Trở lại quán cơm đã thấy Liễu Lam Tư ngồi ngay ngắn trước đàn organ, Liên
Tịch Uy kinh ngạc dừng bước, không hiểu thế nào.
Cô không biết mình đi lên sân khấu như thế nào, cũng không biết sau khi mình lên sân khấu thì nói gì hay hát gì, chỉ biết khi cô còn đang từ trong mơ hồ lấy lại tinh thần thì cậu ta đã đang vừa đàn vừa hát, chân thành mà tha thiết hát ca khúc
“And i love you so”
Đây là lần đầu tiên cậu ta hát, tiếng hát du dương đầy tình cảm, rất cảm động như đang kể lể tâm tình.
Sau khi tiếng nhạc ngừng lại, tất cả mọi người lặng im.
Liên Tịch Uy mơ hồ ngơ ngác nhìn cậu ta, hoàn toàn bị tiếng hát mê người của cậu ấy làm cho điêu đứng, mà những người xung quanh cũng không khác là mấy.
Sau đó, đột nhiên một tiếng vỗ tay vang lên, tiếp theo trong nhà ăn tiếng vỗ tay ầm ầm như muốn phá tung quán cơm.
Cô bị dọa cho ngây người, ở quán cơm dân tộc hát hò hai năm, đây là lần đầu tiên cô nghe tiếng vỗ tay hay như thế.
-Cừ thật. Cậu đúng là thâm tàng bất lộ, vừa đàn hay vừa hát giỏi, đúng là thiên tài
Chẳng biết Ngài Thải Nhi đến từ lúc nào, đột nhiên xông ra vỗ vỗ bả vai cậu, vừa cười vừa nói.
Cậu đi ra ngoài nhà ăn, khóe mắt liếc thấy quản lý đi theo sát phía sau. Cậu bĩu môi không thèm để ý, đi thẳng đến cửa hàng tiện lợi cách quán ăn ba nhà, lấy một chai nước khoáng rồi tính tiền.
Quản lí đứng ở ngoài chờ cậu, cậu giả như không phát hiện, cứ thế đi nhưng lại bị gọi lại.
-Liễu Lam Tư.
-Câu trả lời của tôi không thay đổi. Cậu nói thẳng, không muốn phí thời gian.
-Tôi cũng không phải muốn bàn chuyện hát ở quán với cậu.
Liễu Lam Tư hoài nghi nhìn anh ta
Không bàn chuyện đó thì họ có gì để nói?
- Trước tiên chúng ta tìm chỗ ngồi xuống được không?
Tuy rằng không phải rất muốn, nhưng Liễu Lam Tư vẫn gật gật đầu, cùng anh ta đi đến quán hồng trà đối diện ngồi.
-Muốn uống gì?
-Tôi dùng cái này là được rồi
Cậu lắc chai nước khoáng trên tay. Cái gì gọi là bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, cậu không muốn vô duyên vô cớ được mời.
Quản lý tên Trần Tất mỉm cười, cảm thấy cậu ta không giống một thiếu niên 18 tuổi. Anh ta gọi một ly hồng trà lạnh.
-Màn biểu diễn vừa rồi của cậu rất hay, thật sự rất hay. Đây coi như là lời dạo đầu.
Liễu Lam Tư mặt không thay đổi, yên lặng không nói.
-Nhìn biểu hiện của cậu, tôi hiểu được một điều. Đó chính là cậu là người trời sinh phải đứng trên sân khấu mà tỏa hào quang. Nhưng sân khấu này không phải là sân khấu bé nhỏ trong quán kia mà là sân khấu của siêu sao, nổi tiếng thế giới.
-Nổi tiếng thế giới? Liễu Lam Tư nghe xong nhíu mày.
-Đúng. Anh ta gật đầu kiên quyết: - tôi có bạn làm ở công ty quản lý ngôi sao, trong giới nghệ sĩ cũng khá có tiếng tăm.
