Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 426: Phiên ngoại - Hằng ngày (10)



Nhận họ hàng rồi, Tạ Tiến lại ở hai ngày liền về An thành, bởi vì sinh ý trong nhà vẫn chờ hắn mang tin tốt về.

Trước khi rời đi, Tạ Tiến lại đến bái phỏng Lục phủ một chút, tiện đường cáo biệt.

Tống Tân Đồng phái người tiễn Tạ Tiến rời thành, đồng thời còn chuẩn bị rất nhiều đặc sản kinh thành, đưa cho một vài thân thích Tạ gia, “Biểu thúc, hiện nay tướng công sự vụ bận rộn nhất thời không thoát thân được, tạm thời không thể đi An thành bái phỏng, chờ mấy ngày có thời gian, chúng ta sẽ mang theo nương với bọn nhỏ đi bái phỏng biểu thúc biểu thẩm các ngài.”

Tạ Tiến tỏ vẻ hiểu: “Sau này có cơ hội lại đi cũng không muộn.”

Tiễn Tạ Tiến đi rồi, Tống Tân Đồng trở lại trong phủ, liền nhìn thấy Lục mẫu ngồi dưới mái hiên nhìn song bào thai dẩu mông đứng cạnh bồn hoa không biết làm gì.

“Nhi tử, các con đang làm gì vậy?”

Màn Thầu nói: “Thật nhiều con kiến.”

“Cẩn thận bị kiến cắn.” Tống Tân Đồng đi tới dưới mái hiên, nhìn Lục mẫu: “Nương, biểu thúc đã ra khỏi thành, dựa theo tốc độ này, đại khái hơn nửa tháng sẽ liền tới An thành.”

Lục mẫu gật đầu, không có nói gì nữa.

Bà rất ít qua lại với Tạ gia, mặc dù hiện tại nhận thân, nhưng cũng chỉ quen thuộc hơn chút so với người lạ thôi, Lục mẫu chưa bao giờ là một thiện nhân, cho nên cũng không có nói thêm gì.

Huống chi hiện tại tràn đầy trong lòng bà đều là tôn tử tôn nữ, tự nhiên cũng không có bao nhiêu tâm tư đi suy nghĩ chuyện đã qua, bởi vậy Lục mẫu khoa tay múa chân: “Con đi làm việc của con đi, ta trông hai đứa nhỏ.”

Tống Tân Đồng biết Lục mẫu yêu thương đứa nhỏ, cũng không tiện nói thêm cái gì, chỉ phân phó hai cái phiền toái nhỏ là song bào thai đừng chọc phiền phức cho tổ mẫu, sau đó mới rời đi.

Chờ Tống Tân Đồng đi rồi, Hoa Quyển bất mãn hừ hừ hai tiếng: “Con mới không phải phiền phức đâu, ca ca mới là.”

Màn Thầu liếc nhìn đệ đệ Hoa Quyển vu khống bản thân: “Đệ mới là phiền phức.”

Hoa Quyển dịch bước sang bên cạnh: “Huynh là.”

“Đệ mới là.” Màn Thầu mất hứng hừ một tiếng.

“Ca ca là.”

Màn Thầu xụ mặt, xoay người, “Không để ý tới ngươi.”

“Không để ý thì không để ý.” Hoa Quyển cũng ngạo kiều cong người, không vui.

Mặc dù song bào thai rất tốt, nhưng có đôi khi vẫn sẽ cãi nhau đánh nhau, tỷ như hiện tại chỉ bởi vì một câu nói hai bé liền náo không vui.

Lục mẫu thấy có chút lo lắng, khoa tay múa chân bảo hai huynh đệ không được cãi nhau.

“Bài nội, là ca ca không để ý tới con.” Hoa Quyển bịch bịch chạy đến bên người Lục mẫu, dẫn đầu cáo trạng: “Ca ca hư.”

Lục mẫu thấy rõ ràng, rõ ràng là đệ đệ gây sự trước.

Hoa Quyển cáo trạng còn vụng trộm liếc Màn Thầu một cái, nghĩ thầm nếu như ca ca qua đây nói chuyện với mình, mình sẽ liền tha thứ ca ca.

Thế nhưng bé chờ a chờ, Màn Thầu chính là không phản ứng bé, nghe thấy cáo trạng cũng không phản ứng bé, trái lại là một mình ngồi xổm dưới tàng cây chơi cỏ nhỏ.

Ai nha. Hoa Quyển sốt ruột giậm chân, ca ca đang chơi cái gì a? Bộ dáng nhìn chơi rất vui, bé cũng rất muốn đi chơi.

Cho nên, hai bé cãi nhau còn chưa đầy mười phút, Hoa Quyển lại vụng trộm sán lên, đứng sau lưng Màn Thầu, “Ai da, có con kiến.”

Màn Thầu không phản ứng Hoa Quyển.

Hoa Quyển lại nói: “Mau nhìn, chỗ này chim nhỏ tới.”

Màn Thầu vẫn là không phản ứng Hoa Quyển.

“Wow, nơi này có một đóa hoa thật đẹp.” Hoa Quyển vừa nói vừa lén nhìn sắc mặt Màn Thầu, thế nhưng ca ca vẫn không có phản ứng, trong lòng lập tức không vui, muốn tiếp tục tức giận với ca ca, nhưng lại nhìn thấy ca ca đang chơi cỏ hình như chơi rất vui, liền lại ba ba sán lên, dẩu mông ngồi xổm bên cạnh, tha thiết mong chờ nhìn Màn Thầu: “Ca ca, ngươi đang chơi gì vậy? Nhìn chơi rất vui, ta cũng muốn chơi.”

