Chờ Diệu nhi ở Thẩm gia ổn định không
được bao lâu, hậu viện Hà gia cũng cho thuê. Tiền thuê nhà Lưu Đại Trụ
đưa lại một phần cho Trinh nương. Tiền cửa hàng thì giao lại toàn bộ cho nàng. Địa tô (tiền thu đc từ việc cho thuê đất, nhà chị cũng thuộc dạng địa chủ mà) của ba mươi mẫu đất bên ngoài trấn cũng giao hết lại cho
nàng. Hà Tam Lang để lại năm mươi tấm ngân phiếu, nếu đổi thành ngân
lượng cũng được khoảng hơn ba trăm. Bởi vậy cho nên trong tay Trinh
nương cũng có không ít tiền.
Diệu nhi tuy rằng ở Thẩm gia, nhưng ăn
mặc và chi phí đều không có chút dính dáng nào với Thẩm gia. Tất cả đều
do Trinh nương dùng tiền thuê nhà cùng tiền của hàng để chi trả. Số
tiền còn lại Trinh nương cất giữ, Diệu nhi còn ở lâu dài, cần dùng tiền
vào nhiều việc khác nữa.
Ban đầu Trinh nương sợ Diệu nhi tuổi còn
quá nhỏ, tiểu hài tử dễgây ầm ỹ, tới Thẩm gia lại mang thêm phiền toái
cho Thẩm Phong và Liêu thị. Cũng may Diệu nhi là đứa nhỏ nhu thuận yên
tĩnh. Thẩm Phong và Liêu thị đối đãi với Diệu nhi cũng rất khách khí.
Tuy không được thân thiết như với người nhà, nhưng vẫn là rất tận tâm
tận sức.
Thẩm Nghị đối đãi với Diệu nhi quả thật
quá tốt. Mỗi ngày đều dành ra một canh giờ để chạy tới để chơi đùa với
cậu em vợ, còn kể chuyện xưa cho Diệu nhi. Lúc đứa nhỏ được hai tuổi
cũng là lúc nó học theo người lớn nhiều nhất. Thẩm Nghị kiên nhẫn dạy dỗ Diệu nhi. Diệu nhi cũng rất thích vị tỷ phu Thẩm Nghị này. Cảm tình
giữa hai người ngày một tăng, rất là thân thiết. Trinh nương nhìn thấy,
trong lòng rất vui mừng.
Người lớn vĩnh viễn không có tâm tư đơn
thuần như bọn nhỏ. Tranh nhi thích nhất Diệu nhi. Trong mắt nó, Diệu nhi cũng giồng như Hâm nhi, đều là đệ đệ nó, đều là tiểu oa nhi, đều cần ca ca là nó đây bảo vệ. Tiểu hài tử luôn thích tiểu hài tử. Chiều nào sau
khi học xong, Tranh nhi cũng chạy đi tìm Diệu nhi chơi. Nếu mà tìm không ra, liền đuổi theo mẫu thân nhà mình mà hỏi. Liêu thị bị hỏi đến phiền, liền bảo Trinh nương mỗi ngày để ý giờ Tranh nhi học xong mang Diệu nhi tới phòng nàng. Hai người lớn ngồi một chỗ thêu hoa làm việc nhà, hai
đứa nhỏ cùng nhau chơi đồ chơi. Chỉ cần không cãi nhau đánh nhau, Liêu
thị coi như tìm bạn cho con mình cùng chơi.
Đối với Tranh nhi mà nói, có Diệu nhi cái gì cũng tốt, có thể cùng nhau chơi ngựa gỗ, có thể cùng nhau xếp hình.
Tuy rằng hầu hết thời gian đều là một mình hắn đùa vui nhưng có thêm
người cũng vẫn tốt. Nếu nói có chút không tốt chính là vấn đề xưng hô.
“Con phải gọi Diệu nhi là thúc thúc. Đệ ấy là đệ đệ của tứ thẩm con, là trưởng bối của con.” Liêu thị nhắc nhở Tranh nhi.
Tranh nhi nhìn Diệu nhi bên cạnh đang
chơi ngựa gỗ, miệng còn hô “Giá, giá”, liền mở miệng, “Đệ ấy không lớn
bằng con. Con mới không gọi đệ ấy là thúc thúc đâu.”
Liêu thị bất đắc dĩ. Vì chuyện xưng hô
này nàng đã dạy Tranh nhi không biết bao nhiêu lần. Ở trước mặt Trinh
nương, nàng không muốn con lại xưng hô không quy củ. Đành phải nhẫn nại
nói thêm một lần, “Diệu nhi tuy rằng còn nhỏ, nhưng vẫn là trưởng bối.
