[*:có nghĩa là không cần thiết]
Trong phòng ngủ một lần nữa an tĩnh lại, Lâm Giác mơ hồ nghe được hình như có đồ vật gì đang chấn động.
Lại dính nhau một hồi lâu, trời bên ngoài cũng dần tối xuống.
Giang Du Sâm hiển nhiên cũng nghe được, cái này chấn động âm thanh càng ngày càng rõ ràng, tựa hồ… Là từ dưới chăn.
Vừa rồi giày vò một phen, chăn mền cũng bị làm cho loạn cả lên khiến chiếc chăn che đi thanh âm phía dưới.
Lâm Giác vội vàng vén chăn lên mới phát hiện là điện thoại của mình đang vang lên.
Là Ô Khang Đức gọi tới.
Lúc này gọi điện thoại tới chắc chắn là có chuyện gì, Lâm Giác vội vàng kết nối điện thoại, “Alo, Ô đạo?”
“Tiểu Lâm à, ” Giọng Ô Khang Đức truyền từ trong loa ra, “Vừa nãy cậu làm gì thế? Sao không nhận điện thoại vậy? Tôi đã gọi mấy cuộc rồi đó!”
“Tôi…”
Lâm Giác chớp mắt mấy cái, nhìn Giang Du Sâm trước mặt, mặt hơi đỏ lên.
“Còn nữa cậu có biết Giang Du Sâm đang làm gì không? Cậu ấy cũng không có nhận điện thoại của tôi!”
Sông du đưa tay, nhận lấy điện thoại từ tay Lâm Giác, nhàn nhạt mở miệng: “Ô đạo, có chuyện gì?”
Bên kia điện thoại truyền đến một tiếng “Lạch cạch” trầm thấp, nghe giống như là thứ gì bị ném xuống đất.
Giọng của Ô Khang Đức biến đổi: “Dm? Bây giờ hai người hẹn hò rồi?”
Giang Du Sâm nhíu mày: “Không được sao?”
Ô Khang Đức vịn cái eo còn hơi đau nhức, nhịn rồi lại nhịn, nhưng vẫn không nhịn được mắng: “Cái này cmn vẫn là ban ngày đó!”
Hắn xem như đã hiểu mấy tên đàn ông chó chết t*ng trùng thượng não này.
Ô Khang Đức vừa nói xong, một nam nhân vóc người cao gầy, mặt mày thanh đạm từ trong phòng vệ sinh đi ra, Nam nhân nhàn nhạt câu lên nụ cười, dựa vào khung cửa, nghiêng đầu hỏi: “Ban ngày thì sao?”
“Không sao không sao!”
Ô Khang Đức lắc đầu liên tục, cười nói, “Em đang gọi điện mà.”
“Là vậy à…”
Lãnh Gia Nghị bước đến Ô Khang Đức bên người, nhẹ nhàng giơ cằm hắn lên, “Anh còn tưởng rằng… Em nhớ anh.”
Ô Khang Đức: “…”
Xong rồi, hắn cũng có chút t*ng trùng thượng não.
Bên kia điện thoại, Giang Du Sâm cùng Lâm Giác đang cách rất gần, dù chưa mở loa ngoài nhưng cũng có thể nghe đoạn đối thoại của hai người rõ rõ rành rành.
Mặt Lâm Giác trong phút chốc đỏ lên, ánh mắt có chút lơ lửng không cố định.
Khóe miệng Giang Du Sâm cũng ngậm một ý cười, chây lười mở miệng: “Ô đạo, có chuyện gì không?”
Lúc nàyÔ Khang Đức mới nhớ tới mình còn chuyện phải làm, vội vàng đẩy Lãnh Gia Nghị trên người ra, ngồi thẳng người: “Thông báo chính thức của « Ý Nhạ Tình Khiên » đã phát ra rồi, dạo này các cậu nhớ phải giữ liên lạc thường xuyên với phối hợp tuyên truyền nhá.”
“Phát ra rồi?” Lâm Giác có chút giật mình, “Nhanh như vậy sao?”
Ô Khang Đức xì khẽ một tiếng: “Đó còn không phải là, nhìn xem ai là đạo diễn sao.”
