Mộ Lạc Lạc đầu óc quay cuồng, rối loạn, cô quay về kí
túc xá, trong phòng cô có bốn người.
Ba cô nữ sinh đang bận bịu việc riêng, Tiểu Trương nhổ
lông nách. Tiểu Triệu đang nằm trong chăn, nhắn tin với bạn trai, chốc chốc lại
cười sằng sặc. Tiểu Hồng là yên tĩnh nhất, cô đang xem tiểu thuyết.
“Tất cả đều do Hàn Tư Viễn đáng ghét đó, làm mất chàng
bạch mã... haizz...”
Ba người cùng quay người lại, Tiểu Trương hỏi: “Hàn Tư
Viễn sinh viên năm tư khoa Y à?”
Mộ Lạc Lạc phẫn nộ nắm chặt bàn tay lại: “Không biết,
nhưng khẳng định đó là một thằng cặn bã! Rõ ràng nhìn thấy tớ bị đánh mà không
thèm can thiệp, đấy không phải là loại người tớ có thể yêu...”
Tiểu Triệu: “Ai quan tâm ngựa trắng lừa đen của cậu,
tự nhiên nhắc đến Hàn Tư Viễn, cậu nói chẳng ai hiểu gì cả?!”
“...”
Tiểu Hồng giải thích hộ: “Hàn Tư Viễn rất nổi tiếng,
một năm trước chuyển đến đây, rất đẹp trai, nhà lại có điều kiện, rất nhiều
người muốn làm bạn gái của cậu ta đấy.”
Tiểu Trương: “Nam nữ đều giống nhau, cướp được mới
đáng quý.”
Mộ Lạc Lạc nhíu mày, có điều cô đã nhanh chóng lấy lại
bình tĩnh, òa, thì ra là Địch Nam ghen?
Tiểu Hồng: “Lạc Lạc, nửa đêm canh ba rồi cậu không nên
cười phá lên thế.”
Mộ Lạc Lạc lau nước bọt, xin lỗi, tớ hơi vô ý.
Cô tinh nghịch nhìn lên bầu trời... Thầy Địch, yêu
mình rồi...
***
Mộ Lạc Lạc ngủ một mạch đến sáng, khẽ liếc đồng hồ, lại
nhỡ giờ thể dục buổi sáng rồi, cô rất lo, đi bộ năm phút là ra sân vận động,
tại sao cô có thể tới muộn.
Cô chậm rãi bò dậy đánh răng rửa mặt.
Mộ Lạc Lạc lấy sách vở, nhân lúc bà giám thị đi vệ
sinh, cô cúi người chuồn ra ngoài. Đang lúc dương dương tự đắc, chợt có một cái
gì đó cứng cứng gõ vào đầu cô.
Địch Nam nhìn đồng hồ: “Mộ Lạc Lạc, hôm nay em dậy sớm
thật.”
Không phải anh cố tình mỉa mai mà quả thật hôm nay Lạc
Lạc dậy sớm hơn bình thường mười phút.
Lạc Lạc không ngờ Địch Nam lại bắt được mình đi muộn,
hi hi, nhất định là mượn cớ để gặp cô.
Lạc Lạc vò vò vạt áo: “Sao thầy lại tỏ ra xa lạ thế,
xung quanh làm gì có ai.”
“Thầy Địch, có phải thầy vẫn giận vì chuyện đêm qua
không? Thật sự là em không quen biết Hàn Tư Viễn!”
Địch Nam không nói lời nào, cũng chẳng tỏ thái độ gì:
“Tan học ở lại trực nhật, giờ thì nhanh lên lớp đi.”
Vẫn cố tình bám đuôi, Lạc Lạc nài nỉ, nhưng cũng muốn
trêu anh, Địch Nam chỉ muốn tống cổ cô đi, xua tay ra hiệu cô nhanh đi đi.
Mộ Lạc Lạc vẫn năn nỉ: “Thầy cùng em trực nhật có được
không ạ? Coi như hẹn hò...”
Địch Nam chỉ nghĩ rằng, nếu giết người mà không phạm
pháp thì Mộ Lạc Lạc sớm đã không còn trên thế giới này. Mộ Lạc Lạc nhìn ánh mắt
sắc nhọn như dao của Địch Nam, cảm thấy ớn lạnh, lặng lẽ bỏ đi.
Cô chỉ cúi đầu đi chứ không chạy, không chú ý tới hai
người đàn ông đi qua đường, nhưng một tên trong số đó khiến cả thế giới nhỏ
trong cô nổ tung.
Hàn Tư Viễn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì một
vệt cào đã in dấu trên cằm cậu ta.
“Tất cả đều do cậu, đồ cặn bã, chàng bạch mã của tôi
đi mất rồi!”
Hàn Tư Viễn cúi xuống nhìn, rồi lùi lại về sau một
bước để tránh ngón tay sắc nhọn của cô, nhưng Mộ Lạc Lạc lại tiến tới, tiếp tục
gây chiến!
Tâm trạng Hàn Tư Viễn hôm nay khá tốt, nên cậu không
muốn cãi nhau với bạn nữ, càng không nhớ đây là ai.
“Cô là người có cách bắt chuyện rất độc đáo đấy, đáng
được biểu dương.”
Mộ Lạc Lạc hai tay chống hông: “Này, tôi nhổ nước bọt
dìm chết cậu bây giờ! Tôi cảnh cáo cậu, không được hủy hoại tình cảm và chàng
hoàng tử của tôi, nếu không thì nửa đêm tôi sẽ đứng trước nhà cậu hát Kinh kịch
đấy!”
Hàn Tư Viễn không sợ mà còn cười to hơn, chắc là đã
nhớ ra con quỷ nhỏ đang phẫn nộ trước mặt mình là ai.
