Chờ về đến trấn Tú Thủy, đã là hơn tháng
mười một. Chỉ là lúc đi, Thẩm Nghị nghĩ nhất định mình sẽ mang danh cử
nhân trở về, không đoán được hiện tại người đã trở lại, cũng là đã thay
đỏi nghiên trời lệch đất.
Thẩm Phong và Trinh nương còn không biết
Thẩm Nghị ở tình gặp phải loại chuyện này. Thấy Thẩm Nghị trở lại, liền
vô cùng cao hứng.
Thẩm Nghị có chút mệt mỏi, “Đại ca, hiện tại đệ rất mệt. Đệ muốn đi nghỉ.”
Thẩm Phong có chút kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi thêm điều gì, “Được được, đệ đi nghỉ ngơi đi.”
Trở lại phòng, Thẩm Nghị liền sốt ruột đi nhìn con. Tuy rằng Trinh nương có cảm giác được cảm xúc của hắn có chút thay đổi, nhưng cũng không hỏi chuyện gì đã xảy ra, chỉ đem Minh nhi
đưa cho Thẩm Nghị.Thẩm Nghị ôm Minh nhi mềm mềm trắng trẻo trong lòng,
nhìn theo bóng Trinh nương vội vàng thu thập hành lý cho mình, mới cảm
giác được một ít kiên định trong lòng. Lúc trong nhà lao, hắn chỉ có một ước muốn duy nhất là nhìn thấy con và thê tử. Hiện tại về nhà, hắn cảm
giác được trong lòng tràn đầy tình cảm ấm áp.
Minh nhi nửa tuổi chỉ ăn sữa cũng rất mập mạp, luôn lắc lắc thân mình muốn lấy miếng ngọc bội ở bên eo của Thẩm
Nghị. Thẩm Nghị hôn mạnh một cái lên mặt nó. Minh nhi liền hắc hắc nở nụ cười, sau đó lại cúi đầu tiếp tục cố gắng túm lấy miếng ngọc bội.
Thẩm Nghị thấy vậy liền cởi miếng ngọc
bội ra cho nó nghịch. Minh nhi cầm miếng ngọc bội nhìn nửa ngày, liền bỏ nó vào miệng cắn. Nước miếng dây ra, dính hết lên bề mặt ngọc bội.
Trinh nương vừa thu dọn quần áo vừa cười, “Chàng cẩn thận chú ý nó một chút, răng mới mọc, đừng để cho nó cắn mạnh đau răng.”
Thẩm Nghị nghe thấy vội lấy miệng ngọc
bội ra khỏi miệng Minh nhi. Nhìn trên cái lợi hồng hồng của nó nhô ra
hai cái răng nho nhỏ, Thẩm Nghị a ha cười rộ lên, “Tiểu gia hỏa này lớn
nhanh thật, càng ngày càng nghịch ngợm.”
“Tiểu hài tử luôn lớn rất nhanh. Hiện tại nó thấy cái gì liền cắn cái đó, nước miếng dây ra khắp nơi.” Trinh
nương nói xong liền bảo Tam Nha mang nước ấm tiến vào.
Thẩm Nghị liếc mắt nhìn ngực Trinh nương sau khi sinh càng thêm đầy đặn, “Nó cắn nàng sao?”
Mặt Trinh nương đỏ lên, xấu hổ sẵng giọng, “Vừa trở về đã không đứng đắn rồi.”
Minh nhi với nửa ngày cũng không lấy được ngọc bối, oa một tiếng khóc lớn. Trinh nương vội chạy đến ôm lấy nó dỗ
dành. Vừa chui vào lòng mẫu thân, Minh nhi liền dùng sức dụi dụi vào
ngực nàng.
Tam Nha bưng nước ấm vài rồi lui ra.
Trinh nương ngồi trên phản, quay lưng lại với Thẩm Nghị rồi vén áo lên,
đặt nhũ hoa vào miệng Minh nhi. Minh nhi lầm bầm một chút rồi bắt đầu
ăn.
“Trên đường mệt mỏi, chàng đi tắm rửa cho sạch đi.” Trinh nương chỉ vào nước ấm nói với Thẩm Nghị.Thẩm Nghị lấy
khăn lau mặt, lại dùng số nước ấm còn lại ngâm chân, cảm thán nói, “Ở
nhà vẫn là tốt nhất. Ở chỗ tam ca cũng không thoải mái bằng ở phòng
mình.”
Trinh nương vừa uy Minh nhi uống sữa vừa
dỗ nó ngủ, nghe thấy vậy liền ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thẩm Huy, “Chàng còn tới chỗ tam ca sao?”
Trinh nương vỗ về lưng Minh nhi, cảm thấy nó đã ngủ mới cẩn thận nâng nó lên, dùng khăn cẩn thận lau khóe miệng
dính đầy nước miếng cho nó, rồi nhẹ nhàng đặt hắn vào nằm trong nôi, để
cho Thẩm Nghị nhẹ nhàng đưa nôi, còn mình thì đi rửa mặt chải đầu.
Thổi tắt ngọn nến, Trinh nương vừa bước
lên giường đã bị Thẩm Nghị gắt gao ôm vào lòng. Tay Thẩm Nghị trượt theo vạt áo tiến vào, vuốt ve cái lưng láng mịn của nàng. Trinh nương có
chút tránh né, sau đó hơi ngượng ngùng. Từ biệt nửa năm, từ sau khi hai
người thành thân đây là lần đầu tiên cách xa nhau lâu như vậy.
