Bữa sáng qua đi, tin tức nàng về thôn như mọc cánh truyền khắp toàn bộ Đào Hoa thôn.
Thu bà bà và Hà nhị thẩm các bà sau khi được tin liền xách mộc nhĩ các loại sơn trân mới hái ở trong núi ở nhà qua đây.
Mấy người ngồi dưới cây hoa quế trong sân học đường, nói lên nói xuống.
“Tân Đồng ngươi về rồi, lần ra cửa đều đi gần nửa tháng, trước đó chúng ta còn nói lúc nào ngươi về đâu.” Hà nhị thẩm cắn hạt dưa nói: “Bụng ngươi lớn không ít a.”
“Sáu tháng rồi, còn có thể không lớn?” Thu bà tử nói: “Tân Đồng ngươi quá gầy, vẫn là phải ăn nhiều một chút mới tốt.”
“Ân, mỗi bữa đều ăn rất nhiều.” Tống Tân Đồng ngượng ngùng nói.
Dâu cả Hà nhị thẩm Vạn Hồng ôm nhi tử đã sắp bốn tháng ngồi gần Tống Tân Đồng, kéo hai tay nhi tử lắc lư, cái chuông trên đó leng ka leng keng không ngừng: “Cảm ơn Tân Đồng ngươi tặng cái vòng tay này, hắn rất vui vẻ.”
“Hắn là nghe thấy âm thanh mới thích đi.” Tống Tân Đồng nhìn tiểu oa nhi trắng trẻo mập mạp, lập tức không nhịn được vươn tay đi sờ hai má cậu, lúc trước ở Lĩnh Nam thành khi nhìn thấy Thông ca nhi cảm thấy đặc biệt dễ nhìn, giống một bé phúc vậy, muốn sờ sờ ôm ôm, nhưng lại sợ trong lòng Cổ thị không thoải mái liền thôi.
Bây giờ thấy ở đây lại có một đứa, liền không nhịn được sờ sờ: “Mặt nó thật mềm thật mịn, sờ thật thoải mái.”
“Mặt trẻ con đều như vậy.” Vạn Hồng cười nói: “Chờ sau khi ngươi sinh sẽ biết.”
“Ngươi có muốn bế một cái hay không? Hắn hiện tại vừa mới bú sữa ngủ rồi, rất dễ bế.”
“Có thể chứ? Ta có hơi sợ bế không tốt.” Tống Tân Đồng luống cuống chân tay nhìn đứa bé Vạn Hồng đưa tới.
Thu bà bà các bà bên cạnh cũng nói: “Không sao không sao, bế như vậy là được.”
“Ngươi học bế bồng trước, chờ sau này sinh con cũng sẽ không luống cuống.”
“Vậy ta thử xem.” Tống Tân Đồng cắn răng nhận lấy đứa bé, dùng tay cẩn thận từng li từng tý che chở, rất sợ va chạm nó: “Ta cũng không dám dùng sức.”
“Đừng sợ, tiểu hài tử lành núi chúng ta chịu giày vò, tùy tiện bế.” Hà nhị thẩm nói.
“Ta không dám.” Tống Tân Đồng dành ra một tay quệt quệt mũi đứa bé: “Miệng hắn còn đang động.”
“Vừa mới uống sữa, chắc là còn đang thưởng thức đâu.” Vạn Hồng cười nói.
Hà nhị thẩm cũng đặc biệt hiếm lạ cháu trai đầu tiên của mình: “Vạn Hồng ngươi mau bế đứa nhỏ, nhìn Tân Đồng đều khẩn trương đến toát mồ hôi.”
Chờ sau khi đứa bé được bế đi, Tống Tân Đồng cầm khăn tay lau mồ hôi trán: “Ta quá khẩn trương.”
“Khẩn trương gì, sau này ngươi cũng phải nuôi con, sợ như vậy có thể không làm được.” Thu bà tử nói: “Phải luyện nhiều một chút, chờ mấy ngày nữa Quyên tẩu tử ngươi sinh, lại ôm ôm tiểu hài mới sinh ra, đến lúc đó chính ngươi sinh sẽ không sợ.”
“Vậy sau này hãy nói: “Ôm đứa nhỏ nhà người ta đâu giống như của mình a, Tống Tân Đồng lau mồ hôi: “Đứa nhỏ đặt tên chưa?”
“Đặt rồi, Đông tử ca ngươi đặt, gọi là Hà Thụy.” Vạn Hồng nói: “Hắn nói lúc con mới sinh hắn liền được làm tiểu quản sự ở chỗ ngươi, là một dấu hiệu tốt, cho nên đã đặt Hà Thụy.”
“Ta cảm thấy tên này sao hắn đặt tùy tiện như thế, hẳn là thỉnh Lục phu tử nhà ngươi đặt một cái.”
“Tên này rất tốt, hơn nữa Đông tử ca từng đọc sách, biết chữ này tốt, đâu phải là thật cảm thấy đứa nhỏ là dấu hiệu tốt a.” Tống Tân Đồng cười nói: “Gần đây Đông tử ca và Đại Nghĩa ca mấy người đều đi tửu lâu giúp đỡ chạy đường, trong nhà còn bận qua được không?”
“Còn làm nổi.” Thu bà tử nói: “Ta cũng nói Tân Đồng ngươi không nên để bọn họ làm cái gì chưởng quỹ, bọn họ cũng mới 16, 17 tuổi, cũng là giúp đỡ ngươi tính toán chút sổ sách, ngay cả đi ra cửa thu khoai lang cũng là có người đi cùng, đâu giống người làm chưởng quỹ gì.”