Anh ta nói tên công ty, Liễu Lam Tư mơ hồ đã từng nghe
-Nếu cậu đồng ý, tôi sẽ giới thiệu giúp cậu, tôi tin với thực lực của cậu và năng lực của công ty đó, cậu tuyệt đối có thể trở thành siêu sao nổi tiếng thế giới.
Anh ta hưng phấn nói.
Liễu Lam Tư có chút giật mình, không nghĩ tới cơ hội lại đột nhiên từ trên trời rơi xuống thế này.
Kỳ thật, gần đây cậu luôn suy nghĩ câu hỏi của Liên Tịch Uy, cô hỏi cậu không học thì muốn làm gì? Còn nói cậu mới chỉ tốt nghiệp cao trung, không nên có dã tâm lớn như vậy, muốn kiếm tiền cũng phải dùng bản lĩnh thực sự.
Cậu biết cô nói như thế không phải là coi thường cậu mà chỉ là nói cho cậu sự thật mà thôi.
Cậu cũng biết nếu muốn tìm được công việc tốt, bằng cấp chắc chắn sẽ là điều kiện cơ bản.
Nhưng cậu càng biết cho dù bây giờ cậu cố gắng học, có thể có thành tích tốt thì bốn năm sau cùng lắm cũng chỉ là một trong một vạn sinh viên tốt nghiệp đại học mà thôi. Chắc gì đã có được việc làm tốt hơn người ta.
Cho nên cậu luôn nghĩ, có công việc gì không cần bằng cấp, chỉ cần cố gắng là có thể đạt được thành quả?
Cậu nhìn những tấm gương thành đạt của các doanh nhân, biết được kinh doanh không hợp với cậu. Thứ nhất cậu không có kiến thức chuyên ngành, thứ hai cậu tuyệt không muốn có chút quan hệ nào với đám thương nhân, tránh sau này đám người nhà kia lại nói cậu có mưu đồ gây rối, chiếm đoạt tài sản.
Cậu nghĩ rồi lại nghĩ, nghĩ rất nhiều, sau đó phát hiện, sở trường của cậu chỉ có âm nhạc. Mà điều buồn cười là những kiến thức âm nhạc đều là vì mẹ muốn đòi tiền cha mà dạy cậu thôi, đúng là nực cười.
Nhưng nếu đã quyết định phương hướng, định dựa vào âm nhạc mà kiếm tiền thì hát ở nhà ăn cũng không phải là điều cậu muốn. Liên Tịch Uy không nhìn lầm, dã tâm của cậu quả thực rất lớn.
Trước kia vì không ai chờ mong, dể ý đến cậu nên cậu mới có thể sống buông
thả.
Nhưng bây giờ lại không giống như thế, sự tồn tại của cô, sự quan tâm của cô
đã cho cậu dũng khí lớn, cậu nên vì cô mà phấn đấu trở thành người tốt nhất, kiếm
được nhiều tiền, cho cô cuộc sống thật tốt.
And love you so.
Đối với cậu mà nói, đây không phải chỉ là một ca khúc nổi tiếng mà còn là tiếng lòng của cậu.
Liên Tịch Uy, cô có biết, cuộc sống cô đơn của tôi từ khi cô nắm lấy tay tôi thì đã hoàn toàn thay đổi, tất cả đều là vì cô.
- Vì sao anh muốn giúp tôi? Làm như thế có lợi gì cho anh?
Yên lặng trong chốc lát, Liễu Lam Tư cảnh giác hỏi. Từ nhỏ đã bị mẹ lợi dụng, cậu đã có thói quen không tin tưởng người khác.
-Chỗ lợi? Trần Tất cười cười: - có lẽ ngày nào đó cậu thành siêu sao, tôi có chút quan hệ mà có thể lấy được cho con gái tôi chữ ký đi! Anh đùa giỡn.
Liễu Lam Tư mặt không chút thay đổi nhìn anh.
Anh ta nghiêm túc nói:
-Tôi cũng không nghĩ lợi ích gì, chỉ là vì lòng yêu tài nên mới muốn giúp cậu. Anh ta thẳng thắn: - đương nhiên nếu cậu không đồng ý thì chuyện này coi như tôi chưa nhắc đến.
