Tư Sinh Lão Ba

Chương 7



Lam Tư rất tức giận, nghe Liên Tịch Uy nói hết chuyện năm đó anh Tề nói với cô, anh tức muốn chết, không thể tha thứ cho lão Tề hỗn đản đó, cho dù lão Tề là người một tay tạo nên siêu sao là anh.

Anh thật không thể tin được, lão Tề biết Tịch Uy có thai, lại biết cả chuyện cô sinh cho anh một đứa con trai mà không hề nói cho anh biết.

Thế cũng coi như qua, nhưng điều khiến anh không thể tha thứ chính là anh Tề lại lợi dụng chuyện Tịch Uy mang thai mà khiến cho cô không thể không rời xa anh. Nói ra những lời rõ ràng, như thể là sự lựa chọn tốt cho cả đôi bên.

Theo như những gì Tịch Uy kể lại, anh ta đã nói như thế này.

-Sự nghiệp của Lam Tư vừa mới bắt đầu, sẽ có những kẻ ghen ghét đưa tin làm ảnh hưởng đến tiền đồ của nó.

-Hình tượng của Lam Tư là trẻ trung, sạch sẽ. Chuyện ở chung với bạn gái không thể để người khác biết, em cũng hiểu giấy không thể gói được lửa, một khi chuyện bùng nổ thì không chỉ ảnh hưởng đến tiền đồ của Lam Tư mà cả công ty cũng bị kéo theo.

-Lam Tư và mọi người đều rất cố gắng, rất tâm huyết mới có được thành quả bây giờ, em muốn để cho tất cả chỉ vì em mà đổ xuống sông xuống biển?

-Cậu ấy vốn có thể tiếp tục hẹn hò với em, hơn nữa mọi người sẽ nghĩ mọi cách che giấu cho hai em. Nhưng giờ em có thai, em thấy nếu Lam Tư biết chuyện này thì nó sẽ làm thế nào? Có thể quyết định lập tức kết hôn với em không? Chắc chắn có.

-Em cảm thấy thần tượng kết hôn thì còn làm được thần tượng không?

-Những cái đó đều là thứ yếu vì anh tin Lam Tư có khả năng đó. Nhưng khiến anh lo lắng là một khi sự tồn tại của em bị phát hiện thì đám phóng viên tuyệt đối sẽ không tha cho em. Tình trạng cơ thể bây giờ của em, anh sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đến lúc đó Lam Tư làm ra chuyện gì thì không ai có thể đoán trước được. Nếu nó không khống chế được cảm xúc của mình mà đánh phóng viên thì mọi thứ đều chấm dứt.

-Vì tiền đồ của Lam Tư cũng vì đứa nhỏ trong bụng em, nên làm thế nào tự em nghĩ đi.

Cho nên, Tịch Uy suy nghĩ rồi quyết định rời bỏ anh. Thật là đồ ngu ngốc.

Nhưng khiến cho anh không còn gì mà nói, tức đến hộc máu là cô sinh con xong còn xin lão Tề nói chuyện này với anh, nhưng lão Tề đó lại đem chuyện tiền

đồ với hình tượng rắm thối mà tẩy não cô. Khiến cô không dám liên lạc với anh nữa, một mình lặng lẽ nuôi con.

Anh thực sự là tức sắp chết, nói cô ngu mà, qua mười năm càng ngày càng

ngu.

- Em có thể hỏi anh một chuyện không. Kẻ ngu ngốc kia đột nhiên do dự hỏi

-Chuyện gì. Lam Tư nhìn về phía cô, có chút tức giận hỏi.

-Anh vì con nên mới đến tìm em à?

-Em ngu thêm chút nữa cũng không sao. Anh trừng mắt tức giận nói.

-Nếu em ngu thì đã không hỏi anh chuyện này. Ai chẳng biết anh chuyện xấu vang khắp thiên hạ, bạn gái xếp hàng dài, chẳng biết ai là thật ai là giả, em chẳng thích làm người thứ ba.

Liên Tịch Uy bĩu môi, trong giọng nói có sự ghen tuông khó đè nén.

