Mọi người đều rời đi, trong phòng nhất thời còn lại hai người. Lê Yên cảm thấy sợ hãi, cô
thật sự rất muốn ôm chân Bạch Phi Nhi năn nỉ cô ta đừng rời đi. Silvain
nhìn chằm chằm vào cô, càng khiến thần kinh cô thêm căng thẳng.
“Lại đây.” Anh nhàn nhạt nói.
Lê Yên túa mồ hôi lạnh, máy móc bước đến. Silvain đưa tay kéo cô ngồi
xuống giường, sau đó dùng tay bóp cằm cô đến phát đau, lạnh giọng hỏi:
“Cô gọi bọn họ đến?”
“Tôi không có.” Lê Yên đau đến trào nước mắt, khó khăn nói.
Tiếng chuông điện thoại từ túi xách cô phát ra, không phải chuông điện thoại
của cô. Silvain buông cô ra, Lê Yên lập tức tìm trong túi xách, lấy ra
chiếc điện thoại, là của Liễu Chi.
“Chị, em cầm luôn điện thoại Liễu Chi cho vào túi xách rồi. Chị nói em xin lỗi cô ấy với lại lát nữa em sẽ mang trả.”
Cúp điện thoại, Silvain cũng không nói gì thêm, anh mặc quần áo chỉnh tề rồi bước ra khỏi phòng, Lê Yên vội vã theo sau.
Về đến nhà, anh hạ lệnh cho Lê Yên chuẩn bị cơm trưa, rồi dứt khoát bước
vào phòng. Lê Yên thở phào nhẹ nhõm, xắn áo lao nhanh vào bếp. Bữa trưa
vô cùng đơn giản, chỉ có hai món: canh khoai mỡ nấu với thịt băm và
trứng chiên mặn.
Silvain đi ra với bộ dạng khoan khoái, tắm rửa
sạch sẽ, thay một bộ quần áo thoải mái, tao nhã ngồi xuống, anh nhìn bàn ăn, rồi lại nhìn Lê Yên. Cô hoảng hốt, lắp bắp nói:
“Tôi...tôi không biết là hôm nay anh về.. cho nên...”
“Tôi đi vắng, cô ở nhà ăn như thế này sao?” Anh nhíu mày.
Lê Yên lo lắng gật đầu, thật ra đây là thịnh soạn hơn mấy hôm trước rồi.
“Thảo nào cô không lớn nổi.” Vừa nói, mắt vừa liếc qua ngực cô.
Lê Yên là người thiếu dây thần kinh, không hề biết Silvain đang châm biếm
bộ ngực của mình, cô chỉ nghĩ anh đang nói về vấn đề chiều cao thôi. Cho nên vẻ mặt vô cùng bình thường, không hề có nét thẹn đỏ mặt như trong
tưởng tượng của Silvain. Anh mất hứng, tập trung vào bữa ăn.
Lát sau, chuông điện thoại của Liễu Chi lại vang lên. Là ‘Hoa Thần’.
“Alo”
[Cô là ai? Liễu Chi đâu?] Giọng nói lạnh băng của Hoa Thần vang lên. Suýt
nữa Lê Yên đã buông luôn điện thoại. Cái cách lạnh nhạt này khiến cô nhớ đến một người.
“Tôi...tôi cầm nhầm điện thoại của..” Lê Yên chưa nói hết câu thì Hoa Thần đã ngắt máy. Cô lầm bầm: “Thật đáng sợ.” Cô sợ nhất là kiểu người mặt lạnh như vậy.
“Sau này nên bổ sung các loại gan vào bữa ăn hằng ngày.” Silvain cười như không cười nói.
“Vâng.” Lê Yên gật đầu, ghi nhớ. Trong đầu suy nghĩ lát nữa đi trả điện thoại
cho Liễu Chi rồi nhân tiện ghé siêu thị mua thêm thức ăn.
Silvain nhìn vẻ suy nghĩ tính toán hiện lên trên mặt Lê Yên, anh lắc đầu, hoàn toàn mất hứng với sự ngu ngốc của người nào đó.
Dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ, lại đi vào phòng tắm của Silvain lau dọn bồn tắm và sàn. Sau đó cô về phòng, tắm rửa sạch sẽ, cầm túi xách, gõ cửa phòng Silvain.
