Theo âm thanh nhìn ra ngoài cửa viện, Tống Tân Đồng thấy ba nam nhân trung niên mặc áo ngắn màu nâu đứng ngoài sân, trên mặt mấy người đều treo bất mãn, y như là tới cửa lên án vậy.
“Chu nãi nãi, bọn họ là ai a?” Tống Tân Đồng nhỏ giọng hỏi.
“Ở giữa kia là thôn trưởng, thôn trưởng tiền nhiệm là cha hắn.” Chu đại nương nhíu nhíu mày: “Cũng không biết bọn họ đến làm gì.”
“Chu gia, mau mau mở cửa.”
Tống Tân Đồng nhìn nam nhân mặt chữ điền đứng giữa kia, hắn chính là thôn trưởng? Sao tướng mạo nhìn thế nào một chút cũng không công chính nhỉ?
Hơn nữa ngữ khí mấy kẻ này không tốt như thế, sợ là người đến không có ý tốt, là có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ là bởi vì chuyện sửa phần mộ mà tới?
Chu đại nương bất mãn nhíu mày, xì một tiếng khinh miệt rồi đứng dậy đi ra kéo cửa viện, trên mặt thay đổi cười: “Thôn trưởng, ngươi tìm ta có việc?”
Sau khi cửa viện mở, nam nhân mặt chữ điền liền nghênh ngang đi vào, trên dưới quan sát Tống Tân Đồng mấy lần, nhìn quần áo ăn mặc rất khá, sợ là kẻ có tiền, lập tức thu liễm thần sắc: “Ngươi chính là tới xây mộ cho Tống thợ săn?”
Đáy lòng Chu đại nương nhổ mấy cái, sau đó cố ý cười nói: “Đây là khuê nữ của nhi tử bị ôm đi của Tống thợ săn lúc trước, cố ý về tu sửa mộ cho hai người bọn họ.”
Lời này vừa ra, đáy mắt mấy người thôn trưởng thoáng qua tia chột dạ mờ mịt, nhưng trong chớp mắt, chẳng qua lại không có biểu hiện ra bất mãn, bày ra vẻ mặt vờ hiền lành.
“Tân Đồng, đây là Hứa thôn trưởng thôn chúng ta, thôn chúng ta hơn nửa đều là họ Hứa, này là hai vị huynh đệ cùng phòng của thôn trưởng.” Chu đại nương đơn giản giới thiệu một chút, cũng là biến tướng nhắc nhở một chút về chỗ quan hệ của Hứa gia ở trong thôn.
Tống Tân Đồng liếc mắt nhìn Hứa thôn trưởng mặt chữ điền một cái, lại nhìn hai người bên cạnh một chút, cẩn thận nhìn nhìn hình như là rất giống, quả nhiên gien di truyền lớn, đường mép tóc đều rất cao, có chút hơi hói đầu.
Hứa thôn trưởng ừ một tiếng, trên mặt vờ vịt đến vẫn rất là hiền lành: “Thì ra là tôn nữ Tống gia về, ấn bối phận, ngươi gọi chúng ta một tiếng thúc là được.”
Tống Tân Đồng nhíu mày, mặt lớn thật đó.
Đáy lòng Chu đại nương phi phi không ngừng rủa xả, lúc trước đối với người ta như vậy, còn muốn gọi ngươi là thúc, thực sự là đồ không biết xấu hổ, người ta hận không thể bóp chết ngươi! –“Thôn trưởng ngươi qua đây có việc?”
Hứa thôn trưởng không khách khí ngồi lên một bên băng ghế: “Ta vừa đi núi bên kia cũng không thấy chủ nhà các ngươi, cho nên đặc biệt qua đây.”
Tống Tân Đồng nghĩ Lục Vân Khai bọn họ vừa mới qua đó, chắc là bỏ lỡ, thảo nào tìm qua đây, chỉ là bây giờ không biết hắn đánh cái chủ ý gì, nàng cũng không tiện hỏi thẳng, vờ dịu dàng hòa khí hỏi: “Thôn trưởng tìm chúng ta có chuyện gì vậy?”
Hứa thôn trưởng nói: “Các ngươi không thể động phiến đất kia.”
Tống Tân Đồng nhàn nhạt cười: “Thôn trưởng nói đùa, chúng ta động chính là phần mộ, không phải.”
Hứa thôn trưởng trầm giọng nói: “Đó cũng là trên đất của thôn chúng ta, đúng hay không?”
Tống Tân Đồng đáy lòng xuy một tiếng, tiếp tục thản nhiên nói: “Thôn trưởng chẳng lẽ nhớ lầm, đó là mồ gia gia ta, sao lại là thôn?”
Hứa thôn trưởng cảm thấy như quả đấm của hắn đánh là bông mềm, đáy lòng uất khí bất mãn nói: “Trong phạm vi Hạnh Hoa thôn, ngay cả phiến núi phía sau kia, đều là của thôn chúng ta. Các ngươi không phải người của thôn, không thể động thổ ở trong thôn.”
Tống Tân Đồng cười khẽ một tiếng: “Thôn trưởng, nếu như ta nhớ không lầm thì khối mộ kia là nền nhà gia gia ta, hai mẫu phụ cận kia đều là.”
Hứa thôn trưởng nói: “Mảnh đất kia sớm đã thu hồi lại, Tống thợ săn bọn họ chôn ở kia, cũng là thôn chúng ta nhân thiện, không có chuyển mộ của hắn đi.”
