Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 277: Xảy ra án mạng gì?



Thi thể? Bọn họ vừa nghe thấy tin tức không hay gì?

Tống Tân Đồng mở to hai mắt, này này này… là án mạng gì vậy?

Lục Vân Khai nhận thấy được thê tử sợ, vội đem Tống Tân Đồng ôm vào trong ngực, nhỏ giọng nói: “Đừng sợ, đừng sợ.”

Dịch thừa dẫn huyện lệnh vời nha dịch huyện nha vội vội vàng vàng đi đến, đám nha dịch cấp tốc tiếp nhận các việc của binh dịch, bên hông những người này đều đeo đao, vừa nhìn liền thấy uy nghi hơn so với các dịch binh.

Dịch thừa nói: “Hôm qua vì trời mưa, có gần 30 người tránh mưa ở dịch quán, toàn bộ đều ở đây.”

Huyện lệnh gật gật đầu: “Thi thể ở đâu?”

“Ở nhà xí.”

Dịch binh cấp tốc dẫn người khám nghiệm tử thi đi nhà xí sân cạnh bên cách bên ngoài không xa.

Dịch thừa lại nói: “Đại nhân, phát hiện người chết là dịch binh dịch quán chúng ta, sợ đến lảo đảo chạy tới hồi báo cho ta, vừa biết được tin liền phái người đi thị trấn tìm đại nhân các ngươi, giờ hắn đang ở phía trước đại đường, còn chưa hòa hoãn lại.”

Huyện lệnh nhíu mày, chỉ là để thủ hạ đi làm, bản thân thì trong sân quét mắt mấy người Tống Tân Đồng.

Phụ nhân kia nghe thấy tin có người chết lập tức liền bị dọa đến mặt mũi trắng bệch: “Đại nhân a, cái này không liên quan đến chúng ta a, chúng ta đều là mấy nữ tử với tiểu tử, này này này… sao lại xui xẻo như vậy, sao lại gặp phải loại chuyện này a.”

“Đúng vậy đại nhân, cái này không có liên quan đến chúng ta a… ta cả đêm đều ngủ đến sét đánh không tỉnh, cũng chưa từng thức dậy đi tiểu, cái này không có liên quan đến ta a, mấy người cùng phòng với ta cũng có thể làm chứng cho ta.”

“Đúng vậy đúng vậy, chúng ta cũng có thể làm chứng, chúng ta cũng không đi…”

Nha dịch lớn tiếng rống: “Câm miệng, đại nhân còn chưa nói gì, các ngươi không được nói!”

Bị rống, mọi người lại lập tức câm như hến.

Huyện lệnh đại nhân trầm giọng quát: “Có phải các ngươi hay không, bản quan tự có định luận.”

Rất nhanh, người khám nghiệm tử thi trở lại, nhỏ giọng nói bên tai huyện lệnh mấy câu, huyện lệnh đại nhân gật gật đầu, liền quay người đi ra ngoài đại đường.

Chờ sau khi huyện lệnh đi, đám nha dịch liền lớn tiếng nói: “Hiện tại chúng ta gọi một người liền ra một người.”

Cứ như vậy sau đó từng người một bị kêu ra, người đi ra ngoài thời gian cũng không lâu, không đến hai phút liền đổi xuống một người, rất nhanh liền đến phiên Lục Vân Khai và Tống Tân Đồng bọn họ.

Nha dịch thấy Đại Bảo bọn họ là tiểu hài tử liền không gọi, chỉ là gọi mấy người lớn bọn họ.

Lục Vân Khai chắp tay: “Nội tử đang có mang, dưới đất trơn, có thể để ta với nàng cùng đi hay không.”

Nha dịch liếc mắt nhìn bụng Tống Tân Đồng, bởi vì quần áo bị Tống Tân Đồng buộc chặt, vừa lúc có thể nhìn thấy bụng dưới nhô ra, lại thấy hai người sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, không giống người làm ác, gật gật đầu.

Hai người cùng đi đại đường, huyện lệnh ngồi trên ghế liếc mắt nhìn hai người một cái.

Lục Vân Khai chắp tay nói: “Gặp qua đại nhân.”

Huyện lệnh liếc nhìn hai người một cái: “Tên họ là gì, nhà ở đâu.”

Lục Vân Khai nói: “Học sinh Lục Vân Khai, nhà ở Thanh Giang huyện, Đào Hoa thôn, đây là thê tử, chuyến này là đi Lĩnh Nam thăm bằng hữu, đêm qua vì mưa to tá túc ở trạm dịch.”

Huyện lệnh vừa thấy bộ dáng Lục Vân Khai đã biết hắn là người đọc sách, nghe hắn nói chuyện cũng cảm thấy ôn nhuận hữu lên, tức thì liền bài trừ hiềm nghi với bọn họ, có điều vẫn là phải dựa theo trình tự gặng hỏi: “Hôm qua vào ở lúc nào, sau đó làm gì, nửa đêm cho tới giữa giờ dần có từng nghe thấy động tĩnh gì không?”

Lục Vân Khai nói: “Hồi đại nhân, hôm qua xác nhận cuối giờ thân vào trạm dịch ở, sau đó nội tử liền an bài rửa mặt dùng cơm, chừng giờ tuất canh ba liền đi ngủ, lúc nửa đêm chỉ nghe được một tiếng sấm sét, bị giật mình tỉnh giấc mới xuống giường rót cốc nước cho nội tử, sau khi uống xong chúng ta liền đi ngủ lại, còn âm thanh khác trái lại không nghe thấy.”

