Tư Sinh Lão Ba

Chương 3



-Cô là đồ ngu à? Đầu cô là bã đậu hay bùn đất vậy? Lần trước bị thương chưa đủ cho cô bài học sao? Cô nghĩ muốn đổ máu bị thương như thế thì có thể tự mình lấy dao mà đâm mình, đừng để người khác ra tay cho phí sức người khác. Đầu óc cô có vấn đề à? Cô là đồ ngu ngốc.

Nhìn cậu thanh niên đứng trước mặt lạnh lùng trừng mắt nhìn cô, miệng như súng liên thanh mà dạy dỗ cô, Liên Tịch Uy đột nhiên có cảm giác mới mẻ, thú vị.

Oa!

Cô cứ nghĩ cậu học sinh này là dạng người ít nói, lạnh lùng, bởi vì lần trước ở cùng cậu ta mấy giờ thì số câu cậu ta nói cũng chưa đến mười câu, mà số lượng từ... cô dám chắc, toàn bộ số từ hôm đó chẳng bằng một tràng lúc này.

Nhìn cậu ta, Liên Tịch Uy không nhịn được mà cười, thật sự cảm thấy rất thú

vị.

- Cô là đồ ngu ngốc, chẳng lẽ não thực sự bị hỏng rồi à?

Liễu Lam Tư không nhịn được mà gầm nhẹ, không thể tin nổi cô còn cười

được!

Cô gái này là kẻ ngu ngốc, nhất định cô ta là kẻ ngu, nếu không đã chẳng hành

động ngu ngốc như lúc trước.

Tuy rằng lần trước bị đưa đến bệnh viện thì là không có kinh nghiệm nhưng lần này gặp chuyện như thế, cô không biết tránh đi à mà còn dám nhảy vào giữa bãi chiến trường?

Cô ta nghĩ cô ta là ai? Là Đức mẹ Đồng Trinh sao?

Mẹ nó, thật sự là tức chết người!

Nhưng mà khiến cho cậu tức giận là cậu căn bản không biết vì sao mình lại tức giận như vậy. Cô ấy muốn tìm chết, muốn tự tìm hố chôn mình, muốn xen vào việc của người khác mà sau này gặp nhiều phiền toái cũng chẳng liên quan gì đến cậu, thế thì cậu tức cái gì?

Càng nghĩ càng tức, Liễu Lam Tư quay người bước đi, không muốn lại nhìn

đến cô gái ngu ngốc này nữa.

- Chờ một chút, cậu muốn đi đâu?

Thế nhưng cô gái ngốc này lại giữ chặt lấy tay cậu.

- Liên quan đến cô cái rắm!

Cậu một tay gạt tay cô ra, không ngờ tay cô lại dính lại.

- Tất nhiên là liên quan đến tôi. Cô nghiêm nghị nói.

Cậu trừng mắt nhìn cô.

-Lần trước tôi bị thương là cậu đưa tôi đến bệnh viện băng bó, có vay có trả, lần này cậu bị thương, đương nhiên tôi có nghĩa vụ...

-Nghĩa vụ cái rắm!

-Đừng có nói rắm này rắm nọ, thật mất vệ sinh.

Cậu hung tợn trừng mắt nhìn cô, vẻ mặt nguy hiểm và khủng bố đến Diêm

Vương cũng phải sợ nhưng cô gái trước mặt này lại chẳng có chút sợ hãi nào, còn nắm cổ tay anh mà kéo đi.

- Cậu đi theo tôi.

Liên Tịch Uy nghĩ cậu ta chắc không để cho mình chở đến bệnh viện bôi thuốc cho nên dùng cách đơn giản nhất là dẫn cậu ta về nhà mình, để cô xử lý vết thương trên mặt cho cậu ta.

Hành động bất thình lình này khiến cho Liễu Lam Tư sửng sốt, hơn nữa ngây người đến khi bị cô kéo vào nhà, đóng cửa lớn, bị cô ấn xuống ghế sô pha rồi thì cậu mới hoàn hồn.

Đã bị kéo đến tận đây giờ mới đổi ý thì quá buồn cười. Cậu bĩu bĩu môi, quyết

định mặc kệ cô.