“Như vậy để cho bọn họ chờ trong tửu lâu từ chạy đường làm lên là tốt, nếu không bọn họ còn cho là mình thật có bản lĩnh đó.”
Hà nhị thẩm cũng phụ họa: “Đúng vậy, lúc đó bọn họ cao hứng đến hỏng đâu, kết quả ngày thứ hai đi tửu lầu thử một lần liền luống cuống, lại mài giũa mấy năm dự đoán mới có thể đi.”
“Thu bà bà, Hà nhị thẩm, các ngươi đừng giận ta là được.” Tống Tân Đồng trực tiếp để cho người ta đi làm chạy đường, cũng không biết đáy lòng bọn họ nghĩ thế nào.
“Tân Đồng, hảo ý của ngươi thẩm biết, nhưng bọn hắn không có bản lĩnh kia cũng không làm được cái chuyện gì, chúng ta đẩy cũng vô ích.” Hà nhị thẩm thành thật với nhau nói: “Một năm nay ngươi giúp đỡ nhà chúng ta không ít việc, chúng ta đặc biệt cảm kích, hơn nữa còn để mọi người chúng ta buôn bán lời không ít bạc, lại trữ một chút là chúng ta có thể xây một căn nhà ngói xanh lớn.”
“Tân Đồng, mấy người bọn hắn nếu có thể đi, phẩm tính cũng không có trở ngại, vậy ngươi liền cho bọn hắn một cơ hội, nếu như không được liền để cho bọn họ về, ở trong thôn cũng có thể tìm được việc làm, ngươi không cần bởi vì chúng ta là trưởng bối liền ngại mở miệng.”
“Gia gia Đông Tử hắn cũng nói như thế, chúng ta cảm ơn ngươi giúp chúng ta, nhưng chúng ta thật không có bản lĩnh làm không tốt, ngươi cũng đừng khách khí.”
Thu bà bà gật gật đầu: “Đúng vậy Tân Đồng, để cho bọn họ chạy đường trước, thực sự không giống bộ dáng gì cho người gọi ta tới.”
Hà Đông và Tạ Nghĩa mấy người bọn họ cũng không phải loại người không có bản lĩnh gì, huấn luyện một khoảng thời gian, nhìn nhiều làm nhiều, khẳng định cũng biết, ai cũng không từ bé liền biết.
Từ bé cái gì cũng biết không phải thần nhân, không phải thiên tài, đó là quái vật.
Tống Tân Đồng gật gật đầu, đưa nhân hạt dưa với quả đẩy qua phía Thu bà bà các bà bên kia: “Đây là mua ở Lĩnh Nam, nói là từ chỗ khác tới, ăn rất ngon.”
“Ăn đây.” Hà nhị thẩm nói: “Các ngươi đi chuyến này đi nửa tháng, đi Lĩnh Nam thành phải đi lâu như vậy?”
“Chúng ta là chậm rãi lên đường, cho nên đuổi chừng mười ngày đường, hơn nữa còn đi Hạnh Hoa thôn Lâm huyện tế bái gia gia với nãi nãi, ở đó lại dừng lại chừng bốn năm ngày, cho nên lúc đến Lĩnh Nam thành đều gần hai mươi tháng bảy.” Tống Tân Đồng nói.
Thu bà bà và người Hà gia đều biết Tống Đại Sơn không phải con ruột Trương bà tử, cũng biết Tống Đại Sơn là ôm về từ Hạnh Hoa thôn, trước đó Đại Nghĩa còn đi Hạnh Hoa thôn giúp tính sổ cho nên cũng biết Tân Đồng với thôn trưởng chỗ kia lại tranh chấp, nhưng cuối cùng bởi vì nàng lấy bạc mua được nha dịch mới chế trụ được Hứa thôn trưởng bọn họ.
Cho nên mấy người cũng không hỏi chuyện tình Hạnh Hoa thôn, tránh chọc Tống Tân Đồng nghĩ đến chuyện đã xảy ra khi đó đáy lòng không thoải mái.
Thu bà bà hỏi: “Đại Bảo bọn họ viết thư cho Cẩu Đản Nhi, ta nghe Cẩu Đản Nhi nói các ngươi gặp phải người chết ở dịch quán?”
“Đúng vậy Tân Đồng, rốt cuộc là chuyện thế nào a? Lúc đó nghe thấy nhưng làm chúng ta hoảng sợ.” Quyên tẩu tử cũng hỏi.
“Chính là ngươi kia vì tiết kiệm chút bạc lúc dừng chân, cùng ở chung với một lữ khách đụng phải ban ngày, buổi tối hẳn là lộ tài, sau đó liền bị hại chết, sau đó bị đoạt đi tiền bạc.” Tống Tân Đồng nói đơn giản một chút: “Lúc đó cũng làm chúng ta hoảng sợ, khi đó huyện lệnh chỗ kia với nha dịch đều tới, còn gặng hỏi chúng ta, cũng may cuối cùng hữu kinh vô hiểm.”
“Chết tiệt nga, bắt được kẻ nọ chưa?”
Tống Tân Đồng: “Hẳn là bắt được đi, lúc chúng ta rời đi nhìn thấy đám nha dịch cầm chân dung đuổi theo mấy hướng.”
_______
Pen: hiện giờ mình đang vừa làm chương mới vừa đăng lên WordPress, do đăng sau nên lúc đăng lên wp mình có chỉnh sửa lại một vài chỗ về chính tả và câu từ nền hơi khác bạn cứ trên Wattpad nha. Thông báo kết thúc 😊😊😊 yêu mọi người ❤️❤️❤️
Hôm nay mình rảnh nên tí nữa sẽ có thêm một chương nha 🍓🍓🍓🍓