Từ Tác Giả Thành Nữ Phụ

Chương 13



Đồng Ngân Vy ra ngoài nghe điện thoại vẫn chưa quay lại, Lam Anh ngẩn người ngồi trên giường bệnh, nghĩ rồi lại nghĩ, không hiểu vì sao cô vẫn còn ở nơi này? Lại không biết ‘Lam Anh’ hiện giờ đang ở nơi nào rồi, có phải vẫn bị nhốt ở giao thức hay không? Sau đó lại rối bời, không thể quay về, nhưng cô lại không biết bản thân đang cảm thấy  vui mừng hay thất vọng? Bất chợt, như bừng tỉnh, cô đưa tay tự gõ lên đầu, côn mẹ nó, quá bất hiếu rồi, cư nhiên vui mừng nhiều hơn thất vọng.

Cửa phòng mở ra, vừa nhìn thấy người đến, Lam Anh nhảy khỏi giường, chạy đến nhào vào lòng anh, hai tay ôm vòng qua eo anh, xiết chặt, miệng lẩm bẩm:

“May quá, vẫn còn gặp được anh, may quá,...”

Lương Cảnh Hàn bị hành động bất ngờ của cô làm ngạc nhiên, chỉ biết ôm cô thật chặt, lại nghe cô lẩm bẩm, anh yêu thương hôn lên tóc cô. Nhìn thấy cô gấp đến nổi chân không chạy đến, anh ôm cô đến bên giường. Lam Anh vòng tay qua cổ anh, cũng không buông, giây phút nhìn thấy anh, cô biết nếu cô trở về, cô sẽ sống không bằng chết, cô trầm luân trong tình cảm của người đàn ông này mất rồi.

Lương Cảnh Hàn ngồi xuống giường, vẫn ôm cô như cũ, anh cúi đầu, nói vào tai cô:

“May quá, em đã chịu mở mắt nhìn anh, may quá,...” Dứt lời, môi tìm môi, lưỡi tìm lưỡi, trằn trọc day dưa, luyến lưu quấn quýt.

... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .......

Dương Ngọc Vân nhận được tin Lam Anh đã tỉnh, lập tức vui mừng đến bệnh viện. Một màn trước mắt khiến hai chân cô mềm nhũn, dù rằng thời gian qua, cô cũng dần hiểu, Lương Cảnh Hàn đối với chị Lam Anh không còn là đóng kịch che mắt thiên hạ như trước nữa, nhưng nhìn thấy một màn họ quấn quýt, nhất thời cô cảm thấy đau lòng lắm, có được tình yêu của anh họ, chị ấy sẽ bỏ rơi cô, phải không?

Cô nhắm mắt, không có dũng khí bước vào, cô sợ nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của chị Lam Anh, sợ chị ấy vô tình lạnh nhạt đuổi cô về, cô sợ. Nghĩ vậy, cô xoay người, lao ra đường, bắt một chiếc taxi đi thẳng đến quán bar quen thuộc. Cô gái đi theo bảo vệ bị hành động tức thời này khiến cho trở tay không kịp, để mất dấu chiếc taxi.

... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ......

Hôn môi đến nóng cả người, Lương Cảnh Hàn quen tay lần mò vào áo bệnh nhân, tìm kiếm đôi gò bông mềm mại. Lam Anh thở gấp, né môi anh, Lương Cảnh Hàn miết đỉnh hồng trước ngực cô, tỏ ý bất mãn.

“Động dục với người bệnh, quá cầm thú.” Lam Anh nâng mặt nói.

“Em gấp gáp chủ động ôm ấp, anh còn tưởng em muốn anh, nể tình em là người bệnh nên anh đành hiến thân đó chứ.” Lương Cảnh Hàn uỷ khuất nói. Bàn tay vẫn chưa rời khỏi nơi mềm mại trên ngực cô.

Lam Anh cúi đầu, nhìn chằm chằm vào anh, thấy rõ vẻ mệt mỏi ẩn trên gương mặt, hình như anh gầy đi một chút rồi. Cô đưa tay vuốt ve gương mặt anh.

“Anh có thể hiểu là em đang quyến rũ anh không?” Lương Cảnh Hàn trầm giọng, đùa cợt hỏi.