-Dã tâm của tôi rất lớn. Trầm lặng một chút, cậu đột nhiên nói.
Trần Tất lẳng lặng nhìn cậu
-Phải làm sẽ làm tốt nhất, anh chắc chắn bạn của anh thực sự có thể làm
được, có thể giúp tôi thành ngôi sao hạng nhất?
Liễu Lam Tư nhìn quản lý không chớp mắt khiến Trần Tất hơn 40 tuổi đầu tim cũng đập loạn. Cậu ta thực sự không phải là người mới 18 tuổi, thành thục, uy nghiêm đến dọa người.
-Vấn đề này tôi không thể trả lời cậu vì tôi không phải là đương sự, không thể hứa hẹn với cậu. Nhưng mà cậu có thể gặp mặt trực tiếp nói chuyện xem anh ta có thể làm được không. Tôi giúp hai người thu xếp một cuộc hẹn được không? Có vấn đề gì cậu hỏi cậu ta trực tiếp
Liễu Lam Tư do dự một chút rồi gật đầu trả lời:
- Được.
Liễu Lam Tư thật sự ký hợp đồng. Điều kiện của cậu yêu cầu cho công ty rất cao, đòi hỏi cực nhiều, hơn hẳn giá thị trường cho người mới.
Nhưng công ty này lại không hề để ý, thấy rõ cậu là người có tiềm lực, hơn nữa chắc chắn có ngày sẽ thành thiên vương.
Ký hợp đồng hơn một tháng, công ty cùng một công ty đĩa hát hợp tác, thử nghiệm với cái tên Lam Tư.
Kết quả thành công bất ngờ.
Đĩa hát mang tên Lam Tư này không quảng cáo gì, chỉ dựa vào các cửa hàng tiện lợi hay cửa hàng bán đĩa nhạc mở ra, chỉ trong một tháng lại có thể bán được 20 vạn đĩa, thiếu chút nữa dọa chết người, nhưng cũng chứng thực một điều, Liễu
Lam Tư đúng là ngôi sao trời sinh.
Với kết quả này, người vui nhất chính là Liên Tịch Uy.
Vì thế, cô quyết định cùng mọi người đóng cửa quán cơm một tối, làm buổi tiệc chúc mừng nho nhỏ cho cậu.
Người tham gia cũng không nhiều, chỉ có Lam Tư, Liên Tịch Uy, Ngải Thải Nhi và bạn trai cô là Khương Kham, quản lý Trần Tất và người đại diện của Lam
Tư mà thôi. Thế nhưng không khí lại vô cùng vui vẻ, náo nhiệt.
- Lại đây, cụng ly! Chúc mừng đĩa nhạc của Lam Tư bán được nhiều nào.
Đây là lần thứ n, Liên Tịch Uy làm ồn muốn nâng cốc chúc mừng.
-Cạn ly! Ngài Thải Nhi thích vui vẻ và Khương Kham cùng nâng chén.
-Này, sao ba người không nâng chén? Ba người còn lại bị lườm.
-Tôi còn phải lái xe, thật sự không thể uống nữa.
-Tôi cũng thế.
Hai người lớn tuổi cười khổ, giơ tay đầu hàng.
Liên Tịch Uy quyết định tha cho bọn họ.
-Thế còn cậu? Cô trừng mắt nhìn nhân vật chính của đêm nay.
-Cô say rồi. Nhân vật chính nhìn cô một cái rồi phun ra ba chữ.
-Tôi không say! Cô ra sức chối: - nếu không tôi đi thẳng cho cậu xem.
Cô đứng lên, đi về phía trước nhưng người không tự chủ được mà xiêu vẹo
sang một bên.
-Cậu say rồi, hahaha... Ngài Thải Nhi chỉ vào cô cười nói, không ý thức
được chính mình cũng say.
-Xem ra say rồi. Trần Tất nói.
-Chờ đã, tôi không say, tôi đi lại lần nữa. Liên Tịch Uy còn cố đi quay trở về nhưng vẫn rất xiêu vẹo.
-Đi thôi, về nhà.