“Vào đi.” Giọng anh cách lớp cửa truyền đến.
Lê Yên cắn môi, nhìn cánh cửa, cô nghĩ anh ta sẽ hỏi chuyện gì sau đó cô đứng ở ngoài trình bày là muốn ra ngoài..
Lê Yên vẫn đang suy nghĩ thì giọng anh lại truyền đến:
“Cho cô ba giây, nếu không vào đừng trách tôi.”
Lê Yên lập tức lấy tốc độ tia chớp để đi vào phòng. Silvain thoải mái nửa nằm nửa ngồi trên giường nhìn cô. Giọng lười biếng:
“Có chuyện gì?”
“Tôi muốn ra ngoài một chút, sẽ trở về để chuẩn bị bữa tối đúng giờ.”
“Để trả điện thoại và đi siêu thị sao?” Anh nhướng mày.
“Sao anh biết?” Cô tròn mắt.
Silvain liếc mắt khinh thường
“Đến, massage cho tôi.”
Lê Yên lại phải dẹp bỏ mong muốn đi ra ngoài của mình, ngoan ngoãn đi đến, ở phía sau anh, quỳ hai gối trên nệm, bắt đầu làm nhuần nhuyễn làm động tác xoa bóp hai bả vai và cổ anh.
Một lát sau, chuông cửa vang
lên. Lê Yên ra ngoài mở cửa. Là nhân viên của siêu thị, nói là đến giao
một số thực phẩm tươi sống gì đó. Lê Yên kí nhận rồi mang túi hàng vào
bếp, cẩn thận phân loại rồi cho vào tủ lạnh. Trở về phòng Silvain, anh
đã nhắm mắt ngủ thiếp đi, cô rón rén đi đến giường để lấy túi xách,
trong đầu định sẽ liều mạng ra ngoài, trả lại điện thoại cho Liễu Chi
rồi lập tức quay về, có lẽ lúc đó Silvain vẫn chưa dậy.
Lê Yên
nín thở đưa tay lấy túi xách, cầm được túi xách trên tay, cô mừng rỡ,
suýt nữa đã nhảy lên, rồi xoay người bước ra cửa. Nhưng đột nhiên thân
thể bị nhấc bổng lên, giọng nói tà mị, hơi thở nóng hổi phun trên vành
tai cô:
“Nhớ, khi nào thật sự đã ra khỏi nhà thì hãy vui mừng, chớ đắc ý quá sớm.”
Silvain ôm cô lên giường, cũng không buông cô ra, càng không có động tác gì
tiếp theo, chỉ là ôm gọn cô vào lòng. Lê Yên khó chịu cựa quậy, mũi cứ
bị ép sát lòng ngực cứng ngắt, khó thở vô cùng. Silvain nhíu mày, gắt:
“Nằm im.”
Lê Yên sợ hãi, lập tức bất động. Chỉ lát sau, cô thực sự không chịu nổi nữa, lắp bắp:
“Tôi...anh siết chặt quá, tôi rất khó thở.”
Silvain không nói gì nhưng vòng tay hơi nới lỏng ra. Lê Yên cảnh giác đề phòng
rất lâu, nhưng hình như Silvain đã thực sự ngủ say. Hơi thở anh đều đều, nhịp tim an ổn. Cô cựa quậy mấy lần cũng không tỉnh giấc. Đột nhiên cô
nghĩ, anh ta ngủ say, đây là cơ hội tốt để cô có thể lấy điện thoại của
anh ta, xoá bỏ clip, thoát khỏi khống chế của tên biến thái này. Cô nhẹ
nhàng lắc mình thoát khỏi vòng tay anh, nhưng lập tức bị kéo trở lại,
giọng nói ngái ngủ vang lên trên đỉnh đầu cô:
“Điện thoại trả rồi, ngủ đi.”
Trời mới biết khi nghe hai chữ ‘ điện thoại’ tim Lê Yên đập loạn đến thế
nào. Cô cứ tưởng anh ta thật sự có thuật đọc tâm người. Nếu anh ta biết
suy nghĩ vừa rồi của cô, với trình độ khốn nạn của của anh ta, cô chắc
chắn sẽ bị hành hạ đến sống dở chết dở. Nghĩ đến chuyện ở thang máy ngày đó, cô bất giác run rẫy, cảm giác buồn nôn dâng lên, mồ hôi lạnh lại
túa ra. Cô nhắm mắt cố áp chế nỗi sợ trong lòng xuống. Cố gắng không nhớ đến nữa.