Cô cong môi cười, nhẹ nhàng hôn lên khắp mặt anh: vầng trán, hai mắt, hai bên mặt, chóp mũi, môi và cằm. Thỏ thẻ nói:

“Lúc hôn mê, em đã nghĩ sẽ không còn gặp lại anh nữa.”

Lương Cảnh Hàn đánh vào mông cô:

“Em dám? Anh chắc chắn sẽ đánh cho em đau mà tỉnh lại.”

“Ôi, mẹ kiếp, đau lắm đó.” Cô xoa mông nhăn nhó.

“Đời này, em dám nghĩ chuyện rời bỏ anh, thì không chỉ đau nhẹ như vậy đâu.” Anh híp mắt đe doạ.

Cô ôm cổ anh, cười rộ lên, nửa thật nửa đùa:

“Anh nhớ là lúc đó phải tìm mọi cách gọi em về đó nha.”

“Lúc đó cái gì, không cho phép ngã bệnh nữa.” Lương Cảnh Hàn nghiêm mặt.

“Yes Madam!” Lam Anh làm động tác quân đội. Lương Cảnh Hàn nghe vậy liếc xéo cô, nhếch môi, cười như không cười nói:

“Anh sẽ chứng minh anh không phải madam cho em xem.” Dứt lời đẩy cô xuống giường, đè lên người cô.

Lam Anh cười khanh khách, vòng tay ôm lấy cổ anh nói:

“Cảnh Hàn, em đói bụng.”

Mặt Lương Cảnh Hàn cứng lại, cạn lời: “.....” Diệp Lam Anh đúng là chuyên gia đốt lửa rồi phủi mông bỏ chạy, anh sợ là anh sẽ bị cô trêu chọc đến hỏng mất thôi.

Thức ăn rất nhanh được mang đến, Lương Cảnh Hàn tỉ mĩ bày từng món lên bàn, cẩn thận chia nhỏ những khối thịt to. Hai người cùng nhau dùng cơm. Chốc chốc anh lại gắp vào chén cô một ít thức ăn, sau đó tiếp tục tao nhã dùng bữa. Lam Anh nhìn đến thất thần, ăn cơm cũng đâu cần đẹp trai như vậy chứ. 

“Lau nước miếng và ăn cơm đi em.” Lương Cảnh Hàn nhàn nhạt nói.

Lam Anh bĩu môi, vùi đầu vào bàn thức ăn, không thèm nhìn anh nữa. Ngắm trai đẹp cũng không thể no bụng. Cô mới không bị sắc dụ.

... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ....

Nice là địa điểm tụ tập của tầng lớp thượng lưu Sài Thành. Những ánh đèn đủ màu sắc chớp nhá trong không gian u tối, tiếng nhạc xập xình, tiếng người hò hét, chói mắt ồn ào và náo loạn.

Dương Ngọc Vân thờ ơ với mọi thứ, đi thẳng đến quầy bar, bắt đầu điên cuồng ngửa cổ uống rượu. Hơi chếnh choáng say, cô lắc lư người theo tiếng nhạc, nhưng vẻ mặt vẫn tỉnh táo, tựa như chưa uống một giọt rượu nào.

Quản lý đi đến, nói nhỏ vào tai anh chàng pha chế rượu. Anh chàng nhìn cô, hơi nhíu mày, vẻ mặt giống như không đành lòng. Cuối cùng, vẫn đưa cho cô thêm một ly rượu.

Dương Ngọc Vân vẫn điên cuồng, hễ nhận được rượu từ anh chàng pha chế là lại ngửa cổ uống cạn.

Một lát sau, cô thấy người nóng lên, da thịt như có hàng vạn con kiến bò trên đấy, cảm giác khó chịu khiến cô vặn vẹo người, đưa tay kéo kéo cổ áo. Một gã tóc đỏ rực, đi đến cạnh cô, đưa tay muốn ôm lấy cô, Dương Ngọc Vân dù khó chịu nhưng việc gã tóc đỏ đến gần, càng khiến cô khó chịu hơn. Cô nhíu mày,vẻ mặt ghét bỏ tránh né, loạng choạng, lại rơi vào lồng ngực rắn chắc, hương bạc hà mát lạnh xông lên mũi. Mát quá, da thịt người này thật mát, Dương Ngọc Vân thầm nghĩ, sau đó lại cọ cọ thêm.

