Từ Sao Hỏa Đến La Mã

Chương 8: “Không được nhìn! Nhắm mắt lại…”



Mộ Lạc Lạc vẫn chưa dám ngồi thoải mái, không dám chạm vào nội thất trong xe, sợ làm hỏng, đền không nổi.

“Thầy, chiếc xe này là thuê hay mượn vậy?” Cô thành thật chớp mắt hỏi.

“Tôi mua.”

“…” Lạc Lạc không dám tin, có rẻ cũng phải lên tới trăm nghìn tệ, chắc là đi mượn, đi mượn!

Cô đột nhiên xoa mặt: “Ông xã!”

“Sao?”

Trái tim bé nhỏ của Mộ Lạc Lạc rung lên, thầy Địch đáp lại.

“Em muốn đi vệ sinh à?” Địch Nam thấy cô không thôi ngọ nguậy.

“…”

“Chúng ta kết hôn được mười tám phút ba mươi hai giây rồi… thầy vẫn chưa gọi em một tiếng…” Mộ Lạc Lạc ngượng ngùng.

“…”

Địch Nam ho sặc, dừng xe ở trước một siêu thị, gặp phụ huynh đương nhiên không thể đi tay không.

“Bố mẹ em thích gì?”

“Thích thầy gọi em là bà xã…”

“…”

“Cho tôi một chút thời gian.”

Mộ Lạc Lạc thất vọng chậm rãi gật đầu, Địch Nam sao lại hay xấu hổ thế, sao không học cô, mặt dày có phải tốt hơn không.

Hai người họ người trước người sau đi vào siêu thị, khoảng cách ba mét, giống như hai người không quen biết.

Lạc Lạc không để ý, bước vào quầy trang sức, trong siêu thị người qua người lại, khi cô ngẩng mặt lên thì đã không thấy Địch Nam đâu.

Khuôn mặt rạng rỡ của cô nhăn lại, giữa dòng người như thoi đưa, chồng cũng không biết đường đi bên cạnh vợ.

Địch Nam đang mua quà ở quầy rượu thuốc, vừa quay lại, phát hiện không thấy Lạc Lạc.

Anh quay lại vị trí cũ tìm cô, nhưng chẳng thấy tung tích, Lạc Lạc đâu phải là một đứa trẻ.

Ngớ ngẩn hơn nữa, họ vẫn chưa cho nhau số điện thoại, dù đã đi đăng ký kết hôn.

Lạc Lạc sợ toát mồ hôi hột, tìm mãi không thấy Địch Nam đâu, cô phải nhờ tới phòng phát thanh.

“Ông Địch, vợ ông đang chờ ông ở cửa phía bắc siêu thị, nếu ông nghe thấy tin này, nhanh chóng liên lạc với vợ.”

Phòng phát thanh phát đi phát lại, lạc đồ, trẻ con là chuyện thường gặp, nhưng lạc chồng thì đây là lần đầu tiên.

“…” Địch Nam đeo cặp kính đen lên, Mộ Lạc Lạc đúng là người điên nhất quả đất.

Anh đi đến cửa phía bắc siêu thị, Lạc Lạc đang đứng trên bậc thềm chờ anh, nhưng lần này không thấy cô mừng rỡ chạy lên đón mà đứng yên không nói gì.

“Số điện thoại?” Địch Nam không quan tâm đến tâm trạng của cô, móc điện thoại ra hỏi số.

“Không có điện thoại…” Mộ Lạc Lạc lí nhí đáp.

Địch Nam hơi cau mày: “Em đang giận đấy à?”

Đúng vậy, đúng vậy! Chồng đi mà không cầm tay vợ, nên vợ giận!

“Không phải… thầy rất mệt.” Anh giả vờ xoa xoa đầu gối.

Địch Nam rất muốn vào vai một người chồng, nhưng trong mắt anh Mộ Lạc Lạc vẫn là một cô học trò, muốn thay đổi cũng không dễ dàng.

Lạc Lạc thấy anh trầm ngâm không nói, mắt chớp chớp. Trong trí tưởng tượng của cô, kết hôn không giống thế này, cô cho rằng sau khi thiết lập mối quan hệ này, Địch Nam sẽ đối xử với cô nhẹ nhàng hơn, nhưng thực tế chứng minh rằng, anh vẫn là thầy chủ nhiệm lạnh lùng.

***

Mười phút sau, họ đã đến nhà bố mẹ Lạc Lạc.

Chiếc xe Mercedes-Benz màu bạc dừng ở một con phố cổ kính, nhanh chóng trở thành tâm điểm chú ý của cả khu.

Địch Nam ngồi không được thoải mái cho lắm. Mẹ Lạc Lạc cười hài lòng, không ngờ con rể lại có chiếc xe xịn như vậy, là bố mẹ tất nhiên ai cũng thích thế, mát mày mát mặt.

Hai vợ chồng vai sát vai ngồi trước mặt con rể, ba người mặt đối mặt, như muốn xem ai mở miệng trước.

