Từ Scandal Trở Thành Sự Thật

Chương 38: 38: Chỉ Là Em Trai




Giang Du Sâm vì chuyện này mà đăng Weibo khiến cho không chỉ có quần chúng ăn dưa kích động mà diễn viên cùng nhân viên công tác của studio cũng kinh ngạc không thôi.
Dù sao Giang thần từ trước đến nay vẫn lãnh đạm, không có tình người, người có thể để cho anh tự mình làm sáng tỏ, sợ là mười năm cũng không tìm được người thứ hai
Nhưng ngại uy nghiêm của Giang Du Sâm, nên đương nhiên không người nào dám trực tiếp hỏi anh.

Ánh mắt của mọi người cũng liền tập trung vào trên người Lâm Giác.
Ngày thứ hai vừa đến studio, Lâm Giác phải chịu đựng một trận ánh mắt nóng rực.
Bất quá hiếu kỳ thì hiếu kỳ, cũng không ai thật sự dám đi hỏi Lâm Giác.
Ăn dưa thì vui đó, nhưng sinh mệnh quý hơn.

Tất cả mọi người vừa mới tiến tổ, không có thân thiết như vậy, cũng không hiểu rõ tính tình Lâm Giác.

Lỡ như cậu thật sự có gì đó với Giang Du Sâm, mà lại không cẩn thận chọc phải cậu, thì cái được không bù được cái mất.
Vu Hướng Dương đứng sau lưng cậu, trong nháy mắt cảm nhận được ánh mắt như gai đâm ở sau lưng: “Tiểu Lâm, bọn họ đều đang nhìn em kìa.”
Lâm Giác hiển nhiên cũng cảm giác được mấy ánh mắt nóng bỏng này, nhưng cậu cũng không biết nên như thế nào giải thích, đành phải cúi đầu, làm bộ không nhìn thấy.
Cậu “Ừ” một tiếng, xem như đáp lại Vu Hướng Dương.
Vu Hướng Dương không cố kỵ như Lâm Giác, nhìn trái nhìn phải, nhìn ánh mắt đám người hoặc là kính sợ hoặc là tò mò, không khỏi hừ hừ hai tiếng, thân thể thẳng lên chút: “Hôm qua mấy người này còn chẳng thèm nhìn em vào mắt, nếu như bọn  họ biết em sắp gả vào hào môn, đoán chừng…”
“Vu ca, “
Mặt Lâm Giác có chút đỏ, vội vàng đánh gãy Vu Hướng Dương, “Đừng nói mò.”
Vu Hướng Dương vô thức che miệng lại, ra vẻ  hiểu rõ: “Đã hiểu đã hiểu, còn chưa công khai, cho nên không thể nói hả? Yên tâm, anh sẽ giúp em bảo vệ cẩn thận bí mật này.”
Lâm Giác: “…”
Vu Hướng Dương nhanh như vậy đã sắp xếp xong xuôi cho cậu rồi, cậu còn có thể nói gì đây?
“Bí mật gì thế? Có thể nói cho tôi nghe không?”
Hai người đang tán gẫu, đột nhiên thanh âm dịu dàng từ bên tai vang lên.
Lãnh Gia Nghị không biết khi nào đến bên cạnh hai người, song song với bọn họ.

Trên mặt của anh ta treo nụ cười duyên dáng lại ôn nhu giống như gió xuân ấm áp, khiến cho người ta không tự giác buông xuống đề phòng.
Ánh mắt chung quanh đồng loạt nhìn qua bên này .
Trong giới từng có tin đồn thất thiệt rằng, Lãnh Gia Nghị thích Giang Du Sâm, nhưng Giang Du Sâm không đồng ý.