Hà Triết đến Nice dự sinh nhật của một đồng nghiệp, anh vào nhà vệ sinh tránh các nữ đồng nghiệp mượn rượu ngã vào người anh, tình cờ nhìn thấy Dương Ngọc Vân, kịp thời đỡ cô khỏi ngã.

Gã tóc đỏ thấy con mồi ngon nằm trong lòng tên mặt trắng, mà tên này hình như không có ý định buông tay, dù sao cũng là người thượng lưu, lịch sự nói:

“Anh bạn này, có câu quân tử không đoạt thứ người thích.”

Hà Triết nhướng mày, vẻ mặt không nghe rõ:

“Nói gì?”

Gã tóc đỏ khó chịu, cắn răng nói lại:

“Tôi nói: Quân tử không đoạt thứ người thích.”

Hà Triết nhếch môi cười:

“Chỉ tiếc, tôi không phải quân tử.” Dứt lời định mang người đang cọ loạn trên người mình đi, anh sắp bị cô nhóc này phá hư rồi.

Gã tóc đỏ nổi giận, muốn xông tới đánh người, thì đã bị bảo vệ túm lại, gã hung hăng giãy giụa, đòi gặp quản lý để đòi đạo lý. Gã cho tiền quản lý giúp gã hạ thuốc người đẹp, giờ lại bị cướp người, còn bị mấy tên bảo vệ túm tay, mấy tên này bắt nhầm người rồi.

Quản lý chạy đến, đi thẳng đến trước mặt Hà Triết, cúi thấp đầu: 

“Cậu chủ. Cậu cứ đi trước, tôi sẽ xử lý ạ.”

Hà Triết nghe gọi ‘cậu chủ' cũng lười chỉnh sửa, hiện tại cha anh cũng đã tìm được niềm vui mới, ông cũng không hận mẹ anh nữa, người đàn ông kết hôn cùng mẹ lại luôn xem anh là con trai, bất chấp việc anh chán ghét ông ta như thế nào, cho nên ngoài là hậu duệ của gia tộc y học họ Hà, anh còn có thân phận là cậu chủ nhà họ Diệp, mà Nice thuộc về Diệp thị. Anh lạnh nhạt nhìn quản lý rồi lập tức xoay người rời đi, thầm nghĩ phải đi tìm chỗ giải quyết con nhóc quấy rối tình dục người lớn này.

Hà Triết gọi một chiếc taxi, đọc địa chỉ nhà mình, mang Dương Ngọc Vân lên xe. Dương Ngọc Vân bò lên người anh, đưa tay tháo cúc áo sơ mi anh, cọ cọ mặt vào lồng ngực mát lạnh, thở dồn dập. Cô mặc đầm lụa màu lam, ngồi lên đùi anh, váy xoè ra, bộ phận mềm mại cách lớp quần lót ma xát trên đũng quần anh. Hà Triết đen mặt, đẩy cô ra xa.

Tài xế taxi chuyển nhạc trên xe sang bài tình ca, chỉnh âm lượng cao hơn một chút.

Về đến nhà, Hà Triết trực tiếp mang cô vào nhà vệ sinh, vứt vào bồn tắm, xả nước lạnh. Mát mẻ khiến cô dễ chịu rên lên khe khẽ. Nếu không phải sợ con nhóc này loạng choạng chết đuối trong bồn tắm thì anh cũng về phòng để tắm nước lạnh, con mẹ nó, anh vậy mà lại có phản ứng với một con nhóc. May mà về kịp, nếu không anh nghi ngờ sẽ bị con nhóc này cướp trinh tiết ngay trên taxi rồi.

Đột nhiên, Dương Ngọc Vân đứng lên, chiếc đầm lụa mỏng màu lam bị nước thấm ướt, dính sát người, thấy rõ nội y cùng đường cong hoàn mỹ của thiếu nữ mười tám. Hà Triết ngây người, còn chưa kịp phản ứng, cô đã nhanh chóng cởi bỏ mọi thứ trên người, cơ thể trần trụi, trắng nõn, hiện ra trước mắt Hà Triết.

Dương Ngọc Vân khó chịu, bất mãn, lột quần áo, ngồi phịch xuống bồn, lại nhíu mày rên lên khe khẽ. Cô cảm thấy mới đầu nước lạnh khiến cô dễ chịu, nhưng bây giờ thì càng lúc càng nóng hơn, hạ thân ngứa ngáy khó chịu, cô vặn vẹo eo, mắt long lanh muốn khóc.