Cuối cùng, bố Lạc Lạc phá vỡ không khí ngột ngạt này, nhưng thà không mở lời vẫn hơn.

“Thầy Địch, ở trường, Lạc Lạc nhà tôi thế nào?”

“Thường xuyên tới muộn, không làm bài tập được giao, ngủ gật trên lớp ạ.” Địch Nam kể không nể tình.

“Ha a a …” Hai vợ chồng gượng cười, không biết tiếp nhận lời của thầy thế nào cho phải.

“Cái này, thầy Địch…”

“Bác gọi cháu Địch Nam là được rồi.” Địch Nam giờ mới nhớ ra, đây là nhà bố vợ mình, không phải đến gặp mặt phụ huynh học sinh.

Lạc Lạc bưng một đĩa cam bước vào phòng khách, đặt trước mặt Địch Nam, sau đó e thẹn ngồi bên cạnh anh.

“Bố mẹ, thầy Địch không khéo nói, bố mẹ đừng bắt nạt anh ấy…”

Hai vợ chồng tiếp tục cười gượng, khí chất của con rể rất nho nhã, huống hồ hai vợ chồng sợ nhất là có thầy giáo tới tìm, mỗi lần giáo viên tới đều phải cúi đầu cong lưng xin lỗi hoặc bồi thường, do vậy để lại cho họ rất nhiều ấn tượng xấu, thế nên bây giờ hai người như ngồi trên bàn chông.

“Rất xin lỗi, hôm nay cháu mới có dịp hỏi thăm hai bác!” Địch Nam rất lễ phép, nhưng thái độ vẫn ra vẻ bề trên, giống như luật sư được ủy thác tới đòi nợ.

Hai vợ chồng cùng lúc đứng dậy đáp lễ.

“…” Địch Nam nhìn thấy bố mẹ vợ đứng dậy, cũng đứng lên chào.

“Từ nay xin gửi gắm Lạc Lạc nhờ thầy chăm sóc.” Ông bà lại khom người chào.

“Tất nhiên rồi ạ.” Địch Nam đáp lễ.

Lạc Lạc nhìn Địch Nam đứng dậy, cũng đặt trái cam xuống đứng dậy theo.

“Lạc Lạc được chiều nên rất hư, không biết làm việc nhà, thầy Địch phải vất vả nhiều.” Ông bà lại cúi người lần thứ hai.

“Không sao ạ.” Địch Nam lại đáp lễ.

Địch Nam cười nhìn Lạc Lạc, còn dám nói sẽ làm toàn bộ việc nhà, đúng là lừa đảo.

Mộ Lạc Lạc né tránh ánh mắt sắc nhọn như dao, cúi gập người về phía bố mẹ, nói:

“Bố mẹ, trước mặt con rể nên nói nhiều về ưu điểm của con gái, bố mẹ nói quá rồi…”

“À đúng rồi, Lạc Lạc không có ưu điểm, mà nếu muốn nói về ưu điểm, thì đó chính là tính tham ăn, nhưng mà có ăn nhiều, ngủ khỏe thì mới chứng tỏ cơ thể khỏe mạnh, ha ha ha…” Ông bà khom người lần ba.

Cốc trà trước mặt bốn người giống như những quân cờ tướng, tất cả như các thân bằng cố hữu đang đánh cờ vậy.

Trên bàn ăn, Mộ Lạc Lạc thể hiện ngay “ưu điểm” của cô, đó là ăn một cách vô tư, thoải mái.

“Đồ ăn ngon quá, còn có tôm to nữa”.

Mẹ Lạc Lạc luồn chân qua gầm bàn di vào chân Lạc Lạc, nháy mắt ra hiệu cho cô phải chăm sóc Địch Nam.

Lạc Lạc chớp mắt hiểu ý, cúi người về phía Địch Nam:

“Thầy Địch, thích ăn gì thì gắp nhé, chậm thì không còn đồ ăn ngon đâu”.

“…” Bố Lạc Lạc đảo mắt, đứa con gái ngốc nghếch này, ăn nói giống hệt như mọi ngày.

“Con rể à, hôm nào tiện, hẹn bố mẹ con tới gặp mặt nhé”.

Thầy Địch dừng đũa, Lạc Lạc nháy mắt bố mẹ ra hiệu, mẹ cô hiểu ngay. Bà rất hài lòng với con rể, có xe, có nhà, bố mẹ lại đã mất? Lạc Lạc được hưởng phúc rồi!

“Không nói nữa, kết hôn là việc riêng của hai con, chỉ cần hai con hạnh phúc, bố mẹ cũng hạnh phúc.” Mẹ Lạc Lạc cầm chén rượu lên: “Hôm nay là ngày vui của hai con, cũng là ngày Lạc Lạc tròn hai mươi tuổi, cạn ly, cạn ly.”

Lạc Lạc cầm Coca Cola lên góp vui, cười ngây ngô, tuy bữa ăn này có phần gượng ép, nhưng cô vẫn cảm thấy rất vui, có thể lấy người mình thích, cô thật hạnh phúc.

