Từ Tác Giả Thành Nữ Phụ

Chương 37



Trưa nay, một đoạn video do một tài khoản cá nhân trên một trang mạng xã hội lớn đăng tải với dòng tiêu đề hóm hỉnh:

“Cành đã cong có kéo thế nào cũng khó mà thẳng.

Cành dù thẳng dẫu bẻ mãi rồi cũng sẽ thành cong.

Một triệu like ủng hộ cho cặp đôi mới của showbiz: Ông Hoàng Lương Cảnh Hàn và Ảnh đế Hoa Thần.”

Nội dung video là đoạn nói chuyện của hai người và một hồn ở một góc vắng của phim trường.

“Ông xã, nếu, em nói nếu nhé, nếu như có thể, anh hãy mở lòng mình ra đón nhận người khác, được không anh?”

“Em nói gì vậy? Chúng ta đã hứa với nhau những gì? Em quên rồi sao?” Lương Cảnh Hàn vừa thương vừa giận, anh biết cô nghĩ cho anh. Nhưng như vậy càng khiến anh đau khổ hơn.

”Em chỉ sợ sau này anh sẽ hối hận vì đã phí thời gian cho em.”

“Anh sẽ không hối hận. Anh nói cho em biết, nếu em dám rời đi hoặc diễn trò im lặng theo cạnh anh mà không cho anh biết, anh tuyệt đối có thể tự sát, để xem lúc đó anh có thể thấy em hay không.” Lương Cảnh Hàn càng nói càng tức giận. Cô như vậy là không tin tưởng vào tình cảm của anh dành cho cô sao?

“Cảnh Hàn anh đừng nghĩ như vậy, còn hai đứa bé thì thế nào? Anh không nghĩ cho mình cũng phải nghĩ cho con chúng ta chứ.”

“Em nói đúng, trước khi anh tự sát sẽ bóp chết hai đứa chúng nó, gia đình bốn người chúng ta sẽ mãi bên nhau.” Lương Cảnh Hàn híp mắt.

Đến đây là đoạn video đã kết thúc còn nội dụng phía sau thì....

“Anh điên rồi.” Lam Anh sợ hãi. Nhưng câu này Hoa Thần không truyền nguyên lời nữa mà nói: “Thật biến thái.”

“Hoa Thần phiền cậu phiên dịch có tâm một chút.” Lam Anh nhíu mày.

“Anh biến thái? Em cứ thử biến mất đi, chuyện biến thái hơn nữa anh cũng có thể làm.” Lương Cảnh Hàn cứ tưởng là Lam Anh mắng anh biến thái.

“Đấy cô thấy chưa, anh ta tự nói còn có thể biến thái hơn nữa kìa.” Hoa Thần nhàn nhạt nói.

“Mẹ kiếp, thằng nhãi chết tiệt, cậu đàng hoàng một chút cho ông.” Lương Cảnh Hàn nghiến răng.

“Tôi đã rất tử tế rồi chỉ tại hai người dài dòng quá, tôi không có kiên nhẫn.” Vẻ mặt Hoa Thần lạnh nhạt.

“Dài dòng? Bà đây còn chưa nói hết ý đâu đấy. Thật là nhờ vả một chút cũng không được, cẩn thận tôi nói Liễu Chi không cần quan tâm đến cậu.” Lam Anh oán giận, hung hăng mắng.

“Cô nói cô ấy nghe được sao?” Hoa Thần khinh thường.

“.....” Lam Anh bị đả kích.

“Nói đến đâu rồi?” Lương Cảnh Hàn ảo não.

“Hết chuyện rồi.” Hoa Thần buồn bực, nhắc đến Liễu Chi là chả hiểu sao cậu lại buồn bực. Hoa Thần không nghĩ bao giờ cậu yêu Liễu Chi, cậu luôn tự nhắc nhở: Người cậu yêu là Dương Ngọc Vân, mãi mãi cũng không thay đổi.

“Bà xã, thằng nhãi này lại dở chứng, hay là em khóc đi, em khóc anh mới cảm nhận được em.” Lương Cảnh Hàn nhìn quanh rồi đề nghị.