Cô ngẩng đầu nhìn Hà Triết:

“Tôi khó chịu.” Giọng nói bị tác dụng của thuốc khiến cho trở nên giống như dụ hoặc, giống như mời gọi.

Hà Triết cảm thấy toàn thân nóng lên, máu huyết sôi sục, anh bạn nhỏ trướng đau, kêu gào muốn phóng thích. Anh nhắm mắt, hít sâu, cố điều hoà hơi thở hỗn loạn của mình. Cầm lấy vòi sen, mở nước, bước đến gần bồn tắm, để nước xối thẳng từ đầu Dương Ngọc Vân xuống, muốn giúp cô tỉnh táo.

Dương Ngọc Vân đưa tay kéo Hà Triết, dán cơ thể trần trụi của mình lên người anh, môi tìm môi anh, vụng về liếm láp, tay lần mò cởi áo sơ mi trên người anh, vùi đầu vào ngực anh liếm hai viên đậu đỏ trước ngực anh.

Hà Triết bị động, bộ não nhất thời trì trệ, anh ngây người đứng yên, đến khi cảm nhận được đầu lưỡi nóng ấm trêu đùa ngực mình, anh nặng nề thở, đẩy cô ra. Anh sai lầm rồi, lúc nãy nên đưa cô đến bệnh viện mới phải, ma xui quỷ khiến thế nào lại đem cô về nhà chứ.

Hà Triết kéo cô ra khỏi bồn, túm lấy cái khăn lớn, bao bọc người cô lại, muốn mang cô đến bệnh viện. Ra khỏi phòng tắm, nhìn bộ dạng của cô rồi cúi đầu nhìn lại mình. Một người trần trụi quấn khăn tắm, một người quần áo ướt sũng, áo sơ mi bị bung mấy cúc áo. Anh mang cô vào phòng ngủ, lấy chăn quấn cô thêm vài vòng, kéo tủ lấy caravat gói cô như gói bánh.

Để cô sang một bên, đi đến tủ tìm quần áo để thay, sau đó lấy một cái áo sơ mi định mặc vào cho Dương Ngọc Vân, vừa xoay người đã thấy cô trần trụi đứng phía trước mặt anh, hai mắt long lanh, ôm lấy anh, nhắm thẳng môi cắn nuốt. Bộ ngực sữa cách áo thun mỏng cọ lên người anh, đốt lửa, đôi tay linh hoạt lần mò vào áo, trêu chọc hai viên đậu đỏ mẫn cảm trước ngực anh, một đường đi xuống , vuốt ve người bạn nhỏ của Hà Triết.

Khoái cảm khiến anh gầm lên một tiếng, ôm lấy cô, đi đến giường, lập tức đè lên người cô, anh nhìn cô, hơi thở nóng hổi, giọng khàn khàn nói:

“Nếu đã vậy, sau này không cho phép hối hận.”

Dương Ngọc Vân mờ mịt, ôm lấy cổ anh, dán môi lên môi anh, Hà Triết ngậm lấy môi cô, đưa lưỡi vào khoang miệng cô cướp đoạt ngọt ngào, tìm kiếm đầu lưỡi thơm mềm day dưa.

Cô đưa tay, hết kéo áo lại đến kéo quần anh, vẻ mặt tràn đầy bất mãn, Hà Triết cười khẽ, cắn môi cô, sau đó tự mình cởi hết quần áo trên người. Một lần nữa đè lên người cô, cảm nhận vui sướng đụng chạm da thịt mát lạnh, cô rên lên:

“Ôi...thật...thật mát...dễ chịu...ưm”

Hà Triết thích sự ngọt ngào của đôi môi cô, hôn đến say mê, tay mân mê bầu ngực sữa, hai ngón tay nhẹ gãy lên hai đỉnh hồng, trêu đùa khiến đỉnh hồng dựng đứng lên, mê hoặc. Anh vùi mặt vào ngực cô, hôn lên hai bầu ngực, lại há miệng gặm quanh, đưa lưỡi liếm lên hai đỉnh hồng, cuối cùng dùng sức say mê mút.