Mặc dù chưa có chuyện gì nhưng cũng không ngăn quần chúng mang tâm tình bát quái ăn dưa.
Hôm qua Giang Du Sâm vừa lên tiếng cho Lâm Giác, hôm nay hai người cũ mới đứng chung một chỗ, đám người đương nhiên là mang tâm tình xem kịch.
“Chính là…”

Vu Hướng Dương lanh mồm lanh miệng, vừa định mở miệng thì Lâm Giác lập tức đánh gãy hắn, “Vừa mới Vu ca đang đùa tôi, Lãnh lão sư anh đừng để ý.”
Vu Hướng Dương liên tục không ngừng gật đầu, bịt miệng lại.
“Hóa ra là thế, tình cảm của hai người thật tốt.”
Đáy lòng Lãnh Gia Nghị hiện lên ý cười, cũng không hỏi đến nữa, đi theo Lâm Giác về phía phòng hóa trang.
Hai người đến rất sớm, thợ trang điểm còn chưa tới, căn phòng này lại nằm ở trong góc cho nên chung quanh cũng không có ai khác, lộ ra mười phần trống rỗng,  quạnh quẽ.
Vu Hướng Dương không nhịn được hắt hơi một cái, vừa chà tay vừa nhìn: “Nơi này thật sự quá lạnh, tay của anh sắp bị đông lạnh rồi.”
Hắn chú ý tới cái ấm đun nước trên mặt bàn, vội vàng sải bước tới cầm lấy ấm nước, “Quá tốt rồi, anh đi nấu chút nước.”
“Vất vả rồi Vu ca.”
Lâm Giác gật đầu, đưa mắt nhìn Vu Hướng Dương rời đi.

Bên trong phòng hóa trang cũng chỉ còn lại hai người cậu và Lãnh Gia Nghị.
Những người khác còn chưa tới, Lâm Giác chà xát ngón tay bị cứng ngắc rồi tìm một chỗ ngồi xuống, lấy kịch bản ra từ trong túi xách ra, bắt đầu ôn tập lời kịch.
Tiếng bước chân trầm mặc  vang lên, Lãnh Gia Nghị đến trước mặt Lâm Giác, dùng tay chống đỡ nửa ngồi trên bàn trang điểm, cười nói: “Lâm Giác.”
Lâm Giác chớp mắt mấy cái, ngẩng đầu lên: “Lãnh lão sư, có chuyện gì sao?”
“Không có gì, ” Lãnh Gia Nghị lắc đầu, mắt cong thành hình bán nguyệt, ngữ điệu vẫn như cũ dịu dàng, “Chỉ là nhớ ra cái tên này, trước đó A Sâm nhắc qua.”
Lãnh Gia Nghị vẫn luôn gọi Giang Du Sâm là A Sâm.

Anh ta giọng miền Nam, mỗi lần đọc cái tên này lại mang theo âm cuối nho nhỏ, nhu mềm lại lưu luyến.
Trong lòng Lâm Giác có chút ghen tuông.
Cậu coi không sót tác phẩm và chương trình của Giang Du Sâm, đương nhiên biết chút ít chuyện quá khứ của Lãnh Gia Nghị và Giang Du Sâm.

Hai người một đạm mạc, một dịu dàng, thời điểm trước khi Lâm Giác chen vào thế giới của Giang Du Sâm, truyền thông gọi bọn họ là anh em khác họ tốt nhất giới giải trí.
Lãnh Gia Nghị nháy mắt mấy cái, trên khuôn mặt dịu dànghiện lên một tia giảo hoạt, cố ý cười ngọt ngào.
“Anh ấy nói mình quen một người bạn có em trai, rất ngoan.”
Chỉ là… Em trai.
Mặc dù biết rõ đáp án này, nhưng tay Lâm Giác vẫn không tự giác nắm chặt.
Kịch bản thật dày mất đi lực chèo chống, từng tờ một bay qua, cuối cùng trở lại khép lại.
Ánh mắt Lâm Giác không khống chế được nhìn về phía Lãnh Gia Nghị.

Trên mặt Lãnh Gia Nghị vẫn đang cười, tóc hơi dài khiến khí chất của anh đều ôn nhu xuống tới, khiến người ta không tự giác được muốn thân cận.
Nếu như Giang Du Sâm thích đàn ông, thì chắc là thích kiểu người như Lãnh Gia Nghị đi.
Không biết tại sao, trong đầu của cậu nảy ra ý nghĩ này.
Một trận tiếng bước chân gấp rút truyền đến, đánh gãy suy nghĩ càng nghĩ càng xa của Lâm Giác.