“Đừng nhúc nhích, để cho ta ôm nàng một cái.” Thanh âm của Thẩm Nghị có chút đè nén, cũng có chút sợ hãi và một chút thoải mái.
Trinh nương nghe tiếng hít thở của hắn,
lẳng lặng không nói lời nào.“Ta không tham gia khoa cử, đã xảy ra rất
nhiều chuyện….” Cũng không biết trải qua bao lâu, Trinh nương đã sắp
ngủ, Thẩm Nghị mới mở miệng. Trinh nương giật mình một cái, cố gắng tỉnh táo lại, sau đó chăm chú nghe Thẩm Nghị kể lại rất cả mọi chuyện.
Trong toàn bộ quá trình Trinh nương không nói một câu nào, chỉ có nước mắt không ngừng rơi xuống. Đến cuối cùng
nghe thấy Thẩm Nghị nói hắn muốn trả lại trong sạch cho Trần gia, muốn
sau này lập lại tấm bia cho một nhà bốn người Trần gia, Trinh nương
không thể không gật đầu.
“Nàng có trách ta không? Buông tha cho khoa cử… Ngay cả sau này cũng…”
“Quan trường vô tình, tướng công, ta chỉ
mong chàng cùng con có thể bình bình an an mà trải qua cả đời này. Không cầu vinh hoa phú quý, chỉ cầu ba người một nhà chúng ta có thể bình an
vô sự nắm tay nhau đến già.” Trinh nương kiên định nói với Thẩm Nghị.
“Về phần mấy chuyện kia, chàng muốn làm
gì ta cũng không ngăn cản, nhưng chỉ có một điều,” Trinh nương xoay
người, nhìn vào mắt Thẩm Nghị, kiên định nói, “Đừng khiến cho chính mình gặp nguy hiển, ta và con không có chàng không được!”
Thẩm Nghị lấy tay đè gáy nàng xuống, nghiêng người xuống, hôn lên môi nàng, “Ta biết, ta sẽ không làm chuyện gì hồ đồ.”
Thẩm Nghị lau đi nước mắt nơi khóe mắt
nàng, nụ hôn chậm rãi sâu sắc. Nến đỏ từ từ cháy, chiếu ánh áng lên
khung cảnh triền miên.
Ngày thường, trong lúc nửa đêm, Minh nhi
luôn luôn khóc nháo. Đêm nay, dường như nó hiểu được cha mẹ nó cần cái
gì, im lặng ngủ suốt một đêm, không hề khóc nháo.
Ngày hôm sau, Thẩm Nghị và Thẩm Phong ở
trong thư phòng nói chuyện nửa ngày, sau khi bước ra, sắc mặt Thẩm Phong âm trầm, vỗ vỗ bả vai Thẩm Nghị, “Người không xảy ra việc gì là tốt
rồi, tạm thời cứ ở nhà đã.”
Với bên ngoài, Thẩm gia đều nói Thẩm Nghị lên thành, khí hậu không hợp nên bị bệnh, chậm trễ kỳ thi. Trấn Tú Thủy có nhiều người nghe thấy vậy đều nói đáng tiếc.
Những ngày ở nhà vô cùng thư thái. Mỗi
ngày Thẩm Nghị đều chơi đùa với con. Diệu nhi thấy hắn trở lại cũng rất
vui vẻ. Diệu nhi đã sáu tuổi, chiều nào từ học đường về, chuyện đầu tiên hắn làm chính là chơi đùa với Minh nhi, lấy một cái trống bỏi hoặc một
con ngựa gỗ, Minh nhi đều khiến mấy món đồ chơi nhỏ đó của hắn dính đày
dấu răng.
Đối tượng vẽ hiện tại của Diệu nhi chủ
yếu là Minh nhi. Minh nhi khóc, cười, đi, ngồi, đủ các loại bộ dáng.
Thẩm Nghị cẩn thận nhìn hắn vẽ, quay đầu thương lượng với Trinh nương,
“Diệu nhi vẽ rất có năng khiếu, có nên mời một họa sư tới dạy cho nó
không?”
Trinh nương đã sớm có ý nghĩ này. Từ sau
chuyện Thẩm Nghị gặp phải lúc lên tỉnh, nàng liền không mong muốn Diệu
nhi cũng bước chân vào con đường làm quan. Nếu Diệu nhi có thể được danh sư chỉ điểm, lấy họa xử thế (ý đại khái là dùng tranh kiếm cơm), cũng chính là một loại cuộc sống.
Hai vợ chồng cùng nhau thương lượng. Thẩm Nghị liền chuẩn bị nhờ Phùng tiên sinh tìm giúp hộ một họa sư có tiếng, để có thể dạy dỗ thật tốt cho Diệu nhi.
Tuy rằng Thẩm Nghị vẫn thường xuyên nhớ
đến một nhà Trần đại nhân, tuy nhiên hiện tại hắn hiểu được rằng, chuyện Trần đại nhân, nhất định vào một ngày nào đó sẽ được tra lại công đạo.
Hắn tin rằng ngày đó sẽ không quá xa.
Có đôi khi, không làm gì cũng chính là một loại công việc.