Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 260: Ăn một bữa no nê



“Còn có loại chuyện này? Huyện lệnh mặc kệ sao?” Tống Tân Đồng kinh ngạc hỏi.

Chu đại nương nói: “Không biết a, cũng không ai dám đi huyện nha cáo hắn, lại nói người ta dù gì cũng là cái thôn trưởng, chưởng quản rất nhiều chuyện của chúng ta đâu, chúng ta cũng không tốt trắng trợn phản đối hắn.”

Đích xác cũng là như vậy, tựa như Vạn thôn trưởng Đào Hoa thôn bọn họ vậy, cho dù lại hồn Trương bà tử cũng không dám đối nghịch với hắn, huống chi là Hứa thôn trưởng Hạnh Hoa thôn, đáng ghét như thế, nếu như bị làm khó dễ, thôn dân càng không có chỗ nói chuyện đi.

Các nàng trái lại hay rồi, vừa đến liền trực tiếp chọn trúng bọn rắn độc, có điều nàng cũng không giả bọn họ, dù sao các nàng không ở thôn này, bọn họ cũng không quản được lên đầu các nàng. Chỉ là hi vọng gia gia nãi nãi các ngươi nhìn thấy người thôn này đừng bị buồn nôn.

Rất nhanh liền tới giờ dậu, mặt trời đã ngã về tây, Đại Nha khiêng một bó củi lớn về, đồng thời trên tay của nàng còn mang theo một con dê béo cường tráng.

“Tỷ, Tỷ, người xem chúng ta lại bắt được thỏ.” Cặp song sinh xốc cành cây trên gùi lên, có thể thấy được phía dưới có bốn năm con thỏ con ở bên trong: “Là chúng ta bắt, chúng ta chặn một động thỏ.”

Đại Bảo hưng phấn nói: “Chúng ta thả khói, huân bọn nó, bọn nó liền chạy hết vào gùi.”

Tiểu Bảo cũng vội vã chen vào nói: “Thế nhưng còn có mấy con chạy ra từ cửa động khác, chúng ta không có bắt được.”

“Bắt được nhiều như vậy đã là rất lợi hại.” Tống Tân Đồng cầm khăn tay ướt lau mặt cho hai cậu: “Vậy Áp Đản Nhi với Tiểu Cúc cũng bắt có phải hay không?”

Áp Đản với Tiểu Cúc cũng là mặt đầy mồ hôi, có điều mắt đều lấp lánh, đặc biệt cao hứng gật đầu: “Thì ra có thể bắt thỏ như vậy, lợi hại hơn so với đặt bẫy.”

Áp Đản nói: “Đại Bảo Tiểu Bảo, ngày chúng ta lại đi, ta còn biết có mấy chỗ có loại động đó, bên trong khẳng định cũng có thỏ.”

“Được, được.” Cặp song sinh nghĩ bắt nhiều thỏ một chút, làm sao chuồng thỏ dưỡng lên.

Tống Tân Đồng vội nói: “Chỉ có tiểu hài tử các ngươi đi có thể không được, hơn nữa không thể nghịch lửa, phải có người lớn đi cùng.”

“Đệ biết, không có người lớn đi cùng nếu như cháy chúng ta không có cách nào dập lửa, nó sẽ đem cây cối trên núi đốt hết.” Tiểu Bảo nói.

Đại Bảo gật đầu: “Đại Nha tỷ tỷ nói với chúng ta.”

“Cô nương, dê này nướng lên ăn hay là làm thế nào?” Đại Nha đem dê béo lớn đã lột da, dư lại thịt dê tươi mới máu đầm đìa, là một con dê đực, đặc biệt cường tráng.

“Nướng hết.” Tiểu Bảo nghĩ đến ngày đông năm ngoái ăn thịt dê nướng liền không nhịn được chảy nước miếng.

“Nhiều như vậy đâu ăn hết.” Chu đại nương nhìn con dê lớn như vậy, đáy lòng nhưng cao hứng hỏng rồi: “Đã làm nhiều món như vậy rồi, lấy một chút làm canh cho Tân Đồng ngươi tẩm bổ một chút là được.”

“Còn dư lại, Tân Đồng ngươi còn không bằng cầm đi bán, vật này là vậy hiếm lạ, nói không chừng còn có thể bán không ít bạc.” Chu đại nương nói.

“Chu nãi nãi thấy trên trấn có thể có người không tiếc dùng tiền mua sao?” Tống Tân Đồng nói: “Thời tiết nóng để không được lâu, không bằng một phần hầm canh, sau đó lại xào một phần, còn lại đều nướng là được.”

Chu đại nương thấy có chừng hơn một trăm cân đâu: “Vậy cũng không làm hết a.”

“Có thể gọi thêm các ca ca của Chu gia gia, lại đem các thân thích của Chu nãi nãi ngươi cũng gọi là được.” Thời tiết hiện tại này nóng như vậy, căn bản để không được, thịt hôm qua cất dưới giếng hôm nay ăn cũng có chút biến vị rồi, vẫn là làm hết mới tốt.

Lúc này, Tống Tân Đồng đặc biệt hoài niệm thời tiết tương đối mát mẻ ở Đào Hoa thôn, thịt để dưới giếng ít nhất có thể kiên trì được hai ngày, không giống Hạnh Hoa thôn, một ngày là cao nhất rồi.