Phu tử của con dạy con như thế nào hả?”
Tranh nhi không kiên nhẫn nói lại một
câu, “Đệ ấy chỉ là một tiểu hài tử. Con gọi đệ ấy cũng có hiểu được đâu. Thôi, nương đừng ẫm ỹ nữa, thực phiền mà.”
(Thiếu Quân: Oa oa, thích nhóc Tranh nhi này nha! mới có chút tuổi mà ra dáng đàn anh gớm.
TĐHS: Tao gửi thấy mùi hint, mày có ngửi thấy không? >.
Trinh nương thấy không khí không tốt liền chạy tới hoà giải, “Đại tẩu, bọn nhỏ còn nhỏ mà, cũng không cần phải
xưng hô như vậy. Chờ chúng lớn chút sẽ tự biết thôi.”
Liêu thị bị chính con mình nói cho như
vậy, tức đến không nói ra lời, cũng lại luyến tiếc làm khó con mình. Đứa nhỏ này là khúc ruột của nàng. Cũng may là Trinh nương cho nàng bậc
thang đi xuống. Trừng mắt liếc nhìn con một cái mới ngượng ngùng nhìn
Trinh nương nói, “Khiến đệ muội chê cười rồi.”
Trinh nương cười cười lắc đầu, “Đại tẩu nói gì vậy. Là Diệu nhi mang phiền toái cho tẩu rồi.”
Liêu thị xua tay, cầm lấy xiêm y trong
tay chuẩn bị khâu cho Tranh nhi, “Đều là người một nhà, có gì mà phiền
toái với không phiền toái. Dù sao cũng chỉ là thêm đôi đũa, muội đừng
nghĩ nhiều, dù thế nào cũng nên để tâm thanh thanh sở sở. Đứa nhỏ trong
nhà cũng không có nhiều, chăm một đứa là chăm, chăm hai đứa cũng là
chăm. Đứa nhỏ nhỏ như vậy có thể ăn được bao nhiêu đồ ăn chứ?”
Trinh nương cầm đôi giày nhỏ định may cho Diệu nhi trong tay, nghe thấy Liêu thị nói như vậy, biết nàng khách sáo với mình. Nếu nàng mang theo Diệu nhi, vậy cũng có nghĩa là sẽ ở lại
lâu dài, có một số việc nên nói rõ ràng ngay từ lúc đầu, cười nói, “Đại
tẩu, mỗi ngày đều phải lo lắng chuyện trong nhà. Tuy rằng nói tiểu hài
tử ăn không bao nhiêu, nhưng ngày sau còn lớn lên. Ngày còn dài, đệ ấy
là đứa nhỏ của Hà gia, nên để Hà gia dưỡng.”
Liêu thị cũng chỉ là khách khí một chút, lập tức cũng không nói thêm cái gì nữa.
Sáng sớm ngày hôm nay, Thẩm Nghị liền gọi Trinh nương, “Nàng đưa bộ y phục thêu cỏ xuân nàng làm vài ngày trước cho ta đi.”
Trinh nương đã may xong bộ y phục thêu cỏ xuân, liền lấy ra cho Thẩm Nghị, giúp hắn sửa sang lại, “Sao vậy, Hôm
nay huynh muốn ra ngoài sao?”
Thẩm Nghị gật gật đầu, “Ta có thể đỗ tú
tài ít nhiều cũng là nhờ lời chỉ điểm của Phùng tiên sinh. Vài ngày
trước Phùng tiên sinh đi kinh thành thăm bạn, hôm trước mới trở về. Hôm
nay liền rủ bạn bè cũng đám học trò chúng ta cùng đi đạp thanh, ta muốn
đi cùng.” Phùng tiên sinh trong miệng Thẩm Nghị là một danh nho. Nghe
nói lúc còn trẻ đã từng dạy học cho công tử của Dương đại nhân ở kinh
thành. Dương công tử kia hiện giờ đã làm quan tới chức thượng thư.
Trinh nương suy nghĩ một chút, liền nói
với Thẩm Nghị, “Khi nào huynh xuất môn. Nếu không vội, đợi ta tới phòng
bếp làm chút điểm tâm, trên đường nếu có đói bụng thì ăn một chút lót
dạ.”
Thẩm Nghị cười hì hì nói với Trinh nương, “Được, nàng cứ làm đi. Dù sao ta cũng còn phải chờ Hoài Viễn để cùng nhau đi mà.”
