Từ Scandal Trở Thành Sự Thật

Chương 23: 23: Cẩu Lương Lạnh Lẽo Canh Hai



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Rốt cụộc Lâm Giác cũng cảm giác được mình sờ đến xương cốt của tiểu Hoàng tử.

Mặc dù hình tượng vẫn còn mông lung, mơ hồ nhưng cậu thật sự cảm nhận được rõ ràng sự tồn tại của y.
Giống như cuối cùng tìm được một cái góc có thể vén bức màn đen che con người của y ra.
Ý cười nơi đáy mắt của Giang Du Sâm rõ ràng hơn một chút.
Lâm Giác thật sự rất thông minh, chỉ mới chỉ điểm một chút, liền có thể hiểu được ý tứ của anh.
Đôi mắt Lâm Giác lóe sáng, lại tiếp tục đánh giá chị gái trước mặt, muốn tiếp tục phát hiện thêm đặc điểm mới thì đột nhiên bụng của cậu lại kêu “Ùng ục” thành tiếng.
Hai người xem quá mức mê mẩn, bất tri bất giác đã đến mười hai giờ trưa.
Trong lòng Giang Du Sâm dâng lên một trận buồn cười, nhưng cũng chú ý mặt mũi Lâm Giác nên giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, thần sắc như thường nói: “Mười hai giờ rồi, đi ăn cơm trước đi.”
“Thế nhưng mà…”
Lâm Giác do dự, một bên sờ bụng, một bên nhìn xem bác sĩ bên trong còn đang sắc thuốc.
Cậu vừa mới tìm tới một chút phương pháp, cứ đi như vậy khá là đáng tiếc.
Nhưng hết lần này tới lần khác bụng cùng suy nghĩ chủ nhân hoàn toàn khác nhau, nó chỉ nghe theo dục vọng nguyên thủy nhất, lại bất mãn gọi một tiếng.
Lâm Giác ngượng đến nỗi muốn chui xuống đất, đưa tay xoa bụng của mình, âm thầm cầu nguyện nó đừng kêu nữa.

Nhưng mà không như mong muốn, bất quá một lát sau, nó lại “Ùng ục” một tiếng, thậm chí tiếng sau còn vang dội hơn tiếng trước.
Khóe mắt Giang Du Sâm nổi lên ý cười nhàn nhạt, thoáng qua liền mất: “Đi thôi, buổi chiều còn đi nơi khác.”
Giang Du Sâm không hay cười, nhưng lúc cười lên, khí chất trên người liền nhu hòa xuống, giống như là được tỏa sáng.

Ánh sáng chiếu rọi rừng núi mịt mù, mở ra một con đường sáng sủa.
Mặt Lâm Giác hơi nóng lên, không tự giác liền đuổi theo bước chân Giang Du Sâm.
Quá phạm quy, cười trộm mà còn đẹp như vậy.
Ngồi lên xe, Giang Du Sâm tiện tay mở điều hòa trong xe ra: “Lạnh không?”
Lúc gió thổi vào mặt, Lâm Giác mới phát hiện cơ bắp của mình đang không tự chủ run rẩy, đầu ngón tay đều cứng đờ
“Cũng được.”

Cậu cười cười, hai tay để trước mặt phà hơi, ý muốn cử động mấy ngón tay đã cứng ngắc.

Cậu vừa hoạt động vừa nhìn sang Giang Du Sâm.
Ngón tay thon dài của nam nhân đặt lên trên tay lái, chỗ khớp xương đẹp mắt hơi đỏ lên.
Lâm Giác tràn đầy ảo não cùng đau lòng: “Anh Giang… Tay anh lạnh không?”
Bên ngoài lạnh như thế, cậu hối hận mải ngắm Giang Du Sâm mặc quần áo thể thao thanh xuân dào dạt, mà quên nhắc nhở anh mặc nhiều một chút.
Giang Du Sâm liếc qua bên này, liền thấy gương mặt Lâm Giác bị đông cứng đỏ bừng đầy ủy khuất.
“Sao thế, đau lòng cho anh à?”
Giang Du Sâm nhíu mày, lại tăng điều hòa lên hai độ.

Gió mát thổi về phía mặt đất, ấm áp chậm rãi truyền lên lòng bàn chân.
Hầm bãi đỗ xe rất nhiều người, lối ra xếp một hàng dài.