Đánh chủ ý? Nhưng một mảnh kia căn bản không có ai dùng, lẽ nào muốn bạc? Tống Tân Đồng hơi trầm mặt: “Phiến kia nhưng là gia gia ta mua về, thế nào đã thành của thôn các ngươi?”
“Mấy chục năm không ở trong thôn, dĩ nhiên là tất cả thuộc về thôn.” Hứa thôn trưởng nói.
Ánh mắt Tống Tân Đồng lạnh lùng nhìn hắn: “Ai nói? Chiếu theo như vậy mà nói thì nếu thôn dân trong thôn mấy năm ở lại trên trấn, vậy ruộng đồng liền thuộc về trong thôn hết? Cũng không biết đất này là thuộc về trong thôn, hay vẫn là về trong túi thôn trưởng các ngươi.”
Chu đại nương thấy tình cảnh đó, cũng lớn tiếng chi viện nói: “Hứa thôn trưởng, lời này của ngươi có thể nói không được đúng a, chúng ta dùng tiền mua nền nhà này tu chỉnh ra đất trồng rau, nhưng cả đời này đều là của chúng ta, sau này còn muốn truyền cho nhi tử tôn tử, nếu như ấn theo ngươi nói, vậy sau này chúng ta nào dám dùng tiền mua đất a.”
Giọng Chu đại nương đặc biệt lớn, rất nhanh liền đem lão thái bà hoặc là các phụ nhân không tiện hành động lắm của mấy hộ xung quanh đều gọi qua đây: “Mọi người nói có đúng hay không a, nói như ngươi vậy là không được, người ta dùng tiền mua, ngươi còn chẳng nói là của trong thôn, phòng này của chúng ta sau này đều ở không yên tâm nga!”
Lời Chu đại nương đặc biệt có sức thu hút, hơn nữa mấy hộ bên cạnh thường xuyên nói nói cười cười với Chu đại nương, tất nhiên là đứng về phía Chu đại nương, lập tức lớn tiếng nói: “Thôn trưởng ngươi như vậy không được, của người ta liền cho người ta, trong thôn chúng ta còn thiếu một chút vùng núi đó?”
Hứa thôn trưởng cáu giận bà nương không đầu óc này, hắn là vì đâu a, lúc trước Tống thợ săn làm sao chết, người trẻ tuổi không biết, bọn họ đám già này còn không biết? Hắn là sợ hậu nhân Tống thợ săn tìm phiền phức, tìm cách để cho bọn họ đem mộ chuyển đi, miễn cho sau này nhìn thấy đáy lòng không thoải mái.
Người một khi bị khó thở, đầu óc liền không rõ ràng.
Một nam nhân theo Hứa thôn trưởng tới hổn hển nói: “Cái rắm, các ngươi này cùng Tống thợ săn không giống, hắn đã chết, đã tuyệt hậu, chính là đã sửa thuộc về thôn chúng ta, chúng ta muốn phân phối thế nào liền phân phối thế ấy!”
“Nếu không phải là thấy Tống thợ săn chôn chỗ đó, chúng ta đã sớm đem chỗ kia xúc…” Lời này của nam nhân kia vừa ra, mặt Hứa thôn trưởng biến sắc, lập tức rống hắn: “Ngươi con mẹ nó câm miệng!”
Tống Tân Đồng lạnh lùng cười, trầm giọng nói: “Hứa thôn trưởng, các ngươi thật đúng là làm tốt lắm!”
Tống Tân Đồng xì một tiếng: “Lúc trước là chuyện gì xảy ra Hứa thôn trưởng ngươi sợ là rõ ràng hơn ta, ngươi chạy tới nói với ta lời này sẽ không sợ gia gia nãi nãi ta bọn họ tối đến đập cửa nhà các ngươi?”
Hứa thôn trưởng chột dạ nói: “Ngươi đừng nghe hắn nói bậy, sự tình không phải như thế, Chu gia ngươi có phải nói bừa hay không?”
Chu đại nương: “Ta nhổ, ta nói bừa, ngươi nói lời này ngươi tin không a? Ngươi hỏi cha ngươi một chút mấy năm nay buổi tối có ngủ ngon hay không?”
Mặt Hứa thôn trưởng đều tái rồi: “Ngươi…”
“Nếu Hứa thôn trưởng đã một hai phải nói với ta cái này, vậy ta cũng vừa lúc lý luận với ngươi, lúc trước nếu không phải là cả nhà các ngươi bức bách gia gia ta, gia gia với nãi nãi ta cũng sẽ không chết thảm, cha ta lưng đeo bêu danh nhiều như vậy, mấy thứ bêu danh này đều là truyền từ mồm các ngươi đi, chờ ngày mai mộ được tu sửa xong rồi, các ngươi phải đến mộ gia gia ta quỳ xin lỗi nhận sai, nếu không ta bất cứ giá nào cũng phải đem từng kẻ từng các ngươi toàn bộ tố cáo lên quan phủ!”
Tống Tân Đồng quét mấy bà tử nhóm phụ nhân vụng trộm tới xem náo nhiệt, sau đó lớn tiếng nói: “Hôm nay nếu không có thôn trưởng các ngươi nhắc nhở ta còn thật không nghĩ tới cái này, như vậy rất tốt, làm phiền thôn trưởng sau khi trở về thông tri cho nhà nhà, Hạnh Hoa thôn cả thôn 108 hộ, hơn một ngàn người, trừ bỏ người lúc trước không đi với chuyển đến sau này, còn lại 80 hộ, Hứa thôn trưởng nhưng nhớ đều thông tri tới.”