Tù Sủng: Anh Rể Có Độc

Chương 23: Vi phạm hợp đồng



Quan Hân’ đã quên líu lưỡi, đổi thành nghẹn họng nhìn trân trối, dáng dấp của người đàn ông này cũng quá con mẹ nó không phải người, có người đàn ông nào lớn lên như vậy sao? Ngay cả cô vẫn luôn tự hào với dung mạo của mình cũng thấy xấu hổ vô cùng, điều này làm người ta phải sống như thế nào hả, so với trên báo chí thì còn đẹp trai hơn nhiều.

Nếu như người đàn ông này mà cười một cái thì sẽ khuynh quốc khuynh thành đến mức nào chứ...... Mỗ nữ nào đó chỉ lo yy vô hạn.

“Có chuyện gì?” Tả Thành đứng ở phía xa xa, nhưng hơi lạnh tận xương.

'Quan Hân' thu hồi tròng mắt đang muốn rớt xuống đất, một câu nói không kịp phòng bị vừa rồi đã khiến cô đông cứng lại, dáng dấp của người đàn ông này là ‘dáng vẻ con người’, nhưng tại sao tính cách lại giống như động vật máu lạnh thế, làm cho người ta chỉ dám dừng bước nhìn từ xa. Vậy mà cô lại không biết sống chết trả lời một câu: “Tới tìm anh chứ sao, chúng ta là người yêu mà.”

Sau khi thốt ra lời này xong, người nào đó liền hận không thể cắn đầu lưỡi của mình, thế mà lại quên giả bộ tao nhã, nhất định không được lộ ra khuyết điểm.

Nhưng rất tiếc là không được như người nào đó suy nghĩ, vì đôi trong mắt của Tả Thành đã bắt đầu chìm xuống.

“Dáng vẻ của cô và cô ta giống nhau như đúc.” Tả Thành sâu kín nói một câu, vẫn không quên bổ sung thêm một câu nữa, “Trừ ánh mắt.”

Quan Ngải cũng không giả bộ thành người nào đó nữa, thoải mái lộ ra bản tính, con ngươi giảo hoạt xoay chuyển một cái, không thể tin hỏi: “Anh nhận ra khi nào?”

“Lúc cô vừa đến.” Giọng nói Tả Thành lạnh lùng mà kiềm chế, trong mắt tràn đầy nhạt nhẽo.

Quan Ngải thán phục không thôi, người đàn ông này quá không phải người rồi, không chỉ có diện mạo không phải cấp bậc của người, ngay cả trí thông mình cũng không phải của loài người nha, chẳng trách có thể bắt được cô chị song sinh của cô. Chẳng qua đây lại không phải là món ăn của Quan Ngải cô, thật sự không có phúc hưởng thụ, vì cô rất sợ lạnh.

Quan Ngải có chút tự nhiên quen thuộc, có thể là do có chút lạnh, tự mình đi đến làm tổ trên ghế sô – pha, có chút nổi giận: “Anh là người đầu tiên có thể phân biệt được tôi và Quan Hân.”

Nói cũng kỳ lạ, có thể Quan Ngải và Quan Hân là một cặp sinh đôi bất hoà, tính cách cũng khác nhau rất nhiều, nhưng vẻ mặt của hai người lại rất giống nhau, gần như giống nhau như đúc, có lúc nếu như họ không nói lời nào thì ngay cả cha của bọn họ cũng sẽ nhận sai. Vậy mà Tả Thành lại không nhận sai chút nào.

Quan Ngải hoài nghi chẳng lẽ bản thân mình không có năng khiếu diễn kịch, rõ ràng đã hao phí tâm tư học một phen, từ quần áo, trang điểm, ngay cả vẻ mặt cũng không quên, nhưng vẫn khiến người đàn ông này vừa liếc mắt một cái đã nhận ra. Quan Ngải thật thất vọng về bản thân mình.

