú ý, Mộ Lạc Lạc nhanh chóng cầm điện thoại đi vào nhà vệ sinh. Cô ngồi trên nắp bồn cầu chia sẻ niềm vui bất ngờ với bạn thân: “Alo, anh biết không, ha ha… em nói cho anh biết… hi hi … Chàng bạch mã của em… ồ… xin lỗi, cho em ba phút để em bình tĩnh lại…”

Trong điện thoại phía bên kia vang lên tiếng cười không dứt. Hàn Tư Viễn nhìn vào màn hình hiển thị điện thoại, xác nhận lại lần nữa xem số điện thoại mình gọi có bị sai hay không.

Mộ Lạc Lạc cười khúc khích, nhưng đột nhiên cô nghĩ ra gia tài là vấn đề lớn không thể để lộ ra bên ngoài, vì vậy, cô bịt miệng lại, ra vẻ nghiêm túc hỏi: “Anh tìm em có việc gì không?”

Hàn Tư Viễn nói: “Anh muốn hỏi em sao lại ra viện sớm như vậy. Y tá nói khi rời khỏi bệnh viện tâm trạng em rất tệ.”

Bệnh viện đúng là nơi tập trung những chuyện tầm phào, bất kì chuyện nhỏ nhặt nào cũng có thể lan truyền với tốc độ chóng mặt.

Mộ Lạc Lạc cong môi: “Ây, cãi nhau thôi, em vốn định đi li hôn…”

“Li hôn? Đây vốn là một chuyện tốt.” Hàn Tư Viễn giọng điệu hả hê. “Vốn”, từ này chứng minh điều đó đã không thành sự thực.

Mộ Lạc Lạc thở dài, mặc dù đã kết hôn, nhưng có một số chuyện cô có thể giả vờ ngốc nghếch được hay sao?

“Anh đoán xem, bạn gái trước đây của thầy Địch rốt cuộc là người thế nào? Em không tự tin vào bản thân mình…”

Hàn Tư Viễn trầm ngâm một lát, thành thật trả lời: “Người có thể chỉ bảo cho em chính là bản thân em, hôn nhân giống như một canh bạc, đã lo thắng thua thì hà tất phải chơi?”

Mộ Lạc Lạc cũng không hiểu lắm, trả lời: “Sau này hằng ngày em sẽ đứng trước gương tự thôi miên mình, nói mình là người vợ đẹp nhất, đáng yêu nhất trên đời này, không chừng sự tự tin sẽ quay trở lại…”

Hàn Tư Viễn không nói thêm nữa, chỉ cười. Hôn nhân sẽ làm cho một người con gái chưa trưởng thành trở nên đa sầu đa cảm, đã yêu rồi lại muốn sâu đậm hơn nữa, sâu đậm rồi thì lại sợ sẽ vuột mất, từ từ chìm vào vòng xoáy được mất.



Mộ Lạc Lạc tắt điện thoại, khi cô mở cửa phòng vệ sinh thì Địch Nam đã đứng bên ngoài, nét mặt không rõ cảm xúc, nhìn cô.

Mộ Lạc Lạc thấy tội lỗi, cụp mắt xuống. Cô vừa mới đứng trước gương ba hoa về mình từ đầu đến chân, Địch Nam sẽ không nghe thấy chứ?

“Trước mặt anh không tiện nghe điện thoại sao?” Địch Nam có thể chịu được chuyện cô gây sự vô lí, nhưng không thể nào chấp nhận được chuyện vợ không chung thủy. Anh cho rằng khoảng thời gian bên cạnh Phương Dung đã hoàn toàn lùi vào quá khứ, nhưng trong kí ức của anh vẫn còn lưu lại vết thương không thể xóa nhòa.

Nghĩ đến lúc đó, Địch Nam có phần hơi hoang mang. Lúc đầu anh quyết định lấy Mộ Lạc Lạc chỉ vì trong mắt Mộ Lạc Lạc, anh là người kiêu ngạo, chỉ biết đến bản thân mình. Điều làm anh để tâm chính là sự chân tình đến khó tin của cô.

