Tù Sủng Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 22: Hung hăng một bạt tai



Thượng Quan Vũ Nặc sợ đến nỗi tâm phát lạnh, vội vàng quay đầu lại. Lúc này Thượng Quan ba ba nhìn Vũ Nặc trong mắt sợ hãi lên tiếng nói: “Nặc Nặc, con làm hại Vi Vi để người ta nằm viện, chính là thiếu nợ người ta cả đời, cần phải thăm bệnh nhiều một chút, chăm sóc người ta thật tốt.”

“Dạ.” Vũ Nặc lặng lẽ gật đầu, không muốn để cho ba mẹ lo lắng, đặc biệt là ở bên cạnh còn có Lãnh Thiên Dục.

Thượng Quan Vũ Đình đứng ở bên cạnh, Vũ Nặc quay đầu cùng ả đối diện, lại thấy trong mắt ả lóe lên một tia chán ghét, Vũ Nặc sửng sốt, đang muốn chào hỏi, ả lại lắc mông quay vào nhà.

(bản gốc: lắc thân hướng trong nhà đi. nhưng mà tại bạn editor ghét cái mặt con này nên để thế nhá :v cả xưng hô để ả luôn nhe)

Vũ Nặc cũng đi vào nhà, Thượng Quan mụ mụ thấy chân của cô, nhịn không được cả kinh: “Nặc Nặc, con đây là có chuyện gì? Chân còn chưa khỏe?”

Nói đoạn, không để ý hình tượng ngồi chồm hổm xuống kiểm tra vết thương ở chân của cô.

Vũ Nặc hoảng sợ vội vàng lui về sau một bước, chỉ sợ mẹ xem ra cái gì, nhưng là chân của cô bị đạn bắn, được băng lại rất tốt, hẳn là không nhìn ra mới đúng, đã qua một tháng, thế nhưng vết thương vẫn là không có hoàn toàn tốt, đặc biệt là chân trái bị Lãnh Thiên Dục dẫm phải, bác sĩ nói rằng sau này khi đi lại sẽ có vấn đề.

Vũ Nặc có chút thương cảm, thế nhưng vẫn như cũ mỉm cười giải thích: “Không có việc gì rồi, nghỉ ngơi một thời gian thì tốt rồi.”

“Thực sự không có chuyện gì sao? Bằng không bảo Thiên Dục dẫn con đi tái khám?” Thượng Quan mụ mụ quay đầu nhìn về phía Lãnh Thiên Dục.

Lãnh Thiên Dục trên mặt mang nụ cười nhàn nhạt, Vũ Nặc còn chưa mở miệng, hắn liền cười tiếp lời nói: “Cháu sẽ dẫn Vũ Nặc đi kiểm tra, bác gái không cần lo lắng.”

“Ừ.” Thượng Quan mụ mụ hài lòng gật đầu, mọi người đều đi vào trong biệt thự Thượng Quan gia.

Vũ Nặc cũng không biết mục đích Lãnh Thiên Dục đột nhiên đưa cô trở về nhà, nhưng có thể nhìn thấy ba mẹ, cô vẫn là cảm thấy hết sức thỏa mãn, và còn muốn cảm ơn. Không nghĩ tới Lãnh Thiên Dục lại vẫn sẽ cho cô cơ hội gặp được ba mẹ của mình.

Thượng Quan ba ba từ trước đến nay là một con người uy nghiêm, nghe nói cô xảy ra tai nạn xe cộ, Vi Vi để cứu cô nên dụng phải xe lúc đó, hắn thập phần nóng lòng. Hôm nay nhìn thấy con gái của mình tiều tụy như vậy, trong lòng của ông cũng hết sức đau lòng.

Hạ nhân thấy Vũ Nặc về nhà, càng cảm thấy rất vui vẻ, dốc lòng chiếu cố tự nhiên là không cần phải nói, quản gia hay nói giỡn: “Lần này phòng bếp nhất định sẽ làm một bàn thức ăn tiểu thư thích để bồi bổ.”

