Sở Thanh Linh nhìn về phía cửa y quán rồi lại khó hiểu nhìn về phía Đông Phương Thiểu Tư, hắn đã đồng ý với nàng có thể trở về thăm cha nương mà! Sở Thanh Linh không nghĩ nhiều, vươn tay vừa muốn vén rèm lên muốn xuống xe, ngay lúc đó Đông Phương Thiểu Tư vươn tay một phen ôm chầm lấy thắt lưng của Sở Thanh Linh, nhẹ nhàng đặt nàng ngồi trên đùi của mình.
“Ngươi làm gì? Để ta xuống xe.” Sở Thanh Linh không vui nhíu mày, đẩy tay của Đông Phương Thiểu Tư ra.
“Ở đây nhìn.” Đông Phương Thiểu Tư nhàn nhạt nói, sức lực trên tay không thả lỏng chút nào.
Cái gì? Sở Thanh Linh ngạc nhiên quay đầu lại nhìn Đông Phương Thiểu Tư, trên gương mặt tuyệt mỹ hiện lên biểu tình nghiêm túc, không giống như đang nói đùa.
“Ngươi đã đồng ý cho ta gặp bọn họ!” Sở Thanh Linh có chút tức giận, dùng sức cố đẩy cánh tay của Đông Phương Thiểu Tư đặt trên eo nàng ra, nhưng tay hắn hoàn toàn không chút sứt mẻ vẫn cứ vững vàng ôm lấy eo của nàng.
“Đúng, ta đã đồng ý, đây không phải là cho nàng nhìn sao? Nàng xem, cha nàng ở trong.” Đông Phương Thiểu Tư vén rèm cửa sổ lên, làm cho Sở Thanh Linh nhìn xuyên qua cửa sổ thấy Sở Thiên Lăng đang khám bệnh ở trong y quán. Lúc này Sở Thiên Lăng đang mỉm cười nhìn bệnh nhân trước mặt nói gì đó, lại quay đầu dặn dò gì đó với Sở Mặc Hiên vẻ mặt lo lắng.
“Cha! Mặc Hiên!” Sở Thanh Linh thất thanh kêu lên, người muốn thấy nhất đang ở trước mắt! Lúc này Sở Thanh Linh không kịp nghĩ gì, mạnh mẽ đẩy Đông Phương Thiểu Tư ra muốn chạy ra bên ngoài.
Ai ngờ, chỉ một giây sau, thân thể Sở Thanh Linh cứng đờ lại, không thể nào nhúc nhích. Con ngươi của Sở Thanh Linh chậm rãi mở to, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc và phẫn nộ, người nam nhân này cư nhiên điểm huyệt của mình!
“Ngươi hỗn đản! Ngươi đã đồng ý với ta sẽ cho ta gặp bọn họ, cha! Mặc Hiên!” Sở Thanh Linh phẫn nộ mắng Đông Phương Thiểu Tư, càng muốn lớn tiếng gọi Sở Thiên Lăng và Sở Mặc Hiên. Tự nhiên, một giây sau á huyệt của nàng cũng bị Đông Phương Thiểu Tư điểm lại.
Ở trong y quán, Sở Mặc Hiên chợt ngẩng đầu nhìn xung quanh, rất là nghi hoặc.
“Làm sao vậy, Hiên nhi?” Sở Thiên Lăng có chút bận tâm hỏi, đơn giản là từ sau khi Sở Thanh Linh bị mang đi hắn vẫn luôn mất hồn mất vía.
“Không có gì, hình như ta nghe thấy giọng của tỷ tỷ.” Sở Mặc Hiên nghi hoặc nhìn ra phía cửa, lại không thấy cái gì.
“Đứa nhỏ này, con quá nhớ Linh nhi.” Sở Thiên Lăng có chút bất đắc dĩ nói, hiện tại muốn thấy nữ nhi của mình cũng khó khăn như vậy. Gả cho người cao cao tại thượng như vậy, rốt cuộc là phúc hay là họa đây?
“Thật không? Chắc là vậy.” Sở Mặc Hiên cụt hứng tùy ý trả lời một câu rồi im lặng.