Cậu tò mò đánh giá chỗ cô ở.

Chỗ này vừa nhìn là biết đây là một gian phòng trọ, cũng chỉ chừng 15,16m2, nhưng nếu có thể sử dụng được gác xép kia thì không gian cũng rộng hơn một chút.

Cậu nhìn thấy ở phòng có sô pha, bàn uống nước nhỏ, tủ tv, bình nước, nồi cơm điện nhỏ, tủ lạnh nhỏ, cái gì cần có đều có, đơn giản mà nói thì là chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng cũng đủ cả.

Thì ra cô một mình sống bên ngoài chứ không sống cùng người nhà.

Ý tưởng này vừa mới xuất hiện, cậu lập tức nhíu mày nhăn mặt, cố gắng đè xuống việc muốn quát lớn với người con gái đang quay lưng về phía cậu, ngồi xổm trước tủ để TV mà tìm kiếm cái gì đó.

Cô ở một mình mà còn dám dẫn một kẻ xa lạ vừa đánh nhau cùng một đám lưu manh về nhà! Não cô có phải có vấn đề không?

Cậu thực sự muốn quát lớn với cô, nhưng cuối cùng lại yên lặng nhìn cô đem hộp cứu thương tới trước mặt mình, sau đó, cẩn thận xử lý vết thương trên mặt cậu.

Động tác của cô rất cẩn thận, giống như vẻ bề ngoài của cô khiến cho người ta cảm thấy dịu dàng nhu hòa tựa như một thiên sứ, nhưng là một thiên sứ không có

đầu óc, làm việc lỗ mãng.

-Cô có biết hành động vừa rồi của cô rất ngu xuẩn không? cuối cùng cậu không nhịn được mà mở miệng dạy dỗ cô.

-Cậu có biết nói như thế với ân nhân cứu mạng là rất mất lịch sự? Cô nhìn cậu ta một cái rồi trả lời.

-Ân nhân cứu mạng? Nghe vậy, cậu cười nhạt.

-Cậu nói thế là thế nào? Vừa nãy không phải tôi thật sự cứu cậu là gì? Cậu dám nói không? Nhanh cảm ơn tôi đi

Cô giống như người chị dạy dỗ em mình, dùng ngón trỏ dí lên trán cậu mà, thúc giục.

-Tôi bảo cô xen vào việc của người khác à? Liễu Lam Tư nghiêng người về phía sau tránh ngón tay của cô, khinh thường bĩu môi nói.

Cậu chẳng cần một người con gái ngu ngốc đến cứu.

Liên Tịch Uy nghe vậy thì chán nản, nhưng cô quyết định người lớn không chấp trẻ con.

- Được, quên việc này đi.

Cô nói:

-Nhưng rốt cuộc là cậu xảy ra chuyện gì? Hai lần gặp cậu thì đều thấy cậu

đánh nhau, học sinh như cậu nửa đêm nên sớm về nhà mới đúng.

-Không liên quan đến cô.

-Hại tôi hai lần đều bị dây vào còn nói không liên quan đến tôi? Cô rất hợp tình hợp lý mà nói

-Là tự cô ngu ngốc còn định trách ai?

Lại còn nói cô như thế?! Liên Tịch Uy trợn tròn mắt, không nhịn được mà dí mạnh vào băng gạc vừa băng lên vết thương của cậu ta. Liễu Lam Tư đau đến nhảy dựng lên, lớn tiếng mắng.

-Mẹ nó! Cô làm gì thế? Đau quá!

-Cậu là đàn ông con trai mà, chút đau đớn đó thì có đáng kể gì? Cô cố ý cười nhạo cậu ta

Cậu ta dùng sức mà lườm cô đến nỗi hai mắt sắp rớt ra nhưng cô vẫn bày ra vẻ mặt vô tội mà nhìn lại cậu, chẳng hề sợ hãi.

- Lườm đủ rồi thì ngồi im xuống, có một số vết thương chưa xử lý xong.

Trả thù cậu nói năng lỗ mãng xong, cô bình tĩnh nói.

