Nơi này chính là Lĩnh Nam thành, khẳng định náo nhiệt hơn so với địa phương nhỏ kia, huyện thành đến tối đoán chừng chỉ có tửu lầu với khách điếm làm ăn khá hơn một chút, mấy cửa hàng khác đều đã sớm đóng cửa, đâu giống ở đây, buổi tối người đi dạo phố cũng vô cùng nhiều, bình thường phải tới sau cuối giờ tuất mới thanh tịnh xuống.
Tống Tân Đồng bất đắc dĩ kéo cặp song sinh lại: “Hai đứa đừng quá kích động.”
Cặp song sinh ngượng ngùng cười, nghĩ đến là thiếu răng cửa đều vội vã che miệng: “Tỷ, đệ thấy mấy điểm tâm ấy hình như ăn rất ngon.”
Tiểu Bảo nói: “Tỷ, đệ nhìn đều đói bụng đó, đệ rất muốn ăn.”
Đại Bảo cũng nói: “Tỷ, chúng ta có thể xuống dạo một vòng sao?”
Tống Tân Đồng đè hai cậu lại: “Bây giờ chúng ta phải đi khách điếm trước, chờ lát nữa lại nói có được không?”
Đại Bảo không nhịn được hỏi: “Tối đến lát nữa có thể ra đi dạo sao?”
Hai cậu thực sự là cực kỳ hưng phấn, ngay cả Đại Bảo luôn luôn ổn trọng hơn Tiểu Bảo cũng không ngừng hỏi như vậy, Tống Tân Đồng nói: “Chúng ta phải ở Lĩnh Nam thành rất nhiều ngày đâu, mấy đứa ngoan ngoãn nghe lời đừng đem đầu chui ra nữa, đến lúc đó tỷ để mấy đứa đi ra chơi nhiều mấy lần.”
Cặp song sinh lập tức ngồi đến thẳng tắp: “Dạ.”
Tống Tân Đồng thấy hai cậu vẫn là không ngừng vụng trộm xốc màn che lên nhìn ra bên ngoài, không khỏi buồn cười: “Xe ngựa đang đi, mấy đứa lại đưa đầu ra rất nguy hiểm, vạn nhất có người ném rau cỏ, đập trúng mặt mấy đứa thì sao bây giờ? Vạn nhất có người phun nước miếng lên mặt mấy đứa thì làm sao?”
“Ác… tâm.” Cặp song sinh chán ghét chau mày: “Không thể tùy tiện nhổ nước miếng, không văn minh, không lễ phép.”
Tống Tân Đồng gật đầu, cảm thấy đùa hai đứa bé còn thật là thú vị: “Đúng vậy, cho nên mấy đứa không thể như vậy.”
Xe ngựa chạy chừng được thời gian một nén nhang, cuối cùng vòng vào một đường trên thành nam, cuối cùng dừng ở ngoài cửa lớn một gian gọi là khách điếm Vân Lai.
Xe ngựa vừa mới dừng lại, tiểu nhị khách điếm liền chạy ra đón: “Khách quan nghỉ trọ hay là ở trọ?”
“Ở trọ.” Lục Vân Khai đỡ Tống Tân Đồng xuống xe, quay người lại bế cặp song sinh xuống.
Tiểu nhị cười hì hì mời người vào bên trong: “Mời khách quan vào trong.”
Tống Tân Đồng bọn họ vào khách điếm, người trong khách điếm không nhiều, chỉ có vài bàn khách đang dùng cơm, chưởng quỹ nhìn nhìn Lục Vân Khai, trên mặt lộ ra thần sắc kinh ngạc, lại nhìn Tống Tân Đồng sơ búi tóc phụ nhân bên người hắn: “Đây không phải là Lục công tử sao? Đã lâu không gặp ngài, vị này chính là…”
“Đây là nội tử.” Lục Vân Khai đạm thanh nói.
Chưởng quỹ chắp tay nói: “Thì ra Lục công tử đã thành thân, chúc mừng.”
Nói xong dừng một chút lại hỏi: “Ngài là ở trọ hay là nghỉ trọ?”
Tiểu nhị là mới tới, không nghĩ đến chưởng quỹ vậy mà biết vị khách nhân này, nói: “Khách quan ở trọ.”
Lục Vân Khai xa cách cười nhạt một chút: “Chưởng quỹ, có còn thượng phòng không?”
“Có có có, hiện tại thư viện bên đây đều nghỉ, chúng ta bên đây cũng rất quạnh quẽ.” Chưởng quỹ nhìn Tống Tân Đồng: “Lục công tử muốn mấy gian thượng phòng?”
“Hai gian.” Lục Vân Khai nói.
Chưởng quỹ cầm hai tấm đối bài cho Lục Vân Khai: “Thượng thất và thượng bát, vừa lúc đối diện mấy bụi hoa quế ở hậu viện, Lục công tử xem một cái đi.”
Không nghĩ đến chưởng quỹ còn nhớ trước đây lúc hắn ở đây thường xuyên chạy ra hậu viện ngắm hoa quế, Lục Vân Khai cảm kích nói cảm tạ: “Đa tạ chưởng quỹ.”
Chưởng quỹ nói với tiểu nhị một tiếng, tiểu nhị quay người liền chạy ra ngoài kéo ngựa, nói với Đại Nha: “Xe ngựa ta kéo đến chuồng ngựa phía sau cho ngài.”
Đại Nha kéo ngựa đi theo tiểu nhị: “Ta đi qua với ngươi.”
“Tốt lắm, mời theo ta đi bên này.”
