Từ Tác Giả Thành Nữ Phụ

Chương 1: Tận cùng của xui xẻo



Trong căn phòng nhỏ tiện nghi mà đơn giản, Ngạn Nghê ngồi trước màn hình laptop, hứng trí bừng bừng gõ những dòng cuối cùng của bộ truyện mới mang tên ‘Tận Cùng Của Yêu Thương’, là truyện về showbiz, truyện theo mô típ cũ về câu chuyện tình yêu của ông hoàng showbiz và cô nàng diễn viên mới vào nghề. Điểm nhấn khác biệt là trước khi gặp nữ chính, nam chính đã kết hôn với nữ phụ theo lệnh cha mẹ, nữ phụ là một diễn viên nổi tiếng, từ nhỏ đã thầm yêu nam chính, cuối cùng cũng như ý nguyện cùng nam chính kết hôn. Nhưng Ngạn Nghê chuyên viết văn sạch – sủng – sắc nên đâu thể để nam chính thất thân với nữ phụ được, lại thêm căm ghét những nội dung kiểu như kết hôn trước rồi yêu sau. Vì thế Ngạn Nghê cho nam chính thỏa thuận với nữ phụ một hợp đồng hôn nhân, thời hạn kết thúc do anh quyết định, bề ngoài vẫn thể hiện là một đôi vợ chồng tình cảm thắm thiết, bên trong sống độc lập không ai can thiệp cuộc sống của ai. Khi phát hiện nam chính yêu nữ chính, nữ phụ đã dùng mọi thủ đoạn chia rẽ và cả gia đình nam chính cũng không chấp nhận nữ chính. Cuối cùng, vì tình yêu hai người đã vượt qua tất cả và có những chương ngoại truyện ngọt ngào.

Ngạn Nghê là tác giả tiểu thuyết ngôn tình, hai mươi sáu tuổi,  vừa tổ chức đính hôn hai tháng trước, hôn phu là bạn học thời đại học. Sau khi ra trường, đến gần nửa năm trước hai người mới gặp lại, anh nói anh đã chia tay bạn gái quen nhau ba năm, cô cười không tim không phổi, mang anh đi giải sầu, anh say, bắt đầu lải nhải kể chuyện tình yêu, lý do yêu nhau, lý do chia tay,… cô yên lặng chăm chú lắng nghe. 

Thời gian sau đó, hai người luôn giữ liên lạc, thường xuyên tán gẫu qua tin nhắn, có khi còn hẹn nhau ra ngoài cùng nhau ngắm nhìn người đẹp, cùng bàn luận so sánh nhan sắc của các cô. Một lần anh hẹn đối tác ở một quán cà phê, cô cũng được gia đình sắp xếp hẹn đối tượng xem mắt ngay ở đó. Tối hôm đó, anh hẹn cô nơi quán cũ, trầm ngâm một lát, anh nói:

“Nếu như vậy, chúng ta kết hôn đi. Em khỏi phải nhọc lòng đi xem mắt nữa.”

Cô nhìn anh một lúc lâu, thấy anh nói cũng có lý, cô cười như không cười, rồi gật đầu đồng ý, vậy là đính hôn, tính ra bây giờ thì còn hai tháng nữa sẽ tổ chức lễ cưới.

Đặt dấu chấm hết cho bộ truyện, Ngạn Nghê vươn vai, xoa xoa cổ, lại đưa tay tháo điện thoại ra khỏi dây sạc, định bụng nhắn tin khoe khoang với hôn phu là  mình vừa hoàn thành thêm một bộ truyện nữa, nhưng vừa mở điện thoại cô đã thấy tin nhắn từ anh, được gửi cách đây hai mươi hai phút, nội dung ngắn gọn, súc tích: ‘Chúng ta hủy hôn đi!’. 

Ngạn Nghê bình tĩnh nhắn lại: ‘Anh nói thật hay đang đùa?’

Bên kia lập tức trả lời: ‘Thật!’

Tay Ngạn Nghê có chút run rẫy, suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn đơn giản nhắn lại: ‘Ừ’ 

‘Em không muốn biết lý do sao?’

‘Không’ Ngạn Nghê trả lời không chút suy nghĩ, hoặc là nói hiện giờ cô không biết mình nên suy nghĩ cái gì. Vì vậy sau khi trả lời, cô bước đến bên giường, thả người nằm xuống, để điện thoại bên cạnh, nhắm mắt lại, cảm nhận nhịp tim đập mạnh đến tức ngực, cảm thấy khó thở như bị rút hết ô xi trong không khí.