Liễu Lam Tư giận trừng mắt nhìn cô hồi lâu, cuối cùng phẫn nộ hừ một tiếng rồi mới ngoan ngoãn ngồi xuống để cho cô tiếp tục xử lý viết thương. Cậu cũng

không hiểu mình rõ ràng có thể đạp ghế mà đi, nhưng... nhưng lại không muốn đi một cách khó hiểu.

Đêm đã khuya, trong phòng rất tĩnh lặng, bên ngoài cũng rất tĩnh lặng.

Ọc ọc ọc, trong căn phòng yên lặng đột nhiên vang lên tiếng sôi bụng đại biểu cho sự đói khát thật lớn khiến Liễu Lam Tư đỏ bừng mặt.

- Cậu đã đói rồi.

Cô gái kia lại nói thẳng luôn khiến cậu vừa tức vừa xấu hổ, không nhịn được mà lại buột miệng:

- Liên quan cô cái rắm.

Trong phòng lại lần nữa khôi phục sự yên lặng ban đầu

Tự biết mình không đúng, cậu cứng ngắc ngồi đó chờ cô nổi cơn, nghĩ cô chắc sẽ tức giận mà trừng mắt cảnh cáo hoặc đánh lên vết thương của mình như lúc trước, không ngờ cô lại chỉ liếc nhìn cậu ta một cái rồi đột nhiên đứng dậy mở tủ lạnh, lấy ra một đống đồ ăn đẩy đến trước mặt cậu.

- Ăn đi.

Cậu không nói mà chỉ trừng mắt nhìn cô.

-Nhà tôi chỉ có đồ ăn vặt này thôi, không có thứ gì khác, cậu đừng có mà chê!

Cô còn trừng mắt to hơn mà hung hãn cảnh cáo cậu.

Liễu Lam Tư lại nói không nên lời, cậu không hiểu vì sao cô lại đối xử với mình tốt như thế, cho tới bây giờ không có người đối xử tốt với cậu như thế bao giờ, kể cả cha mẹ đẻ.

Cậu là con tư sinh, mẹ vì tiền mà bám lấy cha đã kết hôn, dùng mọi thủ đoạn mà mang thai, nghĩ như thế thì có thể có được danh phận chính thức, nhưng ngược lại lại bị cha cậu ruồng bỏ.

Với mẹ mà nói, cậu là cây hái tiền mà mẹ có thể đem ra để vòi vĩnh cha.

Đối với cha mà nói, cậu là vết nhơ của ông.

Với vợ chính cả cha và những người anh chị em khác, cậu là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt.

Cậu chưa bao giờ được chờ mong, đương nhiên cũng sẽ chẳng bao giờ được quan tâm. Từ khi có trí nhớ đến nay, cậu thường xuyên chỉ một mình một người,

đói thì tự tìm đồ ăn, không có đồ ăn thì nhịn đói. Đến khi biết được dùng tiền mua

đồ ăn thì cậu còn phải xem trong tay có tiền hay không, có tiền mới cô đồ ăn, không có tiền thì phải chịu đói.

Bởi vì cậu thường ở trong cảnh đói khát mà mặt thường lì lợm, khiến bất tri bất giác bị nhóm thanh niên bất lương thấy gai mắt.

Đánh từ tiểu học lên đến quốc trung (cấp 2) rồi lại đánh tới trung học, cậu luyện thành bản lĩnh đánh nhau rồi được một bang phái chú ý muốn thu nạp nhưng cậu không theo mà tìm tới cậu gây rối, đó là nguyên nhân cậu đánh nhau hai lần

đó.

Ọc ọc ọc, bụng lại sôi lên, sáng nay cậu không ăn gì, cơm trưa cũng chỉ có chiếc bánh mì, ở lứa tuổi cậu thì ăn sao đủ no, khó trách bụng kêu lớn như vậy.

-Nhanh ăn đi, cậu nghĩ là nhìn thì bụng sẽ no sao, hay là còn chờ tôi phục vụ cậu?

Cô lại giục cậu ta.

- Quên đi quên đi.