Địch Nam chỉ muốn mau mau kết thúc bữa ăn, anh không thích ứng được với cảnh tượng ấm cúng này. Huống hồ hai chữ “bố mẹ” chỉ tồn tại trong đầu anh như một đại từ nhân xưng, không có ý nghĩa thực tế gì.



Xong bữa cơm, Lạc Lạc thu dọn vài bộ quần áo, đi cùng Địch Nam trở lại trường.

Sau 10 phút, họ đã tới cổng trường.

Địch Nam tấp xe vào lề đường: “Em về kí túc trước đi.”

“Tí nữa em trốn đi tìm thầy được không?” Mộ Lạc Lạc biết là sẽ bị phạt, trước khi kết hôn đã nói rõ. Nhưng cô không muốn rời xa người chồng đẹp trai này.

“Làm xong bài tập chưa?”

Lạc Lạc ấp úng: “Bình nước nóng trong kí túc hỏng rồi, em muốn đến chỗ thầy tắm.”

Địch Nam thấy cô ướt đẫm mồ hôi, không đồng ý cũng không được.

“Một giờ nữa hãy đến!”

Lạc Lạc cười thầm bước xuống xe, cuối cùng thì cô đã chính thức là nữ chủ nhân của căn nhà cùng Địch Nam.

Địch Nam nhìn bóng dáng nhanh nhẹn, hoạt bát của cô, thở phào nhẹ nhõm. Một cuộc hôn nhân mù quáng, hai người hoàn toàn không hiểu nhau đã vội vã kết hôn.

Anh nhìn lên bầu trời hoàng hôn, nhất định có lý do, chỉ là anh vẫn chưa ngộ ra.

***

Lạc Lạc lần đầu tiên bước vào phòng tắm nhà thầy, cô chạm vào bồn cầu sạch sẽ, sau đó sờ vào cái bàn chải của thầy.

Địch Nam ở trong thư phòng đọc sách, tiếng nước chảy róc rách bên tai…

Trong phòng yên lặng không quá năm phút.

“Á!...” Tiếng hét xé tan không khí trong phòng.

Địch Nam gấp sách lại, vội vàng chạy tới phòng tắm:

“Chuyện gì thế?”

“Hix, em trượt chân ngã… đập đầu vào bồn tắm… lúc em đứng lên, lại dẫm phải bánh xà phòng… sau đó… lại đụng vào cái ống nước…”

“Có thể đứng dậy được không?” Hóa ra mấy chuyện hay có trong phim cũng có thể xảy ra với mình.

“Để em thử…” Lạc Lạc cảm thấy đầu ê ẩm như đang đội một bao tải lớn, cô nén chịu đau đứng dậy, đột nhiên cảm thấy hoa mắt, ngã vật xuống nền nhà.

Địch Nam nghe thấy có tiếng kêu, lại quay lại gõ cửa:

“Lạc Lạc, trả lời đi.”

Anh gõ mấy tiếng, trong phòng không có tiếng trả lời, tâm trạng bất an, Địch Nam lùi lại ba bước, lao mình đạp cửa.

May mà phòng này đã cũ, cửa dễ bật mở. Khi anh bước vào phòng tắm, nhìn thấy Lạc Lạc vẫn đang nằm dưới đất, bất tỉnh.

Địch Nam lấy một cái khăn tắm quấn quanh người cô, sau đó bế vào phòng ngủ, đặt cô lên giường.

Anh đang định gọi cấp cứu thì thấy Lạc Lạc rên lên mấy tiếng.

Địch Nam quỳ bên giường, nhẹ nhàng hỏi: “Lạc Lạc, em có nghe thầy nói gì không?”

“Có…” Lạc Lạc khó nhọc trả lời, cô cảm thấy đầu mình đang xoay như chong chóng.

Địch Nam nhìn thấy trên đầu cô có một vết hằn đỏ, anh nhíu mày.

Tuy không nói, nhưng cách anh nhìn Lạc Lạc tỏ rõ cô thật ngốc.

Trong nhà tắm, Địch Nam chỉ kịp nhìn Lạc Lạc ba giây, anh không thể nào ngờ, cô lại có thân hình đẹp đến thế.

Lạc Lạc vẫn chưa ý thức được trên người mình không một mảnh vải, cô nhắm mắt, xoa xoa trán, khi mở mắt ra, phát hiện Địch Nam đang nhìn mình chằm chằm, cô dõi theo ánh nhìn, hình như anh đang nhìn vào ngực cô!

“A a a… không được nhìn… không được…”

Nói xong, cô lại bất tỉnh.

Địch Nam sực tỉnh, kéo chăn đắp lên người cô, nhíu mày nhìn khuôn mặt cô. Một thân hình mỏng manh hiện ra trước mắt khiến anh không thể giả vờ như không nhìn thấy gì, trong lòng cũng cảm thấy áy náy.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.