Ô Khang Đức đẩy cửa đi đến, sau lưng còn hai thợ trang điểm đi theo.
“Xin lỗi, tôi tới chậm.”
Ánh mắt Ô Khang Đức rơi vào hai người trước bàn trang điểm, mi tâm hiện lên một tia thật nhanh cảm xúc, còn chưa thấy rõ, liền biến mất vô tung vô ảnh.
Hắn cười cười, hỏi: “Hai người các cậu trò chuyện gì thế? Vui vẻ như vậy?”
“Không có gì, ” Lãnh Gia Nghị cười cười, đứng dậy khỏi bàn trang điểm, đến bên cạnh một cái ghế khác ngồi xuống, “Tùy tiện tâm sự thôi.”
Khóe miệng của anh không khỏi câu lên một nụ cười.
Anh ta nghe Ô Khang Đức nói Giang Du Sâm hình như thích một em trai nhỏ, còn tưởng là đơn phương thầm mến, cố ý từ nước ngoài chạy về để gặp gỡ, xem là ai để Giang Du Sâm ăn quả đắng như thế.
Bây giờ nhìn phản ứng của Lâm Giác, sao lại là tương tư đơn phương được, rõ ràng là song hướng thầm mến, còn rất thú vị.
Nhìn Lãnh Gia Nghị cười, Ô Khang Đức muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng chỉ nói với hai thợ trang điểm sau lưng: “Cũng gần đến giờ rồi, đến làm việc đi.”
Phim áp dụng thủ pháp đan xen, dung nhập chuyện thời học sinh vào thời kì trưởng thành, nhưng để thuận tiện, lúc ghi hình chia thành phần lớn.

Để tạo nên thời kì thiếu niên, các diễn viên chính đều muốn giảm cân, cho nên cũng quay thời trưởng thành trước.
Hôm nay phải quay cảnh đầu, Sở Thiệu Quân cùng Chung Lạc vừa mới hẹn hò.
Lâm Giác và Lãnh Gia Nghị được trang điểm công phu, Giang Du Sâm cũng đã đến studio.

Anh có đoàn đội trang điểm chuyên nghiệp riêng, nên không cần sớm tới để trang điểm.
Giang Du Sâm quá chói mắt, giống như là trên người mỗi người đều lắp đặt rađa tên là “Dò cảm giác Giang thần”, đi chỗ nào là tiêu điểm của chỗ đó.

Thợ quay phim đang làm mũi cho Lâm Giác, rõ ràng là cậu đưa lưng về phía cửa, nhưng vẫn có thể dễ dàng cảm giác được sự tồn tại của Giang Du Sâm.
Lâm Giác chớp chớp mắt, nghiêm túc chào hỏi Giang Du Sâm: “Chào anh Giang.”
Lãnh Gia Nghị lớn hơn Lâm Giác một chút, khí chất trên người cũng thành thục không ít, diễn nhân vật thiếu niên không cần trang điểm quá dày.

Anh ta đã trang điểm xong, đang ngồi ở một bên nghỉ ngơi, nhìn thấy Giang Du Sâm tới, khóe mắt giương lên ý cười cong cong: “A Sâm, anh đến rồi.”
“…”
Giang Du Sâm bất đắc dĩ đè lông mày, không biết Lãnh Gia Nghị lại đang chơi trò gì.
Lãnh Gia Nghị bề ngoài thì dịu dàng, lại luôn cư xử như chó điên, khiến người ta không biết nên lần vào đâu.
Giang Du Sâm ngồi xuống ghế sa lon bên cạnh nghỉ ngơi, ánh mắt rơi vào trên người Lâm Giác trước gương.
Một lát sau, trên mặt lạnh lùng rốt cục hiện ra một chút ý cười: “Hôm nay mặc rất dày.”
Lâm Giác lập tức nghĩ đến hôm qua Giang Du Sâm cố ý trêu chọc cậu một phen kia, trên mặt có chút khô nóng.