Mộ Lạc Lạc không muốn làm Địch Nam nổi giận, cô khóa điện thoại lại, nói lời nói dối thiện ý: “Bạn cùng phòng, bạn cùng phòng em gọi đến…”

Địch Nam nghi hoặc nhìn cô, Mộ Lạc Lạc không dám ngẩng đầu lên, áp lực nặng nề làm cô thở khó nhọc: “Em nói thật, là Hàn Tư Viễn gọi, em sợ anh hiểu lầm giữa chúng em có chuyện gì…”

Địch Nam im lặng, quay người bước đi, mang theo sự tức giận không thể nói ra.

Mộ Lạc Lạc không chịu đựng nổi cảnh chia tay không vui vẻ này, cô thấy Địch Nam đi lên cầu thang tầng hai liền chạy theo sau. Mặc dù Địch Nam không vui, nhưng cô biết cảm giác đó không phải là ghen.

Địch Nam đi thẳng vào phòng ngủ, không đợi Mộ Lạc Lạc kịp mở miệng, anh đã vào phòng tắm.

Mộ Lạc Lạc ngồi lên mép ghế sofa, hai tay đặt lên đầu gối. Chờ đợi là việc duy nhất cô có thể làm.

Nửa tiếng sau, Địch Nam mở cửa phòng tắm bước ra, trông thấy Mộ Lạc Lạc hai mắt lờ đờ, sắc mặt mệt mỏi.

“Đi ngủ đi, khuya rồi.”

Mộ Lạc Lạc mệt mỏi mở mắt ra, đặt điện thoại lên trên bàn: “Điện thoại giao cho anh giữ, dù sao cũng không có ai tìm em…”

Địch Nam giật mình, bỗng nhiên phát hiện ra mình giống như một đứa trẻ đầy mâu thuẫn.

Mộc Lạc Lạc thấy anh không có biểu hiện gì, chủ động bước lên trước: “Đầu óc em ngốc nghếch, có chỗ nào em làm chưa tốt anh cứ nói thẳng với em, em sẽ sửa, sửa tới khi nào anh hài lòng mới thôi.”

Địch Nam vẫn không có biểu hiện gì, dù rằng không có người đàn ông nào lại không thích sự phục tùng của phụ nữ, nhưng cũng không cần phải cẩn trọng quá mức đối với một vấn đề nhỏ như thế, cứ như anh là dã thú ăn thịt người không bằng.

“Quản gia đã chuẩn bị phòng cho em rồi đấy.”

Mộ Lạc Lạc đáp, nhưng vẫn chưa đi mà trở lại ghế sofa, cởi giày ra, nằm trên ghế.

“Anh tắt đèn đi, cảm ơn.” Cô thực sự rất buồn ngủ, thà nằm ngủ ở ghế sofa còn hơn một mình ngủ ở một nơi xa lạ.

Địch Nam nhìn tấm lưng nhỏ nhắn của cô, lòng chùng xuống. Anh không thể hiểu nổi Mộ Lạc Lạc, nhưng dường như Mộ Lạc Lạc lại nhìn thấu anh, giúp anh trút ra những cảm xúc bất mãn. Cô đáng yêu đến mức làm cho anh thấy có lỗi.

“Lạc Lạc, em có muốn ra nước ngoài du học không?”

“Anh có đi không…” Mộ Lạc Lạc buột miệng hỏi.

“Không.” Địch Nam cũng không hiểu nổi mình đang trốn tránh cái gì, hoặc có lẽ anh vẫn cần thời gian để quên đi quá khứ.

“Đi bao lâu…” Mộ Lạc Lạc buồn bã hỏi.

“Ba năm.”

Mộ Lạc Lạc không nói gì, cô không muốn đi, chỉ muốn làm một bà nội trợ trong gia đình.