Lam Tư không nhìn tiếp được, bước lên trước đỡ lấy cô.
-Không phải. Không say không về. Tôi còn chưa say. Cô còn cố cãi.
-Quản lý, anh Tề, xin lỗi, em về trước. Cậu quay lại nói.
-Không sao, cậu đưa cô ấy về đi. Trần Tất phất phất tay
Cậu nhìn về phía Ngài Thải Nhi cũng say khướt
- Cô ấy để tôi lo.
Khương Kham kéo bạn gái vào lòng nói, tuy rằng anh uống cũng khá nhiều nhưng tửu lượng khá cao nên không say được.
Lam Tư gật đầu, kéo Liên Tịch Uy vẫn đang la hét mình không say đi ra ngoài.
Cậu vốn định lai cô về bằng xe máy nhưng sợ cô nửa đường say đến hôn mê bất tỉnh, quên ôm cậu mà ngã xuống đường nên gọi taxi về.
Sự thật chứng minh sự lo lắng của cậu là dư thừa.
Cô dù có dấu hiệu càng lúc càng say nhưng lúc trên taxi cô không ngừng quấn lấy cậu mà nói chuyện, về nhà vẫn cứ nói không ngừng.
-Tôi nói cho cậu, tôi thật sự không say. Những lời này đại khái cô nói đến hơn trăm lần rồi.
-Trước kia còn ở nhà, tôi còn uống được rượu mạnh với cha, uống có tí bia này làm sao mà say được, tôi không say. Những lời này nói cũng hơn hai mươi lần.
-Tôi nói cho cậu nhé, hôm nay tôi thật sự rất vui, vui thay cho cậu. Lời này nói chừng mười lăm lần.
-Tôi sớm biết cậu nhất định sẽ được yêu thích, nhất định sẽ thành công. Tuy bây giờ mới chỉ là bắt đầu nhưng tôi có lòng tin với cậu. Cậu phải tin tôi, bọn họ không biết chỗ tốt của cậu nhưng tôi biết. Chờ đến lúc cậu thành
đại minh tinh thì nhất định bọn họ sẽ hối hận. Cô cằn nhằn nói mãi.
Lam Tư biết nàng những người đó mà cô nói là những người có quan hệ huyết thống với cậu. Thật ra, cậu sớm đã chẳng cần bọn họ, với cậu, chỉ cần cô biết cậu tốt là quá đủ.
-Cậu có thể thành công, tôi rất vui, rất vui... Cô lại bắt đầu nói năng lộn xộn
-Nhưng cũng rất buồn. Ồ! Đêm nay, đây là lần đầu tiên cô nói như vậy.
-Vì sao cô lại thấy buồn? Cậu khó hiểu.
Cô ngẩng đầu nhìn Lam Tư, hai mắt vì say mà mơ mơ màng màng, hai má vì say mà hồng nhuận, còn có đôi môi đỏ mọng hơi nhếch, đối với cậu mà nói chính là một loại khảo nghiệm.
Cô chưa hề biết cậu thầm mến cô, trước khi hiểu được tâm ý của cô, cậu không dám tùy tiện thổ lộ, sợ sẽ mất đi cuộc sống vui vẻ khi ở chung với cô.
Cái gì gọi là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, hơn nữa còn nhiều thời gian, cậu sẽ khiên nhẫn chờ ngày tỏ tình không xa.
-Bởi vì cậu càng thành công thì sẽ càng bận rộn, sau đó sẽ càng xa cách tôi.
-Không đâu. Cậu trả lời như chém đinh chặt sắt
-Đến lúc kiếm được nhiều tiền rồi cậu sẽ có nhà riêng, sẽ rời khỏi đây, về sau, chưa biết chừng tôi chỉ có thể thấy cậu qua TV
Cô như không nghe thấy lời cậu mà đau lòng mơ mơ màng màng nhìn cậu.
-Không đâu! Tôi sẽ không đi, trừ phi cô đuổi tôi đi. Cô muốn đuổi tôi sao? Cậu chăm chú nhìn cô hỏi.