Lam Tư trừng mắt nhìn cô, đúng là sắp bị cô làm cho tức chết.

Cái gì mà bảo không biết ai thật ai giả? Nếu là thật thì anh còn mãi không quên được cô mà độc thân đến tận bây giờ chắc?

-Tất cả đều là thật cho nên em chẳng cần lo mình là người thứ ba, người thứ ba mươi thì đúng hơn.

Anh cố ý chọc giận cô nhưng không ngờ cô ngốc này tưởng thật, vội nhảy dựng lên như kiểu muốn tránh xa anh càng xa càng tốt.

- Ngồi xuống

Đương nhiên không thể để cô đi, anh nắm cổ tay cô, kéo cô ngồi xuống sô

pha.

-Mặc kệ là thứ ba hay thứ ba mươi em đều không làm. Cô ngay thẳng nói với anh.

-Em làm anh tức sắp chết rồi.

Anh nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ với cô. Giây sau đã cúi đầu hôn cô.

Nụ hôn của anh vì mang theo sự tức giận nên không hề ôn nhu nhưng lại cực nóng bỏng khiến cô đầu váng mắt hoa, thiếu chút nữa không thở được. Nhưng mà...

-Chờ, chờ một chút. Cô giãy dụa kêu lên.. Anh khó chịu ngẩng đầu lên, giận dữ nhìn cô.

-Chờ cái gì?

-Anh...

Muốn cô nói thế nào đây? Bọn họ đã xa nhau mười năm, vừa gặp lại chưa đầy một giờ đã hôn nhau như thế này thì có phải là tiến triển quá nhanh rồi không?

- Không còn gì để nói thì tiếp tục

Lam Tư lại bá đạo cúi xuống hôn cô. Cô vội lấy tay ngăn lại.

-Chờ một chút.

-Cuối cùng thì em định bắt anh chờ cái gì? Anh tức giận trừng mắt nhìn đầy bất mãn.

Nói anh lửa dục bốc lên cũng được, bảo anh t*ng trùng lên não (nguyên văn nhé) cũng thế. Anh ôm eo cô, kéo cô kề sát mình. Từng tế bào cơ thể đều cảm nhận

được hương thơm của cô, càm nhận được sức hấp dẫn và ảnh hưởng của cô với anh.

Lúc trước, điều duy nhất anh muốn là biết rõ mọi chuyện. Bây giờ vấn đề khúc mắc trong lòng đã có giải đáp, chẳng có gì quan trọng hơn có thể ngăn cản dục vọng muốn yêu cô.

Mười năm chia lìa.

Mười năm trước, khi tình cảm của anh dành cho cô vẫn nồng nàn thì đột nhiên cô bỏ đi.

Mười năm sau, tình cảm của anh dành cho cô thủy chung không thay đổi, dục hỏa đương nhiên không thể lụi tắt.

Anh muốn cô, muốn yêu cô, muốn ôm chặt cô trong lòng, tiến vào cơ thể cô. Anh biết tất cả bây giờ đều là thật, không phải đang nằm mơ.

Tay anh lần qua áo cô, ôm lấy bộ ngực sữa của cô.

Cô kinh hoảng trợn tròn mắt, vội chặn tay anh lại, đỏ bừng mặt:

-Như vậy quá nhanh.

-Anh chờ mười năm rồi mà còn nói là nhanh?

Hai mắt anh không hề che dấu dục vọng bừng bừng, lẳng lặng nhìn cô nói.

Ánh mắt mãnh liệt của anh khiến Liên Tịch Uy miệng khô lưỡi khô.

Anh là người đàn ông duy nhất của cô. Tuy qua mười năm chia lìa, tình cảm của cô dành cho anh vẫn không thay đổi, đương nhiên cũng không quên được cảm giác khi được anh ôm chặt trong lòng. Cô cũng muốn có anh. Nhưng có một việc quan trọng cô phải nói rõ.

-Em không muốn là kẻ thứ ba. Cô kiên quyết tỏ rõ thái độ

-Căn bản chẳng có gì là bên thứ ba cả.

Anh gầm nhẹ, sau đó nắm cổ tay cô, giữ lại trên sô pha rồi lại hôn cô.