”Khóc cái rắm.” Lam Anh nổi giận, mẹ kiếp hở ra là kêu cô khóc, ma cũng sưng mắt, đau mắt, khàn giọng đấy. Cô làm ma cũng không dễ dàng gì. Hoa Thần lần này tốt bụng thuật lại nguyên văn, giọng điệu hung hăng giống hệt Lam Anh.

“Cậu không muốn thấy thì cút chỗ khác đi.” Lương Cảnh Hàn khó chịu.

“Vợ anh nói, tôi chỉ thuận miệng nói cho anh thôi.” Dứt lời, Hoa công tử nhún vai bỏ đi.

“Bà xã nếu em đánh rắm mà anh cảm nhận được, anh cũng không ngại đâu, thật đấy.” Lương Cảnh Hàn thâm tình nói.

“Anh quả thật rất biến thái.” Lam Anh cảm thấy Hoa Thần nói rất đúng.

Chưa đầy hai giờ đăng tải, video đã nhận được hơn mấy trăm nghìn lượt like, share và trăm lượt bình luận. Ủng hộ có, kỳ thị có,cảm thấy bất công cho người vợ mới cưới của Ảnh đế cũng có.

[Liễu Tiên Sinh]: Hoa gì nè, bà mẹ nó, nghe Hoa là tui nghi ngờ rồi.

[Liễu Phu Nhân]: Liễu Chi chúng ta là hủ, là hủ đấy.

[Liễu Tiên Sinh]: Không được, không thể để con gái chúng ta ăn thịt đồng loại được, đều là chị em cả đấy.

[Lê Yên]: Không phải thật chứ?

[VyVy]: Có lẽ là cắt ghép đấy.

[Hà Giáo Sư]: Tôi lấy danh dự cả đời ra để thề là tuyệt đối con trai tôi không phải gay. Nếu đây là sự thật thì- Lương Cảnh Hàn mới là gay.

[Chồng Của Vân]: Khốn nạn, gửi con rồi đi tán trai.

[Dương Ngọc Vân]: Tức chết mà.

[Chồng Của Vân]: Vợ yêu bớt giận.

[Dương Ngọc Vân]: Sớm biết vậy em đã không nhường nhịn rồi.

[Chồng Của Vân]: Vợ ơi em muốn anh sống sao?:mếu:

[Dương Ngọc Vân]: Sống không bằng chết.

[Hà Giáo Sư]: 1 Like cho #DuongNgocVan.

[Dương Kỳ Phong]: như trên, Like +

[Đường Gia]: như trên, Like ++

[Chồng Của Vân]: -_-

[Đường Gia]: Mà khốn nạn thật, quẳng công ty rồi đi tán trai.

[Lương Gia ]: Về Lương thị, về Lương thị (^_^)

[Đường Gia]: Đi họp đây...

[Dương Kỳ Phong]: Bà xã, em lại không nghe lời, lại vụn trộm lên mạng rồi.

[VyVy]: Ông xã, đây là chuyện khẩn cấp.

[Dương Ngọc Vân]: Mắc ói...

[Chồng Của Vân]: Vợ yêu, chả lẽ em có..rồi?

[Dương Ngọc Vân]: Tháng nào em cũng có vài ngày mà chồng.

[Liễu Tiên Sinh]: Đông đủ thế này, chúng ta cược đi. Tôi cược Hoa Thần là thụ.^^

[Hà Giáo Sư]: Lương Cảnh Hàn mới thụ. ~~ Hắn biết đủ loại nữ công gia chánh đấy.

[Liễu Phu Nhân]: Ông xã~ Quy tắc cũ, trên chiến trường không vợ chồng gì cả. Như trên +

[Lương Gia]: Như trên ++

[Đường Gia]: Như trên +++

[Dương Kỳ Phong]: Như trên ++++

[VyVy]: Như trên +++++

[Chồng Của Vân]: Như trên ++++++

[Dương Ngọc Vân]: Như trên +++++++

[Lê Yên]: Như trên ++++++++

[Ngô Sâm]: Như trên +++++++++

[Sếp Tổng]: RẤT TỐT!!!!

[Liễu Chi]: Sếp tổng, em tin sếp! Vote Hoa Thần thụ +

[Hoa Công Tử]: #LieuChi, em xác định?. #Septong: Có người nhờ tôi cược sếp thụ ++++++++++.

[Liễu Chi]: Em sai rồi.:’(

[Sếp Tổng]: o_O

................

