Từ Sao Hỏa Đến La Mã

Chương 45: Anh không quản được em, thì sẽ có người khác làm được



Khi Tống Nhụy đưa Mộ Lạc Lạc vào phòng của tổng giám đốc, không ngoài dự đoán của Mộ Lạc Lạc, đôi mắt Địch Nam ánh lên vẻ khó chịu.

Tống Nhụy đứng yên một góc, nếu không phải Mộ Lạc Lạc chủ động tìm thì cô hoàn toàn không nhận ra đây chính là cô nhóc hai năm trước với khuôn mặt mộc tinh khôi và luôn mang theo những quyển truyện tranh bên mình.

Mộ Lạc Lạc bây giờ toát lên một vẻ hấp dẫn chỉ có ở những cô gái tự tin, năng động. Tống Nhụy cuối cùng đã hiểu vì sao giám đốc lại lấy cô làm vợ, có thể đã sớm nhận ra Mộ Lạc Lạc sẽ là người đẹp.

Địch Nam nheo mày, nhìn vào cái dây lấp lánh ở bụng cô.

“Tống Nhụy cô đi ra ngoài trước đi, tôi muốn nói chuyện riêng với Mộ Lạc Lạc.”

“Vâng.” Tống Nhụy cúi người, theo những gì cô biết về Địch Nam, Mộ Lạc Lạc sẽ bị mắng tơi bời.

Chờ tới khi Tống Nhụy ra ngoài, Địch Nam đứng dậy, đi một vòng quanh bàn làm việc.

“Em gắn khuyên rốn?”

“Vâng, không được sao?” Thực ra là cô dán vào.

“Em đang thách thức sức chịu đựng của anh?” Địch Nam hất hàm hỏi.

“Gì cơ? Em rất ngoan mà.” Mộ Lạc Lạc đưa ngón tay lên thổi thổi.

“Ăn mặc kiểu này khác gì không mặc?”

“Vậy thì bây giờ em… cởi?” Cô cố tỏ thái độ bất cần.

“Mộ Lạc Lạc!”

“Vẫn ở đây mà. Chủ tịch có gì sai bảo?” Cô giả bộ phục tùng.

Không phải là Địch Nam cổ hủ với kiểu ăn mặc này, chỉ là cô hơi quá đáng, nam nhân viên trong công ty được dịp nổ mắt, người thiệt vẫn là cô. Nhưng cho qua đi, có nói cô cũng không nghe.

“Anh đưa em tới phòng Thiết kế.” Địch Nam cầm áo khoác lên, vừa đi vừa nói: “Còn một điều nữa là không cho phép làm cùng một phòng yêu nhau.”

“Giống như ở trường, kết hôn xong là được mà.” Mộ Lạc Lạc lẩm bẩm một mình, đầu cô suýt chạm vào lưng anh.

Anh cố tỏ ra không quan tâm tới cô, cô chớp mắt tỏ vẻ không quen. Địch Nam không nhớ là từ bao giờ, cô đã không còn nhìn anh bằng ánh mắt kính trọng. Hình như là… từ tối hôm đó?

Mộ Lạc Lạc nhìn sắc mặt anh không tốt, trong lòng thoáng một chút hả hê.

Hai người họ người trước người sau rời văn phòng, Địch Nam bấm nút thang máy.

Địch Nam muốn hỏi tối qua cô ở đâu, nhưng như đoán được câu trả lời, anh lại không dám hỏi.

Mộ Lạc Lạc nhìn vào chiếc gương trong thang máy, chỉnh sửa lại quần áo, đầu tóc của mình, hoàn toàn không để ý tới Địch Nam.

Khi thang máy mở ra, Lạc Lạc chợt giật mình, người trước mặt làm cô sợ.

Hàn Kiến Quốc cũng giật mình, ông trấn tĩnh nhìn rõ cách ăn mặc kì quái của cô con dâu, bệnh tim suýt tái phát.

“Sao cô lại mặc thứ này lên người! Mặc thế này thà không mặc còn hơn!” Tiếng Hàn Kiến Quốc vang lên như súng nổ bên tai.

