Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 16



Ngày hôm sau chưa tới giờ dần, trời còn chưa sáng, Tống Tân Đồng liền từ trên giường bò dậy, nhẹ chân nhẹ tay đi ra khỏi phòng, mang rau đã chuẩn bị tốt lên lưng đi tới cửa thôn.

Hôm nay Hà gia không lên thị trấn, nàng không thể đi nhờ xe lừa nhà họ, nàng chỉ có thể đi tới cửa thôn sớm một chút, xem xem nhà Vạn thôn trưởng hoặc là nhà Lý đại gia có dùng xe bò lên thị trấn hay không, nếu như vận khí tốt còn có thể đi nhờ xe, hai văn tiền một chuyến so với đi bộ lên thị trấn tốt hơn, từ Đào Hoa thôn đến thị trấn, đi hơn bốn giờ, suy nghĩ một chút đi đứng đã có chút mềm nhũn.

Sắc trời tuy sớm nhưng giữa thôn vẫn có ánh lửa nhỏ, đều là người dậy sớm tập hợp vào thành.

Tống Tân Đồng từ chính giữa thôn đi qua, đi tới bên ngoài cửa thôn nghỉ ngơi trên tảng đá lớn một chút, không bao lâu liền có tiếng bánh xe chuyển động truyền tới, rất nhanh một ông lão lưng còng vội vàng đi tới, dừng ở tảng đá lớn bên cạnh.

Đây là Lý đại gia trong thôn, bình thường dựa vào việc đuổi trâu kiếm chút bạc sống qua ngày, ở thị trấn ngoài thời gian chờ việc còn có thể làm chút việc đào phân thay hộ gia đình trong nội thành, cho nên xe ông hoặc ít hoặc nhiều đều có chút mùi.

Tống Tân Đồng hít mũi một cái, quả nhiên lại ngửi thấy được.

Lý đại gia trái lại là một người dễ đối phó, nhìn Tống Tân Đồng một người cô đơn đứng ở đây liền gọi: “Nha đầu Tống gia đi nhờ xe không?”

Tống Tân Đồng có chút do dự, dù sao cái mùi này đích thực không tốt lắm nhưng nếu bỏ lỡ xe nhà Lý đại gia, Vạn thôn trưởng lại không đi vậy không phải sẽ tự đi đến thị trấn?

Trong lúc do dự còn không quên nhìn nhìn vào trong thôn, quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt mong đợi chân thành của Lý đại gia, không biết làm sao liền thông suốt nói: “Muốn đi nhờ.”

“Vậy ta để đồ giúp ngươi.” Lý đại gia là người quen làm việc thể lực, thoáng cái liền đem cái giỏ không sai biệt lắm khoảng năm mươi cân để lên xe bò sau đó lại lấy khăn tay lau lau thành xe bò, “Ngồi ở đây, lau sạch sẽ rồi.”

Mặc dù còn khó ngửi nhưng hiện tại cũng phải lúc yêu sạch sẽ, Tống Tân Đồng chống vào đẩy tay thoáng cái ngồi lên: “Đa tạ Lý đại gia.”

Lý đại gia nâng nâng giỏ, “Cô nương trẻ tuổi các ngươi chính là yêu sạch sẽ.”

“Hì hì.” Tống Tân Đồng cười gượng hai tiếng, “Lý đại gia có thể lấy cỏ thơm hun một chút, như vậy người đi xe của ngươi sẽ càng nhiều.”

“Lười làm, mệt đại hắc nhà ta thì lợi bất cập hại.” Lý đại gia yêu thương sờ sờ lưng chú trâu nước giống như đang sờ con trai mình.

Lý đại gia ngồi vào phía trước, vỗ nhè nhẹ mông chú trâu sau đó vung vung sợi trúc, “Đi.”

Tống Tân Đồng quay đầu lại liếc mắt nhìn thôn đông nghịt, “Lý đại gia đi ngay luôn a? Không chờ một chút?”

Lý đại gia khống chế xe bò lên đường nhỏ lầy lội, “Không đợi, Vạn thôn trưởng vừa quyết định không đi huyện thành, để bọn họ đi bộ đi.”

Tống Tân Đồng mặt co giật, Lý đại gia ngươi thật sự ngạo kiều như thế được sao?

Lý đại gia nói: “Ta đi mấy thôn phía trước chở người cũng giống nhau, không cần phải chở bọn họ.”

Lý đại gia này đúng là bất mãn với những người trong thôn a? Thà chở người ngoại thôn cũng không nguyện chở những người này, Tống Tân Đồng rất kinh ngạc, bất quá chuyện này cùng nàng không quan hệ, dù sao nàng không cần đi bộ tới huyện thành.

Thời gian còn sớm, trời cũng không sáng lắm cho nên xe bò chạy cũng không nhanh, Tống Tân Đồng cũng không để ý, thừa dịp này nhàn rỗi dựa vào giỏ ngủ một chút, chờ nàng tỉnh lại lần nữa thì phát hiện trên xe bò đã chen chúc ngồi đầy người, nếu không phải bị chen tới sợ rằng nàng vẫn còn ngủ.

“Thật xin lỗi a, đại cô nương, chen đến ngươi.” Một phụ nhân gầy hướng phía Tống Tân Đồng nhếch mép cười xin lỗi.

Tống Tân Đồng lắc lắc đầu, lại kéo giỏ qua, “Không có việc gì.”