“Cậu là Lạc Lạc à, trông cậu ngốc nghếch, lại còn
nhiều chuyện, sao tôi có thể quên cậu được?”
Mộ Lạc Lạc bất bình, chưa bao giờ cô gặp một người tự
cao tự đại như cậu ta. Cô lôi từ trong cặp ra một túi giấy ăn, lấy ra một tờ,
giơ lên cao, giống như một lá cờ vung vẩy trước mặt Hàn Tư Viễn: “Tôi đầu hàng,
chúc tôi và cậu sẽ không ngày gặp lại.”
Hàn Tư Viễn nhìn chằm chằm vào dáng vẻ phẫn nộ của cô
lúc rời đi, lẩm bẩm trong miệng, đồ thần kinh.
“Tư Viễn, cậu đói quá nên chọn bừa à? Cô gái như thế
mà cậu cũng thích được?” Bạn của Hàn Tư Viễn hỏi.
Hàn Tư Viễn cười không nói, vừa nhìn thấy Tống Mỹ Lệ
hùng hổ tiến đến, sắc mặt có chút biến đổi, đột nhiên cậu ta quay lại, đuổi
theo Mộ Lạc Lạc. Mộ Lạc Lạc chưa hiểu mô tê răng rứa gì đã thấy mình bị ôm gọn
trong lòng ai đó, cô ngơ ngác bất động.
“Không được la lên, nếu không tôi sẽ đánh cậu.” Hàn Tư
Viễn lạnh lùng cảnh cáo cô.
Mộ Lạc Lạc mím chặt môi lo sợ, đến thở cũng chỉ dám
thở nhẹ.
“Hàn Tư Viễn, anh đừng diễn kịch trước mặt tôi nữa,
nếu muốn thay người mới cũng nên chọn một người cân xứng với tôi một chút chứ?”
Tống Mỹ Lệ dương dương tự đắc, cười chế nhạo.
Hàn Tư Viễn không nói gì, véo vào vai Mộ Lạc Lạc,
“òa!”... Sau đó đẩy cô về phía trước.
Mộ Lạc Lạc và Tống Mỹ Lệ nhìn nhau chằm chằm. Tống Mỹ
Lệ tức tối, nhổ một bãi nước bọt, mắt nhìn khinh bỉ, tỏ vẻ đối với cô ta đây là
một sự tổn thương lòng tự trọng ghê gớm.
Tống Mỹ Lệ trợn mắt lên nhìn cô bé lùn thấp trước mắt,
không những người nhỏ như cây nấm, trên đầu nó còn cài một chiếc bút, mặc một
cái quần bò rộng thùng thình, mang đôi giày thể thao trắng... trông như học
sinh trung học chưa phát triển toàn diện.
“Lạc Lạc trông rất đáng yêu, mắt không to không bé,
mũi không cao không thấp, môi không mỏng không dày...” Hàn Tư Viễn còn nói mỗi
người đều có những vẻ đẹp tiềm ẩn, nhiệm vụ chúng ta là tìm kiếm, vì nếu cứ
muốn tìm ra ưu điểm của cô ấy, thì đấy chính là nước da rất trắng mịn và đôi má
hồng.
Mộ Lạc Lạc xua tay lắc đầu: “Không có, không có, tôi
và cậu ta...”
“Cô dám nói, tôi sẽ kéo cô vào bụi rậm đánh cho một
trận, ngày này năm sau chính là ngày giỗ cô đấy.”
Hàn Tư Viễn rít qua hàm răng những lời cay độc, nhưng
bề ngoài vẫn tỏ ra vui vẻ. Thật ra cậu ta không sợ tính khí kỳ quái của Tống Mỹ
Lệ, chỉ là cậu ta muốn cho con quỷ nhỏ này biết tay, ai bảo dám cào vào cằm
cậu.
“Tôi, tôi, tôi và cậu ta... rất yêu nhau!” Mộ Lạc Lạc
cũng muốn diễn kịch, cô không ngại trả lời như một chiếc máy. Tính trẻ con nổi
dậy, cô muốn trêu xem cậu ta sẽ ứng xử thế nào.
Hàn Tư Viễn chịu đựng tiếng cười điên rồ của cô, miễn
cưỡng ôm cô, làm ra vẻ đang che chở cho cô.
Cũng đúng lúc đó...
“Mộ Lạc Lạc, tại sao em vẫn chưa lên lớp?”
Mộ Lạc Lạc lẩm bẩm than trời, buông Hàn Tư Viễn ra,
tiến về phía Địch Nam.
“Thầy Địch, thầy đến lâu chưa ạ?” Trong lòng cô không
ngừng cầu nguyện.
“Khoảng mười phút.” Địch Nam dửng dưng trả lời, sau đó
đi luôn.
Bầu trời như sụp xuống, vậy là đã nghe tất cả rồi?
Mộ Lạc Lạc không dám đuổi theo, vì thái độ của thầy
Địch làm cô sợ, cô tuyệt vọng dựa vào một cái cây bên đường.
Đợi Tống Mỹ Lệ đi khỏi, Hàn Tư Viễn đan chéo hai tay,
khuỷu tay khẽ chạm vào đầu cô: “Lạc Lạc, ai chọc giận em đấy? Nói cho anh biết
đi, anh sẽ báo thù thay em.”
Mộ Lạc Lạc đẩy cậu ta ra, ngửa mặt lên trời khóc:
“Chàng bạch mã của tôi đi mất rồi, Hàn Tư Viễn, anh
đúng là đồ đểu.”
Hàn Tư Viễn chớp mắt, nhìn theo bóng của thầy Địch,
nhếch mép cười.