Liên Tịch Uy lắc lắc đầu, tiễn phật tiễn đến Tây phương, cô mở hộp caramen và gói bánh quy ra, lại xúc một thìa đưa đến trước mặt cậu nói:

-Ăn đi

-Vì sao cô...

Đối xử tốt với tôi như thế? Cậu không tự chủ được mà hỏi cô, nhưng không ngờ lại nghẹn ngào khiến cậu vội ngừng giữa chừng.

- Vì sao cái gì? Cô khó hiểu, hỏi lại

Cậu vội lắc lắc đầu, cầm lấy thìa caramen, cúi đầu ăn vội.

Không nghĩ cậu ăn với tốc độ này khiến Liên Tịch Uy trợn mắt há mồm nhìn.

- Cậu ăn chậm một chút, tôi không giành với cậu đâu

Thật là sợ cậu ta sẽ ăn đến phát nghẹn, cô bèn nói, lại mở nốt hộp caramen kia

ra.

Cậu đón lấy hộp caramen thứ hai, vẫn như cũ chỉ hai ba miếng đã ăn sạch khiến cô nhìn về mấy món đồ ăn vặt trên bàn, không rõ mấy thứ này có đủ cho cậu ta ăn no không.

Chờ một chút, cô nhớ trong nhà còn mấy gói mỳ ăn liền.

Cô đứng dậy chạy lên gác xép lấy, quả nhiên là còn hai gói mỳ ăn liền, xem ra như cậu ta gặp may.

Vội vàng chạy xuống, hưng phấn cao giọng nói:

- Chỗ này còn hai gói mỳ ăn liền, cậu ăn...

Giọng của cô nháy mắt ngừng bặt, chân cũng dừng bước, bởi vì trong phòng khách không một bóng người, cậu thanh niên vốn đang ngồi ăn trên sô pha nháy mắt đã không thấy bóng dáng.

Cậu chạy đi đâu? Đi Toilet à? Nhưng mà trong Toilet không có ai.

Vậy là cậu ta đã đi.

Đúng là, có phải đi cũng nên nói một tiếng chứ. Ngay cả tên cậu ta là gì cô cũng không biết, đúng là... Không biết vì cái gì, Liên Tịch Uy lại cảm thấy có chút mất mát.

Hôm sau đi làm về, Liên Tịch Uy đi ngang qua cửa hàng tiện lợi thì đột nhiên nhớ tới tủ lạnh rỗng trong nhà nên dừng lại mua lương thực dự trữ.

Cô lấy một hộp caramen, một hộp nước ép, ba hộp sữa chua... những thứ này

đều là đồ lạnh rồi lại đi tới tủ bán đồ ăn vặt, cầm mấy gói snack, đậu phụng mà cô thường ăn.

Tính của cô rất lạ, thích mới nhưng tuyệt không ghét cũ, thậm chí còn thích những đồ cũ, đối với đồ ăn vặt thì ăn mãi không chán, cho nên trừ những thứ mới lạ muốn nếm thử thì những đồ ăn vặt cô mua nhiều lắm cũng chỉ 10 loại mà thôi.

Chọn đồ ăn xong, cô cầm giỏ đến quầy tính tiền, nhưng đột nhiên lại dừng bước nhìn về chỗ tủ bày mì ăn liền.

Tuy rằng bình thường ít khi cô ăn mỳ ăn liền nhưng trong nhà mua lấy mấy loại để phòng vạn nhất cũng không tệ.

Cô nghĩ vậy rồi tới lấy mấy gói mỳ vào giỏ rồi mới mỉm cười đến quầy tính

tiền.

Thanh toán tiền rồi xách đồ ra khỏi cửa hàng, Liên Tịch Uy vừa đi vừa lấy chìa khóa xe máy trong túi ra nhưng vừa quay đầu thì cả người cứng đờ lại.

Hai kẻ ngồi trên xe của cô rất giống hai kẻ lưu manh.

- Cô em, đây là xe của cô?

Một gã ngồi trên xe cô, ánh mắt lưu manh nhìn cô chằm chằm hỏi.

Liên Tịch Uy cảnh giác lắc lắc đầu rồi lui về sau vài bước

-Đúng là không phải sao? Sao trông cô em quen thế?