Cậu rủ xuống đôi mắt, mím môi “Ừ” một tiếng, lớp trang điểm trên mặt trở thành lớp mặt nạ tốt nhất
Một chút chua xót dưới đáy lòng rất nhanh biến mất vô tung vô ảnh.
Cậu cực kỳ thỏa mãn.
Rất nhanh liền trang điểm xong, Ô Khang Đức sang xem một vòng, thỏa mãn gọi nhân viên công tác chuẩn bị.
Sau khi thử hai lần, ghi hình chính thức bắt đầu.
Đây là một cảnh trong phòng, sau khi Sở Thiệu Quân cùng Chung Lạc vay mở một công ty nhỏ, tháng ngày rốt cục dần dần đi đến quỹ đạo.

Qua phát triển không ngừng, một  người tài trợ  rất hứng thú với sản phẩm của bọn học, ba người hẹn cùng nhau ăn cơm, tâm sự về cuộc sống và tương lai.
Kịch bản bắt đầu từ lúc Sở Thiệu Quân và Chung Lạc vào phòng ăn.
Bên ngoài gió sương rất mạnh, hai người bất chấp gió lạnh đi bộ đến nhà hàng và ngồi vào vị trí đã định sẵn, người tài trợ có hẹn còn chưa tới.
Nhân viên phục vụ hỏi bọn họ có cần chọn món không, Sở Thiệu Quân cười nói: “Chờ một chút đi, chúng ta còn chưa tới đủ.”
“Được rồi tiên sinh, khi nào cần ăn thì hãy nhấn chuông trên bàn.”
Nhân viên phục vụ lễ phép gật đầu, sau khi rót nước liền vội vàng rời đi, chung quanh chỉ còn lại có Sở Thiệu Quân cùng Chung Lạc.
Chung Lạc bẩm sinh từ thân thể không tốt, sợ lạnh, đi ra ngoài ăn mặc dày như thế vẫn cảm thấy bị gió lạnh chui vào.
Chóp mũi của y bị đông cứng đến đỏ rực,ngón tay cũng bị đông cứng lạnh như băng nắm chặt lấy ly nước đang bốc khói ở trên bàn, hấp thụ một chút nhiệt từ trong đó.
Hai người vừa mới hẹn hò, vẫn còn trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt, luôn luôn không nhịn được muốn vuốt ve an ủi một chút, sờ sờ tay nhỏ, ôm một chút.

Sở Thiệu Quân cười, hay tay hắn, ủ tay Chung Lạc và cả cái ly vào trong lòng bàn tay.
Ngón tay thon dài mang theo nhiệt độ ấm áp, nhiệt độ lòng bàn tay càng nóng rực.
Hai người cách rất gần, mùi hương chỉ thuộc về người đàn ông quanh quẩn quanh thân, tư thế mập mờ chưa từng có.
Thân thể Lâm Giác có chút cứng ngắc.
Môi của cậu mấp máy, nhất thời quên lời.
“Cắt.”
Dừng lại vài giây đồng hồ, Ô Khang Đức kêu ngừng.
Lâm Giác đột nhiên kịp phản ứng, vô thức rút ngón tay ra khỏi lòng bàn tay Giang Du Sâm, nói xin lỗi: “Thật, thật xin lỗi… Tôi quên lời.”
Diễn viên quên lời sai lời cũng là chuyện rất bình thường.

Đây là lần đầu, Ô Khang Đức không lắm để ý lắm khoát khoát tay, ra hiệu Lâm Giác không cần khẩn trương: “Không có gì, nghỉ ngơi một chút, rồi tiếp.”
Lâm Giác gật gật đầu, bóp lấy lòng bàn tay ép buộc mình tỉnh táo lại, ba phút sau, lần thứ hai bắt đầu.
Tay Sở Thiệu Quân  nắm chặt Chung Lạc, hai người mười ngón đan xen vô cùng tự nhiên, Sở Thiệu Quân cười hỏi: “Thế này ấm không?”
“Ừm.”
Chung Lạc đỏ mặt, nghiêm túc gật.
“Cắt.”
Ô Khang Đức lần nữa hô ngừng.
Mi tâm của hắn nhíu lên một chút, đi đến bên cạnh Lâm Giácnói: “Ánh mắt của cậu lơ lửng không cố định, cậu phải nhìn cậu ấy chứ.”
Lâm Giác thở sâu, gật đầu.
Lần thứ ba bắt đầu.
“Cắt! Ánh mắt vẫn lơ lửng quá!”

