Nhàn thoại mấy câu, Đại Nha với tiểu nhị đưa hành lý của bọn họ lên đây, lại để cho tiểu nhị đưa nước nóng lên, Tống Tân Đồng gội đầu ngâm tắm xong liền chỉnh lý quần áo ở gian ngoài, chờ bọn họ tắm rửa xong lúc này mới xuống lầu đến đại đường dùng bữa tối.
Bên ngoài trời đã tối rồi, cửa hàng ven đường phố đều treo đầy đèn lồng màu đỏ, trên đèn lồng viết tên mỗi cửa hàng, như vậy những khách nhân đi ngang qua nhìn thấy liền sẽ liếc mắt nhìn thêm một cái.
“Tỷ, bên ngoài treo đầy đèn lồng, sáng trưng.” Đại Bảo chỉ vào tửu quán ngoài khách điếm: “Bọn họ treo thật nhiều đèn lồng, thật nhiều màu, còn có thật là nhiều người đang uống rượu.”
“Tỷ, ở đây thật tốt, cảm giác náo nhiệt như ban ngày vậy.” Tiểu Bảo cũng ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhìn không dời mắt người đi lại hành tẩu bên ngoài.
“Nơi này là Lĩnh Nam thành tự nhiên náo nhiệt, ban ngày còn náo nhiệt hơn đâu.” Tống Tân Đồng thêm cơm cho hai cậu, lại gắp rất nhiều món: “Mấy đứa ăn nhiều một chút, buổi chiều không phải đói bụng sao?”
“Ăn hai chén.” Tiểu Bảo cũng không kén ăn, chỉ cần gắp vào bát cậu liền ăn hết, ăn đến sạch sẽ, ngay cả một hạt gạo cũng không còn.
Có lẽ là cảm thấy nóng, khẩu vị Tống Tân Đồng không tốt lắm, chỉ ăn mấy miếng liền buông đũa xuống.
“Có phải cảm thấy thức ăn không hợp khẩu vị hay không, ta đi tìm chưởng quỹ mượn phòng bếp nấu đồ nàng muốn ăn cho.” Lục Vân Khai nhìn Tống Tân Đồng, lo lắng nói.
Phòng bếp người ta đâu phải nói mượn liền mượn, hơn nữa còn là nấu đồ ăn này nọ, chẳng phải là đập chiêu bài người ta sao? Tống Tân Đồng lắc đầu: “Chính là cảm thấy không quá muốn ăn đồ gì, trở lại nghỉ một chút đến mai hẳn là tốt rồi.”
Đại Nha nói: “Cô nương có phải bị cảm nắng hay không? Có muốn mời đại phu đến xem xem không?”
Tống Tân Đồng vội xua tay: “Không cần mời đại phu, ta cũng cảm thấy có lẽ là đột nhiên có chút oi bức cho nên khẩu vị không tốt mà thôi, nếu có thể có một bát canh đậu xanh thì hay rồi, giải nhiệt giải khát, tốt hơn so với uống thuốc.”
“Vậy cô nương ngồi một chút, nô tỳ ra phía sau bếp xem có thể lấy chút đậu xanh đến nấu hay không.” Đại Nha nói liền chạy về phía sau bếp.
Không đầy chốc lát tiểu nhị liền bưng vài bát canh đậu xanh đã ướp lạnh trong giếng đi ra, thê tử chưởng quỹ còn bưng một mâm nho tím đã rửa ra.
Thê tử chưởng quỹ đứng một bên cười nói: “Thời tiết buổi chiều các ngươi vào thành vừa lúc rất oi bức, nhất định là nóng, lúc các ngươi tới, chúng ta đằng sau bận quá liền quên đưa canh đậu xanh cho các ngươi uống.”
“Bất quá ngươi có thai phải uống đồ lạnh ít một chút, nếu không không tốt cho thân thể.” Thê tử chưởng quỹ lại nói: “Có thể thêm chút nước nóng, hoặc là để một chút cho nguội bớt lại uống.”
“Ngài nói phải.” Tống Tân Đồng biết kỳ thực đậu xanh cũng là tính hàn, nàng mang thai thỉnh thoảng uống một hai lần giải khát một chút vẫn có thể, nhưng không thể uống mỗi ngày, bằng không là ngươi tự không đối tốt với mình.
“Vậy các ngươi chậm rãi dùng, có gì cần liền nói với chúng ta cũng được, không cần khách khí.” Thê tử chưởng quỹ còn bộ dáng Lục Vân Khai ở khách điếm bọn họ lúc trước, tự tin phi dương, đi đến đâu đều đặc biệt khắc sâu.
Chỉ là sau đó…
Aiz, nếu không có như thế, nói không chừng năm nay sớm đã đỗ cử nhân, đáng tiếc đáng tiếc.
Chờ thê tử chưởng quỹ bọn họ đi rồi, Tống Tân Đồng ngắt một trái nho lên ăn: “Còn rất ngọt, cũng không biết bây có còn bán không, chàng dùng cơm xong rồi chúng ta ra đi dạo, được không?”
Lục Vân Khai đồng ý: “Được.”
Chờ dùng cơm xong, Tống Tân Đồng bọn họ nói với tiểu nhị một tiếng liền đi dạo đêm Lĩnh Nam thành đương nhiên cũng giới hạn với vài cửa hàng chung quanh khách điếm Vân Lai.
