Địch Nam về phòng sớm hơn dự định, trên đường đi anh
nhớ lại từng kỷ niệm với Phương Dung, những ngày vui vẻ hạnh phúc khi mà anh đã
xác định họ sẽ cùng nhau đi đến hết cuộc đời, không ngờ rằng lại có kết cục thế
này.
Đẩy cửa vào, Địch Nam đi trước, Phương Dung mặc một
chiếc váy gợi cảm, cô vẫn quyến rũ như ngày nào. Phương Dung chầm chậm bước vào
căn phòng đơn mười mấy mét vuông đã từng quen thuộc với mình, tuy trong phòng
không có một hạt bụi, nhưng cô vẫn không thể tin rằng một thiếu gia được nuông
chiều lại có thể ở trong căn phòng tồi tàn thế này.
“Tiểu Nam...”
“Cô còn gọi tôi là Tiểu Nam à?”
Phương Dung mỉm cười: “Xem ra anh vẫn không có ý định
tha thứ cho em.”
Địch Nam trầm ngâm, rót một cốc nước lạnh cho cô.
“Tại sao anh không làm kinh doanh mà lại đi làm giáo
viên?” Phương Dung không dám làm đảo lộn cuộc sống của anh, dù rằng không giờ
phút nào cô không nhớ tới anh.
Địch Nam tỏ ý không muốn trả lời, dựa vào cạnh bàn,
anh hờ hững nói:
“Xin cô hãy giúp tôi một việc, tôi chỉ quen một người
con gái là cô.”
Trong lòng Phương Dung rất vui, thì ra trong một năm
qua anh vẫn độc thân.
“Chỉ cần anh yêu cầu, đốt nhà, giết người cũng không
là vấn đề, hi hi!” Cô tinh nghịch nói.
Trước giờ cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ biến mất hoàn
toàn trong cuộc đời Địch Nam.
“Việc này có chút phi lý, cũng rất khó giải quyết.”
Địch Nam nghiêm nghị nói.
“Hả? Hóa ra trên đời này vẫn có việc mà anh không giải
quyết được, em nghe đây...” Phương Dung chăm chú nhìn Địch Nam, tim cô đập
nhanh, anh vẫn đẹp trai, thực sự mà nói, càng ngày càng trưởng thành và chín
chắn.
Địch Nam không có tâm trạng đùa, anh nén giận, kể hết
mọi chuyện cho Phương Dung.
Nghe xong Phương Dung có vẻ bán tín bán nghi, chuyện
có vẻ hoang đường. Cô bật cười: “Anh đang nói, học sinh của anh muốn lấy anh,
chỉ vì cô ta say rượu leo lên giường của anh nằm rồi nghĩ hai người đã quan hệ
à?”
Địch Nam chỉ lên trán và nói: “Cô gái đó đầu óc hơi có
vấn đề, nên không thể thẳng thừng từ chối, chỉ có thể cho cô ta tận mắt nhìn
thấy. Cô chỉ cần từ phòng tắm ra là được, nhất định phải làm cho giống thật.”
Thật đúng là châm biếm, một năm sau, Địch Nam lại lấy
lý do chia tay cô để vứt bỏ một người con gái khác. Nhưng lần này, anh chỉ cần
diễn kịch.
Phương Dung vui vẻ nhận lời, thậm chí còn thấy biết ơn
cô gái đầu óc không bình thường đó.
Cô ngồi trên sofa, vuốt mái tóc dài, rồi tiến tới
trước mặt Địch Nam, cởi từng chiếc cúc áo ra.
“Một tiếng nữa mới tan học.” Địch Nam cảm thấy ngượng.
Phương Dung nới rộng cổ áo, bỏ đôi giày cao gót ra
tiến về phía Địch Nam, tay cô luồn vào vai anh, một mùi hương nhè nhẹ thoang
thoảng.
“Anh là mối tình đầu của em, cũng là người đàn ông đầu
tiên của em, có chỗ nào trên cơ thể em mà anh chưa từng nhìn thấy?”
Phương Dung cười lớn, cô nhìn thấy dáng vẻ tiếc nuối
của Địch Nam, điều đó chứng tỏ anh vẫn có hứng thú.
“Đấy là chuyện đã qua, cô đừng nhắc tới nữa.” Địch Nam
kéo tay cô ra.