Vũ Nặc ngồi ở bên cạnh mẹ, tuy rằng đã 20 mấy tuổi, vẫn là không nhịn được làm nũng ở đầu vai của mẹ, cô cho tới bây giờ đều là một đứa trẻ nũng nịu, luôn luôn đòi người lớn yêu quý.

Chỉ là trong lòng Vũ Nặc vẫn mơ hồ cảm thấy bất an, Lãnh Thiên Dục thần sắc tự nhiên cùng Thượng Quan ba ba trò chuyện tình buôn bán, phảng phất mọi thứ đều không có thay đổi, hắn thỉnh thoảng quét ánh mắt về phía cô cũng không có gì xảy ra.

Cô thực sự cảm thấy hắn là diễn viên giỏi nhất thế giới, hận cô như vậy, thế nhưng lại ngụy trang tốt như vậy. Thế nhưng cô tin tưởng, hắn tuyệt đối sẽ không một mực ngụy trang, sẽ không an phận như vậy.

Thượng Quan Vũ Đình ngồi một bên, sắc mặt vẫn rất khó coi, Vũ Nặc trong lòng càng bất an.

Rốt cục, đến lúc ăn cơm, Lãnh Thiên Dục ngồi bên cạnh cô trịnh trọng để đũa xuống, hắng giọng một cái mở miệng nói: “Khụ khụ. Bác trai bác gái, cháu có một thỉnh cầu mong muốn hai bác có thể đồng ý.”

“Làm sao vậy?” Thượng Quan ba ba nhìn hắn vẻ mặt nghiêm túc, cũng để đũa xuống nhìn về phía hắn.

“Đúng vậy, tiểu Dục làm sao vậy? Đều là người một nhà cả, còn nói thỉnh cầu gì không thỉnh cầu.” Thượng Quan mụ mụ cũng nhíu mày, kỳ quái nhìn hắn.

Lãnh Thiên Dục cũng coi như là đứa trẻ bọn họ nhìn hắn lớn lên, đây cũng là lần đầu tiên thấy hắn thỉnh cầu.

“Cháu và vũ Nặc đã thương lượng xong, cô ấy vẫn rất áy náy, cần ở bên cùng cháu chiếu cố Vi Vi. Vừa có thể để cháu cùng chiếu cố hai người, mong bác trai bác gái có thể đáp ứng đem Vũ Nặc cho cháu chăm sóc, cháu sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất để chữa trị vết thương cho cô ấy.” Lãnh Thiên Dục bỗng nhiên nắm lấy tay của Vũ Nặc, kiên định ba mẹ của Vũ Nặc nói.

“Cái này…” Vợ chồng Thượng Quan cũng sửng sốt, giao cho hắn chiếu cố?

Tuy rằng từ nhỏ bọn họ cùng nhau lớn lên, thế nhưng dù sao lớn như vậy…

Vợ chồng Thượng Quan đều nhìn về phía Thượng Quan Vũ Nặc, mà Lãnh Thiên Dục cũng mỉm cười nhìn cô, cô chợt tỉnh táo lại, hoàn hồn nhìn ba mẹ mình, trên mặt dáng vẻ gượng ép tươi cười: “Đúng, đều là con không tốt, mới có thể hại Vi Vi bây giờ vẫn còn nằm ở bệnh viện, con nhất định phải chiếu cố cô ấy, cho đến khi cô ấy tỉnh lại!”

Thượng Quan ba ba rất là vui mừng nhìn cô: “Nặc Nặc, con bây giờ đã trưởng thành hiểu chuyện, rất nhiều chuyện ba mẹ không ngăn cản con, con thiếu nợ người ta, thì phải trả nợ. Ba tin Thiên Dục nhất định sẽ chiếu cố con thật tốt, con ra bên ngoài nhất định phải hiểu chuyện, chớ quấy nháo.”

Thượng Quan mụ mụ lại căn dặn rất nhiều, Thượng Quan Vũ Nặc chỉ có thể cười khổ gật đầu dưới ánh mắt lạnh băng của Lãnh Thiên Dục, cô còn có thể nói gì.