Trinh nương nghe liền thấy mất hứng,
“Không còn ai tốt hay sao mà lại đi với hắn?” Từ lần trước tới Trương
gia, Trinh nương liền sinh lòng chán ghét người nhà Trương gia. Chương
phu nhân cùng đại tiểu thư Chương Hoài Xuân đối với nàng một bộ dáng âm
dương quái khí, nhưng đối với Thẩm Nghị lại là tươi cười niềm nở. Tuy
rằng Chương Hoài Viễn khi đưa họ đi cũng đã nói lời xin lỗi, nhưng mà ai biết nhà bọn họ có cái tâm tư gì chứ?
(Hoài Xuân: Nghe tên cũng biết là người không tốt rồi.)
Thẩm Nghị thấy Trinh nương mất hứng, biết trong lòng nàng không vui. Cẩn thận dùng khuôn mặt tươi cười bồi tội,
“Ta biết nàng không thích Chương gia. Nhưng mà Hoài Viễn là người tốt,
trước kia… Hắn quả thật hy vọng ta có thể cùng muội muội của hắn… Nhưng
sau khi ta thành thân, hắn cũng không đề cập đến việc này nữa. Nàng yên
tâm đi.”
Trinh nuơnưg thấy tâm sự của mình bị nhìn thấu, có chút xấu hổ, “Ta nào có không thích bọn họ… Ta đi chuẩn bị
chút điểm tâm cho huynh.” Nói xong hoảng hốt bỏ chạy.
Đợi Thẩm Nghị xuất môn, trinh nương cùng
Liêu thị liền đi dọn dẹp trong nhà. Đến giữa trưa, lúc nàng vừa dỗ ngủ
được Diệu nhi thì mẫu tử Chương gia tới chơi.
Mặt Chương phu nhân hẹp dài, cái cằm nhọn gầy. Diện mạo Chương Hoài Xuân cũng giống như của mẫu thân nàng, khiến
cho người ta vừa nhìn thấy… lòng liền khó chịu.
Liêu thị mang theo Trinh nương tiếp đón
hai mẫu tử Chương gia. Chương phu nhân chỉ cười khanh khách cười nói với Liêu thị, “Thẩm muội muội dạo này có tốt không? Tại sao lại gầy đi
nhiều vậy? Ta nói nha, đây là chuyện xui dính vào đó, cần thận bị sát
khí bám vào đó.” Nói xong lời này còn cố ý liếc nhìn Trinh nương.
Liêu thị vừa nghe thấy lời này mày liền
nhíu lại, liếc nhìn Trinh nương trấn an, khẩu khí đối với hai mẫu tử
Chương gia liền không tốt, “Chương phu nhân nói vậy là sao? Không biết
hôm nay Chương phu nhân đến đây là vì chuyện gì.”
Chương phu nhân lại giống như không nghe
thấy gì, giống như mới lần đầu tiên gặp Trinh nương, “Uy uy, đây là tiểu nương tử Thẩm gia phải không? Ai ô ô… Xem khuôn mặt nhỏ nhắn này đi, so với lần trước ta nhìn thấy đã gầy đi không ít nhỉ. Cũng khó trách… Đã
mất cha lại mất cả nương, lại còn mang theo con riêng… Ai u, coi cái
miệng ta này.” Làm bộ đánh vào miệng mình một cái, lại tiếp tục tỏ vẻ
hiền lành nói với Trinh nương, “Ta là người nhanh mồm nhanh miệng, nếu
có nói sai điều gì, tiểu nương tử cũng đừng để trong lòng a.”
Trinh nương tức giận đến mức mặt mũi
trắng bệch, hừ lạnh một tiếng nói, “Chương phu nhân chê cười rồi. Sao ta dám để trong lòng chứ. Chương gia không hổ là dòng dõi thư hương nha…”
Nàng không giỏi cùng người tranh cãi. Biết rõ Chương phu nhân cố ý chọc
tức nàng, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại không nghĩ ra từ nào để
đáp trả lại.
Chương Hoài Xuân đắc ý nói, “Nhà chúng ta chính là dòng dõi thư hương đấy. Cũng không biết Nghị ca ca trúng phải
tà thuật gì, đường đường là một tú tài thế mà lại đi cưới nữ nhi của một thương nhân hạ đẳng làm vợ.”
Chương phu nhân tưởng rằng nữ nhi sẽ
không nói câu này. Thẩm Phong không phải cũng là thương nhân hay sao?
Vội quát một tiếng, rồi xin lỗi Liêu thị, “Thẩm muội muội đừng giận.
Hoài Xuân! Còn không mau chịu tội với tẩu tẩu.” Quả nhiên thấy mặt Liêu
thị trầm xuống.
Sắc mặt Liêu thị nặng nề, mẫu tử Chương
gia này cũng quá không biết chừng mực, “Không cần, đại lễ của tiểu thư
ta nhận không nổi! Chương phu nhân, nếu hôm nay ngài không có chuyện gì
khác, xin mời trở về đi.” Trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.