Cô vội lắc lắc đầu, đột nhiên, kinh hoảng kêu to: - Động đất
Lam Tư quái dị quay đầu nhìn bốn phía.
-Động đất nào? Cậu chẳng thấy gì cả.
-Đầu choáng quá. Lúc động đất đầu tôi sẽ bị choáng, giờ đầu tôi rất choáng
-Cô là vì uống rượu mới choáng váng. Cậu nghe xong mà dở khóc dở cười.
-Tôi không say. Cô ngẩng phát lên cãi lại.
-Được, cô không say, tôi đỡ cô đi ngủ.
-Tôi thật sự không say. Cô lại lặp lại, cả người mềm nhũn tựa vào người cậu, mặc cậu đỡ cô dậy, không quên lải nhải: - nếu tôi say nhất định tôi sẽ nói tôi thích cậu, nhưng tôi lại chẳng nói gì cả? (chết mất)
Lam Tư dừng bước, tim đập loạn lên. Cô ấy thích mình?
-Tôi không nói cho cậu là tôi thích cậu. Tôi lớn tuổi hơn cậu, nếu nói cho cậu biết tôi thích cậu, nhất định cậu sẽ thấy tôi rất quái đản. Cậu coi tôi như chị gái mà chị gái lại yêu em trai, cảm giác như loạn luân. Không thể nói được, tuyệt đối không được để cậu ấy biết. Nếu cậu ấy biết, nhất định cậu ấy sẽ chán ghét tôi, nhất định thế! Cô thì thào tự nói.
-Không đâu!
Lam Tư không nhịn được mà lớn tiếng đáp lại, đỡ cô ngồi xuống, rồi quay
mặt cô nhìn cậu
-Anh (đừng thắc mắc vì cách đổi ngôi) chưa bao giờ coi em là chị cả, Liên Tịch Uy! Anh...
Cậu do dự một chút rồi nói lớn:
- Anh thích em!
Nói xong, anh ngừng thở chờ đợi phản ứng của cô, ai ngờ cô lại nhìn cậu mà ngây ngô cười, sau đó vuốt vuốt mặt anh nói:
-Giấc mơ của em thật đẹp. Nghe vậy, anh thở dài chán nản.
-Đây không phải là mơ, anh thật sự thích em, giống như em thích anh vậy Anh gào lớn, nhìn xem cô có thể thức tỉnh không mà đón nhận lời tỏ tình này.
Cô lại đột nhiên nghiêng người hôn anh, khiến anh sợ tới mức trợn mắt há hốc
mồm.
-Em thật sự thích anh, cũng không thể nói cho anh được, chỉ có ở trong mộng em mới có thể hôn anh thế này.
Nói xong, cô lại kề sát vào mà hôn anh.
Lam Tư tuổi trẻ khí thịnh, sao ngăn cản được sự dụ hoặc này? Tình cảm đè nén đã lâu tựa như bài sơn đảo hải mà đánh úp anh, khiến anh không nhịn được mà ôm lấy cô, áp đảo cô rồi điên cuồng hôn cô.
Môi anh như lửa, nóng bỏng khiến cô khẽ rên lên, cả người nóng bừng.
Quần áo hai người nhanh chóng bị cởi bỏ, đôi môi nóng cháy của anh di động trên người cô, hôn từng tấc da thịt.
Cô không có kinh nghiệm, nhưng men say làm cho cô quên mất ngượng ngùng, rụt rè, thuận theo lòng mình, đón nhận những nụ hôn nóng rực và kích tình của anh, khẽ rên lên, càng ôm chặt anh hơn.
Nhiệt tình của cô càng khiến anh không ngăn được dục vọng của mình, bức thiết muốn có cô.
Tay anh tiến vào giữa hai chân cô, xác định chắc rằng cô đã chuẩn bị tốt để đón nhận mình, sự ẩm ướt và nóng bỏng đã cho anh đáp án, đồng thời cũng cắt đứt tia tự chế cuối cùng của anh. Anh nhanh chóng tách hai chân cô ra, điều chỉnh vị trí rồi vọt vào cơ thể cô.
-A! Cô đau đớn hô lớn.