Tả Thành lạnh lùng chống đỡ, nói ra nói từng chữ keo kiệt như châu ngọc: “Chuyện gì?”

Cùng một câu nói, giọng nói và thần thái trước sau đều giống nhau như đúc, người như vậy trừ Giang Hạ Sơ, Tả Thành là người duy nhất Quan Ngải đã gặp, không biết tại sao, Quan Ngải lại nhìn thấy được bóng dáng của Giang Hạ Sơ trên người Tả Thành, giống như bọn họ là cùng một loại người.

Quan Ngải thuận miệng lấy lý do: “Đến tìm anh rể tương lai.”

Thật ra thì đây cũng là lần đầu tiên, cô rất tò mò với người đàn ông đã bắt được cô chị gái song sinh của mình, nhưng mà hôm nay cô đã lỡ gánh vác ‘xứ mệnh’ khác. Trước tiên, Quan Ngải phải khám phá bí mật cái đã.

“Chuyện gì?” Lời ít mà ý nhiều, dường như Tả Thành rất thích những lời này, lại lặp lại một lần nữa.

Lần này, Quan Ngải hoàn toàn im lặng rồi, giọng nói và vẻ mặt đến lần thứ ba vẫn giống nhau như đúc, không kém chút nào, một cực phẩm như vậy sợ là Giang Hạ Sơ cũng phải bái phục ấy chứ. Thế nhưng Giang Hạ Sơ lại không biết, chỉ có điều dưới đôi mắt không thấy đáy của Tả Thành, Quan Ngải đã nuốt hận bại trận rồi, rất không có tiền đồ mà thẳng thắn được khoan hồng: “Không phải tôi muốn tìm anh mà là bạn của tôi, đang ở ngoài cửa.”

Thật ra thì cô cũng vì suy nghĩ cho đại cuộc, có lẽ Giang Hạ Sơ đang sốt ruột chờ bên ngoài, cho nên không phải là cô đứng không vững, Quan Ngải tự an ủi mình như thế.

“Hạ Sơ.” Quan Ngải rất không dịu dàng quay mặt về phía cửa gọi một câu.

Quan Ngải không nhìn thấy, hai chữ của cô đã khiến Tả Thành bỏ vũ khí đầu hàng, không còn bình tĩnh như thường ngày.

Cửa rất nặng, nhưng khi đẩy ra lại có tiếng động, thật sự không hề có một chút tiếng động nào, cho nên Quan Ngải nghe được, dường như có ai đó đang hô hấp rất nặng, chỉ có điều không phải là cô.

“Giang Hạ Sơ.”

Một tiếng này là giọng nói của Tả Thành, lại làm cho Quan Ngải không thể tin, khi giọng nói lạnh lẽo tận xương này gọi tên Giang Hạ Sơ thế nhưng lại mang theo lưu luyến.

Quay đầu lại nhìn Giang Hạ Sơ đang đứng ngoài cửa, vẫn là một Giang Hạ Sơ thờ ơ, lạnh lùng không có nhiệt độ.

Một người vốn không có độ ấm, gặp phải một người chỉ còn sót lại chút ôn tồn, hai người gặp nhau đã đảo lại nhân vật.

Giác quan thứ sáu của phụ nữ đã nói cho Quan Ngải biết: Hai người này có mờ ám!

Lộc cộc lộc cộc......

Lầu 49 rất yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân kèm theo tiết tấu nhịp nhàng của hô hấp, bước chân cúa Giang Hạ Sơ và hơi thở của Tả Thành đang ở cùng một tần số.

Trong đôi con ngươi phủ băng ngàn năm như có cái gì đó hòa tan, dần dần hiện lên một bóng dáng. Trong mắt của Tả Thành là hình ảnh của Giang Hạ Sơ.

Từ đầu đến cuối, dường như chỉ có một mình Giang Hạ Sơ là không thèm đếm xỉa đến, không nhanh không chậm bước đi, giọng nói không nóng không lạnh: “Tôi tới huỷ hợp đồng.”