Buổi tối, Lam Anh đứng cạnh nôi hai con nhỏ, cô đưa tay muốn chạm vào chúng nhưng lại do dự, rồi rụt tay về cô bây giờ có thể xem là ma nữ không? Liệu có như người xưa nói âm khí làm tổn hại bé không?

Mỗi ngày cô càng khao khát nhiều hơn, cô muốn ôm con, muốn hát ru con ngủ, muốn cho con uống sữa của chính cô, muốn tự tay tắm giặt cho con, muốn dạy con ê a,... cô muốn được làm những việc của một người mẹ. Cuối cùng nước mắt lại bắt đầu rơi rớt.

“Em lại nghĩ nhiều nữa rồi.” Lương Cảnh Hàn từ phòng tắm đi ra, anh biết lúc này là lúc vợ anh sẽ lại lẳng lặng đứng nhìn con rồi tủi thân mà khóc. Lam Anh xoay người hơi ôm lấy anh, để anh cảm nhận được cô. Cô nghẹn ngào nói, dù anh không nghe thấy cô cũng nói:

“Em vô dụng lắm có đúng không anh? Em không làm được gì cho anh và các con cả, em chỉ làm khổ mọi người thôi. Em không nên đến đây, em không nên...” Nói đến đây cô oà khóc, khóc đến tê tâm liệt phế. Cô không muốn tiếp tục như vậy nữa, cảm giác không thể chạm vào những người mình yêu thương, thật sự đau lắm.

“Cảnh Hàn, sao chúng ta lại khổ như vậy hả anh?”

“Cảnh Hàn, nếu như có chuyện luân hồi chuyển kiếp, em tình kiếp sau, kiếp sau sau nữa em đều làm súc sinh cũng được, chỉ cần kiếp này em có thể trở lại nguyên vẹn bên cạnh anh và các con.”

“Cảnh Hàn, em...phải làm sao đây? Chúng ta phải làm sao đây anh? Em rất sợ, em sợ em không thể nhìn thấy anh và các con nữa. Em sợ thời gian sẽ khiến anh quên mất em, em vừa mong anh tìm được hạnh phúc, lại vừa không dám nhìn thấy anh hạnh phúc bên người khác. Em ích kỷ, em nhỏ mọn...em...làm sao đây?”

“Em không cần khóc đến vậy đâu, anh cảm nhận được em rồi mà, nước mắt em thật mặn.” Giọng Lương Cảnh Hàn khàn khàn, nghèn nghẹn. Dù rằng anh không nghe được cô nói gì, nhưng anh biết lúc này cô mới nói ra hết những chuyện trong lòng. Anh biết trước mặt người khác, cô luôn cố gắng không lộ ra sự mềm yếu nhất của mình.

“Cảnh Hàn, em..” Cô định tiếp tục phát tiết cảm xúc, chợt nghe anh cất lời:

“Bà xã em biết không, anh yêu em và anh cần em. Nếu cho anh chọn lại từ đầu anh cũng sẽ chọn như vậy, vẫn yêu em và cần em.” Dừng một lát anh nói tiếp: “Còn nhớ trước đây em thường hay hỏi vì sao anh yêu em, em chả làm được gì cho anh cả. Khi đó anh không trả lời em là bởi vì chính anh cũng không biết, nhưng hiện tại anh tìm được đáp án rồi. Đáp án là không tại sao cả, việc yêu em, đến tự nhiên như việc em đến thế giới này vậy. Thế nên khi anh còn yêu em thì em không được phép rời bỏ anh. Bà xã, bây giờ nếu không có em anh sẽ phát điên mất. Đổi ngược lại nếu anh trở thành như vậy, em sẽ như thế nào? Em bỏ anh để đi tìm người yêu khác sao?”

“Đừng khóc nữa em, hôm nay anh nói lần cuối nhé, sau này không cho phép nghĩ đến việc ngu ngốc như là rời xa để chúc anh hạnh phúc nữa. Chúng ta ở bên nhau bằng hình thức nào cũng được, chỉ cần có thể ở bên nhau thôi. Như vậy là anh thấy rất hạnh phúc rồi.”