“Ta đưa Lục công tử đi lên xem một cái.” Chưởng quỹ từ sau quầy hàng đi ra, dẫn Lục Vân Khai bọn họ đi ra phòng trọ phía sau, vòng một đường qua cửa nguyệt* liền đến một viện, hai tầng lầu cao, tới cửa tầng một tất cả đều là thượng phòng, phía dưới tầng một liền là phòng trung đẳng, đương nhiên còn có nhà dưới, còn có phòng tốt tốt nhất nữa, có điều không ở đây.
*: Là cái cửa kiểu hình tròn giống mặt trăng nên gọi là cửa nguyệt.
Bọn họ theo chưởng quỹ lên lầu, chưởng quỹ mở cửa phòng thượng thất và thượng thất ra: “Lục công tử xem xem có hợp ý hay không.”
Tống Tân Đồng lóa mắt nhìn nhìn hai gian phòng, trong hai gian phòng quét tước rất sạch sẽ, hơn nữa thông gió tốt, để sáng sủa, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy cây hoa quế ngoài cửa sổ, mấy ngày nay vừa nụ hoa quế nở, lờ mờ có thể ngửi thấy hương thơm.
“Hợp ý, làm phiền chưởng quỹ liền hai gian này.” Lục Vân Khai hài lòng gật gật đầu: “Chúng ta đại khái muốn ở mấy ngày, thời gian cụ thể tạm chưa định, trước giao tiền thuê hai ngày có được không?”
“Đương nhiên là được.” Chưởng quỹ lại không lo Lục Vân Khai chạy trốn, không có gì không đồng ý: “Vậy Lục công tử với phu nhân nghỉ ngơi trước, có việc gì gọi tiểu nhị là được.”
“Được.”
Tống Tân Đồng đi vào phòng nhìn nhìn tịnh phòng bên trong, hài lòng gật gật đầu, đợi lát nữa cuối cùng có thể ngâm tắm một bữa.
Tống Tân Đồng ngồi trên giường được lót xem như mềm mại, cầm cái gối lót tựa dưới eo: “Chưởng quỹ còn nhớ chàng.”
“Đại khái là lúc trước náo đến thật lợi hại, chưởng quỹ ghi nhớ rất sâu đi.” Lục Vân Khai ngồi lên ghế bên cạnh: “Muốn ăn cái gì, ta để tiểu nhị đưa lên đây.”
“Ta muốn tắm rửa trước, toàn thân mồ hôi thôi.” Sau khi vừa vào Lĩnh Nam thành, Tống Tân Đồng liền cảm thấy đặc biệt nóng, cũng không biết là nàng sợ nóng hay là thời tiết vừa vào tam phục thực sự càng nóng.
Lục Vân Khai: “Vậy ta để tiểu nhị đưa nước nóng lên.”
“Chờ chút nữa mới gọi đưa nước nóng lên đi.” Tống Tân Đồng cầm quạt không ngừng quạt, nhưng thấy Lục Vân Khai hình như không ra mồ hôi: “Chàng không nóng?”
“Còn tốt.” Lục Vân Khai rót chén nước trà cho Tống Tân Đồng, đồng thời đón lấy cây quạt, chậm rãi quạt gió cho nàng: “Thực sự sợ nóng, ta tìm chưởng quỹ đưa chút băng lên.”
“Vẫn là đừng, ta nghỉ một chút là tốt rồi.” Tống Tân Đồng nhìn cặp song sinh bịch bịch bịch chạy vào: “Hai đứa không nóng à? Sao cứ luôn chạy tới chạy lui?”
“Không nóng.” Trẻ con tới chỗ lạ đối với cái gì cũng vô cùng tò mò: “Tỷ, bọn đệ thấy trong viện bọn họ nuôi thật nhiều ngựa, nhà chúng ta với nhà tỷ phu cộng lại mới bốn con, bọn họ có hơn mười con.”
“Đây không phải là bọn họ nuôi, cũng là của những khách nhân.” Tống Tân Đồng giải thích.
Cặp song sinh có chút thất vọng, có điều suy nghĩ một chút cũng đúng, nhà ai nuôi nhiều đại mã như vậy chứ? Hai cậu cũng không nói, lại chạy đến bên cửa sổ, nằm sấp bên cửa sổ nhìn cây hoa quế phía sau nội viện: “Tỷ, phía sau là chỗ nào a? Đều là nhà thấp.”
Lục Vân Khai nói: “Là chỗ ở chưởng quỹ bọn họ.”
“Tỷ phu, chúng ta đi phía sau chơi được không? Đệ thấy phía dưới có hồ cá.” Tiểu Bảo tha thiết mong chờ nhìn Lục Vân Khai, Lục Vân Khai chỉ vào sân trước: “Trong viện phía trước có hồ cá, trong rừng trúc bên cạnh còn có đình, đợi lát nữa để Đại Nha cùng đi với mấy đứa đi.”
Tiểu Bảo nhìn ra bên ngoài: “Không cần, bọn đệ tìm được đường.”
“Không được.” Tống Tân Đồng biết vì sao Lục Vân Khai để Đại Nha đi cùng: “Ở khách điếm này rất nhiều người, vạn nhất có người xấu thì làm sao? Hai đứa đây lại là tiểu hài tử, người xấu tới cũng không chạy được, có Đại Nha đi cùng mấy đứa tỷ mới yên tâm.”
Cặp song sinh uể oải, nhưng vẫn là nghe lời gật đầu: “Vậy được rồi, chờ Đại Nha tỷ tỷ đi cùng.”
Dọc theo đoạn đường này cặp song sinh nhìn thấy không ít tiểu hài tử thiếu tay thiếu chân ăn xin trên đường, các cậu đối với lần này cũng là rất khiếp sợ, sợ bị bắt đi chặt đứt chân tay đi làm xiếc ăn xin.