Giang Du Sâm không có thời gian rảnh nghe Ô Khang Đức khoác lác, nói tiếng cám ơn rồi không chút lưu tình cúp điện thoại.
Nghe âm báo bận của điện thoại, Ô Khang Đức bất đắc dĩ lắc đầu, nói với Lãnh Gia Nghị bên cạnh: “Giang Du Sâm vẫn là dáng vẻ lạnh lùng này, một chút thú vị cũng không có.”
Lãnh Gia Nghị ngậm một nụ cười ôn nhu: “Không sao, anh có.”
Ô Khang Đức: “???”
Ô Khang Đức: “Đệt! Bây giờ vẫn là ban ngày đó!”
Cúp điện thoại, Lâm Giác không khỏi có chút kích động.
Theo nhiều nghĩa khác nhau, « Ý Nhạ Tình Khiên » chính là tác phẩm chính đầu tiên của cậu, cũng là bộ đầu tiên hợp tác với Giang Du Sâm.
Cậu cầm lấy điện thoại của Giang Du Sâm, nhìn qua đã thấy mấy chục cuộc gọi nhỡ của Ô Khang Đức.
Nhớ tới lời Ô Khang Đức vừa mới nói, không hiểu sao Lâm Giác không giải thích được, vội vàng kiểm tra tin nhắn mới, liền thấy trong Wechat của đoàn làm phim Wechat đang sôi trào.
Đám người bên trong điên cuồng nhắn tin, nhóm chưa đến trăm người nhưng lại có cảm giác như đang ở trong một nhóm 2000 người.
Tốc độ bọn họ nhắn quá nhanh, có người khen tốc độ của đoàn phim nhanh, có người nói trailer chất lượng cao, còn có người quấn lấy Ô Khang Đức muốn phát lì xì, nhiều không nhìn kịp.
Giang Du Sâm hơi cúi đầu xuống, tiến đến bên tai Lâm Giác: “Đang xem gì thế?”
Bỗng nhiên khoảng cách quá gần Lâm Giác có chút thẹn thùng, gương mặt của cậu đỏ bừng: “Đang xem đoàn làm phim tán gẫu.”
“Xem Weibo chưa?” Giang Du Sâm lạnh nhạt nói, “Trong Weibo cũng ở trên hotsearch.”
Nghe anh nhắc tới, Lâm Giác mới nhớ tới còn chuyện Weibo.
Cậu không ngừng ấn mở Weibo, tìm kiếm trên nick chính của mình, tin tức như dời núi lấp biển khiến màn hình điện thoại đơ thành màu trắng, một hồi lâu sau, mới trở lại bình thường.
Trên thanh tìm kiếm, nhiệt độ của tag # Ý Nhạ Tình Khiên # quả nhiên treo cao không hạ, vững vàng đứng đầu hotsearch.
【@ Ý Nhạ Tình Khiên official [ video ] ngày một tháng năm, chúng ta không gặp không về.
】
Ngắn ngủi mấy canh giờ, số bình luận đã hơn mười vạn.
Ôm tâm tình thấp thỏm, Lâm Giác ấn mở bình luận Weibo, đập vào mi mắt là mảng lớn trái tim màu đỏ.
【 Không gặp không về!??? 】
【 Vốn có chút lo lắng, nhưng lúc xem trailer xong đã không thể chờ được nữa.??? 】
【 Chờ mong!??? 】
【 Cái này đã nói trước chất lượng, tuyệt.
Cái gì cũng không nói, đại mạch!??? 】
…
Nhìn thấy người xem khẳng định, trái tim vẫn luôn lo sợ bất an của Lâm Giác cuối cùng cũng để xuống.
Cậu còn nhớ rõ đoàn làm phim yêu cầu tuyên truyền, bèn ấn chia sẻ trên Weibo.
【@ Lâm Giác: Không gặp không về.? 】
Lâm Giác vừa chia sẻ, đám fan hâm mộ toàn bộ nghe tin lập tức hành động, mỗi một giây đều có trên trăm bình luận mới xuất hiện.
Không giống với bình luận đứng đắn dưới official, Weibo của Lâm Giác chính là chiến trường của fan CP.