Dương Ngọc Vân bị cảm giác mới mẻ tràn đến, cô ôm đầu anh vui sướng kêu lên:

“ưm...a...nhẹ...nhẹ một chút..a”

Hà Triết đưa tay vuốt ve xuống bụng bằng phẳng mê người, một đường đến nơi hoa kính non mềm trơn ướt. Hoa kính nhỏ, chật hẹp, anh dùng một ngón tay thăm dò vào cũng rất khó khăn. Cô cảm nhân được ngón tay thon dài đang liên tục ra vào ở u huyệt, khoái cảm như sóng biển từng đợt từng đợt trào dâng.

Hà Triết vẫn ẩn nhẫn sợ làm bị thương cô, nhưng vì thuốc nên Dương Ngọc Vân vô cùng khó chịu, cô muốn nhanh chóng được lấp đầy, cô quơ tay, muốn tìm một vật tương tự ngón tay anh, nhưng phải to hơn, cô nghĩ sẽ lấp đầy nơi ngứa ngáy của cô. Bàn tay nhỏ lần tìm được cái gậy vừa to vừa dài lại cứng rắn, đầu gậy còn có chút nước chảy ra. Cô vui vẻ, cầm gậy hướng đến u huyệt.

Hà Triết bắt lấy bàn tay gây sự của người dưới thân, nặng nề thở, dùng tay cố định đầu cô, ép cô đối mặt với anh:

“Nói: anh là ai?”

“Chú, tôi rất khó chịu.” Cô sắp khóc rồi.

“Gọi Triết. Anh sẽ lập tức cho em.” Anh cong môi cười dụ dỗ.

“Triết..Triết..chú...Triết..” 

Hà Triết đen mặt, đánh vào mông cô:

“Ai là chú của em hả?”

“Chú, nhanh, tôi...” Cô nhíu mày, vặn vẹo eo.

“Gọi anh yêu, nhanh” Hà Triết vẫn không cam lòng.

“Anh ...yêu” Cô mờ mịt nói loạn.

Hà Triết hôn lên môi cô sau đó kéo hai chân cô vòng qua hông anh, cầm lấy cây gậy nóng bỏng, to dài, cứng rắn nổi đầy gân xanh nhắm thẳng u huyệt, thắt lưng dùng sức, tiến thẳng vào sâu bên trong.

Đau đớn khiến cô thanh tỉnh, bật khóc, chân tay đánh đấm loạn xạ, muốn thoát khỏi cái vật to đùng đang gây căng trướng nơi hạ thân. 

"Hà Triết, đồ xấu xa, đau quá...ô ô”

“Ngoan, nhịn một chút.” Hà Triết cúi đầu hôn lên trán cô, dịu dàng nói, anh cũng không dễ chịu hơn cô, tiểu huyệt siết chặt khiến anh muốn phát tiết, nhưng biết cô khó chịu phải nhẫn nhịn, mồ hôi rơi như tắm.

Hai bàn tay anh vỗ về bầu ngực sữa, chậm rãi chờ cô thích ứng, lát sau anh hơi di chuyển thắt lưng, đồng thời quan sát nét mặt người dưới thân. Thấy cô bắt đầu rên rĩ khe khẽ, liền đẩy hết phần gậy còn lại vùi sâu vào tiểu huyệt mê người. Bắt đầu mạnh mẽ đâm vào rút ra, tiếng va chạm thân thể phanh phách, tiếng dịch yêu nhóp nhép vang lên theo nhịp anh luật động.

"Chậm...một chút....quá...quá...nhanh...a...a...dừng....dừng lại....a...” Tiếng rên rỉ mềm mại vang lên, chân mày cô hơi nhíu lại, ánh mắt mê ly, cái miệng nhỏ hơi nhếch lên phát ra âm thanh nức nở nhưng mời gọi.

Giờ phút này có kề dao vào cổ Hà Triết cũng không ngừng lại. Anh nâng mông cô cao lên, đưa hai chân gác lên vai mình. Động thân tiến thật sâu vào.

“Không....chịu không....nổi....quá...sâu quá....chậm..lại...ư...chú...dừng....a..a...”

“Ai là chú em? Hửm?” Vừa nói anh vừa đâm vào, còn cố ý nhấn mạnh ở nơi sâu thẩm.

Dương Ngọc Vân run rẫy thét lên một tiếng:

“A...đừng...a...”

“Gọi là gì?” Con sói híp mắt

“Anh...anh yêu” Cô bé run rẫy 

"Ngoan" Con sói hài lòng, cười híp mắt. Điên cuồng chạy nước rút.

Cô bé nức nở rên rỉ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.