Mộ Lạc Lạc rất sợ Hàn Kiến Quốc, trông cô không còn chút thần sắc nào, cô gật gật đầu, cúi người: “Chào bác Hàn…”

“Cô gọi tôi là gì?”

“Lão gia, xin ông chú ý cách xưng hô, công ty có nguyên tắc của công ty…” Quản gia Trần nhỏ nhẹ giải vây cho Mộ Lạc Lạc.

Hàn Kiến Quốc hắng giọng, hướng cây gậy về phía Mộ Lạc Lạc, vẫn chưa nói gì, Mộ Lạc Lạc đã sợ chết khiếp trốn sau lưng Địch Nam.

Địch Nam liếm môi, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy Hàn Kiến Quốc đến đúng lúc.

“Cô, theo tôi vào đây!” Hàn Kiến Quốc quát, sau đó hùng hổ đi về phía phòng làm việc của Địch Nam. Ông đi đến đâu, mọi người đều nghiêng mình như trước một vị vua.

“Vâng, tới đây, tới đây ạ.” Mộ Lạc Lạc kéo áo Địch Nam. Địch Nam đẩy tay cô ra, lần này anh tỏ ra không muốn bảo vệ cô, còn thúc giục cô đi nhanh hơn.

Trong phòng làm việc.

Hàn Kiến Quốc ngồi ở vị trí dành cho Tổng giám đốc, ánh mắt tức giận nhìn mọi người.

Địch Nam ngồi trên sofa nghe thời sự, uống cà phê, phong thái thư thả.

Còn Mộ Lạc Lạc thì run rẩy đứng trước bàn làm việc, hai tay che sợi dây lấp lánh ở trước bụng.

“Cô không ý thức được cô là con dâu nhà họ Hàn à? Thân hình cô phô bày hết ra cho mọi người nhìn, cô không hiểu thế nào là bảo vệ bản thân à? Hay là Địch Nam muốn cô ăn mặc thế này?” Hàn Kiến Quốc trợn mắt mắng.

“Tôi nói rồi, cô ấy không nghe!” Địch Nam buông ra một câu như giết người không dao.

Đét!... “Anh không quản được thì tôi quản!”

“?!” Mộ Lạc Lạc sợ hãi khi thấy Hàn Kiến Quốc thi hành án phạt luôn, hai chân cô như muốn khụy xuống.

“Bác à, cháu sai rồi, bây giờ cháu sẽ về nhà thay quần áo…”

“Bụng cô dán cái thứ gì đó?”

Mộ Lạc Lạc cắn môi, càng che chặt hơn: “Không, không có gì, bác nhìn nhầm rồi.”

“Cô nói tôi già rồi hoa mắt hả! Thả tay ra!” Hàn Kiến Quốc một lần nữa đứng dậy, Trần quản gia nhanh chóng ấn vai ông ngồi xuống.

“Ông chủ, cô nhà còn trẻ người non dạ, bị ông dọa sắp khóc rồi…”

“Còn có mặt mũi mà khóc à, có con dâu nhà ai ăn mặc thế này không? Mộ Lạc Lạc, cô có ấm ức gì không?!”

Mộ Lạc Lạc không dám phản kháng, lắc đầu lia lịa.

“Hừ, tôi sẽ để mắt tới cách ăn mặc của cô, cô cẩn thận cho tôi.”

Gật đầu, gật đầu. Về nhà ăn mặc lại cho tử tế, đeo khẩu trang vào, về sau đi làm chỉ để lộ hai con mắt.

Địch Nam thấy như vậy là đủ rồi, đặt tờ báo xuống, đi về phía Hàn Kiến Quốc: “Ông tìm tôi có chuyện gì?”

Trước mặt con trai, Hàn Kiến Quốc hạ giọng, từ tốn nói: “Bố chuẩn bị đầu tư vào một công ty điện ảnh, hôm nay gặp đối tác đàm phán, nhưng bố không hiểu biết về phương diện này lắm, mà đối tác lại là một con cáo già nước ngoài, con giúp bố vụ này nhé?”