Bởi vì thành nam bên này có thư viện cho nên tới gần phía thư viện đều bán những đồ như so ra văn nghệ một chút, ví như thư cục bán sách, còn chuyên môn bán bút mực giấy nghiên, tranh hoa điểu đồ cổ này nọ, đương nhiên mấy cửa hàng này buổi tối đều đóng cửa.
Mà rời xa ngoài đường cái thư viện thì nhiều là khách điếm, tửu lầu, các loại cửa hàng son phấn bột nước.
Tống Tân Đồng các nàng sau khi đi ra cũng không có đi về phía thư viện, cũng không có đi về phía phố chính, mà là đi về phía một đường khác tới một cái hồ bên kia thành nam, nghe Lục Vân Khai nói buổi tối bên hồ tiểu thương bán thức ăn đặc biệt nhiều, hơn nữa còn có không ít người đi chơi hồ.
Nói chung, trừ phố chính náo nhiệt ra, náo nhiệt nhất là ở hồ, nếu như là lúc thư viện khai giảng, các học sinh đều ở trong thành mà nói thì sẽ ở trà lâu, tửu lầu bên hồ mấy chỗ này ngâm thơ đối chữ, cho nên bên hồ xem như là một chỗ phong nhã.
Tống Tân Đồng như cười như không nhìn Lục Vân Khai: “Hiểu rõ như thế, đi qua không ít lần?”
“Đi qua mấy lần.” Lục Vân Khai cũng không có phủ nhận: “Nhưng sau đó liền không đi.”
“Tại sao không đi?” Tống Tân Đồng nhíu mày hỏi.
Lục Vân Khai nói: “Bọn họ yêu thích đi Tần lâu Sở quán, nhưng ta không muốn đi.”
Tống Tân Đồng hỏi: “Một lần cũng chưa đi qua?”
“Bị bọn họ mang đi một lần, nhưng sau đó liền không đi.” Lục Vân Khai thành thật thẳng thắn: “Nàng không nên tức giận, ta đi vào không đến thời gian uống cạn chén trà liền đi ra.”
Tống Tân Đồng cười khúc khích nói: “Không tức giận.” Lúc trước khi thành thân tú tài nhà nàng lật xuân cung đồ nàng liền biết, hắn khẳng định không có kinh nghiệm.
“Có vằn thắn, tào phớ, còn có hạt dẻ sao, nàng muốn ăn cái gì?” Lục Vân Khai che chở Tống Tân Đồng đi tới bên hồ, nhìn trên sạp thức ăn ven đường bày thức ăn đủ loại kiểu dáng, hỏi ý kiến Tống Tân Đồng: “Có muốn ăn một chút cá đậu hủ cay không?”
“Bỏ đi, đều làm bằng tương thù du, không có ăn ngon như tương ớt nhà chúng ta.” Tống Tân Đồng đi tới chỗ rào đá bên hồ, đón gió hồ thổi hơi lạnh, thấy trên mặt hồ có không ít đội thuyền đi qua, trên thuyền đèn đuốc sáng sủa, ảnh ngược lấp lánh trong sóng nước trong vắt, ửng đỏ cả mặt hồ.
“Mấy con thuyền đó có phải thuyền hoa hay không?” Tống Tân Đồng nhớ chủ nhân thuyền hoa trong thoại bản nuôi ca cơ, ở trên đố đánh đàn ca hát khiêu vũ, là công cụ giết thời gian cho các quý công tử hay lão gia nhà giàu hoặc các tiểu thư.
“Đúng vậy.”
“Còn rất đẹp mắt.” Tống Tân Đồng tán than một tiếng, nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi: “Ngồi một lần muốn bao nhiêu bạc? Ta cũng muốn đi thể nghiệm một chút.”
“Bao một chiếc thuyền hoa đoán chừng năm mươi trên trăm lượng đi.” Lục Vân Khai chưa từng bao qua, nhưng từng lên, nghe khẩu khí mấy người đó là không rẻ.
“Mắc như vậy, nếu là chúng ta có thuyền hoa, cho thuê cũng có thể phú quý cả đời.” Tống Tân Đồng nhỏ giọng nói xong, cảm thấy lời này của mình nói thật quá nhà quê, lại vội liếc mắt nhìn bốn phía, hoàn hảo người bên cạnh không có chú ý tới nàng: “May mắn không có ai nghe thấy.”
Lục Vân Khai bị bộ dáng của nàng làm cho buồn cười: “Bọn họ nghe thấy cũng sẽ không để ý.”
“Thực sự?”
“Bọn họ càng muốn có một chiếc thuyền hoa hơn chúng ta.”
Tống Tân Đồng phì một tiếng bật cười, đang muốn nói chuyện, cặp song sinh từ cửa sau đi vào, hai tay ôm một cái túi giấy: “Tỷ tỷ, bọn đệ mua cái này ăn ngon, tỷ nếm thử.”
“Mua cái gì?”
“Hạt dẻ sao, không biết có ăn được không, tỷ người nếm thử.” Cặp song sinh chưa từng ăn hạt dẻ, Đào Hoa thôn cũng không có thấy cây hạt dẻ, cho nên các cậu không biết.
Tống Tân Đồng gõ ra hai cái, ăn một cái, hương vị rất đậm, có chút ngọt, vị xem như không tệ. Cặp song sinh cũng học bộ dáng Tống Tân Đồng, gõ hai cái, ăn đến còn rất hưởng thụ.
“Ăn ngon không?”
“Ăn ngon.”
“Ăn ít một chút, nếu không buổi tối bụng không thoải mái.