Nụ hôn của anh càng nhiệt tình, càng nóng bỏng hơn trước khiến Liên Tịch Uy có cảm giác như bị cắn nuốt, vỡ vụn cũng khiến mạch máu cô căng lên, chờ mong và khát vọng.

Cô gỡ tay anh ra, chủ động ôm cổ anh, đáp trả lại nụ hôn của anh.

Anh gầm nhẹ một tiếng, nháy mắt đã ép cô xuống sô pha, nụ hôn nồng nhiệt khiến cô không nhịn được mà rên rỉ.

Đôi môi anh nóng rực hôn rồi liếm khiến cô run rẩy. Tay anh nhanh chóng gỡ bỏ quần áo của cô, phủ lấy bộ ngực cô, dần dần, môi thay thế tay.

Ngọn lửa dục vọng càng đốt càng mạnh, cô cũng bắt đầu cởi quần áo anh xuống, vuốt ve cánh tay anh đã khác xưa rất nhiều cùng với những đường cong nam tính của anh.

Sự vuốt ve của cô khiến anh phát cuồng, vội kéo quần cô và chính mình, tách hai chân ra, vọt vào con đường của cô.

Anh vội vàng và to lớn khiến cô bị đau nhưng đây chỉ là cảm giác trong nháy mắt. Sau đó, anh phóng túng, cuồng dã khiến cô quên hết đau dớn, chỉ còn lại sự hưng phấn và sung sướng.

Móng tay cô bấm lên lưng anh, kích động anh một lần rồi lại một lần tiến sâu, giống như áp lực lâu nay được tháo bỏ mà không thể khống chế.

Đến khi cao trào dâng tới, cô thét lớn một tiếng mà anh vẫn không ngừng xâm nhập, cho đến khi càm giác mất hồn xâm chiếm thì anh mới gầm nhẹ một tiếng rồi nằm đè lên cô.

Hai người vẫn gắt gao ôm nhau, không có khoảng cách.

Không bao lâu, anh lại cứng lên trong cơ thể cô. Lần này anh nhẹ nhàng mà yêu cô, mang theo tình yêu vô hạn. Anh còn nói với cô một câu khiến cô rơi nước mắt.

- Anh yêu em.

Tính nhẫn nại của Lam Tư sắp bị mài mòn rồi.

Sau khi cùng với mẹ của con anh, mối tình đầu của anh cũng là bà xã tương lai của anh nối lại tình xưa, cũng sắp hết nửa tháng mà giờ anh vẫn chưa được nhận con, để con anh gọi một tiếng cha. Sao lại thành ra thế này?

Tịch Uy nói, con rất lạc quan giống cô nhưng tính lại thẳng thắn như anh. Nếu

để cậu bé biết cha mình là siêu sao Lam Tư thì chưa đầy một ngày tất cả mọi người sẽ biết chuyện, cô và con sẽ mất đi cuộc sống an ổn này. Cô còn chưa chuẩn bị tâm lý.

Cô nói rất có đạo lý nên anh cho cô thời gian chuẩn bị.

Với một chuyện sớm biết rằng thế nào cũng tới thì cần chuẩn bị tâm lý bao

lâu?

Một ngày, hai ngày không đủ nhưng mười năm rồi thì cũng đủ chứ. Dù sao

Liên Hi cũng mười tuổi, cô là mẹ của con trai của siêu sao Lam Tư, hẳn là đã có sẵn tâm lý mà đối mặt với chuyện này rồi mới đúng.

Cho nên, lúc cô nói muốn chuẩn bị tâm lý, anh nghĩ chỉ 3,5 ngày mà thôi, không ngờ cô từ chối anh đã hai tuần liền, còn quy định trong thời gian này không

được đến gặp cô, tránh bị người phát hiện.

Nghe xem, thế mà cũng nói được à? Anh chẳng phải tội phạm truy nã, bị bắt gặp thì sao? Cùng lắm là bắt tay rồi ký tên là xong. Anh không sợ thì cô sợ cái gì?