Buổi tối, trong tiếng nhạc xập xình, dưới ánh đèn mờ ảo. Roi híp mắt nhìn
Min đang hút thuốc phía đối diện, lưng anh lười biếng tựa vào sô pha, vẻ mặt ngàn năm vẫn một màu lạnh nhạt càng thêm mông lung qua làn khói
trắng.
Thời gian lặng lẽ trôi như khói thuốc trên tay anh, từng chút từng chút một mất đi, chỉ còn sót lại tro tàn rơi trên mặt đất.
”Có chuyện gì vậy?” Roi không nhịn được nữa, tay cầm ly rượu nhấm nháp, rồi cất tiếng hỏi.
“Chú đã từng yêu ai chưa?” Min hỏi.
“Em chỉ yêu cơ thể phụ nữ.” Roi vừa nói vừa đưa tay vuốt ve cơ thể cô gái
đang dán sát vào người anh. Thấy Min lại im lặng, anh lại hỏi:
“Đừng nói là anh lại phát xuân lần nữa nha, dị lắm.” Còn nhớ cách đây mấy năm, Min cũng đã từng hỏi anh câu này.
Min vẫn im lặng, với tay lấy một điếu thuốc, cô gái xinh đẹp bên cạnh lập
tức thay anh châm lửa. Sau đó tiếp tục im lặng ngồi ở một bên, chăm chú
nhìn anh.
“Mấy tháng trước anh gặp lại cô ấy.” Min lạnh nhạt trần thuật.
“Lên giường chưa?”
Min ném cho Roi một ánh mặt lạnh băng. Roi cười hề hề, xua tay, lấy lại vẻ nghiêm túc.
“Phát triển đến đâu rồi?”
“Không đến đâu cả.” Min rít một hơi thuốc, giọng có chút chán nản.
“.....” Sự chờ mong trong Roi bị đánh tan tác.
“Chú không nhớ là anh vừa từ Indo về sao?”
À, Mấy tháng trước khu mỏ ở Indo xảy ra chút sự cố về kỹ thuật. Min phải
sang đấy giải quyết. Roi nhìn Min với ánh mắt thương cảm. Mấy năm trước
cũng vì nhiệm vụ mà bỏ tình cảm sang bên, chả lẽ hiện giờ lịch sử tiếp
tục lặp lại?
“Anh đã tìm cô ấy chưa?” Roi nhướng này hỏi.
Min lại tiếp tục trầm mặc không trả lời, Roi bực bội đẩy cô gái đang uốn éo bên cạnh ra:
“Đại ca của tôi, anh có thể đừng nói một câu, lại ngừng một giờ như vậy không?”
“Anh sợ cuộc sống đen tối của mình sẽ vấy bẩn cuộc sống tốt đẹp của cô ấy.”
“Mẹ kiếp, chỉ có vậy mà làm ra vẻ mặt táo bón, cứ tưởng mấy tháng trước anh gặp lại cô ấy và giờ anh về thì cô ấy sắp sinh chứ. Đại ca Min, lão
Min, ông nội Min, làm ơn bỏ cái kiểu lo được lo mất đó đi, anh không
thấy anh cả Can và anh hai Jace sao? Họ vẫn hạnh phúc đấy thôi.” Roi khổ sở lên lớp, củng cố tâm lý tình cảm cho người anh em của mình.
“Nhưng có ai dám bảo đảm rằng thân phận của họ sẽ mãi mãi giấu được người đầu
ấp tay gối của họ không? Anh đã từng có ý nghĩ lần này sẽ không buông
tay cô ấy, nhưng rồi anh lại sợ, sợ đắm chìm trong hạnh phúc, đến lúc
gặp sóng gió sẽ khó mà vượt qua.”
“Sống hạnh phúc được lúc nào
hay lúc đó thôi. Nếu là em, em sẽ không do dự mà nắm bắt hạnh phúc của
mình. Em sợ khi chết rồi lại thành một con ma héo úa vì hối hận.” Roi
vừa nói vừa cố ý liếc sang cô gái ngồi cạnh Min một cái.