【 Mịa nó! Trailer ngọt quá đi! 】
【 Học sinh xuất sắc trở thành bé biến thái kswl! kswl! 】
【 Chưa từng nhảy được CP nào real như thế này! Trong phim ngoài phim đều nở hoa, tôi khóc mất! 】
【 Du Sinh Bất Giác szd! 】
【 gkd*! gkd! Muốn xuyên tới ngày chiếu quá à hu hu hu hu! 】
[ *gkd: nhanh lên]
【 Nụ hôn đầu của Giang thần trên màn ảnh kìa!!! Quá ngọt!!! 】
…
Nhìn bình luận của đám fan hâm mộ, Lâm Giác mới ý thức được, đoàn làm phim tung ra trailer, hình như… Là đoạn mình nhất thời không khắc chế được, hôn khóe môi Giang Du Sâm.
Cậu không khỏi đỏ mặt, ngừng lại video đang ấn mở.
Rõ ràng hôn cũng đã hôn qua, nhưng tận mắt nhìn hai người hôn vẫn khiến Lâm Giác cảm thấy có chút e lệ.
Mà ở một bên, Giang Du Sâm đã ấn mở video tuyên truyền.
Chỉ có hai người trong phòng, Giang Du Sâm cũng sẽ không mang tai nghe.
Thanh âm quen thuộc vang lên từ trong điện thoại, chính là nội dung ở rừng cây nhỏ kia.
Mặt Lâm Giác “Bùm” đỏ lên, đang muốn tìmlý do để Giang Du Sâm không xem thì một trận tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.
Âm thanh của Mâu Nhất Cẩn từ ngoài cửa truyền đến, “Mộc Mộc, Du Sâm, trong nhà đã gọt trái cây ướp lạnh rồi, ra ăn đi.”
Lâm Giác thở dài một hơi, Mâu Nhất Cẩn tới đúng là quá kịp thời, cứu cậu từ trong biển lửa.
“Con đến liền!”
Lâm Giác cất giọng trả lời một câu, không ngừng lôi kéo Giang Du Sâm đi ra ngoài cửa, “Đi thôi, chúng ta đi ăn chút trái cây trước.”
Giang Du Sâm còn chưa xem xong trailer, nhưng cũng chỉ có thể tạm thời cất vào túi.
Ra khỏi phòng, TV chính của phòng khách mở ra, ba người khác đang ngồi trước truyền hình.
Không biết làm tại sao, mí mắt phải của Lâm Giác đột nhiên giật giật, có chút dự cảm bất an.
Quả nhiên, một giây sau, Mâu Nhất Cẩn cười vẫy tay với bọn họ: “Mau lại đây! Vừa mới mẹ mới thấy tin tức, trailer phim của hai đứa các con đã tung ra, mẹ cố ý nhờ dì giúp mẹ tải xuống, chúng ta cùng xem đi!”
[Sữa: Cứ tưởng địa ngục đã kết thúc, nhưng hóa ra đó chỉ mới là bắt đầu =)))]
Lâm Giác: “?”
Bây giờ cậu hối hận có kịp không? Chí ít vừa rồi ở trong phòng chỉ có một mình Giang Du Sâm, bây giờ chính là ở trước mặ cả nhà công khai tử hình đó!
… Chính là loại TV 50 inch, full HD không che.
Lâm Giác cười xấu hổ hai tiếng, nhưng bây giờ quả là không tìm được cớ, đành phải từng bước một, đi đến ngồi xuống ghế sa lon.
Giang Du Sâm cũng đi theo ngồi ở bên cạnh, biểu lộ lạnh nhạt không hề có chút ý xấu hổ.
Sau khi các thành viên đã đông đủ, Mâu Nhất Cẩn ấn tắt đèn.
Màn cửa phòng khách bị kéo lại, đèn cũng đã đóng lại, xumg quanh tối om, chỉ có TV lớn giữa trung tâm là lóe ánh sáng lấp lánh.
Trong bóng tối, Giang Du Sâm ngăn Lâm Giác trong ngực: “Thẹn thùng cái gì? Cũng không phải chưa từng hôn qua.”