Không được! anh không thể cứ để mặc cô như thế này. Ai biết được có phải cô định chuẩn bị đến hết đời không.

Hạ quyết tâm, anh lấy di động gọi cho cô.

-Alo, là anh

-Em biết.

Tiếng cô cười dịu dàng khiến cho thái độ cứng rắn khi nãy của anh cũng mềm xuống.

-Em đang làm gì? Anh ôn nhu hỏi.

-Nấu canh thập cẩm con thích ăn.

-Có phần của anh không?

Đầu dây bên kia yên lặng như không biết phải trả lời anh thế nào hoặc không hiểu anh có ý gì?

-Anh đến ăn tối cùng mẹ con em được không? Anh thử hỏi.

-Không được. Cô cự tuyệt.

-Không sao, không cần lo sẽ làm tổn thương đến tình cảm yếu ớt của anh. Anh tự mỉa mình.

-Lam Tư, anh biết rõ là không phải em không muốn chúng ta ăn tối cùng nhau mà là tình huống không cho phép.

Cô vội vàng giải thích, trong giọng nói mang theo sự xin lỗi và bất đắc dĩ.

-Anh chẳng thấy có gì là không cho phép cả.

-Con đang ở đây.

-Thế thì vừa khéo, em có thể giới thiệu để cha con anh nhận nhau

-Lam Tư... cô vừa bất đắc dĩ vừa khó xử.

-Đã qua nửa tháng, em còn chưa chuẩn bị tâm lý sao? Anh hỏi luôn cô.

-Chuyện này cần dũng khí lớn. Liên Tịch Uy thở dài.

Nếu anh không nổi tiếng như thế hoặc là đã sắp hết thời rồi thì thật tốt, cô sẽ chẳng từ chối anh như thế. Vì ngoài việc sợ hãi cuộc sống không yên ổn của hai mẹ con, cô còn sợ sự nghiệp của anh sẽ bị ảnh hưởng, thậm chí là bị hủy hoại.

-Mặc kệ là xảy ra chuyện gì anh đều chống đỡ cho em, em chỉ cần ở sau anh là được, không cần dũng khí gì cả

Là cô tự nghĩ mọi chuyện phức tạp lên thôi.

-Anh nói thật đơn giản. Cô lại thở dài.

-Mọi chuyện vốn đơn giản, mọi thứ đã có anh rồi, em không cần phải lo Nếu mọi chuyện đơn giản như anh nói thì thật tốt. Liên Tịch Uy thầm nghĩ.

-Để anh sang chỗ em.

Đột nhiên anh nói câu này khiến cô bị shock.

-Không được, con đang ở nhà, anh chưa được gặp con. Cô vội nói

-Tịch Uy, chuyện này chúng ta cần bàn bạc lại.

-Có chuyện gì anh nói qua điện thoại cũng được.

-Anh muốn gặp mặt nói cho rõ.

-Lam Tư...

-Nếu thật sự còn chưa thể gặp con thì tốt nay chờ con ngủ anh sẽ đến. Anh nói tiếp:

-Tóm lại, hôm nay nhất định anh phải qua gặp em, nếu em không muốn anh bị mọi người dưới lầu nhận ra thì cho anh thời gian, đúng giờ xuống đón anh.

Thấy cô yên lặng anh lại hỏi: - Sao rồi, nghĩ kỹ chưa?

Anh đã quyết định thế thì cô còn có thể nói gì? - Con thường ngủ trước mười giờ.

-Được, sau mười giờ anh đến tìm em. Đến anh sẽ gọi cho em, đừng tắt máy nếu em không muốn mọi chuyện bị đưa lên TV.

Thế này thì đúng là Liên Tịch Uy không còn gì mà nói.

-Sao anh càng lúc càng bá đạo, vì thành siêu sao rồi à? Tốt nhất anh đừng uy hiếp em, đừng để em gọi điện thoại cho báo lá cải kể hết chuyện trước kia của anh.

Cô không chịu kém mà uy hiếp lại anh.

Nhưng đợi mãi cũng chẳng thấy gì?

- Alo?

Ơ, đã hết pin sao? Cô cầm điện thoại đưa đến trước mặt, thật tức chết, điện thoại đã sớm tắt.

