Tù Sủng Phi Của Vương Gia Tà Mị

Chương 26



Editor: ChiMy

Đông Phương Thiểu Tư chợt đứng lại, Lãnh Ngự Phong cả kinh cũng vội vàng ngừng lại, cho rằng Đông Phương Thiểu Tư muốn làm khó dễ, ai ngờ, Đông Phương Thiểu Tư yếu ớt nói một câu: “Ngươi, cảm thấy bọn họ giống tỷ đệ sao?”

Lãnh Ngự Phong nghĩ, trong đầu hiện ra diện mạo Sở Thanh Linh cùng mặt của thiếu niên vừa ở cửa, trầm mặc xuống không nói thêm gì nữa, hắn như có điều suy nghĩ đi theo phía sau Đông Phương Thiểu Tư. Hai người không có để ý đến thanh âm huyên náo ở phía sau, trực tiếp đi vào.

Vào phòng khách, quản gia tiến lên đón, đi qua hành lễ rồi bẩm báo Vô Song giá y đã đưa đến. Đông Phương Thiểu Tư khẽ gật đầu: “Trình lên đây đi.”

Quản gia phất tay ý bảo, bốn nha hoàn tay cầm theo một kiện y phục màu đỏ đi đến. Mỗi người nắm một góc, trưng ra ở giữa đại sảnh. Lãnh Ngự Phong mở to mắt, giá y trước mắt đỏ như máu, tựa hồ một khắc sau sẽ như hoa máu nở trên nước. Mặt trên thêu hoa mẫu đơn viền chỉ vàng kiều diễm, càng tôn lên sự cao quý. Quả nhiên là độc nhất vô nhị. Trên thế gian sợ rằng không có bộ thứ hai nào có thể so sánh. Đẹp thì đẹp, nhưng nó lại làm cho người khác có một cảm giác bị đè nén.

Đông Phương Thiểu Tư lại không cho là như vậy, hắn thoả mãn gật gật đầu phân phó nói: “Trước tiên đưa tới vườn trúc cho Vương phi mặc thử, bản vương lập tức đi qua.”

“Vâng.” Bọn nha hoàn thấp giọng nói, lui ra ngoài.

“Ngươi có thể đi rồi.” Đông Phương Thiểu Tư quay đầu nhàn nhạt nói với Lãnh Ngự Phong. Khóe miệng Lãnh Ngự Phong co quắp, nam nhân này đúng là trực tiếp, nói cho mình đến xem giá y, xem xong liền đuổi mình đi.

“Không phải chứ, cũng không giữ ta lại ăn cơm, tốt xấu gì mấy ngày nay ta cũng bán mạng vì ngươi như vậy.” Khuôn mặt Lãnh Ngự Phong uỷ khuất.

“Vậy ngươi ở lại ăn cơm đi, bất quá một mình ngươi ăn, ta cùng Thanh Linh ăn.” Đông Phương Thiểu Tư trả lời càng làm cho Lãnh Ngự Phong phiền muộn.

“Được, tự ta về nhà ăn.” khóe miệng Lãnh Ngự Phong đã sớm chết lặng, tạm biệt Đông Phương Thiểu Tư, hắn phiền muộn hồi phủ. Nhưng trong lòng cũng không có oán giận, đơn giản là vì hắn hiểu biết hành vi của Đông Phương Thiểu Tư.

Đông Phương Thiểu Tư sờ sờ cằm, suy nghĩ xem lúc Sở Thanh Linh mặc giá y kia vào sẽ như thế nào, khóe miệng lộ ra ý cười nhợt nhạt. Thế là hắn vội vàng đi đến Vườn trúc.

Vào vườn Trúc, Đông Phương Thiểu Tư lại không nhìn thấy Sở Thanh Linh mặc giá y vào, mà mặt lạnh ngồi ở một bên, không để ý tới vô song giá y được đặt trên giường.

“Đây là có chuyện gì?” Mặt Đông Phương Thiểu Tư chìm xuống, lạnh giọng hỏi nha hoàn ở một bên cúi đầu thấp thỏm bất an.

Còn chưa chờ nha hoàn mở miệng, Sở Thanh Linh tức giận đứng lên trừng mắt nhìn Đông Phương Thiểu Tư gầm nhẹ: “Đông Phương Thiểu Tư, ngươi có ý gì? Vì sao đệ đệ ta đến ngươi không cho hắn gặp ta, còn cho người đuổi đánh hắn? !” Sở Thanh Linh cau mày, một nha hoàn vừa nhỏ giọng nói đệ đệ của mình Sở Mặc Hiên đến Vương phủ tìm mình. Thế nhưng Đông Phương Thiểu Tư không những không cho hắn vào, còn phân phó người đuổi đánh hắn. Nghe được tin tức này, Sở Thanh Linh lập tức ra khỏi vườn tìm người, thế nhưng thị vệ ở cửa lại nói thế nào cũng không chịu nhượng bộ! Đông Phương Thiểu Tư dựa vào cái gì làm như vậy? Mặc Hiên là của đệ đệ của mình.

“Nàng xác định hắn là đệ đệ của nàng? Là đệ đệ ruột của nàng?” Mặt Đông Phương Thiểu Tư chìm xuống, mắt lạnh đảo qua nha hoàn cúi đầu ở bên người Sở Thanh Linh. Những nha hoàn này lúc nào dám làm càn như vậy, cư nhiên dám nói láo ở trước mặt Thanh Linh!

“Ngươi có ý gì?” Sở Thanh Linh nổi giận, cắn môi nhìn nam nhân trước mắt.