Min bị
câu nói: {Sống hạnh phúc được lúc nào hay lúc đó.} của Roi thức tỉnh.
Sao anh cứ phải suy nghĩ nhiều như vậy chứ. Yêu thì cứ yêu thôi. Cơ hội
lần này anh không thể bỏ qua nữa.
Cô gái xinh đẹp bên cạnh, nhìn vẻ mặt đầy quyết tâm của Min, rồi lặng lẽ cụp mắt.
Lê Yên giật mình tỉnh giấc, đưa tay lau vội hai bên mặt. Không thấy
Silvain đâu, ngoài cửa sổ trời đã tối đen, cô xoa mắt, đưa tay đến ánh
đèn ngủ xem đồng hồ. Chín giờ hơn rồi. Cô lập tức bật dậy, xông thẳng ra ngoài. Phòng khách không có người, nghe tiếng động trong bếp, cô lập
tức đi vào.
Cảnh tượng quỷ dị đập vào mắt khiến cô choáng váng.
Silvain mang tạp dề màu tím, đang chăm chú cắt mịn hành ngò, động tác
điêu luyện, nhanh như tia chớp. Trên bếp là món phi lê cá tuyết, toả
hương thơm nghi ngút. Bụng cô réo lên.
Silvain cẩn thận trút thức ăn ra đĩa, sau đó rắc hành ngò và bột ớt lên trên, cuối cùng, rưới lên
bề mặt một thìa dầu oliu nguyên chất. Lê Yên nuốt nước bọt.
Silvain xoay người, tay bưng đĩa, nhìn thấy Lê Yên khoé môi hơi cong lên lộ nét dịu dàng. Lê Yên nhìn đến thất thần, từ lúc cơm trưa đến giờ anh ta
hành xử có chút giống con người, cô chợt nghĩ, chả lẽ anh ta nấu cho cô? Có điều anh ta cho ớt vào thế này, cô không thích ăn cay đâu. Nhưng mà
thú tính như anh ta làm sao có thể tốt bụng đến vậy, thức ăn có gì sao?
Thuốc kích dục? Theo tâm lý bình thường của cầm thú thì rất có khả năng. Cô càng nghĩ càng sợ, chân bắt đầu lùi lại.
Silvain không để Lê
Yên hoảng sợ quá lâu, anh đặt đĩa thức ăn xuống, cởi bỏ tạp dề, kéo ghế, ngồi xuống. Sau đó mới nhìn Lê Yên, thản nhiên nói:
“Lấy giúp
tôi cái thìa.” Sau khi nhận thìa thì bắt đầu tao nhã, chậm rãi thưởng
thức món ăn. Không nhìn đến Lê Yên một lần nào nữa.
Lê Yên lập
tức dập tắt sự sợ hãi vừa rồi, cô phải nghĩ cách thoát khỏi đây càng sớm càng tốt, sống trong hoảng sợ mãi thế này cô sẽ phát điên mất. Cô bước
đến tủ, lấy hai gói mỳ ăn liền, xé bao, cho mỳ và gia vị vào tô, đổ nước sôi, lấy một cái đĩa để lên trên, sau đó bưng ra bàn ăn, để xuống bàn,
rồi xoay người đi lấy đũa và muỗng. Bắt đầu ngồi xuống xì xụp ăn mỳ, vẻ
mặt phúng phính trông có vẻ vô cùng thoả mãn.
Silvain đen mặt, đứng lên, mở lò vi sóng, lấy ra một đĩa phi lê cá cuộn nấm sốt chanh dây, đặt xuống bàn ăn:
“Lát mang đổ đi.”
Lê Yên nhìn từng lát cá mỏng vành ươm ôm lấy nhánh kim châm trắng muốt,
được cuộn chắc lại bằng hành lá màu xanh mát. Nước sốt màu vàng sữa óng
ánh được rưới quanh những cuộn cá. Khói toả ra, đưa làn hương thơm lừng
đến mũi. Lê Yên bất giác không nhịn được hỏi:
“Nhìn ngon thế này sao lại đổ bỏ?” Hỏi xong mới thấy hối hận, nói nhiều với anh ta làm gì chứ.