Lượt Thứ tư.
“Cắt! Không có cảm giác tình yêu cuồng nhiệt! Lâm Giác biểu hiện quá thẹn thùng, cậu đã hẹn hò với cậu ta, không phải là đối tượng thầm mến.”

Lần năm, lần sáu…
Con người Ô Khang Đức bình thường rất tốt, nhưng lúc quay phim cẩn thận tỉ mỉ lại không nể tình.

Nếu như không có đạt được hiệu quả hắn mong đợi thì Giang Du Sâm hắn cũng dám mắng.

Liên tiếp mười mấy lần vẫn giậm chân tại chỗ, Ô Khang Đức khó tránh khỏi có chút tức giận.
“Tiểu Lâm, hôm nay cậu xảy ra chuyện gì thế, không có trạng thái.”
“… Thật xin lỗi, Ô đạo.”
Lâm Giác cúi đầu xuống, cắn môi, cũng biết không giải thích được.
Kinh nghiệm của cậu không đủ, tình cảm riêng với Giang Du Sâm lại quá sâu, nhất thời khó mà chuyển biến, không tìm thấy cảm giác.
“Ai, cũng không phải tôi cố ý làm khó dễ cậu, ” Ô Khang Đức thở dài một hơi, “Đây là cảnh đầu, nếu cảnh này không làm được thì cảnh sau cũng sẽ không quay tiếp được..”
“Tôi biết rồi, Ô đạo, thật xin lỗi.”
“Được rồi, nghỉ ngơi một chút đi, ” thấy thái độ Lâm Giác nghiêm túc như vậy, Ô Khang Đức cũng khoát khoát tay, cũng hết giận, “Chúng ta thử lại…”
“Ô đạo, để tôi thử với A Sâm một chút.”
Lãnh Gia Nghị vẫn luôn ngồi bên cạnh chờ diễn mỉm cười mở miệng, nụ cười không có kẽ hở, “Có thể Tiểu Giác không quá quen thuộc với A Sâm, để tôi giúp cậu ấy tìm cảm giác.”
“Cái này...” Ánh mắt Ô Khang Đức vô thức nhìn về phía Giang Du Sâm, rồi lại bồi hồi trên người Lãnh Gia Nghị, nhất thời không quyết định chắc chắn được.
Mi tâm Giang Du Sâm nhíu lại, lời từ chối đã đến bên miệng.

Nhưng anh lại nhìn thấy Lâm Giác bên cạnh đang cúi đầu, gắt gao mím môi lại, một bộ dáng tự trách lại ủy khuất, cuối cùng mí mắt nhẹ nhắm, không nói gì.
Chí ít cái này có thể giúp Lâm Giác tìm cảm giác.
“Được thôi.”
Ô Khang Đức thở dài một hơi, ấn huyệt Thái Dương.
Lúc này ngoại trừ Lãnh Gia Nghị, cũng tìm không thấy đối tượng đối diễn thích hợp hơn.
Sau khi chuẩn bị xong, Ô Khang Đức hô bắt đầu.
“Thế này ấm áp sao?”
Giang Du Sâm nắm chặt tay Lãnh Gia Nghị.

Mặt Lãnh Gia Nghị hơi đỏ, ghé mắt sang phía Giang Du Sâm cười nhạt một tiếng, nhìn chăm chú ngũ quan góc cạnh của nam nhân,  bên trong đôi mắt tràn đầy ngọt ngào quyến luyến.
“Có anh ở đây, sao lạnh được.”
Bọn hắn bốn mắt nhìn nhau, cực kỳ giống một đôi ân ái tình lữ.
Lâm Giác nghiêm túc quan sát  động tác của hai người, lại nghĩ tới Lãnh Gia Nghị xưng hô thân mật với Giang Du Sâm.

Dù cho biết rõ bọn họ đang diễn, nhưng trái tim vẫn không nhịn được buồn buồn, có chút đau..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.