Màn Thầu dịch sang bên cạnh.

Hoa Quyển dịch theo, hận không thể nằm sấp cả người lên người Màn Thầu, “Ca ca, đệ cũng muốn chơi.” Nói liền đưa ta về phía cỏ kia.

Màn Thầu vội ngăn Hoa Quyển: “Ai nha, đệ không được nhổ nó, nó phải rất nỗ lực mới có thể mọc từ trong khe đá ra.”

Hoa Quyển gật đầu: “Ừ ừ, đệ nhẹ nhàng.”

Chỉ chốc lát sau, hai bé lại gom cùng một chỗ thân thân mật mật chơi lên, còn thân thiết kêu: “Đệ đệ cẩn thận.”

“Ca ca cũng cẩn thận, đừng để ngã sấp xuống, ngã sấp xuống mông mông sẽ đau.”

Tống Tân Đồng đi ra từ viện của Lục mẫu, lại đi xem nữ nhi đi học một chút, nữ phu tử đang dạy bé nhạc khí, nhìn đàn được có hình có dạng. Nhạc cảm của Noãn Noãn không tệ, giả lấy thời gian, hẳn có thể đàn ra âm thanh mỹ diệu động lòng người.

Nữ phu tử thấy Tống Tân Đồng qua đây, dừng lại đến chào hỏi: “Lục phu nhân.”

“Thôi tiên sinh, ta đi ngang qua ngoài phòng, nghe thấy tiếng đàn của Noãn Noãn, cho nên vào xem một cái.” Tống Tân Đồng cảm thấy bản thân mình chính là gia trưởng truyền thống nhất, tôn trọng lão sư, lại quan tâm việc học của đứa nhỏ, hận không thể lúc nào cũng hỏi thăm tình huống của đứa nhỏ.

“Nương.” Noãn Noãn lắc lắc tay đau nhức, ngọt ngào gọi một tiếng.

Tống Tân Đồng đứng ngoài cửa sổ, không có trong phòng, ôn nhu hỏi: “Có nghiêm túc học không?”

Noãn Noãn cười ngọt ngào: “Con học có được không, nương không tin có thể hỏi Thôi tiên sinh.”

Nữ phu tử thạt thích Noãn Noãn rất có linh tính, gật gật đầu, “Bây giờ đại tiểu thư đã hiểu nhạc lý, mấy ngày nay càng là tiến bộ thần tốc, giả lấy thời gian, ở tài đánh đàn tất có một phen làm nên.”

Tống Tân Đồng trái lại không hi vọng Noãn Noãn thật lợi hại, chỉ cần con bé hiểu sơ cầm kỳ thư họa là được, không cần một chút cũng không hiểu mấy cái tài nghệ đó giống nàng là được, sau này tiểu cô nương gia ra ngoài tham gia yến hội, cũng miễn cho ăn không ngồi chờ.

“Nghe lời phu tử học cho nghiêm túc.” Tống Tân Đồng bàn giao mấy câu liền lui ra, sau đó về viện của mình.

Trong viện hoa đào nở được vừa lúc, hương thơm tứ phía, gió thổi qua, trong mỗi góc của tòa viện đều có thể nghe thấy.

Sau giờ ngọ ánh nắng vừa lúc, lúc này nằm trên ghế dựa phơi nắng thoải mái nhất, nhưng Tống Tân Đồng không thoải mái được bao lâu, song bào thai liền chạy tới lăn qua lăn lại nàng.

“Nương, muốn ôm ôm.”

May mà ghế dựa rộng rãi, Tống Tân Đồng ôm hai bé nằm trên ghế dựa cũng không cảm thấy chen chúc, “Sao không ngốc chỗ tổ mẫu ấy?”

Màn Thầu ôm trong lòng Tống Tân Đồng, “Tổ mẫu buồn ngủ rồi.”

Tống Tân Đồng nói: “Vậy có thể cùng nhau ngủ trưa với tổ mẫu.”

Song bào thai nhỏ giọng nói: “Nhưng mà bọn con muốn cùng một chỗ với nương.”

“Lớn như vậy, còn dán nương.”

“Thích nương nhất.” Màn Thầu ôm cánh tay Tống Tân Đồng, mềm giọng làm nũng.

“Nương cũng thích các con.” Tống Tân Đồng nhẹ nhàng vỗ lưng hai bé: “Vậy cùng nương ngủ một chút.”

“Thế nhưng con không muốn ngủ.” Hoa Quyển cảm thấy bé còn có thể chơi một hồi nữa.

“Vậy hai người ta với ca ca đi ngủ, tự con chơi của con đi.” Tống Tân Đồng ôm con trai lớn, sau đó nhắm mắt lại, “Ngoan ngoãn ngủ.”

Màn Thầu cũng chơi mệt, rất nhanh liền ngủ, hô hấp chậm rãi biến dài biến chậm.

Hoa Quyển mở to mắt nhìn nhìn ca ca với nương, lại nhìn nhìn tia sáng xuyên qua cành cây rơi xuống bên ngoài, trong ánh sáng long lanh có thật nhiều loại màu, màu đỏ, màu cam, màu xanh…

Gió nhẹ hây hẩy, lá cây bị thổi vang ào ào, gió thổi thổi, mí mắt Hoa Quyển cũng càng lúc càng nặng, chậm rãi cũng từ từ ngủ, còn ngáy nhỏ lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.