Phương Dung lau bớt son trên môi, thật sự cô không thể
chịu được thái độ lạnh nhạt của Địch Nam, cô giải thích: “Con người ta có lúc
không thể vượt qua chính mình, lúc đấy em cũng không biết người đàn ông đó
chính là...”
“Phải hay không phải không quan trọng nữa, huống hồ,
điều này không liên quan gì với chuyện anh ta là ai.” Địch Nam lạnh nhạt mấp
máy môi.
Phương Dung thở dài: “Thôi, nói đi nói lại đều do em
không đúng, không nên làm chuyện có lỗi với anh, em rất hối hận, tất nhiên,
cũng đã phải chịu những hình phạt xứng đáng.”
Địch Nam nhìn ra ngoài cửa, có những lỗi lầm, chỉ phạm
một lần là quá đủ.
***
Còn phía bên kia...
Mộ Lạc Lạc cuối cùng cũng chờ được tới lúc chuông báo
nghỉ reo lên, cô hào hứng đến phòng Địch Nam bàn chuyện hôn nhân, thật là thú
vị.
Cô cắm đầu cắm cổ chạy lên tầng 5. Cô đứng ngoài cửa
chỉnh lại cái dây lưng, vừa chuẩn bị gõ cửa thì phát hiện cửa không khóa, cô
liếc một mắt vào: “Thầy Địch, thầy có ở bên trong không?”
Cô gọi mấy tiếng liền, không có ai đáp lại, cho nên cô
quyết định vào phòng, vừa bước thận trọng vừa gọi Địch Nam.
“Xin hỏi cô là ai?” Có tiếng nước chảy và giọng nữ
vang lên từ trong nhà vệ sinh.
Mộ Lạc Lạc tròn xoe mắt, trời, sao trong nhà thầy Địch
lại có con gái tắm trong phòng vệ sinh?
“Cô, cô là ai?...”
Phương Dung tắt vòi nước, mặc chiếc áo sơmi của Địch
Nam bước ra khỏi phòng vệ sinh. Thật lòng mà nói, cô khá tò mò về cô học sinh
này. Địch Nam có rất nhiều cô gái theo đuổi, nhưng anh luôn hoặc trực tiếp hoặc
gián tiếp từ chối, khiến cô rất hài lòng. Cũng chính vì vậy mà cô rất hối hận,
chỉ vì một phút ngã lòng mà cô đã đánh mất người đàn ông hoàn hảo này.
Mộ Lạc Lạc há hốc miệng nhìn người phụ nữ hở nửa ngực
quyến rũ trước mắt. Trời ạ!
“Chị... chị... chị, nhà chị vòi nước nóng bị hỏng à?”
Cô chớp chớp mắt.
Phương Dung giật mình, quả nhiên là một cô gái có suy
nghĩ “phóng khoáng”.
“Em là học sinh của Tiểu Nam à? Anh ấy không có nhà.”
Phương Dung mở tủ lạnh lấy ra hai chai nước, cô diễn
rất tốt.
Mộ Lạc Lạc cầm chai Coca, uống một ngụm nhỏ, đầu óc
bấn loạn tự an ủi vài câu, tiếp tục hỏi: “Chị là... người thân... của thầy
Địch?”
Phương Dung dang hai tay ra, xoay một vòng: “Tin vào
những gì em nhìn thấy đi, chị là bạn gái của Địch Nam.”
Lạc Lạc ngồi phịch xuống ghế sofa, trái tim như vỡ ra
làm trăm mảnh.
Địch Nam dừng ở cửa thư phòng, nghe trong phòng im
lặng không một tiếng động, nhìn qua khe cửa... thì thấy Mộ Lạc Lạc cúi đầu,
những giọt nước mắt lã chã rơi xuống nền nhà.
Anh hơi cau mày, Lạc Lạc chưa đến hai mươi tuổi, nếu
cô mất niềm tin vào tình yêu thì anh chính là thủ phạm.
Phương Dung tưởng rằng cô học trò nhỏ sẽ là loại khó
đối phó, nào ngờ cô ta lại chỉ biết ngồi im chịu đựng.
Mộ Lạc Lạc khóc hơn mười phút, cô lau mặt, đứng dậy,
tiến đến Phương Dung...