Có biết cô có suy nghĩ muốn nói hết cho ba mẹ biết mấy ngày nay không gặp, hắn đem cô “chiếu cố” thật là tốt…

Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Lãnh Thiên Dục, cô đối với Vi Vi hết sức “lo lắng”, ăn cơm xong liền sốt ruột trở về, một buổi cũng không được ở lại nhà.

Thượng Quan Vũ Nặc trở về phòng thu dọn đồ đạc, người làm bị cô cho lui ra ngoài, mẹ theo cô vào phòng, thấy cô rơi lệ, yêu thương nói: “Nặc Nặc, con khóc cái gì? Vi Vi nhất định sẽ tốt, đến lúc đó con có thể về rồi, con đứa bé này, cũng phải tự chiếu cố mình thật tốt. Con luôn khiến người khác phải lo lắng.”

Nước mắt Thượng Quan Vũ Nặc càng rơi mạnh, vội vàng gật đầu.

Thượng Quan Vũ Đình đi đến, nói với Thượng Quan mụ mụ: “Mẹ, mẹ đi ra ngoài trước đi, con và chị trò chuyện một chút.”

“Các con còn có cái gì âm thầm ngay cả mẹ cũng không được biết?” Thượng Quan mụ mụ buồn cười nhìn ả.

Thượng Quan Vũ Đình rũ mi, làm nũng nói: “Mẹ, mẹ xuống nhà đi nha.”

Thượng Quan mụ mụ bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là rời đi trước.

Vũ Nặc ngẩng đầu nhìn ả, lại thấy Thượng Quan Vũ Đình đã thu lại bộ dáng làm nũng, Vu Nặc còn chưa mở miệng, ả liền tát lên một cái lên mặt Vũ Nặc.

Vũ Nặc không tin nhìn ả, bụm mặt kinh ngạc nói: “Đình Đình em…”

“Tôi đã từ Thiên Dục (xưng hô thân quen nhờ =_=) biết hết thảy! Thật không nghĩ tới chị ngay cả loại chuyện liêm sỉ này chị cũng làm!” Thượng Quan Vũ Đình gương mặt tức giận: “Vi Vi là chị em tốt của tôi, chị mất trí sao, tại sao có thể đối với chị ấy hạ thủ!”

Vũ Nặc trong mắt chua xót, thanh âm càng chua xót hơn: “Ngay cả em, cũng không tin chị…”

“Thiên Dục ca ca tận mắt nhìn thấy, chị muốn tôi thế nào tin chị! Tôi cũng mong muốn không phải chị, nhưng sự thật là vậy!” Thượng Quan Vũ Đình cả giận nói: “Tôi biết chị yêu Thiên Dục, thế nhưng không nghĩ tới chị lại quá đáng như thế! Vi Vi rốt cuộc đã làm sai điều gì, chị sao có thể đối với chị ấy như vậy!”

“Đình Đình, chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, chị có thể hay không làm ra chuyện này, em cũng không biết sao?” Vũ Nặc nghẹn ngào nhìn ả.

“Cũng là bởi vì chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tôi mới phát giác được chị đáng sợ! Chị, cái loại chị này, tôi thà không cần! Về sau, chúng ta liền không có quan hệ!” Thượng Quan Vũ Đình phẫn hận rống lên một câu, xoay người liền bước đi ra ngoài.

“Đình Đình…” Vũ Nặc ở phía sau ả gọi, ả ngay cả đầu cũng không quay một mực rời đi.

Vũ Nặc chảy xuống hai hàng nước mắt, ngã xuống giường, khóc lớn lên, cô đến tột cùng có bao nhiêu thất bại, liền ngay cả em gái cũng không tin cô!

Lãnh Thiên Dục nói phải nhanh đi về xem Vi Vi, Vũ Nặc cứ như vậy bị Lãnh Thiên Dục lôi lên xe.

Lãnh Thiên Dục trên mặt vốn giữ vẻ tươi cười, xe vừa rời khỏi biệt thự, cả người hắn liền bị bao phủ bởi một tầng khí lạnh, Vũ Nặc thân thể co rúm dựa vào ghế, nỗ lực cách hắn xa một chút.

