Tù Sủng Phi Của Vương Gia Tà Mị

Chương 37: Bọn họ rất tốt



Editor: ChiMy

Sở Thanh Linh không nói một lời, chỉ là mệt mỏi rã rời nhắm mắt lại, tùy ý Đông Phương Thiếu Tư đặt nàng ở trên giường.

Đông Phương Thiếu Tư ngồi ở bên cạnh, lẳng lặng nhìn vệt nước mắt chưa khô trên mặt Sở Thanh Linh, vươn tay nhẹ nhàng lau đi.

“Đi ra ngoài!” Sở Thanh Linh quay mặt qua một bên lạnh lùng nói ra ba chữ. Nàng không muốn nhìn thấy tên nam nhân điên cuồng biến thái này.

“Đã bao nhiêu lâu, nàng chưa từng cười với ta như vậy?”Giọng nói của Đông Phương Thiếu Tư rất nhỏ nhẹ, lại mang theo sự đau thương. Đã bao nhiêu lâu rồi nàng không có cười với mình như vậy? Nụ cười vui vẻ như vậy, hôm nay lại chỉ vì một đám súc sinh kia mà nở rộ.

“Đối với ngươi ta cười không nổi!” Sở Thanh Linh cắn răng oán hận nói “Nếu như ngươi không đối xử với ta như vậy, ta cũng sẽ không như vậy!”

Đông Phương Thiếu Tư trầm mặc, cũng không nói lời nào, chỉ là lẳng lặng nhìn gương mặt mỹ lệ của Sở Thanh Linh.

“Ta, ta chỉ là muốn trong mắt nàng chỉ có ta, chỉ có thể muốn ta, chỉ có thể dựa vào ta, chỉ có thể ở bên ta.” Đông Phương Thiếu Tư nói thật nhỏ, trong giọng nói mang theo nhàn nhạt cô đơn và đau thương, mà càng nhiều hơn là khát vọng.

Sở Thanh Linh nghe những lời thâm tình của Đông Phương Thiếu Tư, trong lòng một mảnh đau thương.

Người nam nhân này, thật ra rất đáng thương. Rốt cuộc quá khứ như thế nào mới có thể khiến cho hắn trở nên như vậy? Trong mắt chỉ có hắn, chỉ có thể nhớ hắn, chỉ có thể dựa vào hắn, chỉ có thể ở bên hắn. Hắn quan tâm chính mình? Nam nhân quan tâm chính mình đến điên cuồng như vậy, thế nhưng, hắn cũng biết như vậy mình không hề cảm thấy vui vẻ. Nghe được những lời này của hắn, trong lòng nàng hiện lên một tia do dự, nhưng rất nhanh lại biến mất không còn dấu vết. Hắn yêu quá mức bá đạo làm cho người ta hít thở không thông, quá mức trầm trọng làm cho người khác chịu không nổi.

“Ta………Ta cũng muốn nàng cười với ta như vậy, ta nhớ nụ cười phát ra từ trong lòng nàng, nhưng ta không biết nên làm như thế nào. Những thứ tốt nhất trong thiên hạ, nàng muốn cái gì ta cũng có thể cho nàng.”Ánh mắt của Đông Phương Thiếu Tư có chút mê man, cứ nhìn Sở Thanh Linh như vậy. Giờ phút

này hắn như một đứa nhỏ bất lức, chỉ có thể bất lực nhìn Sở Thanh Linh.

“Vậy, ngươi cho ta về nhà gặp cha và nương ta.” Sở Thanh Linh nhẹ giọng nói.

“Không được!” Đông Phương Thiếu Tư lập tức cự tuyệt, không có bất kỳ do dự nào.

Sở Thanh Linh thở dài, nhắm nghiền hai mắt lần nữa, không hề nhìn Đông Phương Thiếu Tư nữa. Tên nam nhân mâu thuẫn này, hắn thủy chung vẫn không rõ thứ mình thực sự mong muốn là cái gì. Cho dù hiểu rõ, hắn cũng sẽ không cho………

Tứ đó về sau, Sở Thanh Linh không đàn nữa.

Mùa đông lạnh lẽo đến gần.

Hoa tuyết tung bay khắp bầu trời.

Sở Thanh Linh mặc áo lông cáo đứng yên bên cửa sổ, nhìn hoa tuyết bay đầy trời, trong mắt không có bất kỳ gợn sóng nào. Trong phong đốt rất nhiều than củi, than củi phát ra tiếng tí tách rất nhỏ.

“Vương phi, ở đây gió lớn rất lạnh, mời ngài………….” Nha hoàn phía sau có chút đau lòng nói, từ lần Vương gia cho người bắn hết chim nhỏ thì không còn ai nhìn thấy Vương phi cười qua, càng chưa từng thấy Vương phi chơi đàn. Trên gương mặt xinh đẹp này lại bị bao phủ bởi một tầng ưu thương lần nữa. Mỗi lần Vương phi lẳng lặng đứng ở đó, sẽ luôn khiến cho lòng người cảm thấy đau lòng.

“Không sao, không lạnh.” Sở Thanh Linh nhàn nhạt trả lời. Đây cũng là lời nói thật, ngọc bội trên người kia không ngừng truyền ra hơi ấm, duy trì sự ấm áp cho cơ thể.

Sở Thanh Linh ngẩng đầu nhìn trời, tuyết cũng sắp ngừng rơi. Nhớ tới mùa đông năm ngoái, sau khi tuyết ngừng, nàng còn quét tuyết nấu rượu, Mặc Hiên uống say đến cả đi đứng cũng trở nên xiêu vẹo. Nương và cha cười phá lên. Những ngày như vậy, còn có thể trở lại lần nữa không? Lúc này cha nương và Mặc Hiên đang làm gì? Cũng sắp tới lễ mừng năm mới, có lẽ bọn họ cũng đang chuẩn bị đón tất niên? Nương đã bắt đầu gói bánh chưng hay chưa?