Giang Du Sâm đang xếp hàng, dứt khoát trực tiếp đưa bàn tay đến trước mặt Lâm Giác: “Giúp anh ủ ấm được không?”
“Ầm” một tiếng.
Đầu Lâm Giác cháy hỏng.
“Em…Anh…Em…”
Cậu nói quanh co, nhìn đôi tay trước mặt rồi lại nhìn sau lưng nhiếp ảnh gia sau lưng cũng đang trừng mắt như chú chó ngốc, do dự, ngón tay lơ lửng giữa không trung, không biết có nên nắm chặt tay Giang Du Sâm hay không.
Còn chưa chờ cậu quyết định, nam nhân bên cạnh đã xì khẽ một tiếng, búng một cái lên trán cậu.
Đau nhức khó chịu nhàn nhạt tản ra từ trán, Giang Du Sâm chế nhạo nói: “Thật sự muốn sờ tay của anh?”
Nam nhân một lần nữa phủ ngón tay lên trên tay lái, khỏi động xe lái ra bãi đỗ xe.
Nhịp tim Lâm Giác nhanh chóng nhảy bịch bịch, giống như một giây sau liền sẽ nhảy ra khỏi ngực
Mãi cho đến khi xe lái ra ngoài thật xa, đầu óc mê man của cậu mới dần dần khôi phục mấy phần ý thức.

Ánh mắt của hắn thỉnh thoảng lại liếc nhiếp ảnh gia ngồi hàng sau một chút, anh trai kia cũng ngẩn ngơ, rõ ràng bị kích thích không nhỏ.

… Chắc chắn rồi! Từ trước đến nay hình tượng của Giang Du Sâm trên màn ảnh luôn cao cao tại thượng, dù cho thỉnh thoảng tham dự sự kiện thì cũng luôn xa cách, kiềm chế, bộ dáng người sống chớ gần.

Ai lại có thể nghĩ được Ảnh đế bề ngoài cấm dục này vậy mà lại… Trêu người khác như thế.
Giang Du Sâm cũng phát hiện ánh mắt Lâm Giác lơ lửng không cố định, ngón tay của anh gõ nhẹ mấy lần lên tay lái, hỏi: “Phía sau có gì sao?”
Lâm Giác bỗng nhiên thu hồi ánh mắt, nhưng không có ý tứ nhìn Giang Du Sâm, chỉ có thể nhìn chằm chằm thảm dưới đất: “Không có gì hết.”
“Vậy em đang nhìn cái gì?”
Lâm Giác do dự, ấp úng: “Chính là… Vừa mới… Truyền đi… Hình như không tốt.”
Anh trai kia vẫn luôn giơ máy quay phim trong tay, Lâm Giác không biết hắn có chụp được màn vừa rồi hay không.

Cậu đương nhiên biết hình tượng của Giang Du Sâm trước mặt công chúng từ trước đến nay luôn cao ngạo lạnh lùng, cho nên sợ truyền ra cái gì làm danh dự Giang Du Sâm bị tổn hại.
“Có gì không tốt sao?”
Giang Du Sâm giống như nghe không hiểu Lâm Giác muốn nói gì, lông mày cũng không nhíu lại.
Lâm Giác cẩn thận từng li từng tí sắp xếp từ: “Chính là… Cái kia… Dễ khiến người khác hiểu lầm…”
“Không muốn dính tin đồn với anh sao?”
Giang Du Sâm nhíu nhíu mày, cố ý trêu ghẹo.
Da mặt Lâm giác rất mỏng, đùa một chút liền đỏ bừng cả khuôn mặt, giống như là bé mèo nhỏ nhỏ mềm mềm, khiến Giang Du Sâm luôn luôn không nhịn được mà muốn đùa cậu, xem xem cậu có thể duỗi ra móng vuốt nhỏ hồng hồng phấn nộn không.
“Không phải… Cũng không đối…”
Trên mặt Lâm Giác như muốn nóng thành táo đỏ, trả lời thế nào cũng không thích hợp, anh trai nhiếp ảnh đằng sau càng làm chó ngốc trừng mắt, ở trong lòng mặc niệm: Tôi không thấy gì cả, không nghe được gì cả… Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn! A Di Đà Phật, phật tổ từ bi…
Một lát sau, khóe môi Giang Du Sâm câu lên ý cười, rốt cục mở lòng từ bi bỏ qua lâm giác, “Đùa em thôi.”
Anh thông qua kính chiếu hậu liếc nhìn ở người hàng sau còn ngẩn ngơ, ngữ khí cung kính, nhưng lại lãnh đạm không cho cự tuyệt, so với nghi vấn thì giống khẳng định hơn: “Lưu lão sư, đoạn này tổ tiết mục hẳn là sẽ không cho ra đi?”
Rõ ràng chỉ là nhìn qua kính chiếu hậu, nhưng bị Giang Du Sâm nhìn chằm chằm khiến phía sau lưng nhiếp ảnh gia không tự giác đổ mồ hôi, như giã tỏi gật đầu: “Cái này anh yên tâm! Không thông qua sự đồng ý của anh, chúng tôi sẽ không truyền ra!”
Hắn càng ngày càng cảm thấy, giống như mình đã biết việc gì không nên biết.
Nhưng Giang Ảnh đế không muốn thì cho dù cho hắn một trăm lá gan hắn cũng thật sự không dám truyền ra đâu!
Giang Du Sâm không chỉ có hot như mặt trời buổi trưa, mà phía sau còn có cả một tập đoàn Giang thị đè lên.


