Từ Scandal Trở Thành Sự Thật

Chương 71: 71: Phiên Ngoại 2




Ấn tượng đầu tiên của Tiêu Ngụy Nhạc với Khuông Sách là người này thật gian xảo.

Mẹ nó, sau này quen thân rồi mới biết hắn thật trâu bò.

Khỏi cần phải nói, chỉ cần loay hoay hai lần trong trò chơi chưa từng chơi, liền có thể đánh vỡ kỷ lục Tiêu Ngụy Nhạc chơi thật lâu mới làm được.
Tiêu Ngụy Nhạc : “.”
Có đôi khi không thể không thừa nhận, có ít người sinh ra đã ở điểm cuối cùng mà người khác cố gắng thật lâu mới đạt đến.
Sinh hoạt của đoàn làm phim cực kỳ phong phú, từ sáng sớm đến tối đều phải ngâm mình ở studio, nhưng phần lớn thời gian đều phải đợi diễn.

Đối với kiểu người lười xem người khác quay phim như Tiêu Ngụy Nhạc mà nói thì cực kỳ buồn chán
Màn kịch của hôm nay xảy ra chút ngoài ý muốn, kịch bản trước mặt quay một ngày vẫn chưa xong.
Trời sắp tối, Tiêu Ngụy Nhạc ở bên cạnh ngồi cả ngày, điện thoại đã chơi đến hết pin cũng chưa đến phiên y.
Không bao lâu sau, Ô Khang Đức phất tay ra hiệu mọi người tập hợp.
“Thật xin lỗi, ” Ô Khang Đức xin lỗi cười cười, “Thiết bị của chúng ta xảy ra chút trục trặc, hôm nay đến đây thôi.”
“Oa, ý là hôm nay có thể sớm kết thúc công việc sao?”
Mắt Nhiễm Hiểu Hiểu sáng rực lên.
Tiêu Ngụy Nhạc liếc nàng một cái, bất đắc dĩ nói: “Cái này có gì mà phải hào hứng, cái gì cũng có cái giá của nó.”
Nhiễm Hiểu Hiểu cười ha ha: “Được chơi nhiều thêm một lúc cũng vui mà.”
Ô Khang Đức nhíu mày ho khan hai tiếng, cũng dần hiểu tính tính của đám nhóc này: “Được rồi được rồi, đừng ba hoa nữa.

Hôm nay tất cả mọi người về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai chúng ta chờ thông báo diễn bù!”

“Được!”
“Cảm tạ Ô đạo!”
“Ô đạo vạn tuế!”

Nhiễm Hiểu Hiểu dẫn đầu thu thập đồ đạc lên xe, Tiêu Ngụy Nhạc cũng theo phía sau, nhàm chán đá hòn đá dưới chân.
Thực sự quá nhàm chán, chờ một ngày cũng không quay được gì, trở về cũng không có việc gì làm.
Tiêu Ngụy Nhạc tiện tay cầm một chiếc lá ngậm trong miệng, sau đó nhìn thấy Khuông Sách đút tay trong túi đang ung dung đi tới.
Ánh mắt của y sáng lên.
“Khuông ca!”
Tiêu Ngụy Nhạc cười đập bả vai Khuông Sách.
Khuông Sách cao hơn y rất nhiều, động tác đập bả vai có chút phí sức, nhưng thân là nam nhân, chút tôn nghiêm ấy không thể mất.

Tiêu Ngụy Nhạc không chỉ đập bả vai Khuông Sách mà còn dùng rất nhiều sức.
Thân thể Khuông Sách run một cái, lúc này mới thối mặt quay đầu lại.
Tiêu Ngụy Nhạc cười he he, vội vàng thu tay lại, sóng vai đi với Khuông Sách: “Khuông ca, ban đêm chơi game không?”
Lông mày Khuông Sách nhăn lại một chút: “Không phải cậu đã chơi điện thoại một ngày rồi sao?”
Tiêu Ngụy Nhạc bĩu môi: “Ban ngày anh không chơi cùng em, không tính.”
“Chơi với tôi thì tính?”
“Đúng vậy!”
Không biết tại sao, Khuông Sách đang áp suất thấp bên cạnh hình như tán bớt đi.
“Tám giờ tối tìm cậu.”
Nam nhân thản nhiên nói.