-Xin lỗi
Anh nhắm mắt lại, rên rỉ nói xin lỗi nhưng không thể ngừng di động trong cơ thể cô.
Anh cố gắng khắc chế, cố gắng ôn nhu, cố gắng nhẹ nhàng nhưng cảm giác ở trong cơ thể cô thoải mái như vậy, ấm áp như vậy, hai tay lại ôm chặt anh như là thúc giục anh nhanh lên.
Cơ thể cô dần thả lỏng, cũng theo nhịp điệu của anh mà thở dốc yêu kiều.
- ừm...
tiếng rên rỉ của cô hoàn toàn đánh tan sự tự chủ của anh, anh khát vọng ôm lấy mông cô, dùng sức mà cọ xát, mỗi lần lại càng tiến sâu, càng mạnh mẽ cho đến khi anh hoàn toàn phóng thích, cùng cô đạt đến cao trào mới thôi.
Bởi vì hao hết tinh lực, chỉ chốc lát sau cô đã ngủ nhưng Lam Tư lại vì tâm tình quá kích động mà mãi không thể ngủ.
Nhìn cô trong vòng ôm, anh ôn nhu vuốt mắt, mũi, tai cô, cảm giác thân thể cô như sưởi ấm mình, hương thơm của cô tràn ngập lòng anh.
Cảm giác như là một giấc mộng.
Nhưng đây không phải là mơ, anh biết chắc chắn. Vì nếu đây là mơ, anh sẽ không lo được lo mất như thế, sợ hãi vừa mới có được cô đã lại đánh mất cô.
Cô nói cô thích anh, không nghĩ cô sẽ thích anh, thích người không học vấn, không nghề nghiệp, suốt ngày đánh nhau gây sự, cha không thương, mẹ không yêu, là đứa con tư sinh như anh. Thật khó tin
Cô thích anh như thế nào, anh có điểm gì đáng để cô thích sao?
Anh không thể không nghĩ về vấn đề này.
Trước kia anh vẫn thấy mình chẳng tốt gì nên mới không có ai quan tâm, yêu thương mình. Sau khi gặp cô, cô khiến cho anh hiểu được vấn đề không phải là anh mà là từ những người không có tình thân kia.
Nhờ có cô mà cuộc sống của anh vui vẻ hơn, bớt cô tịch hơn, làm ấm áp linh hồn anh, còn giúp anh nghĩ tới tương lai anh chưa bao giờ nghĩ, cho anh cảm giác
được giá trị tồn tại của mình.
Cô không biết được mình quan trọng nhường nào với anh đâu.
Không có cô sẽ không có Lam Tư bây giờ, càng không có Lam Tư sắp nổi tiếng trong giới giải trí.
Những gì anh cố găng bây giờ và sau này tất cả đều vì cô, chỉ vì cô mà thôi.
Anh muốn trở thành một người đàn ông xứng đáng với cô, trở thành một người mà không ai theo được, không ai dám tranh giành cô với mình, người mà anh yêu thương - Liên Tịch Uy.
- Anh yêu em
Anh hôn lên môi cô, thâm tình mà khẽ tỏ bày với cô:
-Anh sẽ cố gắng hết sức để trở thành người đàn ông xứng đáng với em, để em có thể vinh hạnh vì anh, có thể kiêu ngạo mà nói với mọi người rằng anh là người đàn ông của em. Anh sẽ cố gắng kiếm tiền, sau đó sẽ mua một căn hộ thuộc về chúng ta, cho em có một cuộc sống thật hạnh phúc.
-Chờ anh 10 năm... anh nhẹ nhàng mà kiên định sửa lại: - không, 10 năm quá dài, năm năm là được rồi.
Anh tin vào thực lực của mình. Nếu năng lực không đủ thì anh sẽ cố gắng
hơn.
-Anh sẽ thành công trong năm năm cho em xem, sau đó long trọng lấy em làm vợ của anh, đây là lời hứa của anh dành cho em, cũng là lời anh tự hứa với chính mình. Liễu Lam Tư anh thề với trời đất, anh nói được làm được!