Mộ Lạc Lạc nhếch môi, đúng là ông già xấu xa, đối xử với con trai nhẹ nhàng như mùa thu, nhưng với con dâu thì vô tình và lạnh lùng như mùa đông.

Địch Nam hiểu ra dụng ý của Hàn Kiến Quốc, Hàn Kiến Quốc có rất nhiều nhân tài, cơ bản không cần tới tài đàm phán của anh.

“Thế này đi, để Mộ Lạc Lạc đi theo ông, tiếng Anh của cô ấy rất tốt…”

“?!... Chồng…” Mộ Lạc Lạc không muốn đi, buột miệng hét lên.

Hàn Kiến Quốc nhìn cô cầu cứu chồng, trợn mắt lên: “Tôi ăn thịt cô à? Sao cô phải hét tướng lên thế?”

Miệng của ông mà to thêm một chút, oài, chắc chắn nuốt chửng người ta rồi.

Không thể kéo được con trai thì kéo con dâu đi, kể cũng không uổng công. Hàn Kiến Quốc lập tức đứng dậy: “Mộ Lạc Lạc, cô xuống xe đợi tôi.” Nói xong Hàn Kiến Quốc rời khỏi phòng làm việc.

Mộ Lạc Lạc nhìn theo bóng khuất dần của Hàn Kiến Quốc, một bước cô cũng không muốn đi, cô dùng chút dũng cảm cuối cùng đóng cửa phòng lại.

“Anh nói với bố một tiếng, em không muốn đi…”

Địch Nam tỏ vẻ không nghe, quay lại bàn làm việc lật xem tài liệu.

Mộ Lạc Lạc bước đến bên cạnh Địch Nam: “Tuy hôm nay em ăn mặc có phần quá đáng, nhưng anh cũng không định đẩy em vào chảo lửa đó chứ?... Trừ khi anh không muốn viết vào sổ hộ khẩu hai từ li hôn… mà viết đã qua đời.”

Địch Nam ngạc nhiên, đột nhiên cau mặt.

Mộ Lạc Lạc sắp khóc, còn anh sung sướng với tai họa của cô, Mộ Lạc Lạc giẫm chân nũng nịu, kéo tay Địch Nam: “Em bảo đảm về sau sẽ ăn mặc tử tế, không làm sếp giận nữa, giúp em đi mà…”

Địch Nam hơi ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy Mộ Lạc Lạc đang nài nỉ, lập tức anh nhăn mặt.

“Nội y màu đỏ, cô muốn bao nhiêu người thưởng thức nữa đây?”

“?” Mộ Lạc Lạc nhanh tay che ngực lại, chợt nhớ ra tội của Địch Nam, cô quyết định quay qua một chiêu khác để đàm phán, cô hỏi: “Đàn ông ngoại tình như anh thì ai quản?”

“Anh không thế.”

“Cô ta đã tìm đến nhà anh rồi mà còn không dám nhận?! Còn mấy bộ đồ lót trong tủ rốt cuộc là thế nào?” Mộ Lạc Lạc đập tay lên đống tài liệu của anh.

Địch Nam bình tĩnh lại: “Nói không là không.”

Nhưng về tủ quần áo, anh không biết nên giải thích thế nào. Nếu Mộ Lạc Lạc xem kĩ lại một chút, sẽ phát hiện ra mấy bộ quần áo đó đều là do cô đặt mua trên mạng trước khi đi du học mà chưa thanh toán. Thật ra quần áo chỉ là một phần nhỏ, phần lớn thứ cô thích là những bộ đồ ngủ có in hình hoạt hình, túi, phụ kiện… còn anh chỉ muốn “mượn” thẻ tài khoản của cô để xem cô đã dùng những gì, sau đó dùng thẻ của mình giúp cô trả tiền. Dần dần, trong tủ chất đầy đồ, anh chỉ có cách là nhờ người đặt vào trong tủ.

Cho nên, từ trước tới giờ anh vẫn không tin tưởng sự nhạy cảm của người vợ này.

Mộ Lạc Lạc chú ý tới thái độ thản nhiên của Địch Nam, cô tin có chút gì đấy thật lòng.