-Anh... chắc nhận nhầm người rồi...

Liên Tịch Uy lui về phía sau, nhưng lại nghĩ, nếu muốn bọn họ tin mình chỉ là người qua đường thì cô cần phải trấn tĩnh, làm bộ không biết gì.

Cô lén lút hít sâu một hơi, xoay người, nhìn bọn họ một cái rồi đi về nhà.

Xe có thể muộn mới lấy về, thậm chí là ngày mai cũng không sao, giờ giữ mạng mới là quan trọng nhất.

- Chờ một chút.

Liên Tịch Uy hoàn toàn không nghe được tiếng bọn họ đuổi theo, không nghĩ chưa được một giây đã bị một kẻ chặn lại.

Cô theo bản năng lui về phía sau vài bước, thình lình lại đụng phải cái gì đó, nhìn lại thì không biết từ bao giờ ở phía sau đã xuất hiện một người. Cô bị chặn trước sau, nhìn bọn họ, cô vừa sợ vừa hoảng, lui về một hướng khác cho đến khi lưng đụng vào tường không còn chỗ trốn mới hoảng hốt nhận ra mình bị dồn đến chân tường. Sao lại như vậy?

-Anh, các anh muốn làm gì?

-Hôm qua chính là mày đã cứu thằng khốn kia đúng không?

-Tôi... tôi không biết các anh đang nói, nói cái gì.

-Chiếc xe máy kia không phải của mày?

-Tôi vừa nói rồi, không... không phải

-Nhưng chính mắt tao thấy mày xuống xe, chẳng lẽ mày định bảo tao nhìn nhầm à?

Chết chắc rồi, tại sao có thể như vậy? Sớm biết như thế, vừa nãy cô không nên vào cửa hàng tiện lợi mua đồ, đáng chết.

Làm sao bây giờ, cô nên làm gì bây giờ?

Cô không làm chuyện xấu, chỉ là xen vào chuyện của người khác, cứu một kẻ vong ân phụ nghĩa... đã cứu cậu ta ra mà cậu ta còn nói cô ngu, ăn sạch đồ ăn của cô mà không nói một câu cảm ơn đã chạy.

Được, cho dù cô cứu nhầm người cũng được, ông trời cũng không cần trừng phạt cô như thế chứ. Hơn nữa còn báo ứng quá sớm.

-Không còn gì để nói à? Kẻ lưu manh kia cười lạnh nói.

-Có

Cô đương nhiên là có lời muốn nói, cô muốn nói:

- Cứu tôi với‼‼

Cô hét lên chói tai:

- Cướp‼! cứu tôi với ‼‼‼‼‼‼!

Bình thường vì hay hát hò nên giọng cô rất khỏe, lại còn lớn đến nỗi hai kẻ kia thiếu chút nữa thì thủng màng nhĩ.

- Con đàn bà thối tha này

Một gã giận dữ định kéo cô lại, cô lấy túi đồ ăn làm vũ khí liều mạng mà đập qua, mà miệng thì không ngừng hét lớn.

- A‼‼! A‼‼!

Làm ơn, ai tới cứu cô một mang đi.

- A.... Ọc!

Miệng cô bị bịt lại, tay bị kéo giật ra phía sau, hoảng sợ và đau đớn khiến cô rơi nước mắt.

- Này, mấy người làm gì thế? Còn không mau buông cô ấy ra.

Một học sinh làm thêm ở cửa hàng tiện lợi nghe thấy tiếng kêu cứu thì xông ra, nhưng đó lại chỉ là một cậu học sinh gầy yếu trói gà không chặt.

Trời muốn hại tôi.

Trong đầu Liên Tịch Uy đột nhiên hiện lên bốn chữ này, nhưng cho dù như thế thì méo mó có hơn không, cô nước mắt đầm đìa nhìn cậu học sinh kia, trong ánh mắt như muốn nói: - làm ơn cứu tôi. Làm ơn cứu tôi, xin cậu.

- Tránh ra! Đừng lo chuyện bao đồng. Một gã đe dọa quát.