Một lúc lâu sau, điện thoại lại rung lên, là tin nhắn của anh ‘Anh lựa chọn như vậy vì anh mất hết kiên nhẫn, đúng là bên em, anh luôn cảm thấy thoải mái dễ chịu, nhưng anh cũng luôn không cảm nhận được một chút tình cảm nào từ em, anh đã nghĩ, sau khi đính hôn, có lẽ sẽ tốt hơn. Nhưng em vẫn như vậy, vẫn đối với anh như lúc còn đi học, vui vẻ nhưng lạnh nhạt. Em vì gia đình nên chấp nhận lấy anh, còn anh là vì yêu em nên mới muốn cùng em đi hết một đời. Nhưng bây giờ anh mệt mỏi rồi, hủy hôn, chia tay là điều anh muốn, anh sẽ không xin lỗi!’

Cô xem xong tin nhắn, sau đó tắt máy, cười chua chát. Cô có yêu anh không?

Chính cô cũng không thể xác định được, cô chỉ biết cố gắng ghi nhớ hết những thói quen cũng như những điều anh thích hay không thích.

Anh từng nói, bạn gái trước đây luôn kiểm soát anh, luôn kiểm tra ví và điện thoại, luôn gọi điện nhắn tin hỏi anh đi đâu và làm gì, khiến anh thấy mất hết tự do. Cô một lần cũng không hỏi qua những thứ đó.

Anh từng nói, bạn gái trước đây luôn ghen tuông khiến anh mệt mỏi. Cô cố gắng làm lơ trước các mối quan hệ ngoài xã hội của anh.

Anh từng nói, bạn gái trước đây luôn hỏi về vấn đề công việc và tài chính khiến anh thấy phiền lòng. Cô liền tránh không hỏi đến.

Anh từng nói….

Và cô đã cố…

Ai mà ngờ một người chuyên viết tiểu thuyết tình yêu, đối với tình cảm của mình lại ngu ngốc đến như vậy chứ?

Ngạn Nghê chán nản không biết phải nói thế nào với gia đình, cô bây giờ không có dũng khí trở về nhà gặp cha mẹ. Nghĩ rồi lại nghĩ, hay là cô lại nhắn cho anh một cái tin, nói cho anh biết tình cảm của mình, cô cầm lấy điện thoại, mở máy, sau đó lại đặt xuống, dứt khoát nhắm mắt ngủ, có chuyện gì cũng chờ cô ngủ dậy rồi tính tiếp.

……………………………………………………………………

Bệnh viện quốc tế Hoàn Việt.

Ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ, chiếu vào mắt, Ngạn Nghê khó chịu, muốn lật người, vùi đầu vào gối để tránh ánh nắng, nhưng vừa cử động thì cảm thấy toàn thân ê ẩm, đầu đau như búa bổ vậy. Cuối cùng, đành phải cố gắng mở hai mí mắt nặng trĩu ra, sau đó khó khăn chống người ngồi dậy, đau đến nhe răng.

Bỗng nhiên cửa phòng đột ngột mở ra, một cô gái tròn tròn, trắng trẻo, mặc quần jeans đen, áo sơ mi kẻ sọc dọc trắng đen, tóc cột đuôi ngựa, hối hả chạy vào. Cùng lúc đó, Ngạn Nghê mới ý thức được có điều gì đó không đúng. Rõ ràng là cô đang ở nhà, căn phòng này không giống phòng ngủ của cô, nhìn giống phòng bệnh hơn, à không, chính xác đây là một phòng bệnh. Đang miên man suy nghĩ, chợt nghe cô gái vừa vào cất tiếng nói, giọng nói hình như có chút run sợ:

“Chị...chị tỉnh rồi, em xin lỗi vì khi nãy ra ngoài nghe điện thoại.” Dừng một chút, thấy người trên giường nhìn mình chằm chằm, lại dè dặt nói tiếp: “Em..đi gọi bác sĩ đến nhé.” Nói xong lại xoay người, mở cửa phòng, bước nhanh ra ngoài.

Ngạn Nghê ngơ ngác nghe cô ấy nói, nhìn cô ấy hoạt động mà hoa hết cả mắt. Cô ngồi im trên giường, hơi cúi đầu, đưa tay bóp hai bên huyệt thái dương. Sau đó lại thấy có điều không ổn. Tóc của cô luôn để ngang vai, mới một đêm tại sao lại dài đến như vậy, cô ngồi thẳng lưng, đuôi tóc chạm đến đệm giường.

Cô bất chấp thân thể đau nhức, nhấc chân bước xuống giường, đi đến nhà vệ sinh, nhìn vào tấm gương treo trên bồn rửa mặt, trong gương hiện lên một gương mặt cân xứng với chiếc cằm xinh xắn, đôi mắt to mà sắc sảo, sống mũi cao và thẳng, đôi môi căng mọng lúc này có chút nhợt nhạt, làn da trắng nõn không tỳ vết, mái tóc dài nâu đen, mềm mượt. Nếu là ngày thường, gặp một người đẹp như vậy, người luôn yêu cái đẹp như Ngạn Nghê sẽ vô cùng thích thú mà ngắm nhìn thêm một chút, nhưng hiện tại, hình ảnh này dọa Ngạn Nghê suýt nữa hét lên, cô đưa tay che miệng lại, người trong gương cũng làm theo. Gương mặt của người trong gương lúc này tràn ngập vẻ hoảng hốt.