Mắt Tiêu Ngụy Nhạc lập tức sáng lên: “Được nha!”
Nói là tám giờ nhưng vừa qua bảy giờ, Tiêu Ngụy Nhạc đã bắt đầu nhắn Wechat thúc giục Khuông Sách.
[ Nhạc Nhạc: Khuông ca, cơm nước xong xuôi chưa? ]
[ Nhạc Nhạc: Khuông ca, làm xong hết chưa? ]
[ Nhạc Nhạc: Khuông ca khi nào anh tới tim em thế, quần em cũng cởi ra rồi nè ]
[ Nhạc Nhạc: Mau tới mau tới, đang ở trên giường chờ anh nè! ]
Vừa tắm rửa xong, Khuông Sách liền thấy trên tin nhắn oanh tạc điện thoại.
[ Nhạc Nhạc: Khuông ca sao anh còn chưa trả lời em? Không phải là ngủ thiếp đi rồi chứ? ]
[ Nhạc Nhạc: Anh để ý đến em đi mà! 【  khóc lớn 】]
[ Nhạc Nhạc: Em đang chờ anh quyết trận sinh tử đó! ]

Ri ri ri ri, giống như tiếng ve kêu
Nhưng Khuông Sách cũng không chán ghét.
Tiếng ve, đại diện cho toàn bộ mùa hè.
Bắt được ve, cũng có nghĩa là bắt được mùa hè xinh đẹp nóng nảy. 
Khuông Sách giẫm chân trần trên sàn nhà, giọt nước trong suốt theo mắt cá chân chảy xuống.
Hắn cầm khăn lông lau khô mái tóc, trả lời: [ Qua rồi]
Hắn đến cửa phòng Tiêu Ngụy Nhạc , còn chưa kịp gõ cửa, thì cánh cửa đã mở ra.
Tiêu Ngụy Nhạc cười đến xán lạn: “Nghe tiếng bước chân biết ngay là anh đến! Mau tới đây mau tới đây!”
Nhìn hàm răng trắng bóng của Tiêu Ngụy Nhạc , Khuông Sách có chút thất thần.
Cảm giác này, giống như là… Đôi vợ chồng già vậy.

Tiêu Ngụy Nhạc kéo Khuông Sách vào trong phòng, rót cho hắn ly nước: “Lân Giác lại đi ra ngoài luyện tập ròi, em một mình ở đây chán chết đi được.”
Khuông Sách cũng biết Lâm Giác rất chịu khó, nhìn biểu hiện ban ngày của cậu là biết.

Bây giờ lại nghe được cậu quay phim cả ngày, ban đêm còn muốn đi luyện tập, đáy lòng không khỏi sinh ra thán phục.
Nhưng người ở chung với Lâm Giác như Tiêu Ngụy Nhạc  lại cười hờ hững, thúc giục Khuông Sách nhanh nhanh mở điện thoại ra.
Khuông Sách bất đắc dĩ thuận theo Tiêu Ngụy Nhạc .
Hôm nay bọn họ chơi PUBG hai người, trình độ của Tiêu Ngụy Nhạc Khuông Sách không dám nói, nhưng miệng y thì cằn nha cằn nhằn một khắc cũng không ngừng
“Đi theo em qua P thành! Ổn!”
“Trong đám cỏ! Có người đánh lén em!”
“Vòng bo co lại rồi chạy mau! Đừng lằng nhà lằng nhằng!”
“Xong rồi hết hộp cứu thương rồi, em chết đây!”