Phương Dung lùi lại phía sau, cô không đoán ra Lạc Lạc
định làm gì.
Đột nhiên!... Lạc Lạc đưa hai bàn tay về phía Phương
Dung, cô nuốt nước mắt nói: “Chào chị, em là vị hôn phu của thầy Địch, còn chị,
trong mắt mọi người chị là kẻ thứ ba, là hồ ly tinh... Nhưng em sẽ không làm
khó chị, em chỉ muốn từ hôm nay quan hệ giữa chị và thầy nên kết thúc, chuyện
hôm nay, em xem như chưa nhìn thấy...”
“...” Cô bé này thật sự thích Tiểu Nam?
Mộ Lạc Lạc quệt nước mắt, có trời mới biết trong lòng
cô muốn cào xé người đàn bà này đến mức nào!
Cô trấn tĩnh lại, nói: “Em không đẹp như chị, em không
có thân hình quyến rũ như chị, tất nhiên em cũng không có nhiều tiền như chị,
nhưng em có thể khẳng định rằng em sẽ không từ bỏ thầy Địch vì vậy chị hãy rút
lui trong tự trọng.”
Cô rất thật lòng, bây giờ thầy Địch không yêu cô cũng
có thể hiểu, nhưng cô tin sẽ có một ngày, thầy Địch sẽ phát hiện ra ưu điểm của
cô! Tất nhiên cô cũng chưa biết mình có ưu điểm gì. Có thể cùng tìm hiểu...
Mộ Lạc Lạc tiếp tục giãi bày, không những làm lung lạc
trái tim của Phương Dung, mà còn làm rung động trái tim của Địch Nam.
Phương Dung nhìn cô gái trước mặt mình, đột nhiên
không nói nên lời, ánh mắt cô ấy rất thuần khiết, còn có đôi chút thơ ngây.
“Em gái, em nặng tình như thế sẽ làm tổn thương chính
mình, lấy người yêu mình mới là cuộc hôn nhân mà phụ nữ chúng ta nên theo
đuổi.” Phương Dung cuối cùng cũng nói ra được những điều mà Địch Nam không thể
nói, đối với cô gái ngây thơ này, không thể đánh, không thể mắng. Cô gái loại
người sét đánh cũng không nhúc nhích, chính là loại người lì lợm đáng sợ nhất.
“Thầy Địch chê em ít tuổi, em biết...” Mộ Lạc Lạc run
run nói: “Nhưng em rất thích thầy, tình yêu không phân tuổi tác, ngay từ cái
nhìn đầu tiên, em đã biết thầy chính là chàng bạch mã em cần tìm.”
Phương Dung cảm thấy tức giận, cô quát: “Em còn ít
tuổi, làm sao hiểu được tình yêu thế nào, tình yêu là một loại trà nhiều vị, là
cuộc sống, không phải là một viên kẹo trong các câu chuyện cổ tích!”
Mộ Lạc Lạc lùi lại, gật đầu, nhưng không có lời nào để
nói:
“Chưa từng ăn thịt lợn vẫn biết lợn chạy... Không, em
ăn thịt lợn rồi vẫn chưa biết lợn chạy thế nào... Cái đó, tình yêu cũng vậy,
chính là cái đó...”
Địch Nam vẫn ở phía sau cửa, quên đi ý định ban đầu,
rõ ràng không biết rằng mình đang rất vui.
Lạc Lạc vuốt tấm khăn trải bàn, nói: “Đợi em nghĩ kỹ
thế nào là tình yêu rồi sẽ nói với chị. Nhưng... trước khi có đáp án, em vẫn hi
vọng một người xinh đẹp như chị có thể chủ động từ bỏ.”
Phương Dung đã nói tới rát cổ họng nhưng vẫn không có
kết quả, rốt cuộc cô gái này là như thế nào, chẳng phải là nên che mặt khóc và
chạy đi sao?
Trong lúc Phương Dung không biết đối phó thế nào, Địch
Nam bước vào.
Anh đứng sau lưng Lạc Lạc, nhìn chằm chằm vào cô khá
lâu... Có thể, anh đang rất cô đơn.
