Ta không muốn nghe chuyện của người khác, nhưng đêm yên tĩnh như thế, mà ta tu hành, lại có thể nghe được âm thanh từ một khoảng cách nhất định.
Tiếng nói càng lúc càng rõ ràng, ta run lên.
Tiếng nói này ta đã từng nghe qua.
Hắn nói cái gì đó, ta chỉ nghe thấy hai tiếng “Dứt khoát” cuối cùng.
Một tiếng nói khác vang lên, ta cả kinh.
Đó là tiếng của sư phụ! Tử Vân công chúa!
Tiếng sư phụ chậm rãi truyền tới: “Tiên trưởng, phụ vương ta nói, chỉ cần ngươi chịu thay đổi thái độ, người lập tức lên trời diện tấu Ngọc Đế, lấy lại cốt tiên cho ngươi. Phụ vương và ngươi giao tình mấy trăm năm, chẳng lẽ ngươi còn không tin người?”
“Hảo ý của Long vương, tại hạ xin đa tạ, chỉ là thật sự trần duyên chưa tuyệt, oan nghiệt chưa giải, lúc này về lại Thiên đình, sợ rằng hại cho người khác và cả bản thân.”
Ta ngơ ngẩn nghe thanh âm này, quên mất mình đang ở chỗ nào.
Đây là tiếng nói ta đã tưởng niệm gần trăm năm a.
Là hắn! Là hắn!
“Tiên trưởng vẫn khó khăn như vậy.” Sư phụ tựa hồ mỉm cười.
“Nàng rất tốt, rất thông minh, rất cố gắng, hiện tại đã là Phủng Châu Long Nữ.”
“Ha ha… Phủng Châu Long Nữ…. Một con rắn tốt.”
Hắn vẫn kêu ta là con rắn nhỏ.
Bởi vì trước khi ta trở thành Long nữ, rấ lâu trước, khi hắn gặp ta ta vẫn là một con rắn nhỏ. Cho nên hắn chỉ nhớ Lục Cơ là con rắn nhỏ, không biết Lục Cơ Long nữ.
A, không đúng.
Ta bỗng nhiên nghĩ đến, ta ban ngày rõ ràng gặp hắn, lúc đó hắn không thể nói chuyện, không nhớ rõ khi làm thần tiên, cũng không nhớ ta a.
Chẳng lẽ đây không phải hắn? Thiên hạ lại có thể có những người có tiếng nói giống nhau như thế?
Ta nhìn lại, nhất định phải biết rõ ràng.
Vừa nhìn thấy bóng lưng chiếc áo bào màu tro, sư phụ đã phát hiện ra ta, kêu lên: “Lục Cơ?”
Hắn ngạc nhiên quay đầu, trong nháy mắt đó, ta nhìn rõ hắn. Là hắn! Là hắn!
Như vậy, ban ngày, hắn cố ý không nhận ra ta, không nhớ rõ trước kia?
Ta bi ai. Và cả phẫn nộ.
Sư phụ hỏi: “Lục Cơ, ngươi làm gì ở đây?”
Ta đi tới, từng bước một. Mắt ta dõi theo hắn. Ta biết đó là ánh mắt của một con thú nhỏ bị thương.
Hắn bình thản nhìn ta, ánh mắt giống hệt như năm đó.
Ta đã có hình dạng của con người, như vậy là một thân xác đẹp, vậy mà ánh mắt hắn nhìn ta vẫn giống ánh mắt đã nhìn con rắn nhỏ năm đó, khi hắn búng nhẹ lên trán ta.
Trái tim ta đau đớn, nhìn hắn cũng thấy khó khăn.
Tuyệt vọng. Hoàn toàn tuyệt vọng.
Ta cúi thấp đầu, đi đến trước mặt sư phụ, bỗng nhiên rút cây đinh ba trong cổ tay ra.
Đinh ba sắc bén đâm vào thân thể ai đó, rất nhanh.
Ta rút đinh ba, đầu vẫn cúi thấp, nhìn thấy ngọn đinh ba, từng giọt, từng giọt máu, từng giọt, từng giọt.
Tiếng sư phụ vừa giận vừa sợ: “Lục Cơ!”
Ta quỳ xuống, chậm rãi quay đầu nhìn hắn, hắn đứng đó, mặt kinh ngạc, rất nhiều cảm xúc.
Ta quyết định cả đời sẽ không tha thứ cho hắn.
Hắn không hề nghĩ con rắn nhỏ từng cuộn trong bàn tay hắn, bị mang tới Long cung lại có ngày muốn giết hắn.
Hắn không hề đem Lục Cơ để vào mắt, từ trước tới giờ đều không có.
Ta thật thống khổ, không thể kìm nén.
Ta quỳ nói: “Sư phụ, người giết con đi. Bằng không, chúng ta không thể tiếp tục đối đãi với nhau.”
Ngươi lại nhìn thấy ta sao?
Ta vẫn là một con rắn nhỏ.
Trú ở trong động dưới chân một ngọn núi, trải qua những ngày tháng của rắn.
Ta tiếp tục có một thân thể màu xanh đậm tinh tế, tiếp tục có những tư thế uyển chuyển.
Ngày an tĩnh trôi qua.
Trên núi hoa cỏ sinh trưởng tươi tốt, động vật sinh sống vui vẻ. Ta thích nằm ngoài cửa động xem trời mây, sau đó nằm ở dưới hoa chờ cuộc sống trôi qua.
Tất thảy đều an tĩnh, cho đến ngày ta gặp con khỉ đó.