Nhìn Tiêu Ngụy Nhạc không ngừng líu ríu bên cạnh, Khuông Sách tựa hồ lại thấy được y trên TV mấy năm trước.
Thời điểm đó y vẫn còn là một ngôi sao nhỏ đang hot, mọi cử động có người chú ý.
Lúc đó Khuông Sách vừa mới xuất đạo, còn đang đóng vai phụ trong Ảnh Thị Thành, mức lương 60 NDT* một ngày khiến hắn sắp không kiên trì nổi nữa, ban đêm còn phải rửa bát làm việc vặt ở nhà hàng bên cạnh.
[*: 50.000 VND]
Tiêu Ngụy Nhạc tham gia một tiết mục phỏng vấn.

MC hỏi y tại sao lại lựa chọn xuất đạo làm ngôi sao nhỏ tuổi, có từng hối hận không.
Tiêu Ngụy Nhạc cười đến xán lạn, giống như tất cả ánh sáng đều tụ tập trên người y.
“Bởi vì thích đó, ” ngữ khí của y không để ý lắm, nhưng đáy mắt lại không kiềm được ánh sao, “Thích, cho nên em muốn kiên trì làm tiếp, dù có khổ có khó khăn cũng không có gì hối hận.”
Trong đại sảnh nhà hàng, Khuông Sách nhìn Tiêu Ngụy Nhạc phát sáng rạng rỡ trên TV, hốc mắt có chút ướt át.
Nhìn Tiêu Ngụy Nhạc cười đến xán lạn trước mắt, Khuông Sách không nhịn được hỏi: “Cậu cũng thích diễn kịch sao?”
Tiêu Ngụy Nhạc khẽ giật mình, ngẩng đầu khỏi màn hình điện thoại, khi đôi mắt chạm vào ánh mắt nóng như lửa của Khuông Sách không kiềm được thu hồi.
“Làm sao đột nhiên lại hỏi cái này?”

Y chùng bả vai xuống, nhẹ nhàng nói.
Khuông Sách không đáp lại Tiêu Ngụy Nhạc , vẫn lẳng lặng nhìn y chằm chằm: “Rõ ràng là cậu rất thích, tại sao lại muốn giả vờ thành bộ dạng cà lơ phất phơ?”
Nụ cười trên mặt Tiêu Ngụy Nhạc hơi thu lại.
“Không thích.”
Y rủ mắt xuống, thấp giọng nói, “Đã sớm không thích rồi.”
Giới giải trí này nâng y lên thật cao, rồi lại hung hăng quật y xuống mặt đất, sớm đã nghiền nát trái tim y.
Có thể sống sót đã không dễ dàng, còn nói gì thích.
“Thật sao?”
Khuông Sách nhàn nhạt hỏi.
Tiêu Ngụy Nhạc trầm mặc.

Trong phòng đột nhiên yên tĩnh trở lại, chỉ còn lại âm nhạc sục sôi  chiến đấu trong điện thoại không ngừng phát ra.
Tiếng đẩy cửa vang lên, Lâm Giác vào cửa, liếc mắt liền thấy được hai người đang ngồi ở trên giường, biểu lộ có chút kỳ quái.
Bầu không khí tựa hồ có chút quỷ dị, Lâm Giác do dự mở miệng: “Khuông ca? Anh đến khi nào vậy?”
“Vừa tới.”
Khuông Sách cười cười, cầm điện thoại tắt nhạc đi.
“Còn chơi hả?”
Tiêu Ngụy Nhạc không đầu không đuôi nói.
“Không chơi nữa, nên đi ngủ đi.”
Khuông Sách dậy khỏi giường, kéo bằng lại chỗ mình vừa ngồi, cười cười nhìn về phía Lâm Giác đứng ở một bên, còn chưa hiểu rõ tình huống: “Vậy anh đi trước đây, các cậu nghỉ ngơi sớm một chút.”
Lâm Giác lơ ngơ gật đầu, tiễn Khuông Sách ra khỏi gian phòng: “Khuông ca, gặp lại sau.”
Đóng cửa phòng, Tiêu Ngụy Nhạc cũng từ trên giường đi đến nhà vệ sinh: “Anh đi tắm trước.”
Để lại Lâm Giác vô cùng nghi hoặc mà nhìn bóng lưng Tiêu Ngụy Nhạc.
Hai người kia… Là cãi nhau sao?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.