“Có thể gọi người nhà Chu đại gia đại ca của gia ngươi, mấy nam đinh đều ra ngoài làm giúp, chỉ mấy nữ nhân ở nhà, thân thích nhà chúng ta với thẩm ngươi đều cách mấy cái thôn, có hơi xa, cũng không cần gọi.” Chu đại nương nhìn thịt tính toán một chút: “Đó cũng là nhiều, còn lại đều cất vào giếng đi.”

“Thịt này không thể cất, cất liền hỏng rồi, không bằng lát nữa cho mấy sư phó mỗi người hai, ba cân mang về, cho âm dương tiên sinh trấn trên một chút, còn có thân thích Chu nãi nãi với thẩm.” Tống Tân Đồng nghĩ nghĩ lại nói: “Phân một lần cũng hết.”

Chu đại nương nói: “Nhưng chia xong ngày mai liền không có ăn.”

“Không có việc gì, ngày mai Đại Nha còn có thể đi lên núi đâu.” Tống Tân Đồng có thể hiểu tâm lý Chu đại nương, nhưng thịt cất hư rồi cũng không có lời, còn không bằng chia ăn, ít nhất vào bụng rồi bổ thân thể: “Chu nãi nãi, còn có thịt kia cũng làm luôn đi, buổi trưa đã thấy hơi có mùi.”

“Hôm qua hẳn là mua ít một chút, may mắn chỉ dư có hai, ba cân.”

“Ân.” Tống Tân Đồng cũng không nghĩ đến sẽ hư nhanh như vậy, aiz, thực sự là lãng phí, vẫn có hầm băng mới tốt.

Nói làm liền làm.

Đem đầu dê, xương, dê tạp (các loại nội tạng dê, vụn vặt) gì đó toàn bộ ném vào nồi nấu, trời này không có củ cải tươi, nhưng Chu đại nương có củ cải khô với măng, đem chúng cùng bỏ vào nấu, không đến nửa canh giờ, mùi thơm tươi mới liền tản ra.

Đại Nha đã ở trong sân nướng thịt dê, bộ dáng ước chừng bảy tám chục cân, bởi vì không phải dê nguyên con, đều là cắt thành từng khúc từng khúc, thời gian nướng cũng không quá lâu lắm.

Tống Tân Đồng cũng biết nướng, giúp đỡ nhìn chằm chằm lửa, Đại Nha thì lợi dụng thời gian rảnh đi trên trấn mời vị tiên sinh kia cùng qua đây, mà đồng thời, tức phụ Chu đại, Chu nhị gia cũng về giúp làm cơm, biết cho nhà mẹ đẻ chút thịt dê, đều cao hứng vô cùng, cũng bất chấp rửa tay rửa chân, cầm một khối đã chia sẵn liền hướng về nhà mẹ đẻ cách mấy thôn chạy đi.

Nhà mẹ đẻ dâu cả Chu gia với nhà mẹ đẻ Chu đại nương là một thôn, dâu cả Chu liền cùng nhau đưa trở về.

Trời sắp tối, thức ăn trong nhà cũng làm xong, Chu đại gia cùng mấy thợ đá làm mộ mới chậm rãi về đến nhà, vừa vào cửa liền ngửi thấy được hương vị thịt dê nướng, lập tức nước bọt không nhịn được chảy ra.

Mấy bà tử da mặt dày mấy nhà bên cạnh đều đứng ở cửa vọng vào trong: “Ai da nhà các ngươi ăn gì vậy, thơm như vậy, nghe nước đều chảy.”

Trước đó Tống Tân Đồng ra hiệu Chu đại nương vội đưa cho mấy nhà hàng xóm phụ cận mỗi nhà một chén lớn canh thịt dê với dê tạp: “Đây chính là cháu gái Tống thợ săn các nàng mua về, các ngươi có lộc ăn, chuyên môn múc cho các ngươi, tràn đầy một chén lớn, bên trong tất cả đều là thịt.”

Người mấy nhà bưng chén canh thịt dê lớn cười đến toe toét: “Này như sao không biết xấu hổ a?”

“Có gì xấu hổ, đều cầm lấy.” Chu đại nương nói với mấy người: “Kỳ thực chuyện lúc đầu cũng đều tại mấy người Hứa thôn trưởng bọn họ, nếu không phải là bọn họ cuộc sống chúng ta nói không chừng qua được tốt hơn.”

“Không phải sao, toàn gia kia đồ lòng dạ hiểm độc, sau này nhưng là phải xuống địa ngục.” Mấy bà tử được chỗ tốt cũng không nhịn được nữa nói.

“Nhưng không đúng sao, chúng ta không cần thiết vì Hứa thôn trưởng bọn họ náo với một nhà Tống thợ săn a, hôm sau mọi người gọi năm thanh niên trong nhà đi nói lời xin lỗi là được, vãn bối quỳ trưởng bối một chút, này cũng không có gì, cháu gái Tống thợ săn cũng không phải nhất định phải là mấy lão bà tử các ngươi đi, đúng hay không.” Chu đại nương nói.

Mấy bà tử suy nghĩ một chút cũng phải, các nàng với Tống thợ săn tuổi tác cũng không sai biệt lắm, nhi tử này đó nhưng cũng nên kêu Tống thợ săn bọn họ một tiếng thúc, vốn tuổi nhỏ quỳ lớn tuổi hẳn là nên: “Vậy được, đến lúc đó ta cũng nói với mấy người khác một chút đi.”

“Vậy nhưng đa tạ các ngươi.”

“Này có gì, chuyện lúc trước bọn họ làm vốn không đúng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.