Chương phu nhân trừng mắt nhìn nữ nhi,
cho tới tận lúc Chương Hoài Xuân cúi thấp đầu xuống mới làm mặt tươi
cười nói, “Muội muội đừng giận. Hôm nay đến là vì nghe thấy chút chuyện, cảm thấy… Thật sự là cảm thấy không thể không nói với muội muội a…”
Nàng nhìn Trinh nương, đắc ý cười, “Trên đường có chút đồn đãi, chuyện
có chút quan hệ với tiểu nương tử nhà muội muội a.”
Liêu thị cau mày, nhìn Trinh nương, không kiên nhẫn nói, “Chương phu nhân, nếu là chuyện đồn đại, vậy không cần
để ý tới nó. Nếu không còn chuyện gì khác, xin mời đi cho.”
Chương phu nhân tiếp tục nở nụ cười.
Chương Hoài Xuân lại đắc ý dào dạt nhìn Trinh nương. Trong lòng Trinh
nương oán thầm, khẳng định không phải chuyện hay ho gì!
Quả nhiên chợt nghe thấy Chương phu nhân
nói, “Lão gia nhà ta là phu tử của Thẩm tú tài. Nay thấy thanh danh Thẩm tú tài bị hao tổn, lão gia nhà ta rất là đau lòng a…” Giả mù sa mưa làm bộ một chút, “Chuyện đồn đại này có chút khó nghe… Ai. Sao lại có người nhẫn tâm nói như vậy chứ…”
Chuyện liên quan đến thanh danh Thẩm Nghị cũng là chuyện liên quan đến thanh danh Thẩm gia. Liêu thị không thể
không để tâm, ý bảo Chương phu nhân tiếp tục nói.
Chương phu nhân nhận được ám chỉ, liền
bừng bừng nói tiếp. Kỳ thật nói đến nói đi cũng không ngoài vài chuyện.
Một là chuyện Trinh nương vào cửa nửa năm cũng chưa có bầu. Hai là
chuyện cha mẹ Trinh nương cùng mất một ngày. Hơn nữa Hà Tam Lang lại là
đột nhiên mà mất. Nói Trinh nương khắc cha mẹ, mệnh không tốt. Chuyện
thứ ba là Trinh nương dùng việc nuôi dưỡng Diệu nhi để mưu toan chiếm
lấy tài sảm trên danh nghĩa của Hà gia.
Trinh nương không có bầu là vì nàng căn
bản không có cùng Thẩm Nghị viên phòng. Điều này thuần tuý chỉ là lời
nói vô căn cứ, Liêu thị nghe xong cũng không nói gì. Ngoài ra còn có hai chuyện khác cũng chẳng hiểu thế nào mà cũng nói vào. Một là chuyện mệnh Trinh nương không tốt khắc chết cha mẹ nên việc Liêu thị ngoại trừ
Tranh nhi không có thêm đứa nhỏ nhà nào cũng là do Trinh nương khắc.
Thậm chí ngay cả chuyện vong thê Tôn thị của Thẩm Huy cũng tính lên đầu
Trinh nương. Nói là hai lão Thẩm gia vì định hôn sự Thẩm Nghị với Trinh
nương nên từ thời điểm đó đã khắc lên toàn gia Thẩm gia.
Sau khi nghe thấy mặt Trinh nương đã tái
mét, cả người phát run. Ba một tiếng đem chén trả nện ở trước mặt Chương phu nhân. Sắc mặt xanh mét chỉ vào đại môn, “Cút! Hai người các ngươi
cút ra ngoài cho ta!”
Chương phu nhân biến sắc, khinh thường
nói, “Sao? Tiểu nương tử thẹn quá hoá giận hả? Chưa biết chừng, lời đồn
đãi kia cũng chẳng phải chỉ là lời đồn đãi, có khi là sự thật ấy chứ…”
Chương Hoài Xuân đắc ý cười, còn không
quên khinh miệt nói, “Nhìn bộ dáng người đàn bà chanh chua này xem, có
điểm nào xứng đôi với Nghị ca ca chứ?”
Giờ phút này, hai mắt Trinh nương đỏ rực, cầm cái chén trà của Liêu thị tiếp tục ném qua, “Cút! Các người nếu
không cút!, Ta… Ta… Ta liền lấy chổi đuổi các ngươi ra ngoài!”
Hai mẫu tử Chương gia đắc ý rời khỏi Thẩm gia. Trinh nương ngây ngốc nhìn chén trà vỡ nát tan tành, đột nhiêm ôm
mặt khóc chạy về phòng.
Liêu thị nhìn đống hỗn độn trên sàn thở dài thật lâu.