Mộ Lạc Lạc nghe thấy tiếng giày của Địch Nam,
vươn người đứng dậy, vẻ đáng thương, trong lòng oán trách: “Thầy Địch, em toàn
tâm toàn ý đến gặp thầy, thầy lại bày ra vở kịch này trêu tức em, nói thật, em
rất khó chịu, hình tượng của thầy đã giảm đi rất nhiều, nhưng ai bảo em thích
thầy đến vậy, thật sự em không thể giận được nhưng em muốn thầy hứa là từ giờ
thầy sẽ không tái phạm nữa, nếu không em sẽ tức giận.”
Cô đã nói ra tất cả.
Phương Dung không còn sức để cười, vừa định nói, Địch
Nam đã ra hiệu cho cô ngừng lại.
“Thầy đồng ý với em, thầy sẽ không tái phạm.” Giọng
anh nói khá bình tĩnh, như là vừa đồng ý một chuyện đương nhiên.
Nghe xong, Phương Dung thở dài, Địch Nam chẳng phải
muốn bằng mọi cách tống khứ cô học trò này đi sao? Bây giờ đang làm gì thế này?
Mộ Lạc Lạc đột nhiên cảm thấy thiệt thòi, vừa gật đầu
vừa lau nước mắt: “Vậy em tin thầy một lần, em cũng không tính tới tội của chị
xinh đẹp này nữa. Em nghĩ, chị nhất định bị vẻ đẹp trai của thầy mê hoặc nên
mới quyết định làm kẻ thứ ba. Em hoàn toàn có thể hiểu được chị...”
Phương Dung rướn cổ lên, cuối cùng chuyện này là thế
nào.
Địch Nam liếm môi, lâu nay anh sống quá căng thẳng nên
không có niềm vui.
“Thầy là một người đàn ông chẳng có gì thú vị, không
chắc có thể trở thành một người chồng tốt, nhưng thầy sẽ cố gắng.”
Chính anh cũng thừa nhận là mình điên rồi, mà còn điên
không nhẹ.
Mộ Lạc Lạc nghe xong, đột nhiên ngẩng đầu lên, có vẻ
không dám tin, cô cấu vào tay mình, sau đó quay lại nhìn Phương Dung tỏ ý muốn
cô ấy làm chứng. Phương Dung chớp mắt, Địch Nam thay đổi tới mức không thể hiểu
được.
“Tiểu Nam, anh có biết mình đang nói gì không?”
Địch Nam hơi cúi đầu: “Xin lỗi Phương Dung, hôm nay
làm phiền cô rồi.”
“Tất cả là vì anh vẫn hận em, anh muốn trả thù em?”
Phương Dung không kìm chế được bản thân, cũng chính vì
cô hiểu rõ Địch Nam, biết rõ rằng anh của ngày hôm nay chưa bao giờ vui vẻ.
Nhưng! Cô đã hối hận mà vẫn chưa được sao, người cô yêu từ trước tới giờ vẫn
chỉ có Địch Nam.
Mộ Lạc Lạc giơ hai tay cản Phương Dung, khuyên cô:
“Chị à, chị bình tĩnh lại đi, hít sâu vào, tình yêu không thể ép buộc được.”
“Cô tránh ra!”
Phương Dung không để ý đến thể diện, mạnh tay đẩy Mộ
Lạc Lạc ra, Mộ Lạc Lạc cũng làm ra vẻ nghiêng người tìm vị trí để ngã xuống ghế
tựa. Trong các bộ phim người ta đều diễn thế, nhân vật nam nhất định sẽ bảo vệ
người yếu hơn.
Đúng như dự liệu, Địch Nam kéo tay Phương Dung lại:
“Cô không nên dọa cô bé này.”
Phương Dung rít qua kẽ răng: “Anh vẫn còn biết đây là
một cô bé sao? Anh định lấy cô bé này làm vợ à?”
Địch Nam hơi nhếch miệng, trên mép hằn lên nụ cười từ
lâu cô không thấy: “Có thể, có thể một ngày tôi sẽ yêu Mộ Lạc Lạc, tuy vẫn
không có cách nào dự đoán trước ngày đó được, nhưng sao tôi chưa trải qua mà
lại phủ định được? Tôi mệt rồi.”
Mộ Lạc Lạc nằm một góc trên ghế, vai run rẩy, từ phía
sau, nhìn có vẻ như cô đang khóc, nhưng thực ra cô đang vui như mở cờ trong
bụng.