“Nếu như hắn là đệ đệ ruột của nàng, ta sẽ không ngăn cản. Thế nhưng, nàng chắc chắn hắn là đệ đệ ruột của nàng sao?” Trong mắt Đông Phương Thiểu Tư hiện lên một tia mỉa mai, “Nàng và hắn lớn lên giống sao? Hay hắn là người lúc ba tuổi được nàng nhặt đi?”

Dứt lời, Sở Thanh Linh ngơ ngẩn, chỉ nhìn Đông Phương Thiểu Tư chằm chằm. Trong mắt là kinh hãi và không thể tin tưởng, rốt cuộc hắn đã biết bao nhiêu?

“Ta không có nói sai đâu, hắn căn bản không phải đệ đệ của nàng. Vì thế hắn không được gặp nàng.” Đông Phương Thiểu Tư nhàn nhạt nói rồi đi tới bên giường cầm Vô Song giá y lên, “Vì sao không mặc nó?”

“Hắn không phải là đệ đệ ruột của ta thì thế nào? Hắn là đệ đệ của ta! Tại sao ngươi lại đuổi đánh hắn? Ngươi quá đáng!” Sở Thanh Linh không để ý đến động tác của Đông Phương Thiểu Tư, nàng vẫn căm giận nói. Tại sao người nam nhân này có thể không phân rõ phải trái như vậy?

“Đến đây, mặc y phục cho ta nhìn một chút, nhất định rất đẹp.” Đông Phương Thiểu Tư cầm y phục lên mỉm cười đi về phía Sở Thanh Linh đang phẫn nộ, như hoàn toàn không thấy sự tức giận của Sở Thanh Linh.

Sở Thanh Linh vươn tay chợt đẩy tay Đông Phương Thiểu Tư ra, không nói gì, chỉ là mắt lạnh nhìn nam nhân ở trước mắt.

Đông Phương Thiểu Tư nhàn nhạt cười rộ lên, nhìn nha hoàn ở bên cạnh cúi đầu cầm giá y, nhẹ nhàng nói: “Là ai nói cho Vương phi ? Hả?” Ngữ khí mềm nhẹ giống như dỗ dành người khác nhưng nghe ở trong lỗ tai của bọn nha hoàn cũng là thanh âm kinh khủng nhất.

Không người nào dám nói chuyện, bọn nha hoàn cúi đầu thấp hơn.

“Không liên quan tới các nàng.” Sở Thanh Linh hừ lạnh một tiếng. Đông Phương Thiểu Tư muốn trút giận lên trên người bọn nha hoàn sao?

“Hả? Là ai nói nhỉ?” Đông Phương Thiểu Tư không để ý đến Sở Thanh Linh nói, vẫn mỉm cười nhìn một đám nha hoàn trong góc phòng, giọng nói dịu dàng lạ thường. Nhưng mà giọng nói dịu dàng này lại mang tới cho bọn nha hoàn áp lực rất lớn, toàn bộ căn phòng yên tĩnh đáng sợ. Bầu không khí làm cho người ta hít thở không thông. Có người đã bắt đầu lạnh run. Rốt cuộc có người không nhịn được, ùm một tiếng quỳ ở trên mặt đất, vươn tay run run chỉ vào một nha hoàn nói: “Vương gia, là nàng, là nàng nói, không liên quan tới chúng ta.” Sau đó, nha hoàn kia bị chỉ vào cả kinh quỳ ở trên mặt đất, cầu xin tha thứ: “Vương gia, tha mạng a, vương gia, nô tỳ cũng không dám nữa.”

Đông Phương Thiểu Tư chỉ nhẹ nhàng nói: “Đầu lưỡi ở trên người của ngươi thực sự là dư thừa.” Dứt lời không có nhìn đến nha hoàn run trên mặt đất, cũng không để ý đến nha hoàn gần như điên cuồng cầu xin tha thứ, chỉ là tùy ý phất phất tay, trong phòng lập tức xuất hiện hai nam nhân một thân hắc y, không có bất kỳ ngôn ngữ, chỉ nhấc nha hoàn trên mặt đất lên liền lập tức đi ra.

“Chờ một chút!” Sở Thanh Linh có ngốc cũng hiểu được Đông Phương Thiểu Tư muốn làm gì ! Hắn muốn gọi người cắt đầu lưỡi nha hoàn kia!”Sao ngươi có thể như vậy? Nàng làm sai cái gì?”

Đông Phương Thiểu Tư nhìn Sở Thanh Linh, lại nhìn cửa, không để ý đến lời chất vấn của Sở Thanh Linh, mà tiếp tục thản nhiên nói: “Lại thêm một cái lỗ tai.” Trong giọng nói không có một tia cảm xúc.

Sở Thanh Linh há hốc miệng, muốn nói cái gì, lại thế nào cũng nói không nên lời. Đơn giản là nàng hiểu rõ, nếu nàng nói thêm gì nữa, nha hoàn kia mất cũng không chỉ là một cái đầu lưỡi cùng một cái lỗ tai . Càng cầu xin tha thứ, Đông Phương Thiểu Tư càng tăng thêm trừng phạt lên người nha hoàn kia. Nam nhân này thật đáng sợ! Trong mắt Sở Thanh Linh bắn ra trách cứ khắc cốt ghi tâm. Tại sao chuyện lại tới bước này? ! Có thể tuỳ ý đối xử tàn bạo với hạ nhân như vậy sao?

“Được rồi, ngoan, mau tới đây thử y phục.” Đông Phương Thiểu Tư ôn nhu mỉm cười, nhẹ nhàng ngoắc tay với Sở Thanh Linh. Phảng phất như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.