- Đáng ghét

Cô tức giận mắng, ném mạnh điện thoại vào túi xách nhưng khóe miệng thì bất tri bất giác mỉm cười. Bời vì anh nhịn lâu như vậy cô đã thấy rất lạ rồi.

Qua hai tuần, mỗi ngày anh đều gọi điện cho cô, một ngày ít nhất ba lần, hỏi hết chuyện một ngày của cô, thiếu điều hỏi tên tổ tông tám đời nhà cô mà thôi.

Mười năm chìa lìa, cô có thể qua tivi, đài báo mà biết tin của anh nhưng anh lại không thể?

Mười năm chia lìa với anh mà nói như là chỗ trống mười năm, anh muốn lấp

đầy chỗ trống đó, muốn biết cuộc sống của cô và con trong suốt mười năm qua.

Trong giọng nói cô càm thấy anh rất muốn đến đây tìm cô, gần gũi cô, nghe cô trò chuyện, nhận con, chơi đùa với con nhưng vì cô anh vẫn nhẫn nhịn.

Nửa tháng qua, mỗi đêm tỉnh mộng cô đều nghĩ phải chăng đây là một giấc mơ, anh thực sự đã quay về bên cô sao?

Quay đầu nhìn lại thấy vị trí bên cạnh trống không khiến cô không tự chủ

được mà lã chã rơi nước mắt, nghĩ rằng đây chỉ là một giấc mộng.

Mỗi đêm bừng tỉnh, cô luôn hy vọng anh nằm bên cạnh cô, để cho cô có thể ôm anh, vùi vào lòng anh, ngửi mùi hương của anh để tự trấn an bản thân.

Cô vô cùng muốn giữ anh bên người mãi mãi, anh chỉ thuộc về mẹ con cô, không phải chia xẻ anh với bất kì ai.

Nhưng sao có thể thế được?

Anh không phải là người bình thường, anh là siêu sao Lam Tư.

Sao cô có thể vì bản thân mà phá hủy sự nghiệp anh vất vả gây dựng nên và tương lai tốt đẹp của anh.

Cô thật sự không thể làm thế

Cho nên bây giờ cô nên làm gì?

Cô hỏi trời nhưng trời không đáp.

10:20’ tối, tiếng chuông di động vang lên, Liên Tịch Uy ngoan ngoãn nghe máy.

Mở cửa sắt tầng dưới, ra ngoài tìm người.

Cô nhất thời không thể nhận ra anh, chỉ thấy một người đàn ông đi dép lê, mặc quần đùi, áo T-shirt, tóc hơi rối, đeo kính râm ngồi trên một chiếc xe máy phân khối lớn đang đọc truyện tranh.

Lạ thật, người đâu rồi? Không phải anh nói là đã ở dưới rồi sao?

- Em tìm cái gì? Anh ở đây.

Cô vội quay lại chỉ thấy người đàn ông cường tráng kia xuống xe, đi về phía cô. Cô trợn mắt nhìn mà há hốc mồm.

- Anh làm cái gì thế?

Cô không tự chủ được mà hỏi, vì nhìn anh trông rất khác bình thường, nếu không sao cô lại không nhận ra anh

- Lên nhà rồi nói

Anh chủ động nắm tay cô, kéo cô vào, đóng rầm cửa lại.

-Con đang ngủ? Anh hỏi

-Vâng.

Cô gật đầu, tuy rằng đèn cầu thang mờ mờ nhưng cô vẫn không nhịn được mà nhìn chằm chằm vào anh xem anh khác ở chỗ nào.

- May quá. Anh vui vẻ nói

Cô hơi không hiểu câu này của anh là có gì. Chắc là nghĩ có thể tận mắt nhìn thấy con, tự tay chạm đến con thậm chí là hôn nó rồi.

Lên đến tầng năm, mở cửa nhà đi vào, lần này anh nhẹ nhàng đóng cửa rồi khóa lại.

Liên Tịch Uy và Lam Tư không hẹn mà cùng nghiêng tai lắng nghe động tĩnh trong phòng, chỉ sợ tiếng mở cửa lại làm con thức giấc.