Giọng nói trầm thấp từ tính ở bên tai làm Lâm Giác không khỏi đỏ mặt, nhỏ giọng ngập ngừng nói: “Không giống mà…”
“Sao lại không giống?”
Trong giọng nói Giang Du Sâm mang theo ý cười chế nhạo.
Vừa dứt lời, thanh âm của Lâm Thịnh Sâm liền vang lên: “Đoạn này Mộc Mộc biểu hiện không tệ, rất đúng chỗ! Không hổ là con trai của cha!”
Mâu Nhất Cẩn nói tiếp: “Đúng vậy, trong mắt cũng rất có tình cảm, rất mọng nước.”
Lâm Lãng thức thời bổ sung: “Động tác tay chân cũng vừa không làm quá! Không tệ!”
Lâm Giác: “…”
Mọi người có hiểu không?
Bọn cậu bây giờ có khác gì bầy gấu được họ hàng xem diễn trong Tết nguyên đán chứ?
Giang Du Sâm không khỏi bật cười, xoa xoa đầu Lâm Giác, nắm tay cậu đan xen mười ngón với anh, thấp giọng nói: “Bọn họ nói không sai, Mộc Mộc nhà chúng ta đúng là diễn rất tốt.”
Lâm Giác chớp chớp mắt.
Đây là… Đang khích lệ cậu sao?
Xấu hổ, oan ức trong lòng cậu tất cả đều biến mất không còn một mảnh, chỉ còn lại thẹn thùng, mắc cỡ.
Chui vào ngực Giang Du Sâm, Lâm Giác cũng dồn lực chú ý vào trailer.
Toàn bộ trailer dài khoảng hai phút, lúc Lâm Giác nhìn về phía TV, kịch bản đang đến đoạn Lâm Giác đi theo Giang Du Sâm vào rừng cây nhỏ.
Trên màn hình TV xuất hiện gương mặt phóng đại của Lâm Giác.
Thiếu niên cắn chặt môi dưới, đi theo bước chân của nam sinh phía trước, đôi mắt mịt mù như nai con, sốt ruột cùng lưu luyến si mê trong đó không thể giấu hết.
Ánh mắt Giang Du Sâm tối đi, bàn tay đang nắm tay Lâm Giác không khỏi nắm chặt.
Lúc này anh đáng lẽ phải nhìn ra Lâm Giác thích mình, cậu rõ ràng đã viết hết yêu thương vào trong mắt, thế mà anh vẫn còn đang hoài nghi tình cảm của cậu.
Lâm Giác cũng nắm lại tay Giang Du Sâm, dây dưa với đầu ngón tay anh.
Ống kính nhanh chóng lóe lên, nhạc nền cũng tiến vào cao trào.
Cùng nhau học tập ở thư viện, hưng phấn lúc chuyển vào nhà mới, chua xót cùng bất đắc dĩ khi bị ép tách ra..
Cuối cùng, hình ảnh dừng lại ở trong nháy mắt Lâm Giác nhón chân lên, hôn lên khóe môi Giang Du Sâm.
Sau đó một giây, thông tin về diễn viên cũng như đoàn làm phim và thời gian phát hành được chiếu lên màn hình đen.
Truyện Tiên Hiệp
Mâu Nhất Cẩn che miệng cười cười: “Không tệ, cảnh cuối cùng rất đẹp.”
“Rất tốt, ” Lâm Lãng cũng gật gật đầu, “Con cảm thấy có thể hot.”
Lâm Thịnh Sâm “hừ” một tiếng, giọng nói có chút bất mãn: “Lại là Mộc Mộc chủ động, quá đáng.”
Mâu Nhất Cẩn liếc nhìn ông một cái, trêu ghẹo: “Vậy anh đầu tư một bộ, để Du Sâm chủ động theo đuổi Mộc Mộc là được rồi sao?”
“Được!” Lâm Thịnh Sâm vỗ đùi, biểu lộ nghiêm túc, “Anh cũng đang có ý này!”
Mâu Nhất Cẩn:?
Đừng có duck như thế chứ, em chỉ thuận miệng nói vậy thôi.
Lâm Giác:???
Đây chính là thế giới của người có tiền sao?.