Hắn chỉ là một công chức nho nhỏ, dựa vào chụp ảnh kiếm miếng cơm, trong nhà còn có vợ con cần nuôi sống.

Nếu đắc tội với Giang Ảnh đế nổi tiếng, sợ là về sau cũng đừng hòng tiếp tục làm ở trong giới này, đến lúc đó muốn khóc cũng không khóc được.
Giang Du Sâm thỏa mãn thu hồi ánh mắt, tiếp tục chuyên tâm lái xe.
Mà cho đến lúc này, Lâm Giác mới hậu tri hậu giác Giang Du Sâm đang đùa cậu, xấu hổ thẹn thùng muốn chết, cũng không dám nhìn Giang Du Sâm nữa.
Trong xe nhất thời yên tĩnh trở lại, chỉ có thể nghe thấy âm thanh máy móc chạy vù vù.
Không biết qua bao lâu, xe chậm rãi ngừng lại.
“Đến rồi.”
Giang Du Sâm nhàn nhạt mở miệng.
Trước mặt chính là một nhà hàng được trang trí cổ kính, nhưng lại vô cùng có phong cách.
Tường ngoại thất của nhà hàng được xây bằng ngói đỏ kiểu cổ, phía trên lợp ngói vàng làm mái hiên, cửa lớn treo ba chữ “Ngự thiện các” rồng bay phượng múa, trình độ tinh xảo của cả tòa kiến trúc có thể sánh với trong hoàng cung Ảnh thị thành.
Giang Du Sâm xuống xe, xe nhẹ đường quen đi vào ngự thiện các, Lâm Giác và nhiếp ảnh gia cũng theo anh vào trong đó.
Không chỉ có vẻ ngoài cổ xưa, mà món ăn ở đây cũng bắt nguồn từ từ ghi chép của sách cổ, hầu hết đều là những ngự thiện Hoàng gia được cải tiến, ngay cả trang phục của nhân viên phục vụ cũng được thiết kế theo trang phục của các cung nữ thời xưa, rất có cảm giác đã quay lại ngàn năm trước.
Nơi này áp dụng thẻ hội viên chế, chỉ có hội viên của nhà hàng mới có thể vào ăn cơm, mà hội viên mới thì phải có hội viên cũ chỉ bảo nên tính bảo mật rất tốt.

Giang Du Sâm hiển nhiên là người quen biết cũ, sau khi vào cửa không lâu liền có nhân viên phục vụ dẫn bọn họ đi trên nhã gian trên lầu.
Bên trong gian phòng bố trí tương tự với kiến trúc tổng thể, nhưng tinh xảo hơn, những chiếc bàn tròn cao ở bốn góc được sơn bằng sơn mài màu đỏ sẫm, và cũng được khảm bằng đồ trang sức với nhiều màu sắc khác nhau, vô cùng giàu có và cầu kỳ, thậm chí cũng không kém hơn Ảnh Thị Thành là bao.
Một cô gái mang trang phục trong cung rất nhanh đưa menu lên cho ba người, Giang Du Sâm tiện tay đưa menu cho Lâm Giác: “Muốn ăn cái gì thì tự xem đi.