Thấy chừa ra một khoảng cách, phụ nhân lòng tràn đầy vui vẻ xê dịch sau đó ôm nữ nhi không đến bảy tuổi ngồi xuống rồi nhỏ giọng dỗ nữ nhi: “Ngủ đi, tỉnh dậy thì đã đến.”

Nhìn một màn này, đáy lòng Tống Tân Đồng không hiểu sao dâng lên một trận xót xa, ký ức về nương của nguyên chủ vốn sớm đã mơ hồ đột nhiên nhảy ra trong trí nhớ, trong trí nhớ nương nhìn rất đẹp mắt, so với nữ nhân trong thôn còn đẹp hơn rất nhiều, hơn nữa còn biết đọc mấy câu thơ từ.

Chẳng qua là nương được cha đưa từ bên ngoài về, không mệnh cha mẹ, không lời mai mối, cuối cùng ở địa phương nhỏ này có chút khó nhìn cho nên nương mới không thể nào ra cửa, luôn luôn ngồi ở nhà thêu hoa, từ sau khi nguyên chủ hiểu chuyện còn dạy nàng biết chữ, thế nhưng còn chưa học bao lâu, nương sinh hai đệ đệ liền bệnh chết.

Tên ba tỷ đệ các nàng đều là nương đặt.

Tên của nàng là Tống Tân Đồng, Tân Đồng trong ‘Thanh lộ thần lưu, Tân Đồng sơ dẫn, bao nhiêu du ý xuân’, câu từ rất có ý cảnh, mà tên Đại Bảo cũng vì đặt theo tên nàng, đặt là Tống Tân Du, Tiểu Bảo thì gọi là Tống Tân Cận.

Mấy cái tên đều là cây, tỏ rõ mong đợi của cha mẹ với bọn họ, hi vọng bọn họ giống như cây cối cắm rễ, là đến nơi đến chốn, mạnh mẽ sinh trưởng.

Lúc còn ở hiện đại, tên của nàng cũng gọi là Tống Tân Đồng, hẳn cũng là hàm nghĩa này đi?

Tống Tân Đồng có chút cực kỳ hâm mộ nhìn nữ hài được vỗ về nhẹ nhàng, cha mẹ nàng cũng mất sớm, từ nhỏ lớn lên cùng bà ngoại, sau này bà ngoại qua đời,nàng liền bơ vơ không chỗ nương tựa, không người quản giáo. Ở đây cha mẹ nàng cũng lần lượt qua đời, điểm duy nhất không giống chính là, lần này nàng còn có hai người em cùng chung máu mủ đáng yêu.

Chỉ hi vọng, nàng có thể nhanh chóng dùng một chút khác biệt hẳn với người bình thường trí thức nông cạn ở đây để thay đổi cái nhà này, sau đó đưa hai đệ đệ đi học đường đọc sách.

Trước khi cha qua đời vốn có nhắc đến năm sau muốn đưa hai đệ đệ đi học đường, nhưng còn chưa tới năm sau ông liền xảy ra chuyện.

Tống Tân Đồng ngửa đầu ra sau nhìn ánh trăng sáng sủa sạch sẽ, đáy lòng âm thầm nói: “Cha, nương, còn có Tân Đồng, mọi người yên tâm, ta nhất định sẽ thay mọi người hoàn thành tâm nguyện.”

Phút chốc, gió nổi lên bốn phía.

Tống Tân Đồng cảm thấy hình như có làn gió tựa như đôi tay nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt của nàng, sau đó lại biến mất không thấy.

Chờ khi gió ngừng, Tống Tân Đồng cảm thấy cảm giác trầm trọng dằn xuống đáy lòng giống như không còn, toàn thân dễ dàng cất mình lên, trái tim giống như được sống dậy.

“Ngươi đã đi chưa?” Đáy lòng Tống Tân Đồng hỏi, nhưng cũng chẳng có sự hồi đáp.

Đợi lúc đến được thị trấn thì trời vừa sáng, nhưng đã có không ít người ra ra vào vào nơi cửa thành, nhìn thập phần náo nhiệt.

Tống Tân Đồng nhảy xuống xe bò, từ trong hà bao móc ra hai văn tiền đưa cho Lý đại gia, còn nói một tiếng cảm ơn, “Lý đại gia, buổi chiều lúc nào ngươi về thôn?”

“Đến giờ dậu đi, hoặc là càng trễ, ngươi khẳng định đợi không kịp.” Ấn tượng của Lý đại gia đối với Tống Tân Đồng rất tốt, không nói nhiều nhưng rất có lễ phép, “Mấy người kia đều là tới từ mấy thôn gần đây, đến lúc đó ngươi có thể đi nhờ xe bò bọn họ trở lại, đến lúc đó ngươi nếu phải ngồi xe ta có thể giúp ngươi nói một chút.”

Tống Tân Đồng nhìn theo phương hướng mà Lý đại gia chỉ, quả nhiên thấy mấy nam nhân cánh tay để trần đang dừng xe bò, sau đó rất nhanh thu tầm mắt về, cảm kích nói: “Vậy để lúc sau khi trở về lại nhìn một lần, đa tạ Lý đại gia.”

“Đừng cảm tạ với không cảm tạ, ngươi mau đi vào thành đi, vội mới có thể chiếm được vị trí tốt.” Lý đại gia nhìn giỏ nàng đầy cỏ dại, đoán là nàng có lẽ muốn đi chợ rao hàng cho nên giục nàng nhanh chóng vào thành.

Tống Tân Đồng không có nói gì, đeo cái giỏ nặng trịch đi về hướng Cát Tường tửu lâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.