Tú Tài Nương Tử

Chương 46: Diệu ca nhi bái sư (Thượng)…



Hứng thú của tiểu hài tử đều phải bồi dưỡng từ nhỏ, mà hứng thú được bồi dưỡng tốt thì mới có thể trở thành kỹ năng. Diệu nhi được Thẩm Nghị dạy dỗ, ngoại trừ thi thư văn vẻ mà tiểu hài tử sáu tuổi cần học, về phương diện hội họa cũng rất phát triển.

Thẩm Nghị nghĩ hay là tìm giúp Diệu nhi một sư phụ chuyên về vấn đề này cho hắn, liền cùng Thẩm Huy thương lượng một chút. Thẩm Huy trầm ngâm một lúc cũng thấy không sai, liền để cử một người, người này chính là đế sư của tiên đế, Thành Mặc cư sĩ.

“Thành Mặc cư sĩ năm đó là lão sư chuyên giáo dục cho tiên đế, dạy người đọc sách và hội họa, không chỉ văn học xuất chúng, mà tài vẽ thủy mặc đan thanh* cũng đứng thứ nhất đương thời. Nếu người có thể đồng ý nhận dạy bảo Diệu nhi, vậy thì không chỉ hội họa, mà ngay cả phương diện văn học cũng không cần lo lắng.” Thẩm Huy nói với Thẩm Nghị. “Tuy nhiên lão cư sĩ này từ lúc tiên đế băng hà đã cáo lão hồi hương. Hiện tại cũng ru rú trong nhà, không dễ dàng tiếp khách. Muốn hắn thu nhận đồ đệ, lại là thầy dạy chính… Chỉ sợ rất khó.”

(* Thủy mặc đan thanh: không rõ lắm nhưng chắc là một kiểu vẽ của Trung Hoa, từng nghe bào “Thủy mặc đan thanh” của Lý Ngọc Cương, hay kinh khủng, mọi người nếu thích thì có thể thử nghe https://www.youtube.com/watch?v=XZICH9F3MQE)

Thẩm Nghị cau mày, “Có khó cũng phải thử xem. Nếu Diệu nhi có thiên phú vậy thì không thể chậm trễ nó.”

Nói như vậy, Thẩm Nghị liền quyết định, nhất định phải để cho Diệu nhi bái Thành Mặc cư sĩ làm lão sư.

Nhoáng một cái đã qua năm mới, Thẩm Huy cũng không trở về thư viện chỉ viết một xấp thư thật dài sai người đưa tới thư viện, sau đó an tâm ở lại Thẩm gia. Hoa Đào hiện tại là phụ nữ mang thai, Thẩm Huy sợ nàng lặn lội đường xa ảnh hưởng tới sức khỏe, ngay cả nữ nhi là Ngọc nhi phần lớn thời gian cũng đều do hắn trông coi.

Cũng giống như năm trước, cách năm mới hơn mười ngày là lúc lão nhị Thẩm An mang theo Lưu thị và bọn nhỏ trở lại. Người một nhà ở cùng một chỗ vui vẻ trải qua một năm. Ai cũng không nhắc đến mấy chuyện không vui.

Qua năm mới, Thẩm Nghị liền hỏi thăm tình hình của Thành Mặc cư sĩ, định đưa Diệu nhi đi học.

Quê hương của Thành Mặc cư sĩ ở trong một trấn của Vĩnh Châu. Lúc Thẩm Nghị mang Diệu nhi đến Vĩnh Châu, sau đó nghe ngóng lại trợn tròn mắt. Nhà của Thành Mặc cư sĩ không ở trong trấn mà là trên một ngọn núi phía bên ngoài trấn, cách trấn hơn ba mươi dặm.

Thẩm Nghị mang Diệu nhi đến khách điếm nghỉ trọ, nhìn Diệu nhi bị đông lạnh mà đỏ bừng cái mũi nhỏ, đau lòng hỏi, “Có khỏe không?” Chỗ này cách Tú Thủy trấn đại khái khoảng mười ngày lộ trình. Mười ngày nay ngồi trên xe ngựa, buổi tối ngủ trong khách điếm, đứa nhỏ này cũng hốc hác đi không ít. May mà Diệu nhi hiểu chuyện, suốt dọc đường không hề kêu khổ kêu mệt.

“Ân! Vẫn tốt ạ!” Diệu nhi khụt khịt cái mũi, thở ra một làn khói, cười vui vẻ nói.Thẩm Nghị cười, sờ sờ đầu hắn, “Nhanh ăn cơm thôi, cơm nước xong chúng ta phải chạy tiếp rồi. Chắc là tối nay sẽ đến nơi. Sau đó chúng ta phải tìm một chỗ gần đó ngủ lại, sáng sớm ngày mai mới đi bái phỏng lão cư sĩ.”