“Cá không tươi.” Dứt lời anh xoay người đi thẳng vào phòng ngủ.
Lê Yên cảm thấy thật lãng phí lương thực. Quả nhiên, sống trong sang giàu
con người ta sẽ không biết nỗi vất vả của người nghèo khó. Lê Yên oán
giận, gấp lên một cuộn cá, lăn cuộn cá lên nước sốt, há miệng thật to
ngoạm cả cuộn cá vào miệng. Vị cá thơm, ngọt quyện với cái chua dịu của
chanh dây, sốt mayonnaise béo ngậy khiến cô cảm thấy vị giác của cô lại
nâng lên thêm một bậc rồi. Nếu lúc nãy nghe lời anh ta mang đi đổ bỏ, cô sẽ hối hận đến chết mất. Sau đó rất nhanh, bạn nhỏ Lê Yên đã ăn hết tô
mỳ khổng lồ của mình và tiện thể ‘đổ’ cả đĩa ‘món cá không tươi’ của
Silvain vào bụng.
..........................................
Sáu giờ sáng, Lê Yên bật dậy, đưa tay lau hai bên mặt, rồi chạy sang phòng
Silvain gọi anh dậy. Sau đó, vội vã vào bếp chuẩn bị bữa sáng.
Chuông điện thoại reo lên, cô lau tay nghe máy.
“Alo”
[Là tôi.] Giọng nói lạnh nhạt vang lên.
“Min?”
[Tôi về rồi.]
“À” Sao anh ta lại đi thưa về trình như vậy?
[Chuẩn bị một chút, tôi đến đón em đi ăn sáng]
“Tôi...tôi nấu bữa sáng rồi.” Cô có chút mờ mịt.
[Ừ, thì sao?]
“Thật tiếc quá, tôi đang ăn sáng ở nhà, không thể đi cùng anh được.” Cô nhẹ nhàng từ chối.
[Vậy buổi trưa tôi đến đón em.] Dứt lời anh lập tức cúp máy.
“....” Cái gì vậy trời. Cô còn chưa trả lời đó. Đàn ông thời nay ngày càng mất lịch sự.
Mười một giờ ba mươi, Lê Yên đang tất bật dọn cơm trưa. Điện thoại lại vang lên.
“Alo”
[Tôi đến rồi.] Giọng nói băng giá lại vang lên.
“Đến đâu?”
[Chỗ em ở] Min nghiến răng.
“Tôi...tôi thành thật xin lỗi anh, tôi không thể ra ngoài với anh được.” Lê Yên
cầm điện thoại, miệng nói xin lỗi đầu cũng vô cùng phối hợp theo thói
quen mà cúi thấp xuống.
Min thở dài, rồi lại lạnh giọng: [Tối tôi đến đón em. Không cho phép từ chối.] Dứt lời lại lập tức ngắt máy.
“.....” Lê Yên thật sự muốn gọi lại cho anh ta mà gào lên là: Làm ơn nghe người ta trả lời rõ ràng rồi hãy gác máy, có được không? Nhưng cô thấy như
vậy thật lãng phí tiền cước điện thoại, vì thế lại quyết định mặc kệ.
Hay là cô đi gặp Min một lát, anh ta cũng không phải kẻ xấu, lần trước
thật sự là trả tiền cho cô, dù sao hết nợ nần thì cũng xem như có chút
quen biết, mà buổi tối con ngựa đực biến thái cũng không ở nhà, cô đi
một chút anh ta cũng đâu có biết. Thêm bạn bớt thù nha.
Bảy giờ
ba mươi, chuông điện thoại lại vang lên. Lê Yên đau khổ nhìn con ngựa
đực biến thái nào đó vẫn nhàn nhã bắt chéo chân nhâm nhi đĩa salad và
rượu vang. Cô đi ra xa, nhận cuộc gọi.
Kết thúc cuộc gọi, cô thấy vô cùng có lỗi với Min. Người ta nhiệt tình mời cơm như thế mà năm lần
bảy lượt từ chối, có khi nào anh ta nghĩ cô không nể mặt không? Nghĩ hồi lâu, cô lại lướt phím soạn một cái tin xin lỗi thật chân thành gửi cho
Min.