Trong xe ngựa, Sở Thanh Linh phẫn nộ nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Đông Phương Thiểu Tư, lửa giận trong con ngươi thiêu đốt Đông Phương Thiểu Tư tới không còn gì. Mà Đông Phương Thiểu Tư lại không thèm để ý chút nào ôm nàng vào trong ngực, nhàn nhạt dặn dò người lái xe tiếp tục tới nhà của Sở Thanh Linh.
Tới trước của nhà Sở Thanh Linh, Đông Phương Thiểu Tư như trước không để cho nàng xuống xe ngựa, mà bảo cho xa phu mang rất nhiều lễ vật xuống xe ngựa đem vào. Đoan Ngọc ở cửa nghênh tiếp, thế nào cũng không thể ngờ nữ nhi bảo bối của mình cũng đang trong xe ngựa, đang chăm chú nhìn mình từ sau rèm che cửa sổ.
Nhà đang ở trước mặt, lại không thể xuống xe đi vào. Lòng của Sở Thanh Linh như bị muôn vàn bàn tay cào xé giày vò. Vì sao người nam nhân này lại tàn nhẫn với mình như vậy? Thật đáng ghét, thật hận thật hận hắn! Hắn dựa vào cái gì? Nhìn bộ dáng tươi cười dịu dàng của nương ở trước mặt, lại thế nào cũng không thể chạm tới.
Không muốn nhìn Đoan Ngọc biến mất sau cánh cửa, nước mắt Sở Thanh Linh chậm rãi rơi xuống, rơi vào trên tay củaĐông Phương Thiểu Tư.
“Ngoan, đừng khóc!” Đông Phương Thiểu Tư dịu dàng an ủi nàng, nhẹ nhàng hôn đi những giọt nước mắt của nàng. Trong giọng nói tràn đầy yêu thương.
Nước mắt của Sở Thanh Linh lại càng tuôn trào mãnh liệt. Nàng muốn hỏi hắn, hỏi nam nhân trước mắt này nếu quan tâm mình như vậy, đau lòng mình như vậy, vậy tại sao không để cho mình gặp người nhà? Vì sao?
“Ta muốn trong mắt nàng chỉ có ta, chỉ có thể dựa vào ta, chỉ biết muốn ta.” Đông Phương Thiểu Tư sau một khắc liền giải đáp thắc mắc trong lòng Sở Thanh Linh, bá đạo hôn lên môi nàng. Sở Thanh Linh lại cảm giác cả người như bị hãm trong vũng bùn, hơn nữa càng hãm càng sâu. Tâm càng ngày càng đau, càng ngày càng lạnh.
Dọc theo đường đi, nước mắt của Sở Thanh Linh cứ một mực yên lặng chảy xuống, Đông Phương Thiểu Tư vẫn dịu dàng giúp nàng lau đi.
Về tới cửa Vương phủ, Đông Phương Thiểu Tư mới giải huyệt đạo cho nàng, dịu dàng giúp nàng xuống xe ngựa. Dọc theo đường đi Sở Thanh Linh chỉ cúi đầu không nói một lời, hờ hững đi ở phía sau Đông Phương Thiểu Tư.
Một đường đều yên lặng, lúc đi ngang qua một bồn hoa thì trong bồn hoa khẽ động lại nhảy ra một người khiến nàng vô cùng hoảng sợ. Một nữ tử cả người vô cùng chật vật rơi vào bên chân Sở Thanh Linh, khiến cho nàng kinh hãi lùi về sau mấy bước, lúc này mới chăm chú nhìn rõ ràng người trước mắt.
Người trước mặc một thân y phục màu lục nhạt, lúc này trên mặt đã dính đầy bùn, tóc cũng bù xù không chịu nổi, càng làm cho Sở Thanh hoảng sợ là gương mặt của nàng ta. Trên mặt ngang dọc chi chít vết thương, vết thương nay đã thành sẹo, lộ ra lớp da mới màu phấn hồng. Làm cho người nhìn qua không khỏi hút vào một ngụm lãnh khí.