Cậu học sinh đó không tự chủ được mà lui về phía sau vài bước, nhìn hai kẻ cao lớn cường tráng kia mà trên mặt xuất hiện sự do dự

- Ọc...

Làm ơn, cứu tôi với, làm ơn! Liên Tịch Uy nước mắt đầy mặt nhìn cậu ta, đặt toàn bộ hy vọng lên cậu ta. Làm ơn cứu tôi!

Nơi đó bốn người, chia làm hai chiến tuyến, ai cũng không ngờ đột nhiên có bên thứ ba xông ra từ góc khuất, động tác công kích nhanh như chớp.

Người mới tới dùng sức đánh kẻ lưu manh đang bịt miệng cô, đá một phát khiến tên lưu manh còn lại lảo đảo ngã xuống đất. Tất cả quá nhanh khiến hai kẻ lưu manh kia trở tay không kịp còn Liên Tịch Uy hoảng hốt kêu lên.

Sau đó cô bị người đẩy đi, lảo đảo chạy về phía trước, thiếu chút nữa thì té ngã, lúc này mới phát hiện mình đã thoát cảnh nguy hiểm.

Cô vội quay đầu, chỉ thấy người mới tới đang đánh nhau cùng hai kẻ lưu manh kia, mà anh ta không phải ai khác chính là cậu thanh niên vong ân phụ nghĩa mà cô không biết tên kia.

Cậu ta ra tay rất nhanh, dù một chọi hai nhưng vẫn có thể đánh lui hai gã kia, khiến cho bọn chúng lảo đảo té ngã rồi chạy, trước khi chạy đi còn nói một câu:

- Mày nhớ cho kỹ đấy.

Liễu Lam Tư đi đến trước mặt cô, khó chịu trừng mắt nhìn cô.

Liên Tịch Uy hoàn hồn, vừa định cảm ơn cậu ta nhưng nhìn đến vẻ mặt kia thì cảm không được.

- Làm gì?

Cô tức giận trừng mắt nhìn lại, nâng cằm lên đầy khiêu khích. Nếu cậu ta dám vì chuyện này mà trách cô ngốc thì cứ liệu.

-Cô đang làm cái quỷ gì thế?

-Tôi giở trò quỷ?!

Cô khó tin trợn tròn mắt, lớn tiếng nói:

-Cậu cũng không nghĩ lại xem là vì ai mà tôi mới gặp phải phiền phức này? Nếu không phải vì liên quan đến cậu thì tôi có dây dưa đến đám người này sao? Bọn họ sẽ vô duyên vô cớ chặn đường người trói gà không chặt như tôi sao? Tốt nhất cậu nên xin lỗi tôi, nói tất cả là lỗi của cậu, đều là tại cậu mới khiến tôi bị phiền toái, cậu nhanh xin lỗi đi nếu không tôi sẽ không buông tha cậu đâu.

Cô tức giận nói như liên châu pháo.

Liễu Lam Tư kiên nhẫn chờ cô nói xong mới bình tĩnh nhìn cô:

- Nói xong chưa?

Nhìn bộ dáng cậu ta như vậy khiến Liên Tịch Uy tức giận.

- Chưa xong!

Cô lớn tiếng đáp, ai ngờ cậu ta lại gật gật đầu, ung dung hai tay ôm ngực nhìn cô, bộ dáng như “được, tôi chờ cô nói xong” vậy.

Thật tức chết đi được!

Liên Tịch Uy tức giận đến nói không nên lời, không nhìn cậu ta, lạnh lùng xoay người bước đi.

Không đúng, xe máy của cô còn dựng ở trước cửa hàng tiện lợi, cô đi nhầm hướng rồi. Đi được một đoạn cô mới nhớ ra. Dừng bước đi về, ai biết lại đụng phải một bức tường thịt mà suýt thì té ngã.

Ngẩng đầu thấy là cậu ta, cô tức giận mắng:

-Đáng ghét, cuối cùng cậu muốn thế nào, đi theo tôi làm gì?

-Đồ của cô

Trên tay cậu ta những đồ ăn cô vừa mới mua.