“Dọn dẹp rồi vào phòng tôi.” Giọng ra lệnh của Silvain truyền đến.
Dây thần kinh trong đầu Lê Yên va đập dữ dội, trống ngực đánh liên hồi, mồ
hôi đầu túa ra, cơ thể run rẫy lợi hại. Từ cái ngày khủng khiếp đó, mấy
tháng tiếp theo anh ta cũng không làm gì cô cả. Sau đó, anh ta lại có
việc xuất ngoại một thời gian, hôm qua đột nhiên trở về, suýt nữa thì đã bắt cô thực hiện chuyện ghê tởm đó một lần nữa. Bây giờ thì sao đây? Lê Yên không suy nghĩ nhiều nữa, cô chạy về phòng, khoá cửa lại. Giống như bị kích động, cô không kiềm được nữa, ngồi xổm xuống đất, chôn đầu vào
hai đầu gối, nước mắt rơi như mưa, có cố gắng bình thản thế nào trước
mặt người khác, cũng không thể áp chế ám ảnh kinh hoàng của ngày hôm đó
mỗi lúc ở một mình. Từ hôm đó đến nay, chưa đêm nào cô ngon giấc, tỉnh
dậy mặt luôn đẫm nước mắt. Cô chưa bao giờ là người bi quan, chưa bao
giờ nghĩ bản thân bất hạnh, cho đến khi gặp Silvain.
Cửa phòng mở ra, Silvain với tay mở đèn, đập vào mắt anh là cái hình ảnh là mãi đến
sau này Silvain cũng không thể nào quên được. Lê Yên cuộn người, hai vai run rẫy đến lợi hại, cảm nhận được anh bước vào, cô như con thú nhỏ bị
hoảng sợ trước thợ săn, vừa lắc đầu vừa lùi lại, lùi đến chạm vào cạnh
bàn. Cô quơ tay cầm lấy con dao rọc giấy. Silvain nghĩ cô sẽ gào lên uy
hiếp anh đừng đến gần cô, nhưng không, Lê Yên chạy vào nhà vệ sinh, khoá cửa lại.
Sau một giây ngẩng người, Silvain đạp cửa nhà vệ sinh,
nhưng cửa quá chắc, anh đạp mấy lần cũng trơ ra. Anh có chìa khoá phòng
Lê Yên nhưng chìa khoá nhà vệ sinh thì không có. Sau đó, anh giận hoá
bật cười, anh quên mất mình là ai rồi, sao lại luống cuống như vậy chứ.
Anh lấy ra một cái thẻ ngân hàng, dùng cạnh mỏng của thẻ đẩy lưỡi gà của cái khoá nắm tròn lên.
Mùi máu tanh nồng đậm xông lên mũi. Lê
Yên tựa lưng vào tường, tay buông lỏng, máu nóng chảy đỏ cả nền gạch
lạnh băng, lòng anh chợt lạnh lẽo. Anh nổi giận ánh mắt loé lên tia lửa, hoàn toàn không có chút thương hoa tiếc ngọc, hung hăng nắm lấy cổ tay
trái của cô, lôi cô ra ngoài, với tay lấy hộp cứu thương.
Sắc mặt Lê Yên nhợt nhạt, ánh mắt vô hồn, yếu ớt nói:
“Làm ơn, để cho tôi chết đi.”
“Cô điên rồi.” Silvain nghiến răng. Nhìn máu vẫn chảy ướt đẫm cả vải băng,
chảy xuống cả quần áo anh, anh biết cô không phải là doạ, cô thật sự
muốn chết. Nhưng cắt mạch cổ tay bằng dao rọc giấy sao lại khó cầm máu
như vậy? Silvain không suy nghĩ nhiều nữa, một tay khó khăn ôm cô, một
tay cầm lấy cổ tay bị thương, gọi xe đến bệnh viện.
Phóng viên
rất nhanh đã vây kín cổng bệnh viện, toàn bộ bảo vệ đều được huy động
đến để ngăn cản sự điên cuồng của họ. Những bài báo liên tục được đăng
tải. Hàng loạt các chủ đề: ‘Cô gái được Silvain ôm là ai?’, ‘Bạn gái
Silvain sẩy thai.’, ‘Silvain muốn chia tay, bạn gái đau buồn tự
sát.’,....