“Chuyện gì xảy ra?” Đông Phương Thiểu Tư nhìn đến Sở Thanh Linh bị dọa lạnh giọng hỏi.
“Vương phi tha mạng, Vương gia tha mạng, nô tỳ không cố ý làm Vương phi hoảng sợ.” Lục y nữ tử quỳ trên mặt đất, toàn thân run rẩy sợ hãi nói.
“Hả?” Đông Phương Thiểu Tư lạnh lùng nhìn sắc mặt mấy nha hoàn bên cạnh đang thay đổi, những nha hoàn kia nhìn thấy ánh mắt của Đông Phương Thiểu Tư cũng liền lập tức quỳ xuống, lạnh run.
“Dạ thưa, là tiện tỳ này, trước đây nói cái gì mình là công chúa Mỹ Chân Bắc Thần quốc, vì thế bọn nô tỳ nhìn không được, giáo huấn nàng ta.” Rốt cuộc một nha hoàn quỳ trên mặt đầy run giọng nói ra nguyên do.
“Công chúa?” Sở Thanh Linh khẽ giật mình, chợt ngồi xổm xuống, nhìn về phía lục y nữ tử đang lạnh run quỳ trên mặt đất “Ngươi là công chúa Mỹ Chân?”
“Không phải! Không phải! Nô tỳ không phải!” Lục y nữ tử liên tục lắc đầu, trong giọng nói tràn đầy kinh hãi.
Sở Thanh Linh không nói gì, chỉ là mở to mắt nhìn cô gái trước mặt. Làn mi kia, đôi mắt kia, bờ môi kia, cư nhiên giống công chúa Mỹ Chân trước đây như đúc! Có điều gương mặt đã bị hủy làm người ta kinh sợ. Một người cho dù thế nào, âm sắc và thần thái của nàng ta cũng sẽ không thay đổi! Sở Thanh Linh càng nhìn cô gái trước mặt, trong lòng lại càng kinh ngạc.
Nàng ta là công chúa Mỹ Chân! Nàng ta chính là công chúa Mỹ Chân, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
“Quản gia, ngươi quản giáo nô tài thế nào?” Giọng nói của Đông Phương Thiểu Tư lành lạnh không manh theo chút nhiệt độ nào, nhàn nhạt lên tiếng với quản gia bên cạnh, quản gia nơm nớp lo sợ vội vàng gọi người dẫn đám nô tỳ kia cùng với lục y nữ tử đi xuống.
“Chờ một chút!” Sở Thanh Linh nhíu chặt mi nhìn lục y nữ tử run run sợ hãi lên tiếng ngăn lại.
“Thanh Linh được rồi, chúng ta đi thôi.” Đông Phương Thiểu Tư bất động thanh sắc vươn tay ôm vòng eo của Sở Thanh Linh, ôm nàng liền muốn rời khỏi. Quản gia thấy thế vội vàng gọi người mang những người kia dẫn theo đi xuống.
“Thiểu Tư! Thiểu Tư! Người kia…………” Ánh mắt của Sở Thanh Linh vẫn không rời khỏi lục y nữ tử đang dần đi xa kia. Chính mình không có nhìn nhầm, đó là công chúa, chính là công chúa Mỹ Chân ngày ấy vô lễ với mình!
“Đây chẳng qua chỉ là cái nô tài. Công chúa Mỹ Chân còn đang ở trong Vương phủ kìa.” Đông Phương Thiểu Tư lạnh lùng nói, nhưng trong lòng thì có chút tức giận, đám nô tài ngu xuẩn kia làm cái gì, cư nhiên để cho nữ nhân kia xuất hiện ở đây, còn làm cho Thanh Linh nhìn thấy!
“Thế nhưng…………” Sở Thanh Linh còn muốn nói điều gì, Đông Phương Thiểu Tư liền nhẹ nhàng ôm nàng lên.
“Không có gì thế nhưng, chúng ta trở về thôi.” Đông Phương Thiểu Tư ôm Sở Thanh Linh rời đi.
Sở Thanh Linh nhìn về phía bóng lưng lục y nữ tử biến mất, trong lòng thế nào cũng không thể bình tĩnh lại được.