Diệu nhi đáp một tiếng, cầm một cái bánh bao và múc ít canh lên ăn. Hai người nhanh chóng ăn xong cơm. Thẩm Nghị lại mua thêm ba cái bánh nướng cho vào trong ngực, dắt tay Diệu nhi, hỏi xa phu trong trấn rõ ràng đường đi, mới ôm Diệu nhi lên xe chuẩn bị đi tới sơn trang.

Trên đường, Thẩm Nghị ôm chặt Diệu nhi vào lòng. Diệu nhi nhìn ngọn núi mù sương phía xa, kinh hỉ kêu lên, “Tỷ phu, huynh xem! Trên núi kia còn có tuyết nè?”

Thẩm Nghị nhìn theo hướng tay hắn chỉ, trên ngọn núi xa xa, mây mù che kín, ánh dương lại làm cho nó càng thêm vàng óng ánh. Ánh mắt Thẩm Nghị dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng của Diệu nhi. Đứa nhỏ này, càng lớn càng thấy thanh tú, “Diệu nhi, nếu lão cư sĩ có thể nhận đệ làm đồ đệ, có thể đệ sẽ phải sống ở trong đó một mình rất lâu…”

Diệu nhi nghe vậy có chút thương cảm, tay hắn kéo lấy vạt áo của Thẩm Nghị, cọ cọ trong lòng hắn, “Tỷ phu, vậy đệ không đi có được không?”

Thẩm Nghị ôm chặt hắn, thấm thía nói, “Diệu nhi, đệ học vẽ cũng đã ba năm rồi, phu tử trong trấn chũng ta đều nói không dạy được đệ nữa. Hiện tại, tuổi đệ còn nhỏ, đúng là thời điểm để học tập tốt nhất. Tỷ phu và tỷ tỷ cũng rất luyến tiếc đệ, nhưng mà nếu đệ có thể được danh sư dạy bảo, sau này sẽ đạt được tiền đồ lớn!”

Thẩm Nghị từ sau khi về nhà đã suy nghĩ rất lâu. Hắn nghĩ đến cuộc sống từ nhỏ đến lớn của mình, có đôi khi lại cảm thấy mình chỉ là một phế nhân, bởi vì hắn cái gì cũng không biết, chỉ biết học hành. Giống như Thẩm Huy đã nói, ba ca ca đã che chở hắn quá tốt, để hắn không phải lo đến kế sinh nhai, không phải bôn ba chịu khổ, sinh ra đã thuận lý thành chương hưởng thụ cuộc sống. Trái lại, ba ca ca, đại ca thì làm chủ cửa hàng, còn cùng nhị ca đem cửa hàng này phát triển đến tận Chu Châu. Đại ca nhị ca đều có cửa hàng của riêng mình, mục tiêu của riêng mình. Tam ca cũng có sự nghiệp riêng, tuổi còn trẻ đã làm đến chức sơn trường của Tùng Nhân thư viện.Nhìn lại chính mình, ngoại trừ đọc sách? Còn có thể làm cái gì?

Cho nên Thẩm Nghị không muốn Diệu nhi giống hắn. Diệu nhi và hắn không giống nhau, Hà gia không còn nam nhi nào khác. Diệu nhi cũng không có huynh đệ giúp đỡ. Nó chỉ có thể dựa vào đôi chân của chính mình để bước đi. Nếu vẫn dựa dẫm vào Thẩm gia, hiện tại tuổi Diệu nhi còn nhỏ thì không sao, nhưng lúc lớn lên, vấn đề cũng sẽ dần dần xuất hiện. Để đến lúc đó đứa nhỏ này mới tỉnh ngộ, chi bằng để cho nó học được cách tự lập, rời bỏ được che chở của tỷ tỷ và tỷ phu, học được cách tự mình bay lên.

Diệu nhi phải tự tìm thấy tương lai của chính mình, bọn họ không thể che chở nó, sủng nó mãi được. Nếu thực sự làm như vậy, thì chỉ làm hại Diệu nhi mà thôi!

“Đệ biết tỷ tỷ và tỷ phu đều vì muốn tốt cho đệ, nhưng đệ luyến tiếc hai người a… Đệ cũng luyến tiếc Minh nhi!” Diệu nhi thực hoài niệm đám nhỏ của Thẩm gia. Lúc hắn và Thẩm Nghị rời đi, Tranh nhi và mấy đứa nhỏ hắn dẫn theo để tiễn hắn đều khóc. Tỷ tỷ khóc, Minh nhi cũng oa oa khóc lớn, cứ nghĩ đến là lòng Diệu nhi lại khó chịu.