Một câu cũng không muốn nhiều lời, năm chữ này là toàn bộ của Giang Hạ Sơ, dứt khoát vô tình.

Độ ấm đang tụ tập trong con ngươi Tả Thành dần tản đi: Giang Hạ Sơ, em có biết mình độc ác biết bao nhiêu không? Ngay cả một người nhiễm đầy máu tươi trên tay như Tả Thành anh cũng cảm thấy không bằng rồi.

Giang Hạ Sơ không muốn nhiều lời, Tả Thành cũng không muốn thỏa hiệp, giống như giằng co này làm lòng người ngưng đọng không thể nói gì, có thể chỉ có hai người tương tự nhau mới có thể dễ dàng tha thứ, ít nhất Quan Ngải không được. Cô hậm hực đứng dậy, vọt tới bên cạnh Giang Hạ Sơ, ngượng ngùng lách người: “Mình đi ra ngoài chờ cậu.”

Không khí trong này quá loãng, Quan Ngải cảm thấy khó thở, hai loại khí thế giằng co kết quả là khiến cả người cô lúc nóng lúc lạnh, phải nhanh chóng chuồn ra ngoài mới là thượng sách.

“Không cần.” Giang Hạ Sơ lạnh nhạt mở miệng ngăn lại, ánh mắt không biết nhìn nơi nào, ít nhất là không nhìn Tả Thành, “Tôi đã nói xong rồi, tôi không nhận ca khúc chủ đề của bộ phim đó, chuyện vi phạm hợp đồng với Kim tôi sẽ tìm luật sư xử lý.”

Giang Hạ Sơ bình tĩnh ngăn lại, Quan Ngải lại ngoan ngoãn nghe lời, một bước cũng không động đậy nữa, nhíu mày tiêu hóa hết lời nói của Giang Hạ Sơ. Giây lát sau đầu óc mới thông suốt, Quan Ngải kinh ngạc nhìn Giang Hạ Sơ, lại bị từ trường không biết tên nào đó đột nhiên ngừng miệng lại.

Đây cũng không phải là ca khúc chủ đề của một bộ phim bình thường, 《 Yêu, không kết quả 》đã dùng một đống tiền để bắt đầu quay, một lần nổi tiếng là tất nhiên, thế nhưng miếng mồi ngon này lại bị Giang Hạ Sơ yên lặng ném ra ngoài. Việc này khiến Quan Ngải càng thêm xác định, giữa Tả Thành và Giang Hạ Sơ nhất định có bí mật không thể nói ra.

Quan Ngải lại ngẩng đầu nhìn Tả Thành một chút, phản ứng này thật đúng là không làm cho cô thất vọng, sắc mặt giống như đáy nồi, đen thui rối tinh rối mù, chỉ nghe Tả Thành lạnh giọng nói: “Hôm nay người tới là em sao, anh còn tưởng rằng luật sư đấy.” Tả Thành tự giễu cười lạnh.

Quan Ngải vô cùng cẩn thận, tuy rằng Tả Thành này cười khiến cho người ta muốn phạm tội, nhưng cũng quá lạnh rồi. Thì ra là anh chàng băng sơn này cũng có vẻ mặt khác, xem như Quan Ngải cô được mở mang kiến thức rồi.

“Tôi nghĩ luật sư sẽ không vào được cửa Vũ Hậu của anh đúng chứ?” Giang Hạ Sơ cười lạnh, một đôi mắt to vô cùng châm chọc.

“Em vốn rất hiểu rõ anh, vậy thì nên biết kết quả.” Ánh mắt Tả Thành bất ngờ độc ác, bén nhọn như lưỡi đao, đào khoét mỗi một tấc trên người cô.

“Nếu như tôi nhất định huỷ hợp đồng thì sao?” Giang Hạ Sơ cương quyết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.