Lâm Giác lật menu ra, phía trên đều là món ăn cung đình đại danh đỉnh đỉnh, cái gì mà kỳ hầm Bạch Phượng [1], vịt hoang nấu hạt đào [2],  bánh nổ vàng [3], gấu trúc thịt cua… Hắn do dự nhìn về phía bên người Giang Du Sâm: “Anh Giang, anh muốn ăn gì?”
Kỳ hầm Bạch Phượng [1]

Vịt hoang nấu hạt đào [2]

Bánh nổ vàng [3]

Giang Du Sâm đang dùng điện thoại xem tin nhắn, mắt cũng không nhấc một chút: “Anh ăn gì cũng được, theo khẩu vị của em là được rồi.”

Giang Du Sâm là khách quen nơi này, hồi trước quay phim cổ trang không tìm thấy cảm giác thường xuyên đến chỗ này ăn cơm thưởng trà, thứ nhất là tĩnh tâm, thứ hai trải nghiệm là trải nghiệm sinh hoạt của nhân vật.

Một tới hai đi, ngược lại còn quen biết với ông chủ, nếu trong nhà hàng ra món mới, ông chủ sẽ mời anh tới nhấm nháp.
Thấy Giang Du Sâm không chút ý tứ muốn chọn đồ ăn, Lâm Giác do dự, đánh dấu vài món ăn
Cậu buông menu xuống, Giang Du Sâm nhìn qua bên này: “Chọn xong rồi?”
“Xong rồi.”
Lâm Giác gật gật đầu, ngoan ngoãn đưa menu cho Giang Du Sâm xem qua.

Mắt Giang Du Sâm quét qua đồ ăn Lâm Giác chọn, lông mày lại hơi nhíu lại.
“Sao lại chọn thanh đạm thế?”
Nếu anh nhớ không lầm, Lâm Giác nhìn thì dịu dàng nhưng thật ra không cay không vui.

Nhưng bây giờ, anh tổng lại năm món đã chọn, ba cái đều là thức ăn chay hầm lên, chỉ có một món cá hấp xem như món ăn mặn, còn món kia là ngó sen mật ngọt hoa quế.
“Em không phải thích ăn cay sao?” Ngón tay thon dài gõ nhẹ lên tên món ăn Lâm Giác đã chọn.
Lâm Giác có chút ngượng ngùng cười cười: “Em nhớ khẩu vị anh Giang tương đối thanh đạm, nên chọn những thứ này.”
Giang Du Sâm không nói thêm, nhìn qua menu, đánh dấu hai món Tứ Xuyên rồi đưa menu cho bên người phục vụ.
Lâm Giác khẽ giật mình, không nghĩ tới Giang Du Sâm còn muốn thêm đồ ăn, hơi nhíu mày: “Hình như chọn nhiều lắm, có khi ăn không hết…”
Giang Du Sâm liếc nhìn cậu một cái: “Chỉ chọn thứ anh thích ăn, em có ăn được không?”
“… Vẫn được chứ.” Lâm Giác lúng ta lúng túng, chậm rãi cúi đầu xuống.
Ẩm thực làm sao dễ thay đổi như vậy, cậu không chỉ một lần nếm thử đồ ăn Giang Du Sâm thích ăn, nhưng có lẽ là vị giác quen với kích thích chua cay nên đã thử nhiều lần như vậy, vẫn không thể quen thuộc.
“Không sao, ” Giang Du Sâm chuyển động cái ly trước mặt, khóe môi câu lên ý cười, “Không cần chiều theo anh, vốn là mang em đi cảm thụ không khí trong cung, cũng coi là một phần dạy học.”
Lâm Giác đỏ mặt gật đầu, trong lòng một mảnh ấm áp.
Cậu không cảm thấy mình đang chiều theo Giang Du Sâm, nhưng cảm giác được nam thần chiếu cố, vẫn giống như đang giẫm trên đám mây.
Anh trai kia yên lặng cắn hạt dưa trên bàn, trực tiếp đóng tất cả thiết bị lại.
Hắn quả thực muốn quẳng tên trước đó cảm thấy Giang Du Sâm cao lãnh xuống đất hung hăng đập một trận, rồi lại chạy trần truồng đi chiêu cáo thiên hạ, những gì trước đó bọn họ nhìn thấy đều là giả dối.

Nhưng bức bách trước uy nghiêm Giang Du Sâm, nên hắn cũng chỉ có thể ngồi yên lặng, làm bộ đang nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, trong lòng đã sớm lệ rơi đầy mặt: Tôi cái gì cũng không thấy, tôi là không khí, tôi không tồn tại… 
Hắn còn có thể nói cái gì đây! Cẩu lương lạnh lẽo đang đập vào mặt hắn loạn xa đây này..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.