“Diệu nhi…” Thẩm Nghị nhìn hốc mắt hắn đo đỏ, có chút không đành lòng, nhưng vẫn rất nghiêm túc nói với hắn, “Huynh và tỷ tỷ đệ, còn cả Minh nhi đều là thân nhân duy nhất trên đời này của đệ. Đệ rời khỏi chúng ta, chúng ta cũng vô cùng luyến tiếc. Nhưng mà Diệu nhi, đệ có nhớ đến cha và nương của đệ không? Đệ không thể quên đệ chính là con cháu Hà gia, trong tên đệ có ánh sáng, nhìn đi, Diệu nhi, cha đệ đặt cái tên này cho đệ, chính là muốn đệ quang tông diệu tổ.”

“Lần này đi nhất định phải cầu lão cư sĩ thu nhận đệ. Đệ cũng phải ngoan ngoãn đi theo cư sĩ học tập. Tỷ tỷ và tỷ phu tuy không hy vọng đệ có thể xuất sĩ làm quan, nhưng con đường nhân sinh là ở ngay dưới chân mình, đệ muốn học vẽ là do chính đệ lựa chọn. Chờ đệ theo cư sĩ học thành tài trở về, con đường sau này của đệ đi như thế nào, tất cả đều do chính đệ lựa chọn.” Thẩm Nghị vuốt đầu Diệu nhi, hàm súc cười nói.

Diệu nhi cái hiểu cái không nghe hắn nói. Mấy lời này của Thẩm Nghị hắn đều không hiểu lắm, nhưng có một chuyện thì hắn hiểu, đó là hắn nhất định phải bái được Thành Mặc cư sĩ làm thầy, trở thành đệ tử của hắn, chờ học thành tài, rồi sẽ có thể quay về Thẩm gia đoàn viên với tỷ tỷ, tỷ phu và cả Minh nhi nữa.

Thẩm Nghị cũng không quan tâm Diệu nhi có hiểu hay không. Hắn còn nhỏ, không hiểu cũng không sao. Nếu Thành Mặc cư sĩ đã là đế sư, vậy chỉ cần có thể bái làm môn hạ hắn, Thẩm Nghị tin rằng con đường sau này của Diệu nhi sẽ vô cùng sáng lạn.

Theo tiếng bánh khe cạch cạch vang lên, đi hết nửa ngày, hai người bọn họ cuối cùng cũng đến được chân núi.

“Phía trước không thể đi lên nữa, khách nhân, ta chỉ có thể đưa các ngươi tới đây. Các ngươi men theo con đường nhỏ này, đi lên trên một chút, không quá nửa canh giờ là có thể thấy được thôn trang. Lão tiên sinh sống ở nơi đó đấy.” Xa phu là một người trung niên thật thà chất phác, giọng nói mang chút âm điệu quê hương.Cảm ơn xa phu xong, trả tiền cho hắn, Thẩm Nghị nắm bàn tay nhỏ bé của Diệu nhi, men theo con đường nhỏ gập gềnh kia đi lên.

“Tỷ phu, nếu ông ấy không nhận ta làm đồ đệ, vậy thì có phải chúng ta đã đi mất công không?” Diệu nhi bước hai chân nhỏ, nhanh chóng đi theo.Thẩm Nghị cười ha ha, “Đệ yên tâm! Tỷ phu nhất định sẽ khiến lão cư sĩ thu nhận đệ làm đồ đệ!” Thẩm Nghị kiên định nói xong, trong đôi mắt hiện lên ánh nhìn kiên định.

Diệu nhi bị cảm xúc của Thẩm Nghị cuốn theo, cũng cười hắc hắc, “Được! Đệ cũng nhất định phải bái ông ấy làm thầy, nếu ông ấy không nhận đệ, đệ liền vẽ một lão nhân xấu xí nói đây chính là bộ dáng của lão cư sĩ, ha ha ha…” Diệu nhi tinh quái nói.

“Đệ, đứa nhỏ này… Không nên nhiều mưu ma chước quỷ như vậy? Phải tôn sư trọng đạo, biết chưa? Không thể hồ nháo.” Thẩm Nghị làm vẻ giận, lại nhìn thấy Diệu nhi nhướng mày liếc hắn làm mặt quỷ, liền cùng hắn nở nụ cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.