Nghe lời anh nói, mọi suy nghĩ tiêu cực tích trữ trong suốt thời gian qua đột nhiên mất sạch. Đúng như anh nói, nếu đổi lại là anh gặp chuyện như vậy, cô cũng sẽ không chấp nhận việc anh rời xa cô. Sao cô lại uỷ mị như vậy? Yếu đuối như vậy? Ngu ngốc như vậy? Anh vẫn cần cô đi, tại sao cô lại đi chứ. Chồng con cô sao lại có thể đẩy vào ngực người phụ nữ khác chứ? Ích kỷ cũng không sao, chỉ cần ở bên anh và các con thêm một ngày thì sẽ yêu thêm một ngày.

Mấy ngày nay Lương Cảnh Hàn thật sự bị vợ doạ sợ, cô cứ tự trách rồi muốn bỏ đi, khiến anh hoảng hốt. Anh không thể nắm bắt được cô, cho nên anh rất lo lắng, mấy ngày nay anh nghĩ, rồi lại nghĩ. Rốt cuộc anh quyết định phải lập tức triệt để tẩy não cô, tẩy bỏ suy nghĩ ngu ngốc đang nhen nhóm trong cô. Còn hiệu quả. Ngày mai tìm Hoa Thần để xem cô nói thế nào. Anh nói nhiều đến sái cả hàm nếu cô vẫn muốn rời đi, anh thật sự chỉ có thể nói với gia đình một tiếng xin lỗi rồi tự sát theo cô thôi.

Lê Yên đang định trở về nhà thì nhận được điện thoại của Liễu Chi. Hai cô gái lại hẹn nhau đến quán ốc uống bia. Ngà ngà say, Liễu Chi đập bàn:

“Lê Yên câu nói xem mình có đáng thương không? Không, đúng không? Mình chả thấy có gì đáng thương, cái bọn người trên mạng kia sao cứ phải nói là bà đây đáng thương chứ? Bà mà cần họ thương hại à? Không hề nhé”

Lê Yên đã không còn đếm được có bao nhiêu Liễu Chi trước mặt mình: “Liễu Chi này, cậu học được thuật...phân thân từ bao giờ vậy?”

“Phân thân? Con nhỏ này, chị đây gọi cậu ra tâm sự, chưa chi đã say như vậy rồi. Thật không thú vi” Liễu Chi nắm hai má của Lê Yên, kéo kéo.

“Không mình không say, mình nói cậu biết, hôm qua mình thấy Min của mình ôm hôn chị Tình Tuyết đấy. Thật là rất....rất gì nhỉ?” Lê Yên gục đầu xuống bàn vừa khóc vừa cười vừa nói năng lộn xộn.

Liễu Chi tỉnh cả rượu, kéo cô:

“Có chuyện sao lại không nói cho ai hết hả? Một mình cậu ôm khổ thế à? Ngu ngốc!”

“Mình có nha, mình kể cho chị Lam Anh nghe, mà chị ấy...chị ấy...” Lê Yên khóc oà lên, khóc đến người trong quán đều quay lại nhìn hai cô gái.

“Bà cô của tôi, làm ơn đừng gào lên như vậy.” Liễu Chi ôm trán.

Lê Yên nằm dài trên bàn, lầm bầm gì đó, Liễu Chi còn nghĩ cô sẽ ngoan ngoãn ngủ như trước, liền không quan tâm đến nữa, gọi thêm mấy chai bia nữa, tự mình uống, tự mình say. Lát sau đột nhiên Lê Yên đập bàn đứng dậy, giật lấy chai bia của Liễu Chi, ngửa cổ uống ừng ực, sau đó hét lên:

“Bà đây không cần yêu đương gì nữa. Lời bọn đàn ông nói mà đáng tin thì heo mẹ cũng sẽ leo cây.” Dừng một chút, tu thêm một hơi bia: “Liễu Chi mình nói cậu biết, cậu cũng đừng thèm tên khốn Hoa Thần nữa, gay cũng là đàn ông mà lời đàn ông thì...thì...sao quên mất rồi..”

Liễu Chi cười chua chát, rồi đưa tay kéo Lê Yên xuống:

“Đến lừa gạt mình anh ta còn không thèm nữa là. Lê Yên, hay là chị em cứ yêu mẹ nhau đi vậy.”

“Yêu mẹ nhau? Không được, không được, mẹ mình sẽ không phản bội ba mình, đậu đừng yêu mẹ mình.” Lê Yên lẩm bẩm.