Địch Nam không nhận được câu trả lời, cho rằng cô đã ngủ. Anh nhẹ nhàng bế cô lên giường, sau đó bước ra cửa phòng, nhưng khi anh tiện tay tắt đèn, Mộ Lạc Lạc lại chân không nhảy xuống. Địch Nam bị đôi tay nhỏ ôm chặt lấy eo, cảm thấy mấy giọt nước ấm nóng thấm vào áo sơmi.

Anh đứng im bất động. Người con gái anh từng yêu lại nhẫn tâm cứa một nhát dao vào tim anh. Trên thế gian không ai có thể tuyệt đối cưỡng lại được sự cám dỗ, chỉ có sự tự kiểm soát tuyệt đối. Anh đã cho đi tất cả tình cảm của mình, nhưng đổi lại là sự phản bội tàn nhẫn. Anh càng không tin cái gọi là tình yêu thực sự. Nói thật một câu bất công với Mộ Lạc Lạc, với anh, lấy ai cũng như nhau.

“Anh đưa em về nhà là vì muốn em biết anh có khả năng cho em ra nước ngoài du học phải không?”

“Đương nhiên là không phải.”

Mộ Lạc Lạc càng nghĩ lại càng ấm ức: “Tại sao chúng ta không thể sống như những cặp vợ chồng khác? Em cũng không bắt buộc anh phải yêu em ngay, tại sao anh muốn đuổi em đi…”

Địch Nam trầm tư, quay người giữ lấy vai cô, thẳng thắn nói: “Xin lỗi Lạc Lạc, chúng ta không phải vì yêu nhau nên mới kết hôn mà là hai kẻ bốc đồng đã làm một chuyện điên rồ, hãy cho anh một chút thời gian, nếu em đồng ý.”

Mộ Lạc Lạc lắc đầu, hai tay ôm lấy cổ anh: “Em chính vì thích anh nên mới lấy anh, đây không phải là bốc đồng, không phải…”

Địch Nam thở dài: “Giữa thích và yêu còn có một khoảng cách rất dài.”

“Vậy anh nói xem tình yêu là gì?”

“Tình yêu là một phần của cơ thể, bất luận là tốt hay xấu đều không thể nào từ bỏ được.” Địch Nam cụp mắt xuống: “Vấn đề là từ anh.”

“Anh vẫn yêu Phương Dung?”

“Anh không biết…”

Mộ Lạc Lạc chăm chú nhìn vào mắt anh, đôi mắt do dự đó làm trái tim cô sắp vỡ vụn rồi.

“Vì sao đến hôm nay anh mới nói thật với em?”

Địch Nam trông thấy cô lảo đảo, nhanh chóng chỉnh đốn lại cảm xúc, mệt mỏi nói: “Anh không còn yêu cô ấy, nhưng hình ảnh của cô ấy vẫn không thể biến mất, nói cách khác, cô ấy đã trở thành bóng đen trong cuộc đời anh.”

Mộ Lạc Lạc không hiểu đó là nỗi đau như thế nào, có lẽ cũng gần giống như tâm trạng hiện tại của mình, không giành được một chút coi trọng nào, bất luận bạn có la hét gì thì đối phương cũng không thấy sự tồn tại của bạn.

Cô bình tĩnh lại, sau đó rất nhanh đưa ra một quyết định…

“Ra nước ngoài học cũng là một chuyện tốt, em sẽ đi.”

Địch Nam không trả lời. Anh cho rằng mình sẽ thở phào, nhưng anh không có cảm giác vui vì được giải thoát, ngược lại tâm trạng càng tệ hơn.

Suy nghĩ của Mộ Lạc Lạc rất đơn giản, chỉ cần không li hôn, cô có thể đợi, cô nhất định phải có một tình yêu thực sự với Địch Nam.



Mộ Lạc Lạc thuận thế đóng cửa phòng lại: “Em sẽ đi ba năm liền, em sợ anh sẽ quên em. Vì vậy… tối nay chúng ta ngủ chung.”