Cửa phòng lại mở ra, Ngạn Nghê lấy lại bình tĩnh, đi đến giường, leo lên, nửa nằm nửa ngồi nhìn mấy người mới đến, bước vào là một người đàn ông cao gầy, điển trai, mang kính, anh ta mặc áo blouse trắng, chắc là bác sĩ. Theo sau là cô y tá gương mặt thanh tú, cuối cùng là cô gái tròn tròn lúc nãy.

“Em thấy thế nào rồi?” Bác sĩ nhìn cô, hơi mỉm cười, cách nói giống như có quen biết, nhưng giọng nói lạnh nhạt, không có cảm giác thân thiết.

Cô nhìn bảng tên ‘Hà Triết', cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu khiến sống lưng cô bất giác lạnh toát. Ngoài mặt bình thản trả lời:

“Toàn thân ê ẩm, đầu có chút đau.”

Cô vừa trả lời xong, cửa phòng lại mở ra, Một người đàn ông bước vào, Ngạn Nghê nhìn đến quên chớp mắt. Ôi, áo sơ mi đen, quần tây đen, thân hình hoàn mỹ, vai rộng, eo thon, chân dài, ngực nở, đường nét trên khuôn mặt quá đẹp. Đàn ông con trai có cần thiết phải đẹp đến hại nước hại dân như vậy không? Lúc Ngạn Nghê cảm thán thì người mới tới đã bước đến gần giường, nhìn bác sĩ, rồi hỏi:

“Cô ấy thế nào, không sao chứ?”

“Ừ, chỉ tổn thương ngoài da, không sao.” Bác sĩ trả lời, sau đó cười cười, xoay người đi ra khỏi phòng, y tá và cô gái áo sọc cũng đi theo, cửa phòng đóng lại. Nhất thời trong phòng chỉ còn lại hai người. 

Ngạn Nghê nhớ đến ý nghĩ lóe lên khi nãy, lập tức thử gọi một tiếng:

“Lương Cảnh Hàn”

Anh nhíu mày, nhìn cô, sau đó hỏi:

“Chuyện gì?”

Ngạn Nghê trợn tròn hai mắt, khi nãy chỉ mới nghi hoặc, nhưng bây giờ thì cô chắc chắn, cô xuyên không thật rồi, lại còn xuyên vào chính tác phẩm mới hoàn thành của mình nữa. Nghĩ nghĩ, lại lắc đầu, không, không thể có chuyện tà đạo như vậy xaỷ ra được, cô là tác giả ngôn tình, nên đánh chết cô cũng không tin xuyên không là có thật, cô luôn cho rằng đó chỉ là con người tưởng tượng ra mà thôi. Chẳng lẽ cô thất tình đến hoang tưởng luôn rồi. Phải ngủ, ngủ dậy cô sẽ mua vé xe về quê nhận lỗi với cha mẹ chuyện hủy hôn.

Lương Cảnh Hàn ở một bên quan sát vẻ mặt thay đổi liên tục của người trên giường, sau đó lại thấy cô nằm xuống, kéo chăn trùm kín đầu, phút chốc, anh rơi vào trầm mặc, chẳng lẽ ngã đến điên rồi? Hay là lại giả vờ, diễn trò với anh? Có thể lắm, khi nãy Hà Triết nói không vấn đề mà. Nghĩ vậy anh lập tức xoay người, mở cửa, bước ra ngoài.

Vì Lương Cảnh Hàn trước khi đi có dặn, nếu cô không gọi thì không ai được vào làm phiền, cho nên lúc anh xong việc, về nhà tắm rửa, ăn tối rồi quay lại bệnh viện để diễn tốt vai người chồng mẫu mực, từ xa đã cô trợ lý Lê Yên đứng trước cửa phòng bệnh đi đi lại lại, bộ dáng như sắp khóc. Nhìn thấy Lương Cảnh Hàn liền nghẹn ngào gọi:

“Giám...giám đốc..”

“Có chuyện gì vậy?” Lương Cảnh Hàn nâng mắt, nhíu mày hỏi.

“Chị..chị Lam Anh ở trong phòng từ lúc giám đốc đi đến giờ, em sợ..”

“Được rồi, cô về trước đi.” Lương Cảnh Hàn không kiên nhẫn cắt lời, hạ lệnh đuổi người, rồi tự mình mở cửa bước vào.