Huyện lệnh gật gật đầu.

Tống Tân Đồng liếc mắt nhìn huyện lệnh đại nhân này một cái, người gầy hai mắt có thần, nhìn rất thanh chính liêm minh, tên huyện lệnh tham quan Thanh Giang huyện kia thế nhưng kém rất xa a.

Nếu như Thanh Giang huyện cũng có huyện lệnh như vậy thì tốt rồi.

Huyện lệnh lại hỏi mấy câu có không, lại để tay ra nhìn nhìn, cuối cùng cho người lui xuống.

Sau khi rời đại đường, Tống Tân Đồng trái lại thở ra một hơi, hai người chậm rãi trở về, gặp phải cả nhà ở tiểu viện kia, thấy lúc thoáng qua vị cô nương kia lại vụng trộm liếc mắt nhìn Lục Vân Khai một cái.

Tống Tân Đồng liền bất mãn, trào phúng nói: “Nhìn bậy gì đó? Thấy nam tử tuấn tú có phải đều muốn liếc mắt nhìn hay không a?”

Vị tiểu thư này bị nói tức khắc đỏ mặt, bất mãn muốn cãi lại, nhưng bị nha dịch trừng mắt liếc một cái, mới ngượng ngùng im mồm.

Tống Tân Đồng đưa tay lên nhéo bên hông Lục Vân Khai một chút: “Ta cứ nói mà, chàng lớn lên đẹp như vậy làm gì?”

Lục Vân Khai bị đau rên lên một tiếng, sau đó đem tay Tống Tân Đồng nắm vào lòng bàn tay: “Không phải nàng ta bị mặt ta dọa hay sao? Sau đó chẳng qua là cảm thấy kinh hoàng mà thôi.”

“Ta không thích bọn họ.” Tống Tân Đồng không thích người khác kinh hoàng đồng tình nhìn vết sẹo trên mặt nghiêng Lục Vân Khai, chẳng qua là một vết sẹo mà thôi, còn lộ ra loại thần sắc đó sao?

“Được rồi, sắc trời sắp sáng, chúng ta thu thập xong sớm một chút rồi đi.” Lục Vân Khai thấy Tống Tân Đồng bởi vì ánh mắt người khác đối đãi mình mà khó chịu, không muốn để người khác dùng loại ánh mắt đó nhìn hắn, cho nên mỗi lần luôn luôn che trước người hắn, hắn có tài đức gì, có một thê tử hiểu hắn, bảo vệ hắn, yêu hắn.

Lục Vân Khai cảm thấy cưới nàng, thực sự cưới đúng rồi.

“Nhìn ta như vậy làm gì?” Tống Tân Đồng cười nhìn hắn: “Có phải thấy nương tử ta đây đẹp không gì sánh bằng?”

“…” Lục Vân Khai cảm thấy da mặt nương tử nhà mình thực sự rất dày.

“Còn ghét bỏ ta đâu?” Tống Tân Đồng hừ hừ hai tiếng, lại nhéo eo Lục Vân Khai một chút, cảm thấy xúc cảm thực sự rất không tồi, cả Đại Chu đoán chừng cũng không tìm được mấy phụ nhân dám nhéo tướng công nhà mình như vậy đi?

“Nương tử, ta không dám.” Lục Vân Khai hạ thấp âm thanh, “Rất đau, sợ là xanh rồi.”

Tống Tân Đồng vội vàng thu tay về, lo lắng nói: “Vậy ta tìm chút rượu thuốc bôi cho chàng?”

“Không cần.” Lục Vân Khai bắt được bàn tay mềm mại nhỏ nhắn của Tống Tân Đồng: “Nương tử đừng nhéo ta là được.”

“Được rồi không nhéo.” Tống Tân Đồng chán nản thở dài: “Lần sau cũng không.”

Hai người đi về sân, nhưng nha dịch bên trong vẫn nhìn chằm chằm, mọi người cũng không dám nói chuyện lớn tiếng.

“Sai gia, giờ đều hỏi xong, chúng ta có thể thu thập hành lý đi về không?” Có người hỏi.

Nha dịch liếc mắt nhìn bọn họ một cái, kéo giọng nói: “Không biết, về phòng đợi đi, không cho phép không thể đi ra!”

“Lại không liên quan đến chúng ta, còn không cho chúng ta đi, cái này làm lỡ bao nhiêu chính sự a.”

“Đúng vậy đúng vậy.”

Sau khi Tống Tân Đồng vào phòng nghe thấy lời của bọn họ, nhỏ giọng hỏi: “Quá dọa người, không nghĩ đến sẽ gặp phải loại chuyện này, trạm dịch sẽ không để cho chúng ta chờ ở đây mấy ngày đi?”

“Sẽ không, hẳn là trời sáng là có thể đi, chúng ta thu thập trước.” Lục Vân Khai nói.

“Được.” Tống Tân Đồng nói với Đại Nha một tiếng, sau đó liền phân biệt trở về phòng thu thập hành lý, lại đem chăn gấp tốt đặt trong rương, chờ có thể đi thì trực tiếp đem đồ đạc để lên xe ngựa là được.”

Tống Tân Đồng vừa thu thập vừa nhỏ giọng nói thầm: “Không nghĩ đến sẽ phát sinh loại chuyện này nha cũng không biết là ai làm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.