”Lê Yên cậu khùng à, mình yêu mẹ cậu? Ai nói? Mình yêu Hoa Thần mà. Không phải, mình định chuyển sang yêu cậu mà.” Liễu Chi chỉ vào mặt Lê Yên, vẻ mặt mông lung. Sau đó, như nhớ ra điều gì rất quan trọng: “Mình, mình quên mất, mình phải đi....”

“Liễu Chi cậu không được đi, mình gọi cậu ra đây là để uống rượu với mình” Lê Yên níu tay Liễu Chi.

“Ủa, là cậu gọi mình sao? Mình còn tưởng là mình gọi cậu, mình say rồi. Chúng ta uống rượu mà mình tưởng uống bia...à mình phải đi...” Liễu Chi mờ mịt thông tin, sau đó bắt đầu nhớ đến việc quan trọng cần làm.

“Cậu vẫn muốn đi bỏ mình sao? Chị Lam Anh cũng vậy, Min cũng vậy, con ngựa đực biến thái cũng vậy, luôn cả ba mẹ mình cũng không cần mình, Lê Yên mình thật đáng thương.” Lê Yên vừa la to kể khổ vừa trưng ra vẻ mặt đáng thương như một con cún bị bỏ rơi.

“Ngoan, chờ chị, chị phải đi vệ sinh nếu không sẽ tè ra quần đấy. Đi vệ sinh xong, chúng ta đến chỗ tên Min tên Max kia, chị đây sẽ đòi lại công bằng cho em. Chị đây sẽ dùng tuyệt chiêu táng cho nách và háng tên khốn ấy dính chùm vào nhau sau đó sẽ châm lửa đốt chim nhỏ của hắn. Hahahaa” Liễu Chi xoa đầu Lê Chi, rồi đứng lên, vẻ mặt vô cùng tàn nhẫn cười đến vui vẻ.

Mọi người: Thật dã man, thật biến thái.

Người qua đường Ất: Cô ta nhìn rất quen nha.

Người qua đường Bính: Cô ta là vợ của chồng mình mà.

Người qua đường Ất: Chồng cậu? Bà nó, điên rồi, cả đám nam nhân xinh đẹp đều là chồng cậu.

Người qua đường Bính: Này, hẳn là quá biến thái nên mới bị chồng mình bỏ sau đó say xỉn rủ đồng bọn đi giải sầu.

Người qua đường Ất ném cho cô Bính một cái nhìn khinh bỉ: Đồ ác mồm ác miệng.

Người qua đường Bính thở dài: Mình đại diện cho miệng đời, không muốn ác cũng không được.

Người qua đường Ất lại nói: Cậu nhìn đi, níu kéo thế này hẳn là có gian tình, anh chồng theo trai, vậy cô vợ là đang hẹn hò bạn gái sao? Chu choa, cô gái kia không phải là trợ lý của Hoa Thần sao, thì ra vợ của Hoa Thần có gian tình với trợ lý của anh ấy. Tin tức chất thế này thế nào trang cá nhân của mình cũng thành hot.

Người qua đường Bính: Còn nói mình, cậu mới là thâm độc.

Người qua đường Ất: Mình đại diện cho những kẻ la liếm cơ hội, không muốn thâm độc cũng không được.

Tư tưởng lớn gặp nhau, hai cô bắt đầu lấy điện thoại ra người quay kẻ chụp. Đột nhiên, cả hai cái điện thoại đều bị ai đó giật lấy, Bính và Ất quay lại, sau đó vẻ mặt của hai người đều là mắt chữ A mồm chữ O, đứng chết trân như tượng. Miệng lắp bắp nhưng không nói được thành tiếng.

”Tin tôi đi, tin tức chất nhất ngày mai sẽ là ‘Hai thiếu nữ xinh đẹp gặp nạn vì nhiều chuyện.’. Dẫn đi.”Vẻ mặt anh lãnh khốc, giọng nói không chút độ ấm, anh vừa dứt lời lập tức có hai người đàn ông lịch thiệp đi đến gọi chủ quán tính tiền sau đó ra dáng giống như bạn trai của hai cô Bính và Ất, giả lả chào tạm biệt chủ quán rồi mang người rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.