Trong phòng lặng yên, không có một tiếng động.

-Xem ra Tiểu Hy ngủ rất say, anh có muốn đi xem con không? Cô quay đầu hỏi anh.

-Chờ đã.

Lam Tư mỉm cười, đầu tiên tháo kính rồi vuốt lại tóc, rồi gỡ mấy món đồ hóa trang trên mặt xuống.

Liên Tịch Uy nhìn mà trố mắt, cuối cùng cũng hiểu vì sao trông anh hơi lạ. Ngoài tóc và mắt thì anh đã hóa trang, khó trách cô không thể nhận ra ngay.

-Anh làm thế nào thế? Tuy chính mắt nhìn thấy nhưng cô vẫn thấy khó tin

-Diễn viên khi diễn cảnh bị đánh mặt mũi bầm dập thường là hóa trang mà thôi, chẳng lẽ em không biết à? Hay là em tưởng bọn họ thật sự bị đánh thành đầu heo rồi mới diễn. Anh cười cười trêu cô.

-Ai chẳng biết đó là giả, anh đừng chê em ngốc nữa được không? Chẳng qua em chưa nhìn tận mắt bao giờ thôi.

Cô tức mà lườm anh một cái. - Lại đây.

Đột nhiên anh nhỏ giọng nói, trong mắt như có ánh lửa.

Ánh mắt của anh khiến Liên Tịch Uy đỏ mặt, cả người cũng cứ thế mà nóng

lên

-Em tưởng là anh có chuyện muốn nói với em. Cô vội đáp

-Chuyện đó có thể chờ

Tức là anh không thể chờ

Quả thực, mới được một giây anh đã cầm tay cô, kéo cô vào lòng rồi cúi đầu hôn cô.

Lúc đầu, nụ hôn của anh chỉ như chuồn chuồn lướt nước, dịu dàng và khiêu khích, đến khi cô không tự chủ được mà hé miệng đáp lại thì anh mới dần hôn sâu,

đùa cợt cô, cho đến khi cô ôm lấy cổ anh thì anh hôn cô đến mức chân cô như nhũn đi.

- Phòng em... Cô vẫn còn chút lý trí mà nhớ ra con đang ngủ.

Anh vội cúi xuống ôm cô lên, bước nhanh về phía phòng cô, nghiêng người đè lên người cô.

- Cửa phòng.... Cô lại nhắc nhở.

Lam Tư thiếu chút nữa chửi thề. Lúc này anh đột nhiên không hiểu có đứa con lớn 9 tuổi là hạnh phúc hay bất hạnh.

Nhanh chóng đóng cửa phòng rồi khóa lại, anh vội vã cởi quần áo rồi đi tới giường cởi quần áo cô.

Sự vội vàng của anh khiến cô khẽ cười. Anh liền trừng phạt cô, hôn mạnh lên

đôi môi cô, hôn đến khi cô không thở nổi, ngọn lửa dục vọng tăng vọt lên.

Đầu tiên anh mơn trớn cô rồi mới tiến vào cơ thể cô... (lược ạ, edit cái này xấu hổ lắm chứ đùa, mọi người tự tưởng tượng đi, Heo đi uống nước đây)

Sau khi cao trào qua đi, thật lâu sau cô vẫn không thể ngừng thở dốc. Anh xoay cô lại, để cô nằm lên người anh, vuốt nhẹ mái tóc hơi ướt của cô.

-Nghỉ ngơi đủ chưa? Anh đột nhiên lại hỏi

-Cái gì? Cô mệt đến không có sức ngẩng đầu lên, gối đầu lên ngực anh khẽ hỏi

-Anh lại muốn em lần nữa

Cô không có thời gian để kinh ngạc vì anh đã xoay cô lại, tách hai chân cô ra, nháy mắt đã vọt sâu vào cơ thể cô. Mà cô ngoài thở dốc và rên rỉ cũng chẳng nghĩ được gì nữa, cho đến khi anh đưa cô lên đợt sóng tình yêu, mệt mỏi ngủ trong lòng anh mới thôi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.