“Thanh Linh…….” Giọng nói của Đông Phương Thiếu Tư từ cửa sổ truyền đến. Sở Thanh Linh không quay đầu lại, vẫn xuất thần nhìn hoa tuyết bay lượn ngoài cửa sổ.

Đông Phương Thiếu Tư chưa kịp phủi tuyết rơi ở trên người xuống liền nhanh chóng vào phòng tìm đến Sở Thanh Linh, mỗi một lần về Vương phủ hắn đều muốn gặp bảo bối của mình đầu tiên.

“Thanh Linh, nàng đang làm cái gì?” Sau khi Đông Phương Thiếu Tư đưa áo khoác cho nha hoàn liền thân thiết đi tới bên cạnh Sở Thanh Linh, nhìn hoa tuyết bay lượn ngoài cửa sổ, tay đóng cửa sổ lại, “Ở đây lạnh.”

Sở Thanh Linh vẫn không có động đậy, ánh mắt cũng không dời đi, chỉ đờ đẫn nhìn về phía trước.

“Thanh Linh………..” Trong lòng Đông Phương Thiếu Tư có chút đau đớn, Thanh Linh như vậy tựa như một con rối không có linh hồn, khiến cho nội tâm của hắn dâng lên một trận sợ hãi. Sợ nhìn thấu Sở Thanh Linh như vậy, căn bản đây không phải là nàng.

“Ta muốn về thăm nhà một chút.” Sở Thanh Linh có chút mờ ảo, nhàn nhạt nói những lời này. Tuy rằng biết rõ nói ra vẫn sẽ lại bị cự tuyệt.

“Ở bên ta không tốt sao? Ta vẫn sẽ ở mãi bên cạnh nàng mà.” Đông Phương Thiếu Tư nhẹ nhàng ôm lấy Sở Thanh Linh, chân mày nhíu chặt, đáy mắt lộ vẻ đau thương. Chỉ suy nghĩ đến mình không được sao sao? Không nên suy nghĩ tới người khác.

Sở Thanh Linh ở trong lòng Đông Phương Thiếu Tư chậm rãi nhắm hai mắt lại, cho dù nói cái gì đều là uổng công.

Đông Phương Thiếu Tư cúi đầu, nhìn người trong lòng có chút tiều tụy, trong lòng đau đớn. Đã bao nhiêu lâu, Thanh Linh chưa từng cười qua, cũng không còn đàn cầm mà nàng thích nhất. Chẳng lẽ mình làm sai sao? Thực sự sai rồi sao?

“Buổi trưa hôm nay Vương phi ăn cái gì?” Đông Phương Thiếu Tư lạnh lùng nhìn nha hoàn đứng bên hỏi.

“Ăn cá, hai miếng thịt bò, nửa bát cơm trắng.” Nha hoàn nơm nớp lo sợ đáp.

Lại chỉ ăn một chút như vậy! Trên mặt Đông Phương Thiếu Tư hiện lên sự tức giận, nói với nha hoàn: “Các ngươi hầu hạ Vương phi như thế nào?”

“Không liên quan tới các nàng, ta không muốn ăn.” Giọng nói của Sở Thanh Linh trống rỗng, đạm mạc nói.

Đông Phương Thiếu Tư ôm sát Sở Thanh Linh: “Rốt cuộc nàng muốn ta làm như thế nào mới tốt?”

“Ngươi biết mà.” Trong giọng nói của Sở Thanh Linh mang theo mỉa mai. Sau lần đó từ ngoài cửa nhìn thấy cha nương và Mặc Hiên thì nàng chưa từng gặp qua bọn họ nữa. Mỗi lần khiến Đông Phương Thiếu Tư mất hứng hắn sẽ lấy người nhà đến uy hiếp chính mình. Bao gồm chuyện mình không muốn ăn cơm hắn cũng đem chuyện này ra uy hiếp mình. Số phận người nhà nằm trong tay hắn, trên mặt hắn vĩnh viễn là gương mặt tươi cười tà mị khiến người ta hận sôi. Thật hận, thật hận cảm giác như thế!

Sắc mặt Đông Phương Thiếu Tư khẽ biến, Sở gia xảy ra chuyện lớn, hắn vừa mới biết được. Chưa nghĩ qua muốn tự mình nói với người trong lòng. Mà bây giờ Thanh Linh lại kháng cự chính mình như vậy, từ từ gầy gò đi. Nên nói cho nàng biết Sở gia xảy ra chuyện sao đây? Muốn vĩnh viễn giấu giếm, thế nhưng, hiện tại Thanh Linh……….. Nếu như nàng biết, như vậy hậu quả càng không thể chịu nổi! Tuyệt đối không thể nói cho nàng biết!

“Cha nương ta hiện tại thế nào? Có phải đang chuẩn bị lễ mừng năm mới hay không?” Ánh mắt của Sở Thanh Linh có chút mê man, mạch suy nghĩ lung tung, thản nhiên nói “Ngươi không cho ta gặp bọn họ, vậy có thể nói cho ta biết chứ?”

“Bọn họ, tốt.” Đông Phương Thiếu Tư trả lời có chút tốn sức, không có bình thản thẳng thắn như trước đây.

“Tốt như thế nào?” Chân mày của Sở Thanh Linh khẽ nhíu lại, ngoài miệng vẫn nhàn nhạt hỏi như cũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.