Hắn không nói gì, lái xe được một đoạn, hắn đột nhiên dừng xe nhìn cô, trong mắt một mảnh lãnh ý, thô lỗ nắm cằm của cô: “Coi như cô thức thời.”

Trong lòng Vũ Nặc căng thẳng, tự giễu cười: “Anh muốn trả thù tôi, chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tôi nào có thể không làm theo ý của anh.”

Trong mắt của cô thoáng qua tia kiên định, lẫn một tia sợ hãi, thế nhưng cho dù có sợ hơn nữa cũng không ngăn được cô.

“Hừ! Nói thật êm tai!” Hắn hừ lạnh một tiếng: “Cô cho là nói như vậy tôi sẽ nhẹ dạ buông tha cô sao? Không có khả năng!”

Nói đoạn, ánh mắt của hắn càng lạnh: “Tôi nhất định cho cô sống không bằng chết, hối hận về những chuyện cô đã làm*!” *bản gốc: sở tác sở vi = những gì đã làm

Thân thể của cô cứng ngắc nhìn hắn, trong mắt cũng không có tí kinh sợ, chẳng qua là cảm thấy Lãnh Thiên Dục thật đáng sợ.

Hắn lạnh lùng liếc cô, nhìn biểu tình tuyệt vọng của cô, trong lòng thoáng qua chút không đành, thế nhưng chỉ cần nghĩ đến Vi Vi, nghĩ bộ dáng ngã của cô (VV) trong vũng máu đang loang ra, nghĩ đến bộ dáng cô (VV) đang nằm thở ống ôxi trong bệnh viện, sự phẫn nộ của hắn liền trong nháy mắt trỗi dậy.

Hắn không ngừng nhắc nhở chính mình, mặc kệ Vũ Nặc thống khổ khó chịu, đều là đáng đời, là những gì cô (VN) phải nhận!

Hắn tin tưởng cô như vậy, Vi Vi tin tưởng cô như vậy, thế nhưng cô tại sao có thể thương tổn Vi Vi như thế!

Hắn khởi động xe lần thứ hai, dọc đường đạp cần ga đến mức tối đa, xe lái thật nhanh, ở trong dòng xe chạy qua, Vũ Nặc không thể không bội phục khả năng lái xe của hắn, thế nhưng đồng thời cũng cảm thấy cực kỳ sợ.

Đặc biệt tốc độ này làm cho cô thực sự ăn không tiêu!

Vũ Nặc trên mặt cắt không còn một giọt máu, dính thật chặt vào chỗ ngồi, hai chân để ở phía trước, sợ không ngừng. Cảm giác trong dạ dày phiên giang đảo hải*, làm cho cô càng thêm thống khổ.

*phiên giang đảo hải = thế mạnh như nước, dời sông lấp biển, ở đây í nói dạ dày đan lộ tùng phèo lên ấy mà =)))

Cô quay đầu nhìn Lãnh Thiên Dục, sắc mặt của hắn còn hết sức khó coi, cô biết hắn nhất định là nhớ tới Vi Vi, tâm tình của hắn lúc này nhất định hỏng bét, thế nhưng cô… Thực sự sợ…

“Thiên Dục… từ… từ chậm một chút có được hay không?” Vũ Nặc cuối cùng vẫn nhịn không được mở miệng cầu xin tha thứ, thanh âm yếu ớt, tùy thời đều có khả năng ói ra.

Hắn ánh mắt lạnh như băng liếc cô, lạnh lùng nói: “Nếu như cô ói ra, liền dọn sạch sẽ cho tôi.”

Cô sợ chăm chú che miệng mình, chỉ sợ chính mình thực sự phun ra. Cô tin tưởng, Lãnh Thiên Dục là loại người nói được làm được, đặc biệt là cô, hắn hận cô như vậy.

Thật vất vả xe mới dừng lại, cô tạm thời ổn định, tuy rằng có thắt dây an toàn, thân thể vẫn nghiêng về phía trước, cái trán đập vào kính chắn gió, đụng đầu khiến cô một trận choáng váng, thế nhưng cô hoàn toàn chưa lấy lại sức, chợt nghe giọng Lãnh Thiên Dục lạnh như băng gầm lên: “Cút xuống cho tôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.