Cô giật lấy túi đồ, chẳng nói cảm ơn, cứ thế đi thẳng đến chỗ xe máy rồi lấy chìa khóa, ngồi lên xe, nhưng lại cảm giác có người ngồi sau lưng cô.

Cô quay lại nhìn, cậu ta mặt không đổi sắc nhìn lại cô.

-Cậu làm gì? Đi xuống! Cô hét

-Nếu cô không sợ bọn chúng quay lại thì tôi sẽ đi xuống. Nghe vậy, cô cứng đờ người, mặt trắng bệch:

-Ý của cậu là bọn chúng sẽ còn tìm tôi?

-Trước đi khỏi đây đã rồi nói, tôi sẽ để ý xem có người theo dõi chúng ta hay không.

Liên Tịch Uy vội gật đầu, sớm đã quên chuyện tức giận.

Cô nhanh chóng khởi động xe, đi khỏi chỗ này, theo lời cậu ta mà rẽ trái vòng phải, đi một vòng lớn rồi mới quay về một con phố nhỏ để về nhà. Còn dựng xe ở cách nhà một ngõ nhỏ.

Liên Tịch Uy mãi cho đến khi đi vào nhà, dừng sức khóa cửa rồi mới dám thở lớn một hơn. Thật sự thật là khủng khiếp!

-Hôm nay đáng lẽ cô không nên đến gần cửa hàng tiện lợi đó, cô đang làm cái quái gì thế?

Lời nói đáng ghét vang lên khiến cô mới nhớ lại, cậu ta cũng cùng cô vào nhà.

-Tôi bây giờ vì còn sợ hãi nên không có sức cãi nhau với cậu. Cô ngồi xuống sô pha rồi mới nói với cậu ta.

-Cô nghĩ rằng tôi đang cãi nhau với cô?

Giọng nói của cậu đầy sự khó tin.

Cô lười biếng nhìn cậu:

-Chẳng lẽ không đúng à? Cậu chẳng phải lại định mắng tôi ngu? Cũng chẳng nghĩ xem là ai hại, còn dám mắng người ta ngu? Cậu chính là kẻ đầu sỏ, vong ân phụ nghĩa.

-Nếu tôi vong ân phụ nghĩa thì đã chẳng tới đây cứu kẻ ngu ngốc là cô.

-Đừng có nói cậu vì cứu tôi mới đến đây.

-Đúng thế

-Định lừa ai? Sao cậu biết đêm nay tôi sẽ đi làm?

-Bởi vì cô là kẻ ngu ngốc, chỉ có kẻ ngu mới qua một ngày đã quay lại chỗ xảy ra chuyện mà thành tự chui đầu vào rọ.

Lời này thật sự là làm người ta tức giận, nhưng lại không thể cãi lại. Cô đúng

là kẻ ngu. Nhưng cô cũng có lời muốn nói.

-Tôi làm sao biết được bọn chúng lại nhận ra tôi? Nếu biết thì đánh chết tôi

đã không đến cửa hàng đó mua đồ được chưa?

Cô không phải là kẻ ngu, chỉ là không nghĩ được nhiều như thế mà thôi. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô gây nhau với lưu manh, mà tất cả chẳng phải là do cậu ta ban tặng. Không nhịn được, cô lại trừng mắt nhìn cậu ta.

-Bây giờ nói thế cũng vô dụng, cô tính sau này thế nào?

-Sau này? Cô kinh ngạc kêu lên: - còn có sau này?

-Cô cho là bọn họ chỉ nhận ra cô mà không nhận ra xe của cô à? Về sau bọn họ chỉ cần canh ở bên xe của cô thì lo gì không tìm được cô. Cho nên, cô tính sao đây?

Liên Tịch Uy nghẹn họng trân trối trừng mắt nhìn cậu ta, hoảng sợ tới mặt không chút máu.

Làm sao bây giờ? Cô căn bản không nghĩ tới loại chuyện này, làm sao mà biết nên làm cái gì? Quan trọng là, cậu ta nói thật sao? Về sau những kẻ lưu manh kia sẽ tìm cô gây phiền toái sao?

Oa.... cô có trêu chọc ai đâu, sao lại thành ra thế này?

Thật muốn khóc thét lên mất‼

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.