“Được, vậy em nói em không có ai khác, anh có tin không?”

“Không tin.” Anh phản bác ngay.

Mộ Lạc Lạc cắn môi: “Yêu có tin không?” Cô tức giận kéo túi ra: “Em sẽ nói với bố anh là chúng ta sắp li dị, xem ông còn tâm trạng đi làm ăn nữa không?”

Địch Nam nhanh tay kéo lại: “Hôn nhân là chuyện riêng của chúng ta, không liên quan đến người khác.”

“Anh đang lo cho bệnh tim của bố anh?”

“Anh không.”

Mộ Lạc Lạc muốn không quan tâm tới chuyện nhà họ, nhưng mấy người đàn ông cứng đầu này ai cũng không chịu nhận thua.

Cô hất cằm: “Nếu anh đã không quan tâm, còn em thì không thể chịu được con người tàn ác đó, vì sự sống của mình, em buộc phải nói với ông ta.”

“Nói gì với bố anh? Nói là em dự định li hôn với con trai cả, rồi lại cưới đứa con trai thứ hai của ông?” Sắc diện của Địch Nam càng ngày càng khó coi.

“Em và Hàn Tư Viễn không có gì!”

Cuối cùng thì bức rèm cũng được kéo lên, Địch Nam túm tay kéo cô tới trước mặt màn hình máy tính, ấn vào bức ảnh đêm Giáng sinh, Mộ Lạc Lạc và Hàn Tư Viễn đang hôn nhau.

Mộ Lạc Lạc giật mình, bức ảnh này chỉ được đăng ở mục tin tức của trường, sao Địch Nam lại phát hiện ra.

“Anh nghe em giải thích.”

“Không muốn nghe.”

Mộ Lạc Lạc thấy anh có vẻ như muốn đi vào nhà vệ sinh, cô cản trước cửa: “Lúc đó tâm trạng em không tốt, đến thư kí của anh cũng gửi cho em thiệp chúc mừng năm mới, còn anh thì sao? Anh lạnh nhạt không quan tâm đến em, em để MSN suốt hai mươi tư giờ trên mạng chờ anh xuất hiện, em làm sao biết trong lòng anh nghĩ thế nào?”

“Em vì mấy lí do đó mà làm thế sao?” Địch Nam lạnh lùng đáp lại. Thậm chí anh càng nghĩ càng tức.

“Em không lạc lối! Lúc đó Hàn Tư Viễn vì muốn tìm sợi dây chuyền cho em, mà bị người ta giẫm lên…” Mộ Lạc Lạc nhận ra là cô có giải thích thế nào thì cũng vẫn thế, chẳng hiểu là đang tranh luận vấn đề gì. Cô từ từ hạ tay xuống, nhẹ nhàng nhường đường, cuộc hôn nhân sắp kết thúc rồi, anh ta không hiểu và không chịu hiểu! Chính anh ta là người đã đẩy cô vào vòng tay người đàn ông khác.

“Thôi được, anh thích nghĩ thế nào thì nghĩ… Cái gì em cũng cho anh, đợi anh, còn anh thì nghi hoặc tấm chân tình của em… em chịu đựng đủ rồi…” Mộ Lạc Lạc đột nhiên cảm thấy rất mệt, cô đã bị gả vào gia đình của những người đàn ông vô vị nhất.

Địch Nam kéo cô về trước mặt, anh nhìn những giọt nước mắt của cô, thật sự giống những gì cô kể, tự mình đang chìm vào một điều gì đó.

Mộ Lạc Lạc thích nhìn anh bằng đôi mắt trong veo đó, biểu thị một tâm trạng có chết cũng không phục.

Trong lúc đó, anh có chút sợ hãi…

Trong lúc Mộ Lạc Lạc nhìn anh, Địch Nam cúi xuống, hôn vào môi cô, lần đầu tiên, anh chủ động hôn cô.

Mộ Lạc Lạc không ngờ anh lại hôn cô, đôi môi của anh đầy mê hoặc, dần dần trôi xuống, một tay Địch Nam nâng người cô lên, một tay ôm, tay kia cài chốt cửa phòng tắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.