Trong phòng tối đen, chỉ có ánh trăng yếu ớt chiếu qua khe cửa sổ. Lương Cảnh Hàn đi đến chỗ công tắc, giơ tay bật đèn, người trên giường vẫn duy trì tư thế thẳng người, trùm chăn kín đầu, hơi thở đều đều, cho thấy cô vẫn đang say ngủ.

Anh bước đến, kéo chăn, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, hai mắt nhắm nghiền, cái miệng hơi nhếch lên, lúc này chân mày hơi nhíu lại, sau đó đưa tay mò tìm chăn. Đột nhiên Lương Cảnh Hàn nhìn bộ dáng của cô lúc này thấy vô cùng buồn cười, mặt này của cô trước giờ chưa từng thấy qua. Lương Cảnh Hàn thu lại ý cười, đưa tay lay cô:

“Diệp Lam Anh” 

Người trên giường nhăn mặt, vô cùng không tình nguyện phải mở mắt, sau đó do ngủ quá lâu, nhất thời chưa thích nghi kịp với ánh sáng nên lại nhắm tịt mắt, nhăn nhó, đưa tay xoa xoa mắt. Lát sau mới mở to mắt, tiếp tục quan sát xung quanh, sau đó bước xuống giường, đi thẳng đến nhà vệ sinh.

Lương Cảnh Hàn cảm thấy từ lúc tỉnh dậy đến giờ cô rất kỳ quái, nếu là bình thường sẽ yếu ớt than khóc nũng nịu với anh, nhưng thái độ này nhất thời anh không biết gọi là gì nữa, chỉ là không giống bình thường nữa. Anh thong thả ngồi xuống ghế, rót một ly nước, lấy một quyển tạp chí, thong thả xem.

Ngạn Nghê giải quyết xong nỗi buồn sinh lý, lại tiếp tục buồn nỗi buồn của chuyện xuyên không vô lý. Cô bước ra khỏi nhà vệ sinh, đi đến bàn, tự rót một ly nước, ngửa cổ uống cạn. Sau đó lại cảm thấy có chút đói, liền nhìn Lương Cảnh Hàn, nhỏ giọng nói: “Tôi đói.”

Lương Cảnh Hàn nâng mắt nhìn cô một cái, sau đó lấy điện thoại, nhấn số, gọi vài món, cúp máy, tiếp tục cúi đầu xem tạp chí.

Ngạn Nghê xoay người bước lên giường, đưa tay ấn ấn hai bên huyệt thái dương. Trong lòng lại rủa thầm, con mẹ nó, vừa thất tình lại còn bị xuyên không, ghê tởm hơn là xuyên vào đúng ‘con ghẻ' của mình – nhân vật nữ phụ bị mình ngược đến lên bờ xuống ruộng. Cô nhớ khi đó có một vài đọc giả bình luận đại khái là nói hoàn cảnh nữ phụ cũng khá đáng thương, kết cục như vậy thật quá tàn nhẫn.

Ngạn Nghê ảo não nghĩ, có phải do cô quá tàn nhẫn với nhân vật của mình nên mới bị phạt rơi vào hoàn cảnh đầu tiên là thất tình sau đó là xa cha xa mẹ xa bạn bè, xa người thân, xa rời thế giới của chính mình, đến một nơi hoàn toàn xa lạ, nơi đây trừ linh hồn ra, thì cái gì cũng không thuộc về cô, đến cái thân xác cũng là vay mượn. Cô ở thế giới thật có phải đã chết rồi hay không, nếu vậy thì mất đi đứa con duy nhất là cô, cha mẹ sẽ như thế nào đây? Có phải sẽ rất đau lòng hay không? Có thể nào vì đau lòng mà sinh bệnh hay không?...

Bao nhiêu suy nghĩ, bao nhiêu câu hỏi cứ hỗn loạn trong đầu cô, đầu đau quá, đau muốn khóc. Cô vùi đầu vào giữa hai đầu gối, hai tay ôm lấy đầu, cố gắng chịu đựng từng cơn đau, tự thôi miên chính mình bằng suy nghĩ, chỉ cần cô chuộc lỗi, thay đổi kết cục bi thảm của nữ phụ thì sẽ được quay về thế giới của chính mình. Cố ép mình nghĩ như vậy, cô dần dần thấy đầu bớt đau hơn, dần dần bình tĩnh lại.

“Cô làm sao vậy?” Lương Cảnh Hàn giả vờ xem tạp chí nhưng thực chất là ngầm quan sát cô, thấy cô hoảng hốt, ôm đầu, hình như rất khó chịu, liền đi đến lay cô.

Ngạn Nghê à không, bây giờ là Lam Anh lúc này cũng đã bình tĩnh trở lại, ngẩng đầu nhìn anh, cười yếu ớt nói:

“Bây giờ không sao rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.