Địch Nam dừng suy nghĩ, vuốt tóc cô, lời nói ra đến miệng lại thay đổi, chuyển sang một câu khác: “Không đâu, anh sẽ đi thăm em.”

“Anh không nghe theo em, em sẽ không ra nước ngoài…” Mộ Lạc Lạc biết mình rất ngốc, nhưng Hàn Tư Viễn nói đúng, tình yêu là một canh bạc, đã dám đánh thì thắng thua cô đều chấp nhận.

Địch Nam khẽ nhíu mày, nói: “Em không hiểu đàn ông, đàn ông có thể tách biệt hoàn toàn dục vọng và tình yêu, đừng mang sự trong trắng ra đùa.”

“Thân thể em em tự chịu trách nhiệm, anh không cần phải lo…” Mộ Lạc Lạc rất tức giận, cô không hiểu những thứ trong đầu óc đàn ông, nhưng cô biết rõ mình cần gì.

Địch Nam biết cô đang tức. Anh chỉ mỉm cười.

Khi anh đứng dậy, tay chạm nắm cửa mới phát hiện ra cửa đã bị khóa trái. Mộ Lạc Lạc đã nhét chìa khóa vào túi quần yếm, nhanh chóng chạy vào phòng tắm, khóa cửa lại, sau đó, bên trong phát ra tiếng nước chảy.

Địch Nam bất lực, đàn ông dù có tìm mọi cớ thoái thác nhưng ở vào hoàn cảnh của anh cũng có thể xem là người giỏi kiềm chế lắm rồi.

“Lạc Lạc, mở cửa ra.”

“Nhưng em không mặc quần áo, anh muốn em mở cửa bây giờ à?”

Địch Nam đẩy cửa sổ ra, nhìn xuống đất… ba tầng, nhảy xuống có hơi cao.

Có lẽ là do mối quan hệ thầy trò, trong mắt anh Mộ Lạc Lạc vẫn là một nụ hoa. Nhưng ở một góc độ khác, trong suốt một năm không quan hệ với ai, không thể không thừa nhận Mộ Lạc Lạc là một tiểu mĩ nữ. Đàn ông không kìm được sự kích động, đặc biệt là sự kích động đột ngột, lần này, anh sợ mình sẽ làm chuyện thiếu lí trí. Đương nhiên, không phải anh không có khả năng chịu trách nhiệm mà anh lo cô sẽ hối hận.

Địch Nam chưa nghĩ ra cách nào, ngón tay tì lên môi, hai mắt nhắm lại chuẩn bị tâm lí cho mình, bên tai anh vẫn là tiếng nước chảy, những hình ảnh gợi cảm không nên xuất hiện cứ len lỏi vào đầu óc.

Địch Nam, mày là thầy giáo, không thể phá hủy mầm non tương lai. Anh cứ lặp đi lặp lại. …

“Ông xã, em ra rồi…”

Mộ Lạc Lạc trên người đầy mùi thơm, mặc chiếc áo trắng sơmi của Địch Nam, tựa vào cửa, lộ ra đôi chân quyến rũ. Đôi má hồng mang vẻ xấu hổ, e thẹn.

Địch Nam thấy cô lại gần, rất muốn đứng dậy đi tìm chìa khóa phòng, nhưng hai chân lại không nghe lời.

“Em đừng lại đây!” Anh vội vàng ra lệnh.

Mộ Lạc Lạc nhún vai, nhưng chiếc áo sơmi rộng quá, cái nhún vai này của cô làm lộ ra bờ vai và nửa ngực trắng như tuyết.

Địch Nam không có cách nào làm ánh mắt rời đi, nuốt khan, không tự chủ được bước lên.

“Anh muốn nói… Anh sẽ qua đó.”

Mộ Lạc Lạc lén thở ra, giọng thầy Địch khàn khàn, bị cảm rồi sao?

Mộ Lạc Lạc tựa lưng vào tường, cô nhút nhát ngước mắt lên, đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm của Địch Nam, chúng sáng như